Sau khi ăn tối xong, rốt cuộc tôi cũng lấy lại một chút sức lực của mình, bây giờ không cần nhờ đến bố mẹ thì tôi vẫn có thể tự mình đi bộ lên cầu thang bình thường. Trên thực tế, ban đầu tôi vẫn có thể tự mình đi lại nhưng sẽ tốn kha khá thời gian để đi từ phòng ngủ xuống bàn ăn. Mặt khác, cả ngày không ăn gì dẫn đến chứng huyết áp thấp của tôi kéo dài hơn so với thường lệ, đầu óc choáng váng chút cũng là lẽ thường tình, đi lại buộc phải nhờ cậy đến người khác.
Tôi cúi đầu ngửi mùi trên người một chút, quả nhiên, hôi không chịu được. Thế là tôi đành ngồi nghỉ ngơi một hồi cho tiêu cơm rồi lấy quần áo để đi tắm, hơn một ngày rồi không tắm rửa, toàn thân cũng ngứa ngáy khó chịu lắm rồi. Lúc cởi quần ra định ném vào trong giỏ đồ thì tôi sực nhớ mình đang mặc đồ của Hải Minh nên đành giữ lại, lát nữa tắm xong sẽ tự tay giặt.
Lúc trước không nhìn kỹ lắm vì phải vội thay để đi ngủ, bây giờ nhìn lại tôi mới để ý, thì ra cậu ấy thích mặc boxer. Loại quần lót này ngày trước tôi cũng hay mang nhưng dần dần thì không thích mặc nữa bởi mỗi một lần ngồi xuống đứng dậy là chúng sẽ tạo thành mấy đường gấp ở bẹn cùng mặt đùi trong. Tôi là dạng người thường xuyên hoạt động toàn thân nên mang boxer thật sự có chút vướng víu.
Trên thực tế, cá nhân tôi chẳng thích loại quần lót nào cả, nếu có thể, tôi thật sự không cần mặc chúng đâu. Nhưng biết sao được, ra ngoài bắt buộc phải mang thôi, nếu không vô tình bị người ta bắt gặp được và hét lên hai chữ “biến thái” thì sẽ có một vé đi thẳng lên trên phường uống trà miễn phí mất.
Cầm chiếc quần boxer trên tay, tôi do dự một chút rồi đưa lên mũi ngửi sơ qua, sau đó nét mặt liền chuyển sang vẻ ghét bỏ. Mặc hơn nửa ngày trời, mùi nước xả vải quen thuộc kia đã biến mất rồi, thay vào đó lại là mùi từ mồ hôi cơ thể mình, thật là không chịu đựng nổi mà.
. . .
Đợi lúc tắm rửa cùng giặt giũ xong xuôi thì đồng hồ cũng đã chỉ hơn tám giờ, giờ này đối với tôi còn khá sớm, chưa kể đã ngủ liên tù tì mười hai tiếng nên tôi không còn cảm giác buồn ngủ nữa. Tôi tự hỏi đêm này mình phải làm gì mới hao hết quỹ thời gian cực kỳ rảnh rỗi này đây.
Nằm trên giường, tôi cầm điện thoại lên xem thử kết quả đợt trại vừa rồi như thế nào. Trước đây tôi không quá hiểu tâm trạng của việc mù thông tin nhưng sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, tôi đã hiểu “người tối cổ” là như thế nào. Vừa mở màn hình chính thì tôi phát hiện ra tin nhắn NINE của Nhu Vân, cô gửi cho tôi từ tầm hai tiếng trước.
『Tử Duy, cậu dậy chưa?』
『Cậu lên mấy Group kín xem đi, nổi tiếng rồi nè』
『Thi nấu ăn cậu được giải nhất đó』
『À, lớp mình được hạng tư toàn đoàn, hơi tiếc nhưng tiền thưởng cũng không ít, để tớ đặt lại áo lớp cho cậu nhé』
『…』
Nhu Vân nhắn khá nhiều tin, cũng phải tầm gần trăm tin bao gồm cả ảnh. Đại khái cũng chỉ là ảnh lớp chụp chung với nhau, thi thoảng cũng có những bức ảnh chụp lén của tôi khi đang ngủ. Cũng may đám bạn còn “văn minh”, không dùng nhọ nồi hay bút màu để bậy bạ lên trên mặt. Ảnh có khá nhiều, tôi xem hết cũng phải mất một đoạn thời gian, đột nhiên, ngón tay tôi dừng lại ở một bức ảnh trên màn hình, hai mắt mở to giật mình không ngớt.
Bức ảnh này là ảnh của tôi đang ngủ, tư thế hết sức bình thường nếu không kể đến việc Hải Minh đang ôm từ sau lưng. Gọi là “ôm” chứ thực chất đó là vắt tay vắt chân ngang qua người tôi thôi, chỉ có điều làm sao cậu ấy lại nằm ở lều trại lớp tôi được, không hợp lý một chút nào. Tôi nhanh chóng lưu bức ảnh đó vào trong máy để làm kỷ niệm rồi nhắn lại cho Nhu Vân:
『Hải Minh làm sao sang lớp mình ngủ vậy?』
Đợi qua năm phút, Nhu Vân vẫn chưa trả lời lại, còn tôi thì gấp chết đi được. Tôi cực kỳ tò mò không biết tại sao Hải Minh lại ngủ tại trại lớp tôi, hơn nữa còn ở trong tư thế thân mật như vậy. Tôi không lo loại tư thế này sẽ khiến những người khác hiểu lầm bởi đám con trai lớp tôi cũng ngủ theo tư thế “xoã xuề” tương tự. Nhiều lắm thì mọi người cũng chỉ nán lại để chiêm ngưỡng gương mặt đẹp trai lúc ngủ của cậu ấy thôi chứ không suy nghĩ gì nhiều đâu. Tôi cố đợi thêm vài phút nữa để chờ Nhu Vân nhưng xem ra, kết quả không có gì thay đổi. Cuối cùng, tôi liền chuyển sang nhắn tin cho Hải Minh.
『Tớ tỉnh dậy rồi, trưa nay cõng tớ có nặng không?』
Thông thường, tôi nên cảm ơn cậu ấy về chuyện đã giúp đưa về nhà nhưng giữa chúng tôi, “cảm ơn” là hai chữ khách sáo quá độ. Cậu ấy không thích tôi nói từ đó với cậu ấy, cho nên tôi mới hỏi lại một câu “trớt quớt” như thế này. Nói thật thì cá nhân tôi cảm thấy hơi bứt rứt, không nói lời “cảm ơn” thì thôi đi, đằng này, tôi lại không thể ôm cậu ấy để biểu thị thay cho nó được.
Tử Duy, đồ con heo, ngủ gì lắm vậy!
Tôi tự mắng bản thân mình, thời điểm có thể ở gần cậu ấy như vậy mà tôi lại không thể tỉnh táo để hưởng thụ, thay vào đó thì lại “chết trôi” như một con heo thứ thiệt.
Tương tự như Nhu Vân, cậu ấy cũng chẳng trả lời lại tôi nhanh như thường ngày, có vẻ như cậu ấy ngủ chưa dậy rồi. Đêm trước đó cậu ấy cũng thức trắng đêm như tôi, đến sáng chợp mắt được một lúc thì trưa lại còn phải cõng tôi về nhà, tinh thần cùng sức lực của cậu ấy chắc phải mệt mỏi lắm.
Lại nói, cậu ấy đưa tôi về bằng gì?
Lại thêm một bí ẩn nữa, bây giờ nếu không có người nào xuất hiện để giải đáp thì có khi tôi nghẹn chết mất. Vậy ra đây là cảm giác của những “người tối cổ” muốn biết thông tin nhưng không ai đáp lại. Quả nhiên là tò mò trong vô vọng mà. Không một ai nhắn lại cho tôi hết, vậy thì chuyển sang chơi game vậy, tranh thủ vượt qua buổi tối đầy rảnh rỗi này.
. . .
Ting!
Tiếng thông báo điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình điện thoại lúc này đã chỉ thẳng mười một giờ đêm, trùng hợp tôi cũng vừa mới hoàn thành ván đấu. Tôi tháo tai nghe xuống rồi cầm điện thoại lên xem thử, là tin nhắn của Nhu Vân.
『Cậu dậy rồi đó hả?』
Tôi:『Không lẽ tớ còn ngủ được sao?』
Nhu Vân:『Dễ lắm, trưa nay cậu ngủ say như xác chết, mọi người gọi năm lần bảy lượt cũng không dậy, còn tưởng cậu gặp chuyện gì không ổn, may ở đó có Hải Minh nên mới đưa cậu về nhà được đấy』
Tôi:『Mà sao Hải Minh lại sang lớp mình nằm vậy?』
Nhu Vân:『À, cậu ấy bảo cậu để quên đồ nên sang đưa, kết quả bị đám con gái lôi kéo tán gẫu một đợt thì buồn ngủ quá nên nằm xuống ngủ tại chỗ luôn』
Buồn ngủ ở đâu thì nằm xuống chỗ đó, nghe cũng giống với Hải Minh lắm nhưng vấn đề là tôi có để quên đồ gì sao?
Theo trí nhớ thì lúc sang trại lớp Hải Minh, tôi đi tay không, lúc về nhiều lắm là thêm một túi quần ướt thôi. Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi rời khỏi chỗ lấy cái túi chéo ra kiểm tra, xem thử bên trong có cái gì lạ không. Kết quả không có chỗ nào ngoài ý muốn, bên trong vẫn là những vật dụng tôi bỏ vào trước khi đi trại.
Cậu ấy đã đem đến thứ gì vậy?
Tôi bật sang tin nhắn của cậu ấy để xem, cậu ấy vẫn chưa xem tin nhắn của tôi, xem chừng cậu chàng vẫn còn đang say giấc nồng lắm đây. Tôi quay trở lại nhắn tin với Nhu Vân.
『Thưởng của lớp mình nhiều không?』
Nhu Vân:『Không nhiều lắm nhưng cũng đủ để cả lớp ăn uống một bữa. Mọi người đang hẹn ngày đi ăn, cậu nhớ sắp xếp lịch đấy nhé』
Tôi:『Báo ngày đi trước cho tớ là được rồi』
Nhu Vân:『Cũng phải, ngày nào cậu cũng có việc riêng cả mà. Tiện thể đây, cậu xem mấy bài đăng trên group kín chưa?”』
Tôi:『Tớ chưa xem, mà cũng lười xem lắm, cậu tóm tắt nội dung lại giúp tớ đi』
Trong biển tin nhắn Nhu Vân gửi trước đó, tôi nhớ có tin liên quan đến group kín thật nhưng vì tấm ảnh chụp chung kia đột nhiên xuất hiện nên tôi quên bẵng đi mất. Bây giờ cô nhắn lại thì tôi mới để ý nhưng nói thật, tôi … lười xem lắm, có lẽ tôi đủ tiêu chuẩn để rời xa mạng xã hội thật rồi.
Nhu Vân:『Thật tình, ảnh khoe thân cùng ảnh hình xăm bây giờ của cậu bắt đầu xuất hiện trên mấy group rồi, nhiều người thích thú lắm đấy nhé, để tớ gửi mấy bài cho xem, chăm đọc một chút đi』
Vẫn không thoát khỏi kiếp tự thân vận động, thật là phiền. Không lâu sau đó, Nhu Vân gửi sang mấy đường dẫn bài đăng bên trong mạng xã hội, tôi lần lượt xem qua từng bài rồi đọc thật kỹ từng bình luận một. Đại đa số đều là khen ngợi thôi, lâu lâu cũng có một vài bình luận ghen ăn tức ở cùng một vài bình luận liên quan đến đạo lý sinh viên.
Tôi biết nếu mình để lộ ra hình xăm thì kiểu gì cũng sẽ kéo theo nhóm người này bình luận nhưng vì tỷ lệ chiếm khá nhỏ nên tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tiếp theo, tôi đi tìm mấy hình chụp chung của mình và Hải Minh rồi lưu về cho vào bên trong một album ảnh riêng, về sau rảnh rỗi thì có thể lôi ra xem lại. Tuy đã nhìn bằng mắt thường nhiều lần rồi nhưng không khỏi công nhận, hai chúng tôi đứng cùng một khung hình thực sự rất hợp nhau, chỉ nhìn thôi mà đã muốn “liếm” luôn cả màn hình ấy.
Ting!
Tin nhắn của Hải Minh xuất hiện giữa màn hình, tôi giật mình buông điện thoại ném lên giường, tựa như hoảng sợ vì bị bắt quả tang lúc đang làm chuyện xấu. Tôi có hơi ngượng ngùng cầm lại điện thoại của mình để xem tin nhắn.
『Tớ mới ngủ dậy, hôm nay mệt quá』
Tôi:『Có lỗi ghê, để cậu cõng hết một đoạn đường, mà cậu đưa tớ về bằng gì vậy?』
Hải Minh:『Biết có lỗi thì ngày sau ăn nhiều một chút, người cậu gầy quá』
Xin đính chính, tôi không gầy, là cậu ấy không hài lòng với con số sáu mươi ba cân của tôi thôi.
Hải Minh:『Tớ đi xe buýt lên trại nên đưa cậu về nhà được, xem như thuận đường đi』
Tôi:『Nói dối cũng phải kiếm cái cớ chân thật chút đi, nhà cậu và nhà tớ cách nhau hai chuyến xe buýt lận, lại còn ngược đường nữa chứ thuận đường gì ở đây』
Hải Minh:『Cậu thuộc hết tuyến xe buýt trong thành phố luôn rồi à? Sao biết rõ quá vậy?』
Tôi:『Khách hàng thân thiết của ngành vận tải nước nhà mà, đương nhiên phải biết rõ rồi』
Hải Minh:『Lần này cậu thắng ^^, lần sau có ngủ lâu như vậy thì nhớ gọi tớ trước một tiếng, nhỡ bị ai đó bắt đi thì tớ còn đi tìm về』
Thình thịch!
Tim tôi ơi, mày chỉ vừa mới nạp năng lượng của buổi tôi thôi, không đủ sức để gánh chịu sang chấn “thòng tim” này đâu.
Tôi:『Biết rồi, lần sau nếu có hai mươi tư tiếng không ngủ thì tớ sẽ thông báo đầy đủ trên cả tin nhắn lẫn email cho cậu. Cậu không đáp lại thì biết tay tớ đấy』
Hải Minh:『Được rồi, cậu là nhất ^^. Mà tớ buồn ngủ lại rồi, có gì hôm sau nhắn tiếp nhé』
Tôi:『Ừ, ngủ ngon』
Hải Minh nhắn xong cho tôi tin nhắn đó thì khung tin nhắn cũng bất động, cậu ấy chắc chắn đã đi ngủ rồi. Tôi đặt điện thoại xuống giường rồi ôm lấy tim mình, nhịp đập thình thịch thình thịch ấy vẫn đang vang không ngừng đây. Gương mặt tôi có hơi nóng lên, miệng lẩm bẩm mấy tiếng:
“Ghét thật, lại tiếp tục thả thính nữa rồi”.