Cam Lai

Chương 89: Yêu



Mười lăm phút sau.

Hải Minh dừng xe lại ngay trên con đường quen thuộc tôi mới đi ngang qua gần đây, hai mắt tôi tràn ngập cảm khái nhìn lấy biển “Kitchen & Bar” ở trước mặt. Anh ấy nói đã đặt trước một chỗ để ăn, tôi vốn không nghĩ nhiều lắm nhưng không ngờ lại là chỗ này.

“Em ngạc nhiên hả?”, anh ấy vòng tay qua eo kéo tôi lại gần rồi cười nói.

“Quá mức ngạc nhiên ấy chứ, em không nghe anh chủ nói gì hết, mà anh đặt bàn từ bao giờ thế?”, tôi quay sang đáp, hai mắt vẫn không ngừng nhìn lại tấm biển treo trên cửa, cứ như đang sợ mình nhìn nhầm.

“Là anh bảo anh chủ giữ bí mật nên em mới không biết, anh chỉ mới đặt ngày hôm qua thôi, may còn giữ được chỗ đẹp”.

Anh ấy không biết chuyện của anh chủ với tôi nhưng đại khái vẫn biết anh chủ là người đồng tính. Ban đầu anh ấy còn để lộ ánh mắt ghen tuông chứ bây giờ đỡ nhiều rồi, chỉ cần tôi không quá thân mật với anh chủ, anh ấy sẽ không hỏi quá nhiều. Trước đây khi chưa xác nhận quan hệ, tôi không nghĩ anh ấy có máu ghen cao đến thế đâu nhưng khi biết rồi thì thi thoảng trong đầu tôi lại có mấy ý nghĩ xấu xa. Kiểu như cố tình gần gũi với mấy người khác để anh ấy tích cực bày tỏ tình cảm rõ ràng hơn chẳng hạn.

Đương nhiên, trò này vui thì vui đấy, ngoài ra cũng tình thú không kém nhưng tôi biết, cái gì cũng cần có giới hạn nên chỉ dừng lại ở mức “thỉnh thoảng” thôi, thậm chí là “hiếm khi” nữa kia.

Chúng tôi bước vào bên trong, tiếng chuông cửa kêu leng keng mấy tiếng, nhân viên phục vụ ngay lập tức đi ra cúi chào hai người chúng tôi, thái độ niềm nở chuyên nghiệp không thua gì tiêu chuẩn dịch vụ của mấy nhà hàng thuộc khách sạn năm sao. Anh ấy đã đặt bàn từ trước rồi nên chúng tôi theo chỉ dẫn đi lên tầng hai là được.

Kitchen & Bar vốn dĩ có hai tầng, từ trước đến nay tôi toàn ngồi mỗi ở quầy Bar nên chưa lên trên bao giờ. Theo lời của anh chủ, tầng hai chỉ dành cho khách đặt trước, còn khách đến bình thường chỉ được ngồi ở tầng một. Tôi thường hay ăn ở đây nên biết giá của nó không hề rẻ, để đặt chỗ trước trên tầng hai thì giá kiểu gì cũng nằm trên trời.

“Anh chuẩn bị kỹ thật đấy”, tôi mỉm cười nói.

“Đương nhiên rồi, vì em, anh không ngại đâu”, anh ấy cười đáp.

Cô nhân viên phục vụ đang dẫn đường cho chúng tôi nhịn không được nhìn sang một chút, trong mắt hiện ra ý cười rồi gật đầu. Tôi có hơi ngượng ngùng gật đầu lại, tôi không lo cô ấy sẽ kỳ thị vì tiêu chuẩn tuyển nhân viên của anh chủ rất cao, yêu cầu đầu vào nhất định không được kỳ thị cộng đồng LGBT.

Trước đây có người vì lương cao mà từng giả dạng làm người không kỳ thị nhưng anh chủ vốn là một tay già đời, làm gì có ai qua mắt được anh ấy. Cho nên, tại Kitchen & Bar, chỉ cần người nào làm được trên ba tháng, nhất định sẽ không nằm trong diện kỳ thị.

Hải Minh biết được chuyện này thông qua tôi nên anh ấy vẫn mặt dày như cũ, không sợ bị người khác dòm ngó, ở khía cạnh này, tôi phải công nhận thần kinh của anh ấy “cứng” hơn tôi không ít.

. . .

“Món sắp làm xong rồi ạ, mong hai anh chờ trong giây lát”, cô phục vụ mỉm cười.

“Chị cứ để bọn em tự nhiên là được rồi”, Hải Minh gật đầu đáp, gương mặt bật chế độ “xã giao” không ngần ngại. Thấy vậy, tôi nhịn không được quay người sang chỗ khác để cười thầm, đợi khi cô phục vụ xuống dưới tầng mới quay lại cười nói:

“Anh cười với người ta một lần cũng không sao đâu, nhìn mặt anh thế này giống táo bón lắm đấy”.

“Không cần thiết, bây giờ anh chỉ cần cười với em là đủ rồi”, anh ấy bĩu môi đáp, hai mắt còn mở to theo kiểu cún con để trông “đáng yêu” hơn nhưng vẫn như cũ, tôi nhìn kiểu gì cũng thấy anh ấy đang cố quyến rũ thì đúng hơn.

Tôi liếc mắt nhìn anh ấy một hồi rồi mỉm cười quay người chống cằm trông ra ngoài cửa sổ, anh ấy chọn chỗ đẹp thật, vừa vặn nhìn được ngoài đường. Nhìn lại khắp tầng hai này cũng không có mấy bàn, hơn nữa bàn nào bàn nấy đều để biển “đã đặt trước”, anh ấy có thể tranh thủ đặt được một bàn ở chỗ đẹp như thế này cũng không dễ. Tôi nghiêng đầu nhìn lấy anh ấy rồi mỉm cười mê người. Anh ấy nhìn quanh một chút rồi nhanh chóng chồm người về phía trước hôn nhẹ lên môi tôi. Một nụ hôn chóng vánh, vội vàng nhưng cũng ngọt ngào lắm.

Tôi le lưỡi liếm từ mép này sang mép khác rồi nhếch miệng lên đầy lưu manh.

“Anh có biết hôn nhiều sẽ khiến miệng chu ra không?”.

“Em sợ chu sao? Vậy anh sẽ chịu trách nhiệm”, anh ấy cười đáp.

“Chịu trách nhiệm kiểu gì?”.

“Hôn đến khi nào nó rụng xuống thì thôi”.

Phụt!

Tôi bật cười thành tiếng ha hả, không ngờ anh ấy còn biết tấu hài nữa đấy, thật hiếm có. Tôi đưa tay lên xoa má anh ấy một hồi rồi vô thức nói:

“Anh cứ thế này thì sao em ngừng yêu được đây”.

“Em nói gì thế, em phải yêu anh chứ, chúng ta nên yêu nhau, như vậy thiên hạ mới thái bình được”, anh ấy đặt tay lên tay tôi rồi vuốt ve, hai mắt mê luyến nhìn lấy tôi rồi nói bằng chất giọng trầm ấm của mình.

Thiên hạ?

Bữa nay chuyển sang xem phim kiếm hiệp luôn rồi hả?

“Anh làm như hai ta chuyên đi gây họa không bằng”, tôi cười mắng.

“Đúng rồi, là đi gây hoạ, các chàng trai khác sẽ không thể nào kiếm vợ được nếu em và anh đi long nhong ở ngoài đâu”, anh ấy nghiêm túc giải thích.

Nghe vậy, tôi lại càng buồn cười hơn nhưng lần này miễn dịch rồi, nghe nhiều cũng xem như kiềm chế được bản thân mình. Tôi định đáp lại anh ấy thì giữa lúc này, một giọng nói khác đột nhiên chen vào.

“Hai đứa tình cảm thật đấy, anh đến ngần này tuổi còn chưa biết mùi yêu đương đâu”.

Là anh chủ.

Tôi giật mình rụt tay về lại, hai mắt trừng trừng nhìn lấy anh ấy như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Về phần Hải Minh, anh ấy bình tĩnh hơn một chút nhưng mang tai có hơi ửng hồng lên vì ngại. Toàn bộ cảnh này đương nhiên rơi thẳng hết vào mắt anh chủ, anh ấy tinh tường lắm, muốn thoát cũng không thoát được.

“Anh lên đây làm gì vậy?”, tôi hỏi.

“Anh lên phục vụ hai đứa, vinh hạnh chưa?”, anh ấy lườm tôi nói, bộ dạng hậm hực vô cùng. Tôi nhìn lại hai tay của anh, bên trên là hai đĩa bò bít tết sốt tiêu xanh thơm lừng, tảng thịt vừa to vừa dày, trông rất “màu mỡ”. Tôi thề, chưa có nhà hàng nào làm bò bít tết ngoại cỡ như ông anh này làm đâu.

Mặt khác, sốt tiêu rưới lên thịt cũng khá đặc trưng, anh ấy hình như còn cố tình cô đặc sốt lại tạo khuôn thành hình trái tim ở trên miếng thịt, biểu tượng cho ngày lễ Valentine. Loại chuẩn bị này thật tinh tế, đòi hỏi tay nghề khá cao. Tuy rằng tôi biết nấu ăn nhưng để đạt đến trình độ như anh ấy thì còn xa lắm.

Anh ấy từ tốn đặt hai đĩa bò bít tết xuống bàn rồi ra hiệu cho nhân viên phục vụ khác mang salad cùng nồi súp nhỏ ra đặt ngay giữa. Với khung cảnh cùng món ăn như thế này, đương nhiên không thể nào thiếu đi một chai rượu vang đỏ. Anh chủ giúp chúng tôi mở chai rượu rồi rót ra hai cái ly chuyên dụng, sau đó đóng nắp chai lại rồi nghiêm cẩn giải thích:

“Đây là vang Pháp sản xuất vào năm hai ngàn không trăm lẻ hai, vị của nó ngon nhất trong vòng mấy năm trở lại đây, mời hai bạn trẻ thưởng thức”.

Nghe hai chữ “bạn trẻ” mà tôi kém chút nổi hết cả da gà nhưng chỉ là cách nói quá thôi, anh ấy đang thể hiện nghiệp vụ của mình, nghiêm túc cũng là chuyện bình thường. Tôi cầm ly rượu lắc nhẹ trên tay rồi cụng ly với Hải Minh. Sau đó liền nghiêng đầu uống, hai mắt liếc nhẹ nhìn lấy anh ấy ở đối diện, đồng dạng, anh ấy cũng làm như thế.

Ánh mắt hai đứa chúng tôi bắt gặp nhau giữa không trung, nhu tình mật ý như có như không “bắn” ra tán loạn. Rượu vang mang vị chát đặc trưng của men nhưng khi xuống cổ lại có một vị ngọt rất đằm của nho, nó kéo dài lâu hơn khá nhiều so với những loại vang tôi từng uống. Chưa kể, trong tình cảnh này, vị của nó không những ngọt mà còn rất ngon, dư vị lưu trong cuống họng cũng lâu cực kỳ.

“A hèm …”, anh chủ đột nhiên hắng giọng cắt ngang cảnh “tình tứ” của hai đứa chúng tôi, tôi liền lườm anh ấy bằng ánh mắt sắc lẻm.

Em biết anh đang ăn “cơm chó” nhưng làm ơn nhìn tình cảnh một chút, em đang đắm chìm trong hạnh phúc mà, sao nỡ cắt ngang vậy?

Hải Minh phản ứng lại khá nhanh, anh ấy mỉm cười hỏi:

“Mặc dù em không quen uống rượu nhưng loại này thực sự rất ngon, vang năm này có điểm gì đặc biệt hả anh?”.

“Chất lượng của vang phụ thuộc vào chất lượng nho, năm đó trời rất nắng nên nho trồng ra cực kỳ ngọt, vang sản xuất tự nhiên ngon. Chưa kể, rượu ủ càng lâu lại càng ngon, tính đến nay, chai rượu này cũng ủ gần mười lăm năm rồi”, anh chủ mỉm cười nói.

“Ồ, ra là vậy … Cảm ơn anh nhé”, Hải Minh mỉm cười đáp.

“Không có gì, là chức trách của anh. Đồ ăn đã lên hết rồi, chúc hai bạn trẻ ngon miệng”, anh chủ mỉm cười, tư thế khom người đầy tiêu chuẩn. Đến tôi cũng bất giác phải khom người theo, ở một khía cạnh nào đó, anh ấy sở hữu một sức lôi cuốn rất đặc biệt, có thể cuốn người khác theo từng hành động của mình.

Đợi anh chủ cùng nhân viên xuống dưới tầng, tôi lại quay sang nhìn Hải Minh rồi cười nói:

“Anh chu đáo thật, em cảm động rồi đấy”.

“Em thích là được mà, để anh cắt thịt giúp em”, anh ấy mỉm cười đáp, tiện thể còn cố tình chu môi làm động tác hôn gió khá đáng yêu. Quả nhiên, một khi anh ấy đã muốn thể hiện tình cảm thì dù tôi nói gì cũng chẳng ngăn lại được.

Thật lòng, tôi thích những hành động này lắm, đến mức tôi muốn đè anh ấy ra rồi đặt dưới thân mình. Nếu có thể khiến anh ấy khóc lóc luôn thì quá tuyệt.

Khụ khụ, Tử Duy, mày biến thái quá rồi, phải chấn chỉnh lại mới được.

. . .

Tiếp sau đó, tôi cùng anh ấy dùng bữa tối rất tình cảm, tôi cắt thịt giúp anh ấy, còn anh ấy cắt thịt giúp tôi, sau đó lại cùng nhau trao đổi đĩa rồi vừa ăn vừa trò chuyện đầy vui vẻ. Chúng tôi vẫn luôn có nhiều chuyện để nói với nhau, chủ đề cũng phong phú không ngớt.

Trong khoảng thời gian đó, các vị khách khác dần xuất hiện rồi ngồi vào vị trí bàn đã đặt từ trước. Hầu hết bọn họ là những cặp đôi đi chơi ngày lễ Valentine, độ tuổi cùng giới tính khá phong phú, có cặp là một đôi nam nữ trẻ tuổi, có cặp là vợ chồng trung niên, có cặp là đồng tính nữ và cũng có cặp là hai bác trai trung niên đứng tuổi. Nhìn thấy hai bác trai ấy, trong lòng tôi không khỏi xúc động, ước gì ngày sau tôi cùng anh ấy cũng có thể như vậy.

Tầng hai của Kitchen & Bar bây giờ chẳng khác gì một thế giới muôn màu muôn vẻ, mỗi người đều chìm đắm trong hạnh phúc của riêng mình và trùng hợp thay, tất cả đều hoà hợp với nhau, không phân biệt giới tính, cũng không phân biệt xu hướng tình dục.

Tôi vô thức nắm lấy tay của Hải Minh ở trên bàn, từ tốn vuốt ve những cái chạm đầy ấm áp. Mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhìn anh ấy, anh ấy nhìn tôi, đong đầy hạnh phúc. Chúng tôi vô thức mỉm cười, dù không nói lời nào nhưng hai đứa đều hiểu.

Anh yêu em.

Em yêu anh.

Tiếng yêu không nhất thiết phải nói ra, vì tình cảm đã thể hiện rất rõ rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv