Cam Lai

Chương 8: Group kín



“Tin đồn gì?”, Nhu Vân có chút không hiểu nói.

Tối vốn đang tìm cơ hội để truy hỏi chuyện của Hải Minh một cách tự nhiên nhất, cũng may Nhu Vân vừa dịp thể hiện ra một mặt “bác học” tình yêu rất đúng lúc, dù có hơi khập khiễng, nhưng tôi vẫn tranh thủ bắt lấy cơ hội này để hỏi. Tôi lấy điện thoại ra vào lại một group tương đối công cộng ở trong trường rồi lấy lại bài đăng ngày trước đưa cho cô xem. Nhu Vân xem qua một lượt, sắc mặt có chút hơi cổ quái, thậm chí thi thoảng còn biểu hiện ra bộ dạng khinh bỉ rồi nói:

“Cậu nói tin lá cải này?”.

Tôi nhún nhẹ vai lấy lại điện thoại rồi cười đáp:

“Đọc có vẻ cũng rất thật đấy, nếu không phải biết cậu từ trước thì có khi tớ cũng nghĩ là thật rồi”.

“Đúng là vậy thật, mấy người rảnh rỗi kia suốt ngày chỉ có đi soi là giỏi. Với lại tên Hải Minh kia cũng không thèm đính chính lại nữa, làm tớ bị đám fan cuồng nhắn tin phá đám hết ngày”, Nhu Vân hừ một tiếng, tựa hồ vẫn còn rất tức vụ đó.

“Ồ, tớ không biết là cậu có quen với hot boy của khoa đấy”, tôi có chút hiếu kỳ.

“Hot boy gì? Hải Minh á? Cậu ta trông cũng thường thôi”, Nhu Vân nhăn mặt lại đáp, tựa như thể câu vừa rồi của tôi có chút hơi xúc phạm mắt nhìn của cô vậy.

Tôi thật sự không biết nên nói gì để tiếp tục nữa, khả năng giết chết mạch câu chuyện của Nhu Vân đúng thật đáng gờm. Tôi nhanh chóng thay đổi chiến thuật rồi cười cười nói:

“Thì cả khoa cũng còn ai đẹp trai hơn đâu, nhiều người cũng công nhận rồi còn gì”.

“Ai bảo cậu là không còn?”, Nhu Vân đáp.

Nghe vậy, tôi liền nghĩ thử vài cái tên ở trong đầu, khoa tôi không có bao nhiêu con trai nên cũng không tốn thời gian để cân nhắc, nhưng nghĩ mãi tôi lại không biết được ai lại có thể đẹp trai hơn Hải Minh.

“Chịu, nghĩ không ra”, tôi nói.

“Cậu đấy”, Nhu Vân hất cằm về phía tôi, dáng vẻ tự nhiên như thể điều cô nói là chân lý không thể chối cãi.

Tôi: “…”

Làm ơn, cậu tập trung vào câu chuyện giúp tớ đi.

Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi trong người, Nhu Vân nói chuyện kiểu này làm tôi không biết nên đối phó như thế nào nhưng cùng lúc đó, tôi lại cảm thấy có hơi hiếu kỳ, không biết vì lý do gì cô nàng lại bảo tôi đẹp trai hơn Hải Minh. Xem như là ý kiến chủ quan đi thì tôi cũng muốn biết ở mình có điểm gì tốt để có thể phát huy tốt hơn, biết đâu về sau lại có chỗ để dùng.

“Vậy cậu nói xem tớ đẹp trai hơn Hải Minh chỗ nào đi”, tôi nói.

Lần này, đến lượt Nhu Vân là người lấy điện thoại ra bấm vào mạng xã hội rồi đi tìm một group nào đó, tôi ngồi ngay vị trí khuất của điện thoại nên không thể thấy được gì cả, chỉ có thể ngồi đợi thôi. Một lát sau, cô nàng quay màn hình điện thoại về phía tôi rồi nói:

“Đây, cậu tự xem đi”.

Tôi tiếp nhận điện thoại từ Nhu Vân rồi xem qua một lượt, bên trên màn hình là một tấm ảnh chụp lén tôi vào lúc nào không hay, dựa vào bối cảnh thì hình như đang ở trong thư viện, khi đó chắc tôi đến để làm bài tập thì phải. Góc chụp này khá gần, hơn nữa lại chụp đúng vào góc mà cá nhân tôi tự tin nhất - Góc nghiêng bên trái.

Bởi vì mũi tôi rất cao, da cũng khá trắng do quanh năm hoạt động ở trong nhà nhiều. Nói về tổng thể gương mặt thì tôi không nghĩ mình đẹp trai đâu, nhiều lắm cũng trên trung bình thôi. Lợi thế nhất của gương mặt tôi là vì kích thước đầu cùng gương mặt phù hợp với thân hình hiện tại. Nếu có ai muốn chụp ảnh tôi thì tôi sẽ cực kỳ tự tin để họ chụp toàn thân mình. Tôi nhìn vào lượt like cùng lượt bình luận ở trong bài, ngoài ý muốn là con số cũng cao không kém mấy bài của Hải Minh tôi xem mấy ngày trước đâu. Đột nhiên trong lòng tôi lại nảy lên một chút hứng thú với việc người ta quan tâm mình như thế nào, thế là tôi liền lao vào khu bình luận để xem thử

Khoảng một lát sau, khóe miệng tôi nhịn không được kéo cao lên đầy vui vẻ, không ngờ bên trong toàn là khen, đại đa số bảo bề ngoài tôi trông rất lạnh lùng nhưng lại không phải dạng quá xa cách người khác, ai bắt chuyện được thì sẽ biết tôi dịu dàng như thế nào. Trên thực tế, tôi vốn không phải lạnh lùng, đâu phải lúc nào tôi cũng nở một nụ cười thân thiện hai tư trên hai tư được. Hơn nữa, khi nói chuyện với con gái, tôi luôn cố nhẹ giọng để tránh cho bọn họ ngại, ai mà nghĩ đến lại được mô tả với hai chữ dịu dàng đâu.

Mặt khác, bài đăng này của tôi lại nằm trong một group cực kỳ lạ, ba ngày nay tôi ra vào rất nhiều group khác nhau trong trường nhưng tuyệt không hề biết đến sự tồn tại của group này. Bên trong group này trừ bỏ bài của tôi thì còn có rất nhiều bài đăng về các cậu trai cùng trường khác, đương nhiên, Hải Minh thể nào cũng nằm ở trong nhưng vì đang dùng điện thoại của Nhu Vân nên tôi cũng không tiện xem cụ thể.

“Thế nào? Vui rồi chứ?”, Nhu Vân lên tiếng, tiện thể cũng cầm cây gắp nướng thêm mấy con tôm để ăn.

“Sống hai mươi năm rồi mới thấy có bài liên quan đến tớ đấy. Tiện thể đây, group này là thế nào thế? Sao tớ không biết?”, tôi trả lại điện thoại rồi gắp thịt ăn kèm với Kimchi, còn ngồi nói nữa là Nhu Vân thể nào cũng “xử” hết cho xem.

Nhu Vân nhận lại điện thoại rồi cười nói:

“Group kín của mấy đứa con gái trong trường thôi, “lặn” rất sâu mới tìm thấy, nếu cậu thích xem thì tớ thêm cậu vào, chỉ cần trả lời qua loa mấy câu hỏi đầu vào là được rồi, cũng chẳng ai đọc đâu”.

Nghe vậy, tôi cố gắng khống chế biểu cảm gương mặt mình, tránh phải cười lớn một cách lộ liễu rồi lấy điện thoại ra đưa cho Nhu Vân để cô trực tiếp giúp tôi vào nhóm luôn. Tôi sợ nếu cô ăn no quá lại quên mất chuyện này, mà để tôi chủ động nhắc lại thì ngại lắm. Nhu Vân cũng không nghĩ nhiều với mục đích của tôi, chỉ tốn mấy giây là đã giúp tôi vào nhóm thành công rồi.

Với kết quả này, mục đích thăm dò quan hệ của Hải Minh bước đầu cũng xem như tạm có kết quả. Theo lời của Nhu Vân thì chuyện Hải Minh có tin đồn với nhiều người cũng có một phần là cậu ấy cũng không đi đính chính thông tin, từ đó mọi người muốn hiểu sao thì hiểu. Không hiểu sao chứ hình ảnh của cậu ấy bây giờ trong lòng tôi đột nhiên có chút sa sút hơi nhanh.

Cậu ấy thật sự là Fuck Boy thật sao?

Tôi tự hỏi.

Dựa vào loại biểu hiện này thì cậu ấy thực sự rất giống Fuck Boy, không chỉ ngoại hình mà có khi đến tính cách cũng tương hợp ấy chứ. Nhưng tôi không kết luận quá vội, tôi phải luôn để cho lý trí mình làm chủ. Nếu không tự mình tìm ra được thì cũng không nên để bản thân mình bị lời nói của người khác lay động, cho dù người nói có là Nhu Vân cũng không ngoại lệ.

Tiếp theo, hai người chúng tôi cố gắng ăn nốt phần thịt đã gọi rồi kết thúc bữa ăn bằng một nồi lẩu Thái nhỏ. Mọi người không cần phải quá ngạc nhiên, hai người chúng tôi tuy rằng ăn nhiều nhưng cũng dành thời gian để cho dạ dày tiêu hóa chứ không phải ăn dồn dập. Bữa tối của chúng tôi nhìn thì nhanh gọn chứ thực chất cũng trôi qua hơn hai tiếng, lúc ra về cũng đã gần chín giờ tối rồi.

Vào giờ này, gió ngoài trời mỗi lúc một lớn, chưa kể khu vực bên này lại còn là hướng biển nữa nên hai người chúng tôi có thể trực tiếp cảm nhận được gió mùa đông bắc có “hình dạng” như thế nào. Nhu Vân vẫn quắp một tay vào cánh tay tôi, một tay còn lại lấy điện thoại ra tựa như xem gì đó, một lát sau, cô ngẩng đầu nói:

“Tử Duy, đi xem phim không?”.

“Phim gì?”, tôi hỏi.

“Bộ này này”, Nhu Vân đưa điện thoại cho tôi xem, bên trên là nội dung của bộ phim cùng khung giờ chiếu, suất chiếu gần nhất là còn khoảng tầm ba mươi phút nữa đối với rạp gần đây nhất.

Tôi xem qua giới thiệu nội dung thì cũng thấy khá ổn, phim mùa đông thông thường có nội dung sâu lắng hơn so với các bộ phim thương mại vào mùa hè nên tôi nghĩ bỏ tiền ra xem cũng đáng. Mặt khác, cũng khá lâu rồi tôi chưa xem phim ở rạp nên nhân dịp này cũng nên đi xem một chút.

Nhưng có một vấn đề tương đối nho nhỏ ở đây.

“Tớ không đi xe”, tôi nói.

Nhu Vân nhìn tôi rồi nở một nụ cười tươi.

“Không sao, tớ chuẩn bị sẵn một mũ bảo hiểm giúp cậu rồi”.

“Nói thật đi, cậu âm mưu từ sớm rồi đúng không?”, tôi híp mắt lại nhìn với ánh mắt đầy tra khảo.

Nhu Vân cười gượng vài tiếng rồi giữ chặt cánh tay tôi, cô đáp:

“Tử Duy, tớ chờ phim này ra rạp khá lâu rồi, đi với tớ đi, không tốn đồng nào đâu”.

“Cậu bao sao?”, tôi hỏi.

Nhu Vân lắc đầu đáp:

“Không, mua vé đôi chỉ tính giá một người”.

Thì ra là vậy, chẳng trách cô nàng lại rủ tôi đi xem phim, xem một mình thì có hơi buồn, nếu rủ thêm người thì phải xem người đó có thích xem hay không, như vậy lại quá tốn thời gian, lại còn tốn thêm tiền. Thay vào đó mua vé đôi đúng thật là tiện hơn rất nhiều.

“Được rồi, cậu đặt vé đi, nhớ chọn hàng F hoặc G đấy”, tôi nói.

“Tuân lệnh”, Nhu Vân đột nhiên đưa tay lên chào như kiểu quân đội, đồng thời cũng cười hì hì rất đáng yêu.

Chúng tôi nhanh chóng chạy ra lấy xe rồi đi về phía trung tâm thương mại V, rạp chiếu phim vốn được đặt ngay trên tầng cao nhất ở đó. Lúc đến nơi thì cũng đã hơn chín giờ, người trong trung tâm thương mại đã bắt đầu về dần, duy chỉ có rạp chiếu phim là vẫn luôn mở xuyên đêm.

Nhu Vân đã sớm đặt vé trước nhưng chúng tôi vẫn cần phải xuất hiện để chứng thực là cặp đôi thì phía nhân viên mới chấp nhận với giá đã niêm yết. Quá trình nhận vé tính ra cũng chẳng có gì khó khăn, có lẽ là vì chúng tôi diễn tốt quá hoặc là trông chúng tôi khá hợp nhau nên nhân viên bán vé cũng không dấy lên chút nghi kỵ nào.

Tôi cũng không để tâm nhiều đến thế, chỉ cần nhận được vé rồi nhanh chóng tiến vào bên trong rạp để xem thôi. Lúc quay lại tiến về phía cổng soát vé, bước chân của tôi đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước đầy ngạc nhiên. Nhu Vân bị hành động này của tôi làm cho giật mình, xém chút nữa là vấp ngã rồi nhưng vì cô nàng giữ tay tôi khá chặt nên mới nhanh chóng giữ lại trọng tâm. Mặt khác, Nhu Vân cũng xem như nhanh nhạy, phát hiện ra được tại sao tôi lại đột ngột dừng lại.

“Hải Minh?”, cô lên tiếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv