Cẩm Lý Phúc Thê

Chương 5



Một lúc lâu sau, thấy ta không nói gì, hắn nắm lấy tay ta, ôn nhu hỏi: "Nương tử không vui sao? Vì sao vậy?"

"Không có." Ta lắc đầu, không nhìn hắn, chỉ nói, "Không có không vui."

"Nàng và ta là phu thê, nên đồng lòng. Nếu trong lòng nương tử có gì không vui, cứ nói thẳng ra, đừng để ta phải đoán tâm tư của nàng, ta sợ ta đoán không đúng, ngược lại ảnh hưởng đến tình cảm phu thê của chúng ta."

Giọng nói của hắn trầm ấm êm ái, rất dễ nghe, nghe ngữ khí, hoàn toàn không giống như đang giận dỗi ta.

Ta do dự một chút, thật sự không muốn có khoảng cách với phu quân mình, liền ngẩng đầu nhìn hắn, thẳng thắn nói: "Mẹ ta nói, đêm tân hôn không động phòng, nhất định là phu quân chê bai tân nương..."

"Sao có thể chứ? Chẳng phải ta đã nói lý do với nàng rồi sao?" Hắn mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, chỉ thấy dưới ánh nến đỏ, gương mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn rõ ràng đỏ lên, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.

Hắn ghé sát tai ta, nhỏ giọng nói: "Chỉ là ta cảm thấy, chuyện tốt đẹp như vậy, không nên để nương tử chịu thiệt thòi. Nhưng nếu đêm nay nương tử của ta muốn..."

"Không có không có... Ta không có muốn!" Ta đỏ mặt vội vàng lắc đầu.

Hắn cúi đầu, dùng đôi môi nóng như lửa hôn lên má ta một cái, lại ghé sát tai ta, hơi thở phả vào, khiến tai ta hơi ngứa.

"Phu quân..." Tim ta đập nhanh, cả người không được tự nhiên.

"Nương tử cứ yên tâm, tuy hiện giờ hai chân ta bất tiện, nhưng chuyện chăn gối, tuyệt đối sẽ không để nương tử phải ghen tị với tân nương nhà khác!"

"..."

Phu quân ta nói mấy lời táo bạo gì thế này...

Hai má ta nóng bừng, vội vàng nói: "Phu quân... Phu quân đừng nói mấy lời táo bạo như vậy nữa!"

Hắn khẽ cười, hôn lên tai ta một cái nữa. "Nương tử, ngủ thôi."



"Vâng ạ!" Ta vội vàng đẩy hắn ra, kéo chăn qua, nhanh chóng chui vào trong chăn.

Nhưng, hai má ta vẫn nóng ran, như có lửa đốt, tim đập nhanh chưa từng thấy, bùm bùm bùm... bùm bùm bùm đập loạn xạ, khiến n.g.ự.c ta hơi tức, khó thở.

Ta có lẽ... bị bệnh rồi?

Hôm sau, khi gà trống trong sân gáy ta liền tỉnh dậy, châm nến ở đầu giường, đứng dậy mặc y phục.

"Sao vậy?" Phu quân ta giật mình tỉnh giấc, kéo ta lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi, "Trời còn chưa sáng mà, nàng đi đâu vậy?"

"Ta đi chuẩn bị bữa sáng."

Gà gáy là giờ Dần.

Ta mỗi ngày đều thức dậy vào giờ Dần, làm bữa sáng, cho gà vịt lợn trong nhà ăn, giặt y phục cho cả nhà, đến giờ Mão, mọi người trong nhà đều dậy, vừa lúc bữa sáng cũng xong.

Chẳng lẽ nhà chồng không phải như vậy sao?

"Mẹ sẽ làm bữa sáng, nàng ốm yếu như vậy thì nên ngủ thêm một chút, bồi bổ sức khỏe. Hơn nữa, bây giờ mới là giờ Dần, ai lại dậy sớm như vậy làm việc?"

Hắn vừa kéo áo ngoài ta định mặc ra, vừa kéo ta vào trong chăn.

"Nhưng mà..."

"Ngoan nào, yên tâm ngủ đi." Hắn nằm xuống, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

Trong chăn thật sự rất ấm áp, lồng n.g.ự.c của hắn cũng rất ấm áp...

Ta không cố chịu đựng cơn buồn ngủ nữa, cuộn tròn trong chăn, nép vào lòng chồng ta, không biết lúc nào lại thật sự ngủ thiếp đi.

Lúc ta tỉnh dậy thì trời đã sáng.



Ta đột nhiên tỉnh giấc!

Lúc này, phu quân cũng không còn bên cạnh, ta nhanh chóng đi giày vào, chạy ra khỏi phòng.

Chỉ thấy phu quân ta và cha chồng đang đan giỏ tre, mẹ chồng đang quét dọn sân.

"Cha, mẹ, phu quân, con..." Ta bất an nhìn bọn họ.

"Tứ Nha dậy rồi à?" Mẹ chồng quay đầu lại, mỉm cười với ta, không hề trách mắng, còn quan tâm hỏi, "Lần đầu tiên nghỉ ngơi ở đây, tối qua ngủ có ngon không?"

"Vâng ạ, ngon ạ! Rất ngon ạ! Nhưng mà, mẹ, xin lỗi, con..." Ta sải bước đi về phía mẹ chồng, muốn giành lấy cây chổi trong tay bà, "Con ngủ quên mất, sau này con không dám nữa, để con quét phần còn lại ạ!"

"Không sao, thân thể con gầy yếu, tuổi còn nhỏ, nên ngủ thêm một chút!"

Mẹ chồng mỉm cười, không đưa chổi cho ta, ngược lại nhìn chồng ta, nói: "Văn Vũ, dẫn Tứ Nha đi rửa mặt! Cha nó, đừng làm nữa, vào bếp chuẩn bị đi, ăn sáng thôi!"

Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, không làm việc gì cả, trong lòng ta rất bất an: "Mẹ..."

"Nương tử, lại đây." Chồng ta đẩy xe lăn lại đây, nắm lấy tay ta, "Đẩy ta ra giếng nước, ta dạy nàng cách gánh nước."

Ở vùng này, nhà nhà đều ra sông gánh nước về dùng.

Nhà có tiền mới bỏ ra nhiều tiền để đào giếng trong sân nhà.

Chồng ta sinh ra tuấn tú, lại là tú tài, nhà vốn cũng có chút của cải.

Nếu không phải hai chân hắn tàn tật, chắc chắn hắn sẽ không chọn trúng ta.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv