Tôi cứ nghĩ trời mưa một chút thôi rồi tạnh, nhưng không, cơn mưa chỉ càng ngày càng nặng hạt, đến mức gần bảy giờ tối rồi mà ngoài đường vẫn còn trắng xóa như mới đầu. Hải Minh có kiểm tra qua dự báo thời tiết, xác nhận hôm nay có mưa nhưng không ngờ mưa lớn đến thế.
Với tình hình này, dự định tham dự countdown của chúng tôi xem như phá sản, chỉ có thể ở lại khách sạn rồi cùng nhau đón năm mới. Tôi nhìn ra ngoài đường thông qua cửa sổ phòng, ánh đèn đường đã lên, đèn xe lướt qua nhau không ngừng nghỉ, ánh đỏ ánh vàng giao thoa hòa quyện tựa như những dải lụa trải dài trong các vở kịch múa.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”, Hải Minh đi đến từ phía sau, trên người đã mang quần áo chỉnh tề, áo khoác lạnh cùng khăn quàng cổ đầy đủ không sót một món.
Tôi nhìn xuống đường một chút rồi lắc đầu đáp:
“Không có gì đâu, nghĩ vu vơ chút thôi, cậu đặt bàn rồi chứ?”.
“Ừ đặt rồi, ở trong nhà nên không lo bị mưa ảnh hưởng”, cậu ấy cười nói.
Nghe vậy, tôi cũng cười lại rồi lấy khăn quàng cổ choàng vào để đi ăn tối. Trời mưa thì mưa, nhưng ăn vẫn phải ăn thôi. May mắn, cách khách sạn Chòi năm căn nhà có một nhà hàng lẩu nướng tương đối ổn, tôi không chắc nó có ổn thật không nhưng chị lễ tân của khách sạn lại cực kỳ nhiệt tình khuyến nghị chúng tôi nên đi.
Thành thật, chị ấy thực sự rất tốt đối với hai đứa chúng tôi, loại đối xử này không giống như trong dịch vụ mà lại giống với đối xử giữa người với người hơn. Tôi không chắc mình nên diễn tả như thế nào nhưng đại khái chị ấy rất tốt.
Ngay khi mở cửa khách sạn ra thì một làn sóng âm thanh ào ào của mưa liền “công kích” vào đôi tai của chúng tôi, tiếng động của nó lớn không khác gì tiếng thác đổ, tôi nghe mà muốn choáng hết cả đầu, đây là lần đầu tôi nghe tiếng mưa lớn như vậy. Nếu không phải dự báo thời tiết không thông báo trời mưa thì có khi tôi đã nghĩ ngoài trời đang có bão cũng nên.
Hải Minh vòng một tay qua vai tôi rồi kéo lại gần, tay còn lại bung dù để che chắn, sau đó hai đứa liền chạy thẳng một mạch đến quán nướng. Quãng đường rất ngắn nhưng mưa quá lớn, lại còn kèm theo gió nữa nên mưa tạt ướt hết một phần ống quần chúng tôi. Đương nhiên, không đến mức nghiêm trọng, lấy giấy thấm một chút là khô lại ngay.
Quán cực kỳ đông, người không là người, nếu không phải Hải Minh đặt bàn trước thì có khi chúng tôi phải tìm đường sang quán khác để ăn mất. Bàn của chúng tôi nằm ở chỗ khá riêng tư, nằm ngay ở trong góc, bên cạnh là một bức tường cao không cửa sổ. Ngoại trừ riêng tư và yên tĩnh, chỗ này cũng chẳng còn điểm mạnh nào cả. Nhưng như thế là tốt rồi, không nên đòi hỏi nhiều.
Thực đơn khá phong phú, trước mắt tôi chỉ gọi tạm mấy món cơ bản như ba chỉ ướp, gà sốt thôi, còn lại từ từ rồi ăn dần. Hải Minh cũng gọi thêm một vài món nữa cùng thêm hai chai nước suối. Tôi ngẩng đầu nhìn các bàn ăn khác một hồi, sau đó liền đứng dậy rồi đi hỏi nhân viên một vài thứ. Lúc trở về, trên tay tôi là một rổ rau cùng một đĩa Kimchi lớn hơn đôi chút so với những bàn khác.
“Cái này cậu gọi nhân viên lấy là được mà”, Hải Minh nói.
“Khách đông lắm, không chắc nhân viên sẽ đảm bảo được hiệu suất phục vụ đâu, nhiều khi gọi xong còn quên nên mấy thứ vụn vặt này vẫn nên tự đi lấy thì hơn”, tôi cười đáp lại.
“Bọn họ có để ở ngoài cho lấy à?”.
“Không, đi xin trực tiếp, hiệu quả nhanh hơn nhiều”.
“Như vậy không phải cậu đang đi gây áp lực cho người ta sao?”.
“Gọi sai từ rồi, phải là thúc đẩy tiến trình mới đúng”, tôi mỉm cười đáp lại.
Mánh này là tôi học tập được từ bố, ngành dịch vụ luôn có một tiến trình riêng nhưng không phải lúc nào tiến trình đó cũng hoạt động trơn tru. Như tình huống hiện tại chẳng hạn, vì trời đột nhiên mưa lớn nên nhu cầu đi ăn lẩu nướng cũng tăng cao đột ngột, số lượng nhân viên tạm thời không thể quán xuyến được hết tất cả các bàn ăn nên chất lượng phục vụ nhất định sẽ bị giảm sút. Theo đó, tiến trình phục vụ cũng gặp phải gián đoạn.
Trong những tình huống như thế này, bố tôi dạy rằng khi khách hàng can thiệp sâu vào tiến trình, những người vốn nằm trong tiến trình đó nhất định sẽ gặp phải áp lực mà trực tiếp thực hiện theo tiến trình phục vụ ban đầu.
Nghe có vẻ như tôi không được thấu cảm với các nhân viên phục vụ lắm nhỉ?
Không đâu mọi người, đây vốn là bản chất của ngành dịch vụ rồi, tiền đã bỏ ra thì phải nhận lại sự cung ứng dịch vụ tương xứng thôi. Tuy rằng tôi đam mê vẽ vời hơn so với làm kinh doanh nhưng phải công nhận, tôi có khiếu với ngành này.
Khoảng năm phút sau, thịt được mang ra, Hải Minh lập tức dùng gắp nướng chúng lên, cậu ấy khá giỏi trong chuyện này, canh thịt chín cũng rất tốt, không bị cháy xém quá nhiều, vừa vặn hợp ý tôi.
“Cậu có thích ăn thịt cháy hơn một chút không?”, tôi hỏi.
“Cậu cũng thích ăn thịt cháy sao? Hợp ý tớ rồi đấy”, cậu ấy cười đáp.
“Ừ, vậy nướng cháy một chút đi”, tôi nói.
Tôi vốn không hay ăn thịt cháy vì nó vừa đắng vừa khô, cũng không mấy ngon lành. Năm ngoái ăn với Nhu Vân, tôi cũng bảo cô đừng nướng cháy quá nhưng bây giờ thì ngược lại, nếu cậu ấy thích ăn, tôi cũng nên thử một chút. Tôi cứ nghĩ thói quen ăn này của mình sẽ không thể thay đổi nhưng ai ngờ là có ngày chuyện đó lại thực sự xảy ra chứ.
Ôi tình yêu, đúng thật làm cho người ta phát điên lên mà.
Tôi thầm cảm thán ở trong lòng.
Tiếng xì xèo xì xèo của thịt cháy thay phiên nhau cất lên như một buổi hoà nhạc vang dội của dạ dày, tôi lấy một lá xà lách gắp Kimchi cùng thịt gói vào trong, sau đó chấm nước sốt rồi đưa về phía Hải Minh. Cậu ấy cười cười rồi há miệng thật to để ăn. Cậu ấy ăn rất ngon, miệng nhai nhồm nhoàm trông rất thích mắt, dễ dàng kích thích được cái bụng đói của tôi.
Thịt nướng cũng được kha khá rồi, ăn thôi.
. . .
Sau bữa tối, tôi cùng cậu ấy trở về, trời cũng giảm mưa đi khá nhiều nhưng vẫn không hoàn toàn tạnh hẳn. Với thời tiết này, chúng tôi chính thức không còn ý định đi tham dự countdown nữa, tự tổ chức tiệc tại phòng rồi tự countdown luôn cũng được.
Tôi còn bận mua thêm một số thứ nữa nên để cậu ấy lên phòng trước, cậu ấy muốn đi theo nhưng tôi không cho. Cây dù trong tay không đủ lớn, hai đứa con trai trưởng thành chen vào trong kiểu gì cũng sẽ có một đứa dính mưa, không thì cả hai cùng dính. Mặc dù ý tưởng cùng đi chung dưới mưa khá lãng mạn đấy nhưng nếu mang về một bộ đồ ướt thì phiền phức lắm. Mùa đông năm nay rất lạnh, nếu để bị cảm thì quả thực không tốt một chút nào.
Tôi đi khoảng tầm ba mươi phút mới quay trở lại, lúc về, tôi có mang theo hai túi ni lông khá lớn, trong đó có một túi là cốc trà sữa được hâm nóng. Tôi đưa túi đó cho chị tiếp tân, xem như lời cảm ơn về lời đề nghị quán ăn tối. Chị ấy giới thiệu không sai một chút nào, quán đó thật sự rất ngon, tôi cùng Hải Minh ăn rất ngon miệng.
Trở về phòng, tôi không thấy Hải Minh đâu, nhưng có nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Tôi đặt bao ni lông trên bàn, sau đó lấy ra một túi nhỏ rồi giấu nhẹm đi không cho cậu ấy biết, thứ ở trong túi cũng là nguyên nhân khiến tôi không muốn để cậu ấy đi theo. Ngoài túi nhỏ đó ra thì tôi chủ yếu mua mấy lon nước trái cây có cồn để uống chào đón năm mới. Dù sao cũng không thể countdown bằng cách nhìn nhau không làm gì được. Năm nay thời tiết không cho phép vui vẻ thì chúng tôi tự tạo vui vẻ cho riêng mình vậy.
Cạch!
Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, Hải Minh bước ra, trên người mang áo quần đầy đủ, không như lúc sáng làm một quả bất ngờ đến không thể bất ngờ hơn. Bây giờ nghĩ lại thì trong đầu tôi vô thức lại hiện ra hình ảnh hoàn mỹ như tượng thần Hi Lạp của cậu ấy. Cậu ấy mang một áo thun đen cùng quần thun xám dài khá thoải mái, tóc trên đầu vẫn còn khá ướt nên tôi giúp cậu ấy lau khô. Đại khái thì hành động này có cảm giác rất Deja Vu, lúc sáng đã làm rồi.
Hải Minh ngẩng đầu nhìn tôi một chút rồi hỏi:
“Cậu đi mua ở đâu mà lâu thế?”.
“Tớ định mua ở tiệm tạp hoá gần đây nhưng vì họ chỉ bán bia, không có loại nước này nên tớ sang siêu thị mini mua ấy mà, đi hơi xa một chút”.
“Ra vậy, thảo nào đợi mãi không thấy cậu về”.
“Tớ chỉ đi có ba mươi phút thôi”, tôi cười đáp.
“Biết vậy, nhưng vẫn lâu lắm”, cậu ấy làu bàu mấy tiếng khá nhỏ nhưng không đời nào qua “tai” tôi được, tôi còn nghe rõ lắm. Không hiểu sao tôi lại thấy bộ dạng này của cậu ấy có chút đáng yêu nên liền đưa tay lên xoa đầu. Cậu ấy mới tắm xong, tóc vẫn còn khá mềm nên sờ vào thực sự rất thích.
“Giờ tớ về rồi này”, tôi nói.
Cậu ấy nắm lấy bàn tay đang xoa đầu của tôi, sau đó lại áp nó vào một bên má, tựa như muốn cảm nhận hơi ấm. Ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi bây giờ mang một nét có thể gọi là “tình”, đúng vậy, rất “tình”. Có thể tôi đang bị hoang tưởng nhưng tôi thề, tôi có thể cảm nhận được không biết bao nhiêu mật ngọt ở trong đôi mắt ấy đó.
Ực!
Yết hầu tôi chuyển động, tiếng tim đập thình thịch không ngừng, cậu ấy quyến rũ quá, tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi. Nhưng không vội, bây giờ sỗ sàng thì không hợp thời điểm, buộc phải nhịn xuống thôi.
Cùng lúc này, cặp mắt của cậu ấy đột nhiên mở to ra như thể vừa mới nhớ đến thứ gì đó, liền vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ cái va li. Tôi có chút hiếu kỳ nên cũng tiến lại gần xem thử. Không ngờ cậu ấy lại rút ra một chai rượu có cái tên cũng cực kỳ quen thuộc.
Tequila.
“Cậu mang cả rượu lên máy bay luôn hả?”, tôi chớp chớp hai mắt hỏi, hiển nhiên đã bị chai Tequila này làm giật mình.
“Không sao, nồng độ cồn của nó dưới bảy mươi phần trăm nên vẫn được mang lên. Cậu thích nó mà, tớ đem cho cậu đấy”, cậu ấy cười đáp, bộ dạng trông có vẻ rất tự hào. Cậu ấy từng bảo sẽ không uống nó thêm một lần nào nữa, ấy vậy mà vẫn mua cho tôi một chai. Trong lòng tôi giờ đây đã tràn ngập ấm áp và cảm động, sống một đời này quả nhiên không uổng.
Hải Minh, cậu thật khiến tớ không thể ngừng yêu mà.