Để tìm hiểu cụ thể, Cẩm Lý quyết định tới gặp Chu Thống thêm lần nữa.
" Cái gì? Hắn tự sát rồi?"
Cẩm Lý tưởng mình nghe nhầm, chân bước nhanh vào ngục giam.
Xác Chu Thống được phủ vải trắng, y lật tấm vải lên, trên trán hắn có vết thương lớn, phía tường đối diện có một vết máu đã khô, xem ra là đập đầu chết.
" Chu Thiếu Khanh."
Cẩm Lý che lại tấm vải, đứng dậy gọi, Chu Lục bị điểm danh, từ bên ngoài tiến vào:
" Đại nhân."
Cẩm Lý quan sát xung quanh hỏi:
" Ngươi thấy sao?"
Chu Lục đúng lý hợp tình nói:
" Đại lý tự đã khám nghiệm, là đập đầu chết."
Cẩm lý bước xunh quanh cái xác, dưới bàn tay Chu Thống có một hình xăm mờ mờ, y thu lại ánh mắt, hỏi:
" Hôm qua ngươi có vào đây không?"
Chu Lục lắc đầu.
Cẩm Lý nói:
" Trước khi vào đây ta có hỏi lính gác, tối qua có một khoảng thời gian bọn họ không phải đổi ca nhưng bị ngươi gọi ra ngoài, khoảng thời gian đó ở đây đã có chuyện gì?"
Chu Lục đáp:
" Hôm qua có vài xác phạm nhân đã chết nên tiểu nhân lệnh họ đi thu dọn."
Cẩm Lý gật gù, nói tiếp:
" Vậy thời gian tử vong của Chu Thống là khi nào?"
" Khoảng giờ Sửu."
Có nghĩa là tối qua đã có chuyện gì đó khiến hắn phải tự sát, ngay sau khi mình vào ngục gặp hắn, Cẩm Lý mang máng nghĩ ra chuyện gì đó. Chu Lục vẫn còn đúng bên cạnh, ánh mắt xét nét đứng bên cạnh. Chắn chắn là một kẻ nào đó đứng phía trên hắn nữa, rất có thể có liên quan đến mảnh đất An Xá kia.
Dương Phỉ báo cho y biết, hôm đó sau khi y rời đi thì viên quản ngục hôm đó đã chạy tới Giám Sát Viện.
Vài người hôm đó được cử theo dõi trại giam kia cũng không phát hiện gì bất thường, nhưng đến tầm nửa đêm Chu Thống bỗng nhiên lại tự sát. Lục Sinh nói:
" Đại nhân, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc."
Cẩm Lý gật đầu.
" Dương Phỉ, ngươi vào ngục xem xét lại cho ta có thứ gì đáng ngờ không, đừng bỏ qua thứ gì."
Y ra lệnh.
Đêm đó hai người cùng tới An Xá.
Cô nương con gái Chu Thống vẫn cùng vài gia bộc ở đây, có vẻ như chưa biết gì về việc Chu Thống đã chết.
Căn nhà nơi này tương đối nhỏ, khá gọn gàng, không có nhiều vật dụng gì.
Soạt! Soạt!
Cẩm Lý núp vào một góc, y ở một bên nhìn thấy vài tên hắc y từ ngoài nhảy vào nhà. Cẩm Lý và Lục Sinh chia nhau ra từ lúc tới đây, chắc hẳn hắn cũng đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ rồi.
Nhìn bọn chúng lăm lăm con dao, định giết người diệt khẩu?
Cẩm Lý nhặt một hòn đá ném vào vách tường, bọn chúng giật mình, mắt đảo ráo riết. Y tranh thủ lúc này quan sát bọn chúng, đến rất có mục đích, thậm chí còn không lục lọi gì cả.
Vèo!
Một con dao găm phóng ra đâm phập vào thân cây Cẩm Lý đang núp. Y trượt mình xuống dưới, bọn chúng thấy có biến lập tức đuổi theo, không ngờ mấy tên này cũng khá, Cẩm Lý ôm ngực ho khan, mấy tên hắc y phía sau đuổi tới rất nhanh, đột nhiên có một bàn tay cực kỳ nhanh kéo y vào một phía, một tay bịt trên miệng, một tay đặt lên bụng, Cẩm Lý biết kẻ này không phải Lục Sinh, nhưng chắc cũng không có ác ý, y ngửa đầu thở dốc, cố nén tiếng ho khan.
Mấy tên hắc y không thấy gì nữa lập tức rời đi, không có ý định quay lại căn nhà nữa.
Người sau lưng thấy yên tĩnh, buông Cẩm Lý ra, y không kịp nhìn người đó là ai, chống tay vào thân cây ho khan một trận dữ dội.
" Lý đại nhân? Trùng hợp quá."
Y ngừng ho, ngẩng đầu thấy người trước mặt không ngờ là Lý Phượng Ca. Hắn lạnh lùng đứng một góc nhìn y.
" Ngươi sao lại ở đây?"
Hắn mở miệng, Cẩm Lý dù sao cũng vừa được hắn cứu một mạng, cùng hắn quay lại căn nhà kia, tường thuật lại vài chuyện cho hắn. Dò hỏi:
" Lý đại nhân, vụ án Chu Thống vì sao ngài lại bỏ qua vậy? Ngài để cho Tam Pháp Ty thụ lý sao?"
Lý Phượng Ca cúi đầu xem xét xung quanh, nói:
" Không."
Quả nhiên là bị Lý Dung động tay chân, Cẩm Lý cũng không phiền hắn, tự mình đi một vòng xung quanh, mảnh đất này nói lớn không lớn nhưng bé cũng không bé, ban đêm rất khó tìm manh mối, y dự định ngày mai sẽ quay lại đây tìm Chu cô nương kia.
" Lý đại nhân, ngài có cảm thấy những cây dâu này được trồng theo thứ tự rất kỳ lạ không?"
Cẩm Lý hỏi, Lý Phượng Ca cũng chú ý tới, những cây dâu được trồng không theo thứ tự cố định nào, ngược lại rất tùy ý, nhưng nếu để ý sẽ thấy nó được khoanh vùng riêng biệt, một khoảnh có năm sáu cây tạo thành một ô, ở giữa không có gì, thật sự cũng có chút lạ.
Cẩm Lý chen vào một chỗ, móc một con dao găm ra, cậy thử phía dưới mặt đất, sau khi thử vài lần, cũng chạm tới một thứ gì đó cứng cứng.
Bên dưới tầm hai tấc có một mặt kim loại bị vùi lấp.
" Đại nhân."
Lục Sinh từ đâu chạy tới.
Hắn vừa nãy núp trong gian phòng kia, định tìm chút chứng cứ gì đó, khi mấy tên hắc y tới, y có đuổi theo thì thấy bọn chúng chạy tít về phía Tây, lẩn vào đám người ở bến hoa.
" Xem ra bọn chúng cũng có chuẩn bị mà tới."
Lý Phượng Ca nãy giờ vẫn xem xét gì đó, hắn có tìm thấy thông tin cũng sẽ không đồng ý chia sẻ, Cẩm Lý quyết định ngày mai sẽ trở lại sau.
Trưa hôm sau, y được Dương Phỉ đưa lại cho một mảnh giấy nhàu nhĩ, bị phá hủy gần như không nhìn được nữa, nhưng vẫn thấy loáng thoáng chữ ''Linh''
" Linh?"
Tờ giấy này được moi ra từ trong cổ họng Chu Thống, có lẽ là hắn đã cố nuốt để che giấu.
Ngoài ra còn có một mảnh dây rất nhỏ màu đỏ, bên dưới được thắt nút đính một viên đá nhỏ.
Thứ này được tìm thấy ở góc phòng giam.
- ----
" Vậy sao?"
Một tên thuộc hạ bẩm báo lại cho gã, kẻ lúc này đang ngồi trên một chiếc thuyền hoa, gã nói:
" Theo sát bọn chúng."
- -----
Cẩm Lý cầm theo mảnh dây đỏ, tìm đến An Xá.
" Cha ta trước giờ không có qua lại với quan lại triều đình, đúng là có buôn bán, việc giao dịch cũng có nhưng chỉ là các quan nhỏ ở địa phương thôi."
Cô nương ấy nói.
" Cô nương, nhà cô có ai tên Linh không?"
Cô nương hơi giật mình, nói:
" Không giấu gì công tử, ta tên Chu Linh."
Cẩm Lý ngược lại không bất ngờ lắm, tự gõ đầu mình một cái, nếu y hỏi tên cô ngay từ đầu có phải đã bớt đi nhiều suy đoán vô dụng rồi không.
Y đưa cho cô một sợi dây, hỏi:
" Cô nhận ra thứ này không?"
Chu Linh đón lấy sợi dây, nhìn ngắm nghĩ ngợi một lát, nói:
" Cái này quả thực khá giống những dây trên túi thơm của ta."
Chu Linh lấy từ bên mình ra một chiếc túi, so sánh quả nhiên chất liệu giống nhau như đúc.
Như vậy xem ra là có kẻ đem Chu Linh ra uy hiếp Chu Thống rồi.
Bản thân Chu Linh lại không biết gì về mảnh đất này.
Quản gia của nhà cô thì tương đối am hiểu hơn một chút.
Những cây dâu ở đây đều được Chu Thống tự mình trồng, bọn họ là dân buôn bán, không đến mức giàu có nhưng để mua một mảnh đất ở kinh thành cũng không đến nỗi quá khó, không hiểu sao Chu Thống một mực muốn mua mảnh đất này.
" Lão gia nói mua lại từ hai thôn dân già, thích hợp nuôi trồng, mà rõ ràng nơi này nhiều vụ án mạng xảy ra, lại khá khuất nữa."
Hỏi cả buổi cũng không có mấy thông tin hữu dụng.
Buổi sáng xem xét xung quanh dễ dàng hơn nhiều, đi hết mảnh đất trồng dâu này là vách núi, trên vách núi chỉ mọc cỏ dại nhỏ, có lẽ thường xuyên được phát quang.
Đi hẳn lên vách núi, nơi này nhìn từ trên cao ấy vậy mà có thể trực tiếp nhìn về hướng hoàng cung. Đi xa lên rừng rậm rạp không có gì, nhìn xuống vườn dâu thì không có gì đặc biệt. Kỳ lạ là bên cạnh bìa rừng này lại có một nơi khá um tùm, không được phát quang sạch sẽ, điều này chẳng phải rất kỳ lạ sao.
" Đại nhân, nhìn này."
Lục Sinh cúi đầu tìm được một mảnh dây tẩm dầu.
" Thứ này thường chỉ có trên thuốc nổ, xem ra Chu Thống cũng không hoàn toàn vô tội như vậy."
Cẩm Lý rút kiếm, y không dùng Tú Xuân Đao mà sử dụng một thanh kiếm lưỡi đen bóng, vỏ thiết kế đen đính nhiều viên đá quý, lưỡi kiếm nhìn nhỏ hơn thông thường, có một đường kẻ đỏ thắm kéo dài từ chuôi tới đỉnh kiếm. Y quét vài đường xung quanh bụi cây, đột nhiên dừng kiếm. Cảm giác lưỡi kiếm chạm tới một vật bằng gỗ, lưỡi kiếm kẹt lại. Cẩm Lý tiến lại gần, bất chợt đất dưới chân sụt xuống!
" Đại nhân!"
Lục Sinh đứng ngay cạnh đó hô lớn, Cẩm Lý đã lọt xuống cái hố đất đó!
" Đừng xuống đây!"
" Đại nhân? Không sao chứ?"
Cẩm Lý ngã một cú đau ê ẩm, ngẩng đầu lên thấy Lục Sinh lấp ló, hố này khá sâu, xung quanh lại nhẵn nhụi không có điểm tựa để trèo lên, bên dưới lại khá rộng rãi, có hẳn một con đường trước mặt.
" Đại nhân?"
Lục Sinh sốt ruột gọi xuống.
Cẩm Lý nhét kiếm lại vào vỏ, nói:
" Không sao, đệ trở về gọi người đến lục soát kỹ nơi này cho ta."
" Dưới đó không có vấn đề gì chứ? Cầm theo chút đồ phòng thân nhé."
Lục Sinh nói xong ném xuống một cái túi da, Cẩm Lý nhận lấy, hai người phân chia xong xuôi thì mỗi người đi một đường.
Con đường trước mặt khá dễ đi, tuy hơi hẹp nhưng có thể thẳng đứng mà đi được, cũng may trong túi da Lục Sinh đưa cho có một cây đuốc nhỏ cầm tay, nó có thể chiếu sáng mờ mờ.
Con đường rất xa, không có nhiều ngã rẽ, nhưng lại khá ngoằn ngoèo, chợt dưới chân dẫm lên thứ gì đó cồm cộm, Cẩm Lý cúi đầu nhìn, dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc nhỏ ánh lên ánh vàng sáng, thì ra là một thỏi vàng! nó bị chôn dưới đất, chỉ hở một chút lên, với lượng đất cát bám đầy như vậy, có vẻ nó đã có từ lâu rồi.
Cẩm Lý không rõ mình đã đi bao xa nhưng chắc chắn đã vượt qua khoảng cách của mảnh đất An Xá, lửa cũng sắp tắt, y quyết định tắt nó đi, xung quanh liền chìm vào bóng tối. Y mò mẫm đi tiếp, chợt nghe thấy tiếng róc rách.
Có nước.
Càng đi càng gần nơi phát ra âm thanh nước chảy, cước bộ Cẩm Lý cũng chậm lại, cẩn thận lắng nghe, cảm giác không phải chỉ là một dòng nước mà là một hồ nước.
Gần hết mật đạo, chân đã dẫm lên mặt nước, Cẩm Lý bước vài bước dò xét, mực nước càng lúc càng sâu, chớp mắt đã cao đến ngực. Không còn cách nào khác, y hít một hơi lớn rồi lặn xuống dưới, mặt nước tối đen, Cẩm Lý cứ bơi theo bản năng, hoàn toàn không nhìn được gì. Cũng may y nhịn thở tốt, sâu dưới đáy hồ có một tia sáng, Cẩm Lý lập tức bơi về hướng đó, ánh sáng mỏng manh chiếu xuyên qua làn nước, nơi đó chắc là hướng ra ngoài, tiến lại gần có thể thấy tia sáng xuyên qua giữa hai vách đá, vách đá này khá rộng có thể thoải mái bơi qua.
" Khụ khụ khụ...!"
Cẩm Lý ngoi đầu lên mặt nước, ho một trận dữ dội, ngâm mình trong tối quá lâu khiến ánh mắt y chưa kịp thích ứng với ánh sáng, ẩn ẩn đau nhức.
Mặt hồ này không biết thuộc nơi nào, xung quanh toàn cây cối che phủ.
Y đi dọc bên đường, phát hiện nơi này ấy thế mà thông với bến tàu Thành Đông, nơi Chu Thống bị bắt vì bị tố cáo buôn thuốc nổ.