Cam Lai

Chương 4: Bệnh



Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi tập trung vào việc tập luyện của mình, toàn tâm toàn ý không nhìn Hải Minh một chút nào nhưng đến cuối thì lại thất bại toàn tập. Bởi cậu ấy lại mang cô nàng kia tiến đến máy tập ở ngay chỗ tôi.

Trong bao nhiêu cái máy, tại sao lại chọn đúng cái máy này?

Tôi tự hỏi.

Cá nhân tôi muốn đứng dậy chuyển máy tập nhưng vì thời điểm này người cũng bắt đầu đông đúc rồi, số lượng người đi tập cũng nhiều dần lên, dẫn đến tất cả máy tập đều có người. Thậm chí tôi còn phải tập nhanh một chút để nhường cho ông anh đứng bên tiếp tục nhịp tập của mình.

Tôi âm thầm nhìn Hải Minh ở phía đối diện, từ tốn hít một hơi rồi thả tạ xuống nhường cho ông anh kia. Tôi rời chỗ ra ngoài uống nước, mồ hôi ra cũng xem như kha khá rồi, tôi kiểm tra lại các bó cơ vừa luyện tập ban nãy, cảm nhận được độ căng cứng cùng đàn hồi vừa phải thì rất hài lòng.

Không như ông anh cuồng gym đầy cơ bắp kia, tôi tập gym chủ yếu là để dáng của mình trông đẹp hơn thôi. Tôi ưa chuộng kiểu vừa gầy vừa có cơ bắp một chút bởi với thân hình đó, bất cứ loại quần áo gì mang trên người cũng hợp. Nói không ngoa thì tôi quản lý bản thân mình khá tốt, chỉ hi vọng loại thói quen này có thể duy trì đến hết đời.

Tôi từ tốn vặn nắp chai nước ngâm trong thùng nước đá rồi ngửa đầu uống một hớp, cái cảm giác sảng khoái tê rần ấy thật sự có thể giúp tôi bình tĩnh được rất nhiều. Đột nhiên, tôi có hơi híp mắt lại quan sát toàn bộ phòng tập, vừa vặn bắt gặp trúng ba người đang nhìn chằm chằm vào Hải Minh.

Tập trung vào Hải Minh nhiều quá nên tôi xém chút quên đi mất sự tồn tại của ba người này. Ba tên đó cũng như tôi, là người đồng tính nhưng khác với việc tự ẩn mình đi như tôi thì ba tên đó lại rất cởi mở với xung quanh, đồng thời cũng hay dùng ánh mắt không đứng đắn đi nhìn người khác mỗi khi tập.

Lúc mới đăng ký vào phòng gym thì tôi cũng bị ba người kia nhắm trúng, nhưng vì thể hiện ra đậm nét của trai thẳng quá nên bọn họ mới từ bỏ không nhìn chằm chằm nữa. Hơn một năm trôi qua, tôi cũng không còn để ý đến bọn họ nữa nhưng hôm nay Hải Minh lại đến, với gương mặt cùng thân hình của cậu ấy thì bọn họ kiểu gì cũng có suy nghĩ không đúng đắn ở trong đầu cho xem, thậm chí tệ hơn là sẽ “táy máy chân tay”.

Phòng tập gym tuy nói là một nơi đông người nhưng đây cũng là nơi hiểm họa tình dục rình rập khắp nơi. Ba tên kia là một ví dụ rất điển hình, Hải Minh làm PT ở đây nửa năm thì chắc chắn sẽ hiểu được nguy cơ này, dù sao trong mắt tôi, cậu ấy là dạng người có EQ rất cao, nhất định có ánh mắt quan sát.

Tôi nâng chai nước lên tiếp tục uống cho hết để quay trở lại tập, cùng lúc đó, ba tên kia cũng bắt đầu di chuyển đến gần chỗ Hải Minh đang hướng dẫn cho cô nàng kia. Tôi bất giác bóp mạnh vào chai nước đang uống giữa chừng, nước liền trào ra đổ tứ tung hết lên áo quần, may mắn là đã uống gần hết rồi nên cũng không đổ lênh láng ra sàn, nếu không lại phải mất công đi lau dọn.

Tuy miệng nói không muốn để tâm đến Hải Minh nữa nhưng bây giờ thì tôi thừa nhận, cảm xúc không phải là thứ muốn giấu là giấu được. Có thể tôi có cảm tình với cậu ấy hoặc cũng có thể là không nhưng tôi tuyệt đối không để cho ba tên kia muốn làm gì thì làm, chí ít tôi không thể để cậu ấy có cái nhìn ác cảm với người đồng tính.

Tôi vứt chai nước vào bên trong thùng rác rồi tiến lại chỗ mấy máy tập gần chỗ của Hải Minh, dựa vào cường độ tập luyện của cô gái kia thì bài tập của cô ngày hôm nay cũng sắp xong rồi, tôi chỉ cần khiến ba tên kia xao nhãng trong khoảng thời gian đó là được. Ngay khi người đang tập cái máy gần nhất vừa tập xong thì tôi liền nhanh chóng nhảy vào để tập, bộ dạng làm như thể không biết gì hết, chỉ đơn thuần là tập thôi.

Cái tên vừa định dùng kia thấy tôi chen ngang vào thì á khẩu không nói nên lời nhưng cũng không nói gì hơn, ngày trước tôi cùng bọn họ cũng chẳng có ký ức tốt đẹp gì về nhau lắm đâu. Bọn họ sợ cái cảm giác “lành lạnh” ở xung quanh tôi nên mới không dám lại gần hơn.

Trong tất cả các máy tập xung quanh Hải Minh thì chỉ có máy tập chân này là ít người. Bình thường những người tập gym hay lựa chọn tập các khối cơ nửa thân trên hoặc cơ bắp đùi cùng cơ mông là hết, rất ít người chọn đến cơ bắp chân trừ những người cuồng luyện tập như ông anh kia.

Nếu theo bài cũ mấy tên kia từng dùng thì ắt hẳn bọn họ sẽ dùng máy tập này rồi tăng thêm tạ vào, từ đó sẽ nhờ Hải Minh đến giữ thân trên lại rồi tập. Thông thường, tư thế giữ sẽ rất sát, giữa hai người gần như không có khoảng cách trong khoảng thời gian tập đâu. Trước khi Hải Minh đến ngày hôm nay thì cũng có một vài người bị “xơ múi” rồi.

Tôi cũng nhìn thấy nhiều nên gần như thuộc bài của mấy tên này. Phòng tập gym cũng bị giới hạn nên bọn họ không làm được gì nhiều, chủ phòng gym đại khái cũng mắt nhắm mắt mở cho qua hành động này nhưng nếu đi quá xa khiến mấy khách hàng khác không thoải mái thì không biết được ông chủ sẽ làm gì đâu.

Ba người kia không còn chỗ để tập, cũng không còn cách nào đi “gạ” được nữa nên đành phải sang chỗ khác. Tôi âm thầm để ý đến bọn họ một chút rồi thu mắt về, cùng lúc đó, Hải Minh cùng cô nàng kia cũng kết thúc buổi tập. Tôi nghe cậu ấy nhắc nhở cô một số thứ cần lưu ý về buổi tập cũng như chế độ ăn uống khi về nhà, giọng cậu ấy vừa trầm, nói cũng rất tròn chữ, tôi ngồi bên nghe mà không thể nào nhấc chân lên tập nổi, chỉ muốn ghé tai vào nghe tiếp thôi.

Mỗi một câu, một từ cậu ấy nói ra đều như đang rót mật vào tai người khác, hơn nữa hàm lượng lại nhiều một cách kinh khủng, tựa như muốn nhấn chìm tất cả trong mật ngọt, không chừa bất kỳ một lối thoát nào cho tôi. Cậu ấy nhắc nhở không nhiều nhưng với tôi thì khoảng thời gian đó rất dài, và tôi chỉ muốn nó kéo dài mãi thôi.

Tôi thở nhẹ một hơi, nhịp đập tim bắt đầu tăng dần lên, trong chốc lát, từng tiếng thình thịch thình thịch đã vang liên hồi ở hai bên tai rồi. Hải Minh vẫn còn nán lại đây tự tập thêm một chút, tôi sợ cậu ấy nghe được nên liền nhanh chóng lấy khăn vắt qua đầu rồi rời đi. Nếu tôi còn nán lại ở đó lâu hơn nữa thì có khi tim tôi vỡ ra luôn mất. Ảnh hưởng của Hải Minh mạnh hơn những gì tôi nghĩ, tôi không kiểm soát nổi trái tim đang đập nhanh kia của mình, người tôi cứ nao nao khó chịu, cứ như trong người có gì đó muốn bùng nổ nhưng lại bị kiềm chế quá lâu.

Tôi đi ngang qua khu thay đồ lấy một cái khăn lớn rồi đi thẳng đến khu nhà tắm, tôi cần một thứ gì đó đủ lạnh để làm dịu đi trái tim nóng bỏng này của mình. Tôi cởi đồ ra vắt lên trên thành cửa rồi bật nước lạnh, vòi nước ở trên cao xối thẳng xuống người tôi như một cơn mưa nho nhỏ ngay trong nhà.

Tôi ngửa đầu rồi dùng tay vuốt tóc thở hồng hộc, ánh mắt vẫn còn mơ màng nhớ lại từng thanh âm của cậu ấy ban nãy, tôi vội vàng lắc lắc đầu của mình, nước bắn ra tung toé ở xung quanh. Hôm nay tôi chịu đả kích tinh thần mạnh quá, từ lúc thấy Hải Minh qua ô cửa sổ, tôi nghĩ mình xong rồi, vết xe kia có khi lại phải sa vào lại một lần nữa mất.

Tôi thở dài, đồng thời cũng dùng tay vuốt nước trên mặt mình, nước lạnh thế này xem ra vẫn không thể nào dập đi ngọn lửa hừng hực ở trong người, tôi liền lắc đầu rồi lấy chút dầu gội đầu để tắm. Cảm xúc thì cảm xúc chứ tôi vẫn là con người của lý trí, ngâm nước lạnh trong tháng mười hai không phải ý hay. Nếu tôi còn muốn ngày mai đi thi thì không nên để bản thân bị cảm lạnh mới phải.

Giữa lúc này, đoàn người ở bên ngoài cũng dần tiến vào đây tắm táp cho sạch sẽ để đi về, trời cũng chập tối rồi, lưu lượng người tiến vào phòng tắm cũng nhiều không kể, tôi là người đến sớm thì cũng nên kết thúc việc tắm rửa của mình thôi. Tôi loay hoay dùng sữa tắm kỳ cọ người một chút, bất giác ánh mắt dừng ngay tại buồng tắm đối diện, không ngờ Hải Minh ở đó. Sắc mặt tôi ngay tức khắc cứng đờ tại chỗ, tôi muốn cười cũng cười không nổi, muốn khóc cũng khóc không xong.

Phòng tắm dành cho nam này có đến tận hai chục phòng, sao cậu ấy lại chọn ngay đúng căn phòng đối diện tôi?

Không phải trùng hợp quá rồi chứ?

Mặc dù trong đầu nghĩ vậy nhưng hai mắt của tôi lại nhanh nhạy hơn một chút. Tác dụng chính của mắt vốn là nhìn nên tôi cũng tranh thủ đợt này nhìn thân thể của Hải Minh. Mấy buồng tắm này của phòng tập gym được xây dựng theo kiểu khá tây, hay nói dễ hiểu hơn là theo phong cách mở. Sau lưng cùng hai bên làm vách cao không nói nhưng phần cửa lại có như không, bởi nó chỉ có tác dụng che ngang phần nhạy cảm của cơ thể thôi. Tôi không nhìn thấy được chỗ đó của Hải Minh nhưng đại khái thấy rất rõ toàn bộ cơ thể của cậu ấy.

Cơ ngực săn chắc, bờ vai rộng vững chãi, bắp tay chắc nịch, đặc biệt là cơ liên sườn cùng múi bụng của cậu ấy, rất ngay ngắn và quyến rũ. Nửa thân trên của Hải Minh trong mắt tôi bây giờ cứ như là một tác phẩm nghệ thuật vậy, nó thật hoàn mỹ, cậu ấy phải chăm sóc bản thân mình rất tốt thì mới có được cơ thể như thế. Hải Minh khá giống tôi, cậu ấy không quá ưa thích cơ bắp cuồn cuộn nên vẫn giữ cho mình một mức cơ vừa đủ.

Cậu ấy bật nước để chúng xả thẳng xuống người mình, từng giọt nước cứ vậy mà lăn dài trên cơ thể hoàn mỹ kia. Tôi vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong đầu cấp tốc ảo tưởng bản thân mình sờ soạng khắp người cậu ấy, đôi tay hư hỏng nhẹ nhàng lướt từ trên môi kéo xuống yết hầu, rồi đến ngực, đến các múi cơ bụng và di chuyển thẳng xuống dưới khu vực nhạy cảm của con trai.

Nghĩ đến đó, sắc mặt của tôi bất giác nóng lên một tầng, tôi vội vàng quay người đưa lưng về phía cậu ấy, hai mắt từ từ đưa xuống nhìn chỗ đó đang bắt đầu trỗi dậy. Tôi chống tay vào bức tường đối diện rồi khẽ quay đầu nhìn Hải Minh ở phía sau.

Tử Duy, mày bệnh thật rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv