Xe máy từ từ lăn bánh trên đường, ngồi trên nó là bóng dáng của hai cậu trai ngồi sát vào nhau, gần như không thể nào thấy được kẽ hở ở giữa hai người. Hải Minh rất biết nghe lời, theo tôi cảm nhận được thì đúng là vậy, tôi bảo cậu ấy đi chậm, thế là cậu ấy đi chậm thật. Đổi lại ngày trước, dù tôi có nói thế nào thì nhiều lắm tốc độ của cậu ấy cũng chỉ giảm một chút thôi, chung quy lại vẫn cứ nhanh.
Tốc độ bây giờ rơi vào tầm ba mươi cây số trên giờ, so với tốc độ thường ngày của Hải Minh thì rất chậm rồi. Tôi ôm cậu ấy thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ người cậu ấy, cảm nhận mùi hương xả vải quen thuộc một lần nữa. Tôi mỉm cười rồi ngả đầu vào một bên vai, tuy rằng mũ bảo hiểm có hơi lấn cấn đôi chút nhưng tổng thể lại không ảnh hưởng quá nhiều.
Hành động của tôi nhìn tình cảm lắm phải không?
Đúng là vậy đấy, tôi thừa nhận việc này, chưa kể những người đi đường khác đi ngang qua chúng tôi kiểu gì cũng ghé mắt nhìn một chút. Tôi cùng cậu ấy đều mang khẩu trang che mặt rồi nên cũng không lo có ai phát hiện ra nhanh được. Chỉ là không hiểu sao, trong lòng tôi lại mong mỏi bị phát hiện ra, để cho tất cả đều biết, quan hệ của tôi với cậu ấy rất tốt, đừng có mong đến chuyện muốn chia rẽ tình cảm của chúng tôi. Loại mong muốn này mạnh mẽ đến mức có thể khiến tôi không thèm cân nhắc đến nỗi sợ bị người khác bàn tán về tính hướng của mình.
Tôi không biết Hải Minh có suy nghĩ gì về hành động của tôi không nhưng nếu cậu ấy đã không có ý kiến gì thì tôi cũng chẳng ngại. Thậm chí, ngay từ đầu tôi đã không nghĩ cậu ấy sẽ đẩy tôi ra, bởi tôi có niềm tin ấy ở trong lòng, một niềm tin khó lòng suy chuyển. Chúng tôi đi đường không tính là lâu, chỉ khoảng tầm mười phút là đến được chỗ ăn, chỗ này không quá mấy xa lạ với cả hai chúng tôi.
“Dì ơi, cho bọn con hai tô khô”, tôi đưa hai ngón tay lên rồi nói, bộ dạng co ro chạy vào cái bàn gần nồi nước lèo nhất.
Tôi quyết định bữa tối nay ăn hủ tiếu, địa điểm là nơi tôi cùng Hải Minh đã từng ăn cùng một lần vào năm trước. Khác ở chỗ thay vì ngồi ở hai bàn khác nhau, lần này chúng tôi ngồi cùng một bàn, thậm chí là cùng một bên. Chỗ này rất thuận tiện, có thể nhìn ra dòng người tấp nập ở ngoài đường.
Hải Minh vào quán rồi ngồi xuống cạnh tôi, tay cậu ấy vô tình chạm phải tôi, tôi liền giật bắn người lên. Lạnh quá, tay cậu ấy rất lạnh, có vẻ như đã chịu không ít khí lạnh trong lúc lái xe. Tôi nhanh chóng nắm lấy tay cậu ấy rồi cho vào túi áo Hoodie của mình. Thân nhiệt của tôi bây giờ cao hơn cậu ấy, ban nãy cậu ấy đã sưởi ấm giúp tôi rồi thì bây giờ, tôi sẽ lãnh trách nhiệm hồi sinh hơi ấm của cậu ấy.
Cậu ấy không từ chối, thậm chí còn cười ngây ngốc đến thỏa mãn, khói trắng phả ra từ miệng không ít. Mùa đông năm nay quả thực rất lạnh, bên người nhất định phải có người để ôm, nếu không chỉ còn cách tự chui vào giường của mình rồi đắp chăn sưởi ấm thôi. Thân là con trai, thân nhiệt của tôi cao hơn con gái nhiều nên có thể sưởi ấm cho cậu ấy rất nhanh.
Chúng tôi ngồi khá gần với nhau, lại còn mang áo đen nữa nên không ai có thể nhìn rõ ràng hành động nắm tay vụng trộm này. Nói thật, loại trải nghiệm này rất kích thích, đến mức tim tôi đập thình thịch liên hồi luôn đây. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm đã trở lại với Hải Minh, tay của cậu ấy dần ấm trở lại rồi. Tôi định buông tay ra nhưng không ngờ cậu ấy lại nắm chặt tôi hơn, đến một ngón tay cũng khó xê dịch.
“Cho tớ mượn túi áo cậu một chút”, cậu ấy nói, giọng rất nhỏ nhưng vừa đủ nghe, cứ như đang thì thầm bên tai vậy.
Cùng lúc đó, dì bán hủ tiếu cũng mang hai tô hủ tiếu ra cho chúng tôi, có lẽ vì quán có thêm người khác đang đợi nên dì không quá để ý đến khoảng cách “bất thường” của hai đứa con trai này. Hải Minh hơi cúi người xuống ngửi mùi thơm bay ra từ tô hủ tiếu, sau đó quay sang chỗ tôi rồi cười nói:
“Cậu thường hay ăn ở quán này sao?”.
“Ừ, gần như tuần nào cũng sẽ có một buổi ăn ở đây”, tôi đáp.
“Nửa năm này tớ hay đi ăn với cậu nhưng có thấy cậu đến đây đâu”, cậu ấy tò mò hỏi, lúc này cậu ấy cũng rút tay ra khỏi túi áo tôi, đồ ăn mang đến miệng thì phải ăn thôi, để nguội ăn không ngon.
“Đâu phải ngày nào tớ cũng ăn với cậu, thi thoảng tớ có ăn với Nhu Vân cùng đám bạn nữa”, tôi cười đáp, tiện thể cũng đổ một ít tương ớt vào trong tô rồi trộn đều hủ tiếu lên.
Sau đó, tôi không còn nghe cậu ấy trả lời nữa nên có hơi tò mò nhìn sang một chút thì thấy cậu ấy đang cắm đầu ăn tô hủ tiếu của mình. Thân là người hiểu rõ cậu ấy nhất ngoài gia đình thì tôi chắc chắn, đây là bộ dạng hờn dỗi thất thường của cậu ấy. Tôi đi ăn ngoài với cậu ấy không ít lần nên đại khái có thể nhớ được thói quen ăn uống của cậu ấy như thế nào. Cậu ấy không đời nào ăn theo kiểu cắm đầu mà không nói năng gì đâu, nhất là không nói với tôi.
Tôi đẩy nhẹ khuỷu tay vào một bên người cậu ấy, nào ngờ cậu ấy lại tránh người đi, tôi có hơi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy rất hứng thú.
Cậu ấy giận việc tôi không đi ăn cùng cậu ấy ở đây sao?
Nghe thì hơi vô lý nhưng đây là giả định duy nhất xuất hiện trong đầu tôi, và tôi cảm thấy mình có đủ cơ sở để kết luận nó. Tôi thầm cười ở trong lòng rồi không để ý đến cậu ấy nữa, quay trở lại ăn bữa tối của mình thôi, sắp nguội đến nơi rồi.
Cậu ấy bây giờ giống như một chú mèo kiêu ngạo muốn làm mọi thứ để thu hút sự chú ý của “con sen” nhưng tôi nào phải một “con sen” dễ tính, cậu ấy muốn chơi trò đưa đẩy thì phải xem tâm trạng của tôi trước đã.
Quả nhiên, không đến mười lăm giây sau là cậu ấy đã tự động xê dịch người lại sát người tôi rồi, cũng may tôi thuận tay phải, còn cậu ấy xê dịch thì chỉ ảnh hưởng đến hoạt động của tay trái. Nếu không tôi đã quay sang “bớp đâu” cậu ấy rồi, trời đánh tránh bữa ăn.
“Đừng quậy, để tớ ăn hết tô nào”, tôi làu bàu mấy tiếng.
Hải Minh xụ mặt lại nhìn tôi, tựa như một chú cún con bị bỏ rơi, tim tôi lại bị lệch một nhịp nhưng vì đã sớm quen với kiểu này rồi nên cũng không đến mức “lực bất tòng tâm”. Tôi bưng tô hủ tiếu của mình lên rồi quay sang chỗ khác ăn, cậu ấy vội lấy tay nắm lấy áo Hoodie của tôi rồi giật giật nhẹ trông khá buồn cười.
Đợi lúc tôi ăn xong tô hủ tiếu của mình rồi gọi thêm hai tô khác thì tô của cậu ấy vẫn còn đến tận một nửa. Đại bộ phận thời gian cậu ấy dùng là để nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ đáng thương cần bao dung, đến mức hủ tiếu cũng không thèm ăn. Thấy vậy, tôi thở nhẹ, khói trắng phả ra thổi vào không trung, rồi đem chén nước lèo còn đang nóng đổ vào bên trong tô của cậu ấy.
“Cậu còn định đợi tớ bón ăn cho sao?”, tôi nói.
“Cậu giận tớ rồi hả?”, cậu ấy thấp giọng đáp, nhưng ít nhất vẫn khá nghe lời, còn cầm đũa lên để ăn một, hai miếng. Chỉ có điều, trông chướng mắt quá.
“Tớ còn không trẻ con thế”, tôi bĩu môi nói.
“Vậy sao cậu không đưa tớ đi ăn ở đây?”, cậu ấy vẫn thấp giọng hỏi, tựa như sợ những người khác ở xung quanh nghe được. Tôi cảm thấy có hơi buồn cười, trong trường hợp này đừng nói là EQ, tôi còn đang nghi ngờ liệu IQ của cậu ấy có rơi xuống dưới số âm luôn không đây.
“Cậu nghĩ ai cũng có đủ năng lực chi tiêu nhiều như cậu để đi ăn ở chỗ khác được sao?”, tôi cười đáp.
Hủ tiếu là một món rất bình dân, bình dân đến mức không thể nào bình dân hơn, chúng tôi có thể no đủ chỉ với cái giá dưới ba mươi ngàn. Trong khi đó, những món tôi cùng cậu ấy ăn ở ngoài vào buổi tối không thể nào “chạm đáy” với con số này, đa số đều phải tầm từ năm mươi ngàn trở đi là ít.
Không phải ai sinh ra cũng được sống trong gia đình có điều kiện như chúng tôi nên mỗi một đồng chi tiêu đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng. Tuy rằng hai người chúng tôi không đến mức gọi là tiêu xài hoang phí, nhưng chỉ cần liên quan đến ăn uống cá nhân thì nhất định sẽ không keo kiệt. So với những người khác, chúng tôi có nhiều sự lựa chọn hơn, không hoàn toàn bị gò bó với đồng tiền. Nếu đã có thể ăn những món ngon hơn, vậy thì cần gì phải ăn mỗi hủ tiếu.
Hải Minh chớp chớp hai mắt nhìn tôi một hồi, đầu óc của cậu ấy có vẻ như đã thông suốt nên liền đưa tay lên gãi đầu rồi cười khan có chút ngây ngốc.
“Giận tớ không?”, cậu ấy huých nhẹ khuỷu tay vào người tôi, đồng thời cũng hỏi với một giọng khá e dè. Tôi đưa tay trái sang véo vào một bên đùi của cậu ấy nhưng đáng tiếc, thất bại. Tỷ lệ mỡ trên người cậu ấy thấp quá, muốn tìm một mảng “thịt thừa” cũng khó, mà khoan, nghĩ lại thì trên người cậu ấy đúng thật là có một khúc “thịt thừa” thật.
Khụ khụ, được rồi, được rồi, không nên nghĩ bậy trong lúc ăn.
Tôi lườm cậu ấy, miệng định bảo không giận nhưng trong đầu chợt nảy lên một ý tưởng nên lập tức thay đổi ý định. Tôi đáp:
“Muốn để tớ hết giận thì cậu nhận nhiệm vụ tìm phòng trong chuyến du lịch tới đi”.
“Cậu nhờ đúng người rồi, tớ sẽ lấy cho cậu một phòng tuyệt vời nhất”, cậu ấy cười tươi nói.
Chuyến du lịch này vốn đã được chúng tôi ấn định từ hồi còn tham dự hội trại chào đón tân sinh viên, hơn nữa tôi còn báo trước kế hoạch cho cậu ấy từ sớm rồi nên cậu ấy cũng không có gì bất ngờ. Nhờ có thông tin của Nhu Vân gửi sang nên tôi cũng có được không ít địa điểm vui chơi cùng ăn uống ở trên Đà Lạt, duy chỉ có nơi để ở thì cô nàng không có danh sách, nên chỉ đưa cho tôi địa chỉ cùng số điện thoại của chỗ lần trước cô ở thôi. Tôi đã thử kiểm tra chỗ đó ở trên mạng rồi, giá cả không cao, chất lượng cũng ổn, mỗi một tội là đã bị đặt hết phòng vào ngày chúng tôi dự định đi.
Trùng hợp là công việc part-time của Hải Minh lại liên quan đến du lịch nên cậu ấy sẽ có mạng lưới quan hệ nhất định. Vừa vặn, cậu ấy bảo “nhờ đúng người” rồi nên tôi không cần thiết phải xoắn quýt chuyện thuê phòng nữa. Cậu vẫn luôn là người đáng tin cậy mà, nói được tất làm được.