Cam Lai

Chương 51: Đêm không ngủ (2)【Góc nhìn của Hải Minh】



Tôi từng đọc được ở đâu đó trên mạng, để xác định được mình có yêu thật hay không thì thường dựa vào hai thứ, đầu tiên là thời gian cảm nắng ít nhất bốn tháng, thứ hai là có ham muốn tình dục với đối phương. Tôi quen biết Tử Duy không tính là quá lâu, tính ra cũng mới từ hồi cuối tháng năm thôi. Về phần tôi bắt đầu có cảm giác với cậu ấy từ bao giờ thì có lẽ là từ sau ngày ngủ chung với nhau ở Windy Pub, khi đó là vào cuối tháng tám, tính đến nay cũng được một tháng rưỡi rồi.

Nếu dựa vào những gì được đọc trên mạng thì cảm giác của tôi vẫn chưa đủ, còn cần thêm hai tháng rưỡi nữa nhưng tôi biết, loại “công thức” này không cách nào áp dụng được cho tình huống của tôi. Ngày hôm qua, Tử Duy từng nói rằng quan hệ của chúng tôi đi nhanh hơn bình thường rất nhiều, tôi thừa nhận điều đó. Hơn nữa, vì trân trọng cậu ấy nên tôi càng không để tâm đến chuyện thời gian đã trôi qua bao lâu.

Mặc khác, dù bên ngoài không thể hiện rõ nhưng sự thực là tôi có ham muốn tình dục với cậu ấy, và ham muốn đó không hề nhỏ đâu. Kể từ một tuần sau ngày tôi ngủ cùng cậu ấy tại Windy Pub thì hầu như đêm nào tôi cũng mơ đến cảnh làm tình với cậu ấy, quang cảnh rất chân thực, cảm giác không khác gì đang xem GV mà tôi là một diễn viên chính ở trong đó. Cũng vì giấc mơ đó, lần đầu tiên, tôi thủ dâm mà trong đầu chỉ nghĩ mỗi mình cậu ấy, đến nay, số lần tôi mơ về cậu ấy càng ngày càng nhiều, đồng dạng, tôi cũng tham lam nhiều hơn.

Tôi không muốn những cảm giác đó chỉ là giấc mơ, tôi muốn nó chân thực hơn, tôi muốn ôm Tử Duy thật chặt, muốn cùng cậu ấy làm những chuyện thường làm ở trong mơ. Nghĩ đến đó, tôi bất giác buông tiếng thở dài, hai mắt nhìn chằm chằm vào bức hình ở trên điện thoại. Bức hình đó là một tấm tương đối yên bình, tôi đi ngủ, còn cậu ấy cho tôi mượn bờ vai để dựa vào.

Nhìn vào góc chụp này, trông Tử Duy thật đáng tin cậy, bất cứ ai nhìn vào cậu ấy đều sẽ nghĩ đến hai chữ “muốn gả” một cách không ngần ngại. Nói thật thì cá nhân tôi cũng muốn gả cho cậu ấy lắm đây, nhưng trong khoa có không ít cô nàng yêu mến cậu ấy, có lẽ không bao lâu nữa, cậu ấy sẽ có bạn gái thôi.

Một lần nữa, tôi lại thở dài, thích một chàng trai thật sự không dễ một chút nào, có lẽ, cảm xúc này của tôi chỉ có thể chôn giấu sâu trong đáy lòng, vĩnh viễn không thể nói ra thành lời với cậu ấy được. Điều duy nhất tôi có thể làm để tự an ủi mình bây giờ là tích cực skinship, cố gắng cảm nhận sự ấm áp đến từ cơ thể của cậu ấy. Trên đời này, cũng chỉ có cậu ấy mới có thể chiều tôi đến như vậy, tôi rất hạnh phúc nhưng cùng lúc đó, cũng thật chạnh lòng.

Tôi tắt điện thoại, tùy tiện ném ở đâu đó trên giường rồi đứng dậy ra ngoài ban công, tiện thể cũng cầm theo một hộp thuốc lá. Từ lúc quen biết Tử Duy đến giờ, đầu óc tôi lúc nào cũng nhẹ nhàng, mọi stress trong người đều được giải toả ra hết nên đã lâu rồi tôi không hút thuốc. Bây giờ, vì cậu ấy, tôi lại phải làm một điếu cho khuây khoả.

. . .

Giữa đêm khuya, đốm sáng le lói của tàn thuốc như ẩn như hiện ở một bên ban công, tôi rít vào một hơi, điếu thuốc lại ngắn đi một phần, sau đó lại thở ra từng đoàn khói trắng mờ mịt. Hai mắt tôi nhìn ra ngoài phố, đường xá về đêm thật yên tĩnh, ngoại trừ khu trung tâm thì còn lại chẳng có mấy xe cộ đi lại.

Vị trí của tôi đang đứng hiện tại cực kỳ cao, là tầng tám của một toà chung cư cao cấp trong thành phố. Bên cạnh toà chung cư này có một con hẻm cũng không nhỏ, nhà của Vân Anh nằm ngay trong đó, từ nhỏ chúng tôi lớn lên cùng nhau nên quan hệ cũng xem như gắn bó thân thiết. Nhưng loại thân thiết này lại như chó với mèo hơn là thân thiết gần gũi như Tử Duy.

Nói đến nhà thì tôi từng có dịp qua nhà cậu ấy một lần để ăn trưa, khi đó toàn bộ tâm trí của tôi gần như đặt hết vào món Spaghetti của cậu ấy nên không nhìn nhà cậu ấy nhiều. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều là nhà cậu ấy rất giàu, bố tôi làm việc tại công ty bất động sản có tiếng nên tôi hiểu rõ khu đất nhà cậu ấy đáng giá đến mức nào. Mà kể cả không đến nhà thì dựa vào khí chất bên ngoài của cậu ấy thôi, tôi cũng cảm nhận được một chất “sang” hiếm thấy rồi.

Từ ánh nhìn, cách đi đứng, nói chuyện, hay ăn uống, Tử Duy đều thể hiện phong thái thong dong không vội vã. Cậu ấy cực kỳ ga lăng, khi đi cùng con gái, cậu ấy luôn để các cô nàng đi bên trong, lúc mở cửa thì luôn giữ để cho họ đi vào hết rồi mới đóng lại. Thậm chí cả những lúc mượn sạc dự phòng thì cậu ấy vẫn luôn sạc thật đầy rồi mới trả lại. Loại phong cách này không chỉ đơn giản luyện tập là thành thôi đâu, còn phải nhờ vào môi trường sống của cậu ấy nữa. Cậu ấy cứ như một con thiên nga giữa bầy vịt, rất nổi bật, xem như cậu ấy lẫn vào bên trong đám đông thì tôi vẫn có thể nhận ra được.

Nói thật, nếu một trong hai chúng tôi là con gái thì chúng tôi hoàn toàn môn đăng hộ đối với nhau, quan hệ chỉ cần thân thiết như bây giờ thôi cũng đủ để gia đình hai bên gặp mặt rồi bàn chuyện cưới hỏi. Nhưng đáng tiếc, cả tôi và cậu ấy đều là những cậu trai khoẻ mạnh, đồng thời cũng là tâm điểm trong mắt các cô nàng ở trường.

Tôi thở dài, khói thuốc bay ra phả vào không trung yên tĩnh. Bình thường không để lộ ra mấy nhưng thực tế thì tôi thở dài rất nhiều, đến mức có lẽ nó đã thành một phần của thói quen luôn rồi. Tên tài khoản mạng xã hội của tôi đặt là “Minh Haizzz” cũng có lý do cả đấy, nói đến mạng xã hội thì cách đây mấy hôm, tôi vô tình tìm được một loại ứng dụng cùng nền tảng cũng khá lâu rồi, có lẽ là bốn, năm năm gì đó.

Loại ứng dụng này cho phép tôi biết được ai là người vào xem trang cá nhân của tôi nhiều nhất trong một năm qua. Ngạc nhiên một điều là Tử Duy lại xuất hiện ở vị trí số một, thông số gần như gấp đôi so với vị trí thứ hai, tuy rằng tôi không hiểu ứng dụng này tính toán như thế nào để ra thông số đó nhưng đại khái đã biểu thị được tần suất cậu ấy vào trang cá nhân của tôi rồi. Tôi bắt đầu cảm thấy rất mông lung khi nhìn bảng kết quả đó, rốt cuộc cậu ấy có tình cảm với tôi không hay chỉ đơn thuần là tò mò xem thôi nhưng tiếc là không có cơ hội để dò hỏi.

“Khục … khục”.

Tôi ho khan nhỏ tiếng, lâu rồi không hút thuốc, thành thử phổi tôi bây giờ “sạch” quá nên không tiếp nhận được nổi lượng khói ít ỏi này. Tôi nhìn vào điếu thuốc trên tay một hồi, sau đó liền dập tắt đi đốm lửa trên tàn thuốc rồi ném vào thùng rác, đã không thể hút được nữa thì thôi, từ nay đành bỏ vậy, nếu stress quá thì uống rượu cho khuây khỏa cũng không tệ.

Đô rượu của tôi kém hơn Tử Duy nhiều lắm, cậu ấy cứ như một hố đen không đáy, lần trước uống tại Windy Pub tôi kém chút nữa là “quắc cần câu” rồi nhưng cậu ấy vẫn còn tỉnh táo như cũ, bao nhiêu rượu vào người cậu ấy liền biến đi đâu mất hút. Nhiều khi tôi còn nghĩ là mình nằm mơ, cậu ấy không phải uống rượu đâu mà đang uống nước đấy, đáng tiếc là không, cậu ấy là một con “sâu rượu” đầy tiềm năng.

Nhìn vào chai Tequila ở trên tay, tôi có hơi chần chừ một chút, không biết có nên uống hay không. Tôi đã từng nhủ sẽ không uống loại rượu này nhưng không hiểu trời xui đất khiến sao mà hai tuần trước lại dùng thẻ tín dụng của bố để mua chai rượu này về, giá cả không cao, chỉ tầm vài trăm thôi nhưng bố lại tò mò muốn hỏi lý do. Khi đó, tôi đã trả lời người tôi thích hay uống loại rượu này.

Bố cũng khá ngạc nhiên nhưng không nói gì nhiều, chỉ bảo đừng dây quá nhiều vào bia rượu. Tôi nhớ ánh mắt khi ấy của ông biểu thị rất rõ ba chữ “đầy quan ngại” với tương lai của tôi nhưng tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ bảo sẽ cân nhắc điều độ thôi. Bây giờ nghĩ lại thật xấu hổ, rõ ràng là uống không nổi nhưng vẫn cố mua cho bằng được. Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định cho nó vào lại bên trong tủ rượu rồi trở về phòng leo lên giường nằm, trong đầu suy nghĩ vu vơ mấy chuyện vụn vặt ngày hôm nay.

Sáng nay, lần đầu tiên tôi thấy Tử Duy khóc, một con người mạnh mẽ và vững chãi như cậu ấy cũng có ngày phải rơi nước mắt. Thấy thế, tim tôi liền đau quặn lại, trong lòng như bị mắc nghẹn cái gì đó đến khó chịu. Tôi không biết nguyên nhân thế nào, cậu ấy cũng không nói nên tôi chỉ biết ôm cậu ấy thật chặt, cho cậu ấy một điểm tựa tinh thần thật vững chắc.

Tôi đưa tay lên không trung rồi nắm lại, thả ra khá nhịp nhàng, mặc dù đã qua mấy tiếng nhưng không hiểu sao, tôi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của Tử Duy ở trên đó. Hôm nay tôi vụng trộm “xơ múi” cậu ấy không biết bao nhiêu lần, nghĩ đến những lời mình đã nói thì thầm với cậu ấy trên xe buýt, tôi lại nhịn không được mỉm cười hạnh phúc.

. . .

Mở điện thoại ra, tôi lại tiếp tục xem ảnh của cậu ấy, ngắm nhìn ảnh của cậu ấy nguyên đêm cũng không phải chuyện xấu, nếu có thể nhìn thấy người thật luôn thì tốt quá.

Hay gọi video nhỉ?

À quên mất, ban nãy đã nhắn là đi ngủ rồi, bây giờ đột nhiên gọi sang thì kỳ quá, gặp phải người nhạy cảm như cậu ấy nữa có khi lại nhìn thấu lời nói dối vừa rồi cũng nên. Ngu thật, đáng lý ra tôi nên nói thật đang đi tắm luôn mới đúng, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì có lẽ không nên nói thật thì hơn.

Tôi sợ tôi … nhịn không nổi khi nghe giọng của cậu ấy. Giọng cậu ấy qua điện thoại thật sự rất khác, nó rất trầm, nghe rất quyến rũ. Chỗ đó của tôi luôn dựng đứng lên mỗi lần nghe giọng của cậu ấy qua thiết bị trung gian. Như hôm kia chẳng hạn, tôi cùng cậu ấy chơi game nhưng mỗi lần cậu ấy nói chuyện là tôi gần như không tập trung được.

Cuối cùng đành lấy cớ buồn ngủ rồi “thả” game, tự thủ dâm bằng hình ảnh và giọng nói của cậu ấy ở trong đầu. Tôi có cảm giác mình bắt đầu sa đọa quá rồi, nếu tình huống này cứ tiếp diễn thì tôi không chắc liệu mình có chịu được nổi khi nghe tin cậu ấy có bạn gái không nữa. Cậu ấy ga lăng như vậy, các cô nàng làm sao bỏ qua được đây.

Hay là bịt mắt cậu ấy lại rồi … Không, không, mày biến chất quá rồi Hải Minh, không được nghĩ cậu ấy theo cách dơ bẩn như vậy, bị cậu ấy phát hiện thì mày cũng chẳng còn mạng để về nhà đâu.

Tôi vô thức thở dài một hơi, lại nữa, lần này lại tiếp tục thở dài rồi. Đột nhiên, ngón tay lướt điện thoại có hơi dừng lại, hai mắt tôi cố định vào bức ảnh tôi ôm cậu ấy ngủ trong lều trại của lớp một. Bức ảnh này không có trong đường dẫn của ban tổ chức nhưng trên các group lại không thiếu, góc độ cũng phong phú khác nhau. Nhìn vào bức ảnh này, tôi nhịn không được bật cười không thành tiếng.

Hôm nay bị Tử Duy hố một trận rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv