Tôi nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, hình như trong tình huống này không phải chỉ có mỗi tôi hiểu lầm thôi thì phải, tôi mỉm cười nói:
“Hình như em có hiểu lầm gì về quan hệ giữa anh với Nhu Vân rồi thì phải”.
Vân Anh nghe vậy liền ngạc nhiên nhìn tôi, cô nàng vội đáp:
“Anh cùng chị Nhu Vân không phải đang hẹn hò sao?”.
“Không, không, em hiểu lầm rồi, bọn anh chỉ là bạn thôi”, tôi cười cười xua tay nói. Thì ra bên kia đúng là hiểu lầm thật, ngày hôm đó có lẽ Vân Anh tưởng nhầm tôi đang chướng mắt Hải Minh vì tiếp cận “bạn gái” mình nên mới cố gắng níu áo cậu ấy lại. Nhìn vào cách cô nàng biểu hiện ngày hôm nay ở trên văn phòng khoa thì tôi đoán cô thuộc tuýp người nhút nhát rồi.
“Em nhớ ngày hôm đó hai anh chị dùng vé đôi mà?”, Vân Anh tựa hồ vẫn chưa tin lắm nên cố hỏi thêm.
“Em đang nói đến chương trình mua vé đôi à?”.
“Hả? Anh chị cũng dùng chương trình đó sao?”.
“…”
Mọi việc diễn ra vào ngày hôm đó đại khái đều là hiểu lầm cả nên chúng tôi cũng tạm dừng lại để nói chuyện với nhau khá lâu. Thì ra, cả Vân Anh cùng Nhu Vân đều là người tiếc tiền như tiếc mạng, bản thân muốn đãi người khác nhưng tuyệt đối không muốn chi nhiều tiền. Thành thử chương trình cho cặp đôi ngày hôm đó ngẫu nhiên lại thành nguồn cơn cho mọi hiểu lầm sau này.
Tôi cùng Vân Anh lần lượt thay nhau giải đáp những hiểu lầm ngày hôm đó mà cùng nhau cười không ngớt, đương nhiên, tôi cũng không nói cho cô chuyện tôi thích Hải Minh, chỉ nói rằng cậu ấy đã có bạn gái rồi sao còn đi tán tỉnh người khác trắng trợn như vậy thôi. Nhưng cũng nhờ nói câu đó, tôi mới biết, Hải Minh còn chưa từng có bạn gái bao giờ, đến nay cậu ấy vẫn độc thân. Đối với sự thật có chút hơi khó tin này, tôi cũng ôm không ít hoài nghi ở trong lòng nhưng lại khéo léo che đậy biểu cảm của mình, tôi nói:
“Có khi nào cậu ấy giấu với người thân không?”.
Vân Anh cười cười lắc đầu nói:
“Không đâu ạ, em sống cùng khu nhà với anh ấy nên biết rõ, anh ấy trông thì đẹp trai chứ vẫn lông bông lắm; rượu chè, thuốc lá đầy đủ cả, cô nào mà ưa nổi anh ấy chứ”.
Tôi: “…”
Ấn tượng thật, nói một câu thôi là dư sức đạp đổ hình tượng chói lóa, xán lạn của Hải Minh luôn rồi. Hơn nữa câu này còn xuất phát từ chính miệng của cô em họ nên độ xác thực lại cao không tưởng. Kỳ thực, cá nhân tôi cũng chẳng kỳ thị chuyện rượu chè, thuốc lá lắm, chúng tôi đều đã hơn hai mươi tuổi, tự nhiên biết cách tự chịu trách nhiệm với hành động cũng như sở thích của mình.
Lại nói, Hải Minh thân thiết với đám con trai nhiều hơn con gái, mà mọi người cũng biết rồi đấy, đám con trai mà tụ tập lại với nhau thì cũng chỉ có một chữ “nhậu” thôi, cao hơn một chút thì chắc là đi thẳng đến Bar hoặc Pub rồi “quẩy” luôn rồi. Cứ xem như bản tính cậu ấy không sa vào hai thứ đó đi thì chung đụng một hai năm kiểu gì cũng bị “lây nhiễm” cả thôi. Nhưng với những người kiên quyết ngay từ đầu thì sẽ không có chuyện đó, cho nên một là Hải Minh bị “lây nhiễm” thói hư tật xấu, hai là cậu ấy vốn cũng thuộc hàng “sa đọa” từ lâu rồi.
“Vậy chắc cậu ấy cũng bị không ít người gọi là Fuck Boy đâu nhỉ?”, tôi buộc miệng hỏi.
Vân Anh bật cười, sắc mặt hớn hở như thể nghe đúng được từ khóa quan trọng nhất, cô nàng cười đáp:
“Thực ra cả trường đều gọi anh ấy như thế. Nhưng vì em quen anh ấy nhiều năm rồi nên nghe thấy có chút buồn cười thôi. Nếu nói đến Fuck Boy thì …”.
Nói đến đây, Vân Anh đột nhiên nhìn sang tôi nhưng rất nhanh liền phát hiện mình có chút cao hứng quá nên hơi vô duyên. Cô định cúi đầu xin lỗi nhưng tôi đã vội xua tay bảo không sao rồi, dù sao trong đoạn thời gian này thì ngoại hình của tôi cũng đột nhiên chuyển hướng sang có chút giống Fuck Boy, nhưng thực tế thì giống Play Boy hơn.
Tôi bất giác đưa tay lên vuốt tai trái của mình có hơi ngượng ngùng, nơi đó là một khuyên tai màu đen tương đối mới. Vốn dĩ tôi không xỏ khuyên nhưng từ sau ngày xem phim ở rạp đó thì tôi có chút hơi “nổi loạn” với chính bản thân mình. Lúc đó tôi không biết nên làm gì để có thể buông bỏ Hải Minh ra khỏi đầu, vừa vặn đi ngang qua một tiệm phụ kiện thì ý tưởng xỏ khuyên liền nảy lên thôi.
Nhưng có lẽ hành động vô tình này của tôi cũng tác thành cho việc để người cùng cộng đồng LGBT có thể mơ hồ nhận ra được tôi là ai. Tôi nhớ mình từng xem qua một thông tin ở đâu đó, nói rằng con trai đeo khuyên tai trái thông thường là tín hiệu để nhận biết người đồng tính. Mặc dù không rõ ai là người đưa ra góc nhìn này nhưng độ chính xác cũng không cao lắm đâu, chỉ là nó giúp cho những cuộc gặp mặt của tôi với người trong cộng đồng dễ dàng hơn đôi chút thôi.
Mặt khác, mùa hè cũng đến rồi nên mấy hôm trước tôi còn đi làm một quả đầu undercut khá thời thượng nữa, Vân Anh nhìn vẻ bề ngoài của tôi rồi nghĩ đến hai chữ đó cũng là chuyện bình thường.
. . .
Mặt trời dần dần lên cao, đồng hồ chỉ đến mười hai giờ trưa, tôi cùng Vân Anh chia tay nhau rồi ai nấy trở về nhà. Tôi không về vội bởi giờ này vì có về thì trong nhà cũng không có hơi người nên tôi quyết định tạt ngang vào một quán ăn ở trong trung tâm thành phố, tên là Kitchen & Bar. Đúng như với tên của nó, đây là nơi kinh doanh nhà hàng cùng với Bar, ban ngày là nhà hàng, ban đêm là Bar. Hơn nữa, đây còn là quán Bar tôi khá yêu thích bởi nó rất yên tĩnh, không có nhạc xập xình hay DJ chói tai như những quán Bar vũ trường khác trong thành phố.
Vì cũng là khách quen nên khi tôi tới, ông chủ liền ra chào hỏi rồi dẫn tôi đến chỗ ngồi quen thuộc, gọi là ông chủ chứ thực ra người đó vẫn còn khá trẻ, mới tầm hơn ba mươi một chút, ngoại hình chững chạc thu hút người nhìn, tôi thường gọi ông chủ là anh chủ hơn. Chưa kể phong cách ăn mặc cùng thể hiện bên ngoài của anh lại mang một phong thái lịch thiệp của quý ông phương tây nên khách nữ đến đây cũng không ít đâu. Nhưng tôi biết, anh chẳng để tâm đến những người phụ nữ kia, bởi anh cũng như tôi, là một người đồng tính chính hiệu. Tôi không nói rõ cho anh biết tôi cũng giống như anh vì tôi có hơi ngại với chuyện như thế này nhưng đại khái anh vẫn có thể đoán ra được, anh già đời hơn tôi nhiều lắm, tôi muốn giấu cũng không có ý nghĩa.
“Hôm nay em muốn ăn gì đây?”, anh cười nói.
Tôi không nhìn vào menu, thực đơn mỗi bữa ăn trưa đều thay đổi hằng ngày cho đa dạng và ít khi bị lặp lại. Hơn nữa, tôi có một tật xấu khá khó chịu, đó là không thể nhìn vào được mấy ấn phẩm có thiết kế nhàm chán. Menu của Kitchen & Bar thay đổi hằng ngày thì cũng khó để thiết kế được đổi theo, để thích ứng nhanh gọn thì quán thường lựa chọn một mẫu in sẵn rồi thay đổi tên món thôi. Nói chung rất nhàm chán, tôi chẳng buồn liếc mắt nhìn. Tôi cười nói:
“Tâm trạng của em khá tốt, anh chọn món nào hợp với tâm trạng của em là được”.
“Câu hỏi khó đấy nhưng may là hôm nay anh có một món phù hợp với em”, anh lắc đầu ngán ngẩm rồi đáp lại. Sau đó, anh quay lưng đi thẳng vào bên trong nhà bếp để chuẩn bị, còn phần tôi thì cởi áo khoác ngoài đặt lên trên ghế bên cạnh rồi chống cằm nhìn quanh.
Chỗ ngồi ưa thích của tôi vốn không phải nằm trong góc hay bên ô cửa sổ, tôi thích nhất là vị trí của quầy Bar nên chỗ ngồi quen thuộc nhất của tôi chính là chỗ này. Lý do tại sao thích thì cũng hơi khó nói bởi tôi toàn đến đây một mình, nếu chọn một chỗ khác ngồi thì cũng vô tình chiếm dụng luôn hai đến ba ghế trống rồi.
Mặt khác, chỗ quầy Bar này cũng khá vui, nếu có chuyện gì đó muốn “xả” ra ngoài thì Bartender vẫn luôn là những người lắng nghe chuyên nghiệp nhất. Huống hồ, Bartender ở đây lại là anh chủ, anh ấy rất giỏi trong việc này, chưa kể lại còn khá chiều chuộng tôi nên khi tôi có chuyện gì khó nói thì anh ấy đều sẽ làm người lắng nghe. Chỉ là không phải chuyện gì tôi cũng nói, tôi quản lý cái miệng của mình tốt lắm.
. . .
Khoảng tầm hơn mười phút sau, anh trở lại, trên tay là hai đĩa thức ăn được bày trí đơn giản nhưng bắt mắt, chưa kể cũng cân bằng dinh dưỡng nữa. Tôi nhìn vào hai cái đĩa đó một chút rồi bật cười và cho anh một ngón cái.
Pasta và Salad gà, quả nhiên là hai món tôi thích ăn nhất.
“Cảm ơn anh!”, tôi cười nói.
“Trả tiền đầy đủ và đừng bắt anh bao là được rồi”, anh cười tươi đáp lại.
Nghe vậy, tôi liền hất cắm bĩu môi, anh nói như vậy làm những người xung quanh hiểu lầm tôi thì chết. Tôi tuy là sinh viên nhưng hoàn cảnh gia đình cũng xem như khá giả, nếu không tôi đã chẳng có gan bước vào trong một quán Bar đắt đỏ ngay giữa trung tâm thành phố rồi. Mọi người đừng nghe anh ấy mà tưởng tôi từng quỵt tiền không trả, chỉ là có một lần sau khi chia tay với người yêu cũ thì tôi từng đến đây chuốc rượu một mình, lúc đó tôi cũng đủ mười tám tuổi rồi nên chẳng có gì phạm pháp ở đây hết. Vấn đề là tôi uống khá nhiều, tiền trong ví khi đó không đủ để trả, cuối cùng đành phải để anh gọi điện cho anh trai tôi đến trả thay rồi rước về.
Cũng may đây là anh, đổi lại người khác thì có khi tôi bị ném ra ngay giữa đường cũng chẳng biết ấy chứ. Tôi nhớ không quá rõ lắm lần đó mình đã uống bao nhiêu nhưng đảm bảo là nhiều khủng khiếp, số tiền thanh toán hình như cũng tầm bảy chữ số gì đó. Lần ấy mẹ tôi xém chút nữa là tay không đánh tôi đến gần chết rồi. Mọi người nghe không nhầm đâu, là “tay không” đánh gần chết đấy.
Tôi có thể học được Kendo phần nhiều cũng vì được mẹ giới thiệu với thầy, mẹ tôi là giám đốc Hiệp hội Võ thuật của thành phố nên quen biết với rất nhiều võ đường cùng đạo trường, bản thân bà còn là một võ sư có tiếng của thế hệ trước nữa nên một thân “công lực” ở độ tuổi trung niên này cũng không phải dạng vừa đâu. Một khi bà đã đánh tôi thì không có bất kỳ người nào trong nhà dám chạy ra ngăn, đến cả bố cũng phải giả vờ làm như không nhìn thấy. Về phần anh trai tôi thì khỏi đi, anh ấy no đòn từ mẹ còn nhiều hơn tôi, tự nhiên rất thích nhìn cảnh tôi bị mẹ đánh.
Nói chung gia đình của tôi tương đối phức tạp, sinh tồn tốt ở trong nhà cũng là cả một môn kỹ năng.