Cam Lai

Chương 6: Tâm trạng



Thứ sáu, tháng mười hai.

Như thường lệ, vào những ngày này tôi sẽ đến đạo trường để tập Kendo nhưng khác với lần trước, hôm nay tôi tập một mình. Có lẽ do trận đấu tập lần trước để lại dư âm còn khá mạnh nên chẳng ai dám đấu tập với tôi cả. Tuy rằng kết quả kiểm tra của cậu trai kia tại bệnh viện rất ổn, không có vấn đề gì nhưng đúng như lời của thầy nói thì nó vẫn luôn tồn tại một mối nguy cơ.

Nhưng cũng không sao, tập một mình giúp tôi định thần lại tốt hơn. Kendo không chỉ đơn giản là bộ môn kiếm thuật phòng vệ như võ thuật, tập luyện Kendo còn giúp người luyện tu tâm dưỡng tính, rèn luyện tính kiên trì, nhẫn nại rất tốt.

Tôi từ tốn nắm lấy thanh Shinai của mình rồi điều chỉnh về tư thế tiêu chuẩn, lưng thẳng, hai chân vững vàng, tay cầm Shinai thật chắc, đồng thời ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước. Sau đó, tôi hít vào một hơi, hai tay cầm Shinai nâng lên quá đầu rồi vung thật mạnh về phía trước, hai chân phối hợp bước theo từng nhịp vung rất ăn ý, động tác cực kỳ thuần thục, lực đạo ra chiêu cũng phi thường dứt khoát.

Tuy rằng tôi chỉ lặp đi lặp lại một động tác đó hàng chục, hàng trăm lần nhưng đấy là cách luyện tập vung kiếm căn bản nhất của Kendo, nó giúp tôi tập trung được tinh thần và quên đi mấy chuyện “không được thuận lợi” lắm trong những ngày qua.

Đột nhiên, một tiếng vút gió bất chợt vang lên từ phía sau, hai mắt tôi có chút hơi ngưng lại rồi nhanh chóng theo nhịp chân quay người vung thanh Shinai lên đón đỡ.

Bốp!

Một thanh Shinai khác từ đằng sau bất chợt đập thẳng lên đầu, lực không quá mạnh nhưng đại khái thì vẫn đau. Tôi khẽ rên một tiếng, hai chân loạng choạng lùi lại phía sau rồi dùng một tay xoa xoa chỗ bị đánh. Gương mặt tôi có hơi nhăn nhó lại rồi lườm về phía trước.

“Sao thầy lại đánh em?”.

Người vừa ra đòn là thầy giáo dạy Kendo của tôi, và cũng là trọng tài trong trận đấu tập đợt trước. Thầy vác thanh Shinai của mình lên trên vai rồi nhìn tôi đầy nghiêm nghị.

“Em không tập trung”.

“Em đang rất tập trung”, tôi có chút bực bội, đồng thời tay vẫn không quên xoa xoa chỗ bị đánh, tôi có cảm giác chỗ đó đang càng ngày càng nóng lên thì phải.

Thầy lắc đầu đáp:

“Đổi lại bình thường, em vẫn có thể đỡ được một chiêu đánh lén vừa rồi nhưng hôm nay em lại chậm một nhịp. Mặt khác, em vừa lên giọng, tâm trạng hôm nay của em không hề tốt một chút nào. Tử Duy, từ lúc tập Kendo đến giờ, đây là lần thứ ba em mất tập trung. Nói đi, hôm nay là chuyện gì đây?”.

Nghe vậy, tôi liền im lặng không đáp, mỗi một câu một từ thầy nói đều không sai, thậm chí nó còn xoáy thẳng vào bên trong trái tim tôi. Tâm trạng hôm nay của tôi đúng thật không phải tốt lắm. Trước đây tôi cũng từng có hai lần như vậy rồi, một lần là lúc mới yêu, một lần là lúc vừa chia tay. Nếu tính luôn lần này thì cả ba lần tôi đều mất tập trung vì một người con trai khác nằm ngoài gia đình.

Thấy tôi không trả lời, thầy liền lắc đầu thở dài.

“Tử Duy, tâm trạng không tốt thì không nên đi tập, hôm nay em nên về sớm đi”.

Tôi bặm môi nhìn thầy một chút rồi khom người chào theo nghi lễ của Kendo.

“Vâng, em xin phép”.

Chào thầy xong, tôi liền lấy đồ của mình tiến về khu nhà tắm rửa qua một trận rồi thay lại một bộ đồ khác để đi về. Lúc ra đến ngoài cửa, một luồng gió lạnh bất chợt thổi ngang qua, tôi bất giác hơi co người lại vào trong áo khoác rồi thở ra một hơi, khói trắng liền phả ra ngay từ miệng.

Theo dự báo thời tiết, từ hôm qua, gió mùa đông bắc ùa về mang theo không khí lạnh đúng nghĩa của một mùa đông. Mới mấy hôm trước tôi còn có chút buồn chán vì không thể tận hưởng một mùa đông như nước ngoài thì bây giờ đã trực tiếp hưởng luôn một mùa đông đậm chất đất Việt rồi. Thời tiết không những lạnh mà còn kèm theo mưa nên mỗi một lần bước chân ra đường là rét buốt đến tận xương.

Ting!

Tiếng thông báo từ điện thoại đột nhiên vang lên, tôi lấy ra xem qua một chút, thì ra là tin nhắn của Nhu Vân.

『Cậu ở đâu đấy? Đi ăn thịt nướng không?』

Tôi nhắn lại:『Sao đột nhiên thế?』

Nhu Vân:『Tớ có một cặp vé giảm giá, trong hôm nay thôi』

Tôi ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ, tiện thể cũng nhìn giờ xem như thế nào, phát hiện mới có sáu giờ tối hơn một chút nên cũng xem như đúng giờ ăn, vừa vặn bây giờ tâm trạng tôi không được tốt lắm nên đi ăn cũng không tồi.

Tôi nhắn:『Tớ không đi xe, cậu nhắn địa chỉ sang đây đi』

Mấy giây sau đó.

Nhu Vân:『Số 55/15/37/22, đường X, cậu đi tuyến xe buýt số 17 là đến được bến gần đó』

Tôi nhắn:『Ok, bao giờ đến thì tớ gọi cậu』

Nhắn lại cho Nhu Vân xong, tôi cũng nghe thêm một tiếng thông báo tin nhắn khác nhưng đại khái cũng không cần xem, chắc là tin đáp lại của cô thôi. Nhu Vân biết vào những ngày này tôi sẽ tập Kendo, đồng thời cũng biết tôi di chuyển bằng xe buýt nên mới trực tiếp nói thẳng ra tuyến xe buýt gần quán thịt nướng, chúng tôi thân nhau đến độ ăn ý như vậy rồi đấy.

Tuyến xe buýt ở trước đạo trường là số hai mươi, theo bản đồ thì tôi phải chuyển thêm một tuyến nữa thì mới bắt được tuyến số mười bảy. Cũng may là lúc Nhu Vân nhắn tin, thời gian cũng xem như vừa khớp để tôi di chuyển trong nửa tiếng.

. . .

Hơn nửa tiếng sau, chính xác là tầm ba lăm, bốn mươi phút sau thì xe buýt số mười bảy cũng dừng lại ở trước bến. Tôi từ tốn bước xuống hai bậc thang xe rồi nhảy xuống đáp hai chân lên mặt đường. Đường phố đông đúc hơn tôi tưởng, có lẽ là ngày làm việc cuối cùng trong tuần nên xe đến chậm hơn dự kiến nhưng trễ ngần này cũng không sao.

Thông thường cuộc hẹn giữa tôi với Nhu Vân thường cho phép nhau chênh lệch thời gian ấn định là mười lăm phút, tức là tôi có thể đến trễ mười lăm phút, bây giờ vẫn còn sớm hơn khoảng thời gian đó nên cũng không tính là đến trễ. Tôi lấy điện thoại ra bấm số của Nhu Vân, chuông reng chưa được hai, ba tiếng thì cô nàng đã bắt máy lên rồi.

“Cậu đến rồi à?”.

“Vừa tới nơi, cậu ra nhanh một chút, ngoài này lạnh quá”, tôi run người nói.

“Được rồi, đợi một chút, tớ chạy ra ngay”, Nhu Vân cười cười đáp.

Sau đó, tôi nghe được Nhu Vân nói gì đó ở đầu dây bên kia, chắc là đang nhờ nhân viên giữ bàn để cô chạy ra đây. Mặc dù cô đã gửi địa chỉ chính xác cho tôi nhưng với tôi mà nói, địa chỉ là một thứ gì đó rất giống với triết học, tôi có đọc được thành tiếng thì cũng chẳng tìm ra được đúng nơi.

Nói chung thì bộ định vị đường phố của tôi khá “lỗi thời”, ngày trước tôi còn biết thành phố mình có đường nào phố nào chứ bây giờ thì tôi chịu. Tốc độ phát triển của thành phố nhanh hơn so với tiến độ cập nhật bộ định vị đường phố trong đầu tôi, thậm chí đến tận giờ thì tôi cũng lười cập nhật luôn rồi.

Gió mùa đông nhẹ nhàng thoáng qua, tôi bất giác đưa lưng về hướng gió rồi co người lại chịu lạnh. Tôi có thể chịu nóng rất tốt, đồng thời cũng không ngán ăn nóng nhưng riêng cái lạnh thì tôi chịu thua, đối với một số người, gió mùa đông mười bảy, mười tám độ có lẽ không là gì nhưng với tôi thì đủ chết cóng rồi. Tôi có cảm giác da mặt mình đang dần khô đi vì quá lạnh, hai hàm răng cũng run lên một đợt rồi va vào nhau lạch cạch như tiếng gõ bàn phím.

Khoảng mấy phút sau đó, cứu tinh của tôi - Nhu Vân rốt cuộc cũng đến, hôm nay cô mang một bộ đầm dài màu nâu đất khá dễ thương, bên ngoài khoác vào một lớp áo khoác khá dày. Nhu Vân nhìn thấy tôi liền nhảy cẫng hai chân lên rồi vẫy tay, vừa vặn tôi cũng thấy được cảnh này nên không cần phải để cô mở miệng ra gọi, trời lạnh thế này mà còn mở miệng ra gọi thì khản giọng lắm.

Tối lấy tốc độ nhanh nhất chạy bước nhỏ thẳng đến chỗ cô, tiếp theo, cô liền quắp một tay vào cánh tay trái tôi rồi cùng nhau chạy vào bên trong hẻm. Hai bên hẻm đều là nhà cao tầng chắn gió cả nên so với đứng bên ngoài đường thì trong này ít ra còn ấm áp hơn hẳn.

Hẻm không lớn, độ rộng chỉ tầm hai mét vừa đủ để hai xe đi ngược chiều tránh nhau. Mặt khác, hệ thống hẻm ở đây cũng rối não kinh khủng, nếu tôi đi một mình vào đây thì có khi lại lạc vào một mê cung không lối thoát ấy chứ. Ngược lại, nhà của Nhu Vân vốn ở trong hẻm nên cô đã quen với loại địa hình phức tạp như thế này rồi. Ở mặt này thì tôi vẫn luôn phục cô sát đất.

Chúng tôi di chuyển không lâu lắm, chỉ rẽ vào khoảng tầm năm, sáu cái hẻm gì đấy thì cũng đến được quán nướng Nhu Vân đặt. Ngay khi nhìn thấy quán này, trong lòng tôi liền cho nó một ngón cái ngay. Tuy rằng nó nằm trong con hẻm khá nhỏ và khó tìm nhưng bày trí ở bên ngoài với chuỗi đèn vàng cùng hoa giả lại khá ấm cúng. Bề rộng của quán cũng chỉ rơi vào tầm bốn mét nhưng khi vào trong thì nó sâu một cách không ngờ tới. Bên ngoài đã bày trí ấm cúng thì bên trong cũng được trang trí theo lối đơn giản nhất có thể, đồng thời trên trần cũng được treo không ít đèn bóng thủ công trông khá cầu kỳ, ánh sáng tỏa ra từ chúng không quá mạnh nên lúc lên hình chắc chắn sẽ không bị chói quá.

Tôi cởi áo khoác ngoài ra rồi nói với Nhu Vân:

“Quán này đẹp thật, làm sao cậu tìm được hay vậy?”.

Nhu Vân gấp áo khoác của mình lại ngay ngắn rồi đặt ở bên cạnh, cô cười đáp:

“Tử Duy, cậu quên mất công việc part-time của tớ rồi à?”.

Nghe vậy, tôi liền à một tiếng tựa hồ đã hiểu rồi cười nói:

“Ra phiếu giảm giá là từ đó”.

“Chứ cậu nghĩ tớ giàu lắm hay sao mà rủ cậu đi ăn thịt nướng”, Nhu Vân bĩu môi đáp lại.

Nhu Vân học hành không tính là quá tốt nhưng cũng xem như ổn, nếu như không có gì bất trắc xảy ra giữa đường học thì cậu ấy có thể tốt nghiệp với bằng khá. Ngoài ra, cậu ấy cũng ý thức được kiến thức cùng thực tế chênh lệch như thế nào nên từ sớm đã xin làm part-time tại một công ty khởi nghiệp.

Trải qua một năm thì công ty đó cũng xem như có chút tiếng tăm về lĩnh vực du lịch cùng review ẩm thực, công việc part-time của Nhu Vân là sản xuất content mảng review ẩm thực. Hai tờ phiếu giảm giá của cậu ấy phần nhiều là quà tặng từ công việc đó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv