Cam Lai

Chương 127: Một bữa bình thường



Mẹ của Hải Minh quay về với công việc, cuộc sống của chúng tôi lại như cũ, ban ngày làm việc, tối về ôm ấp. Tinh thần của chúng tôi giờ đây tương đối thoải mái, không còn quá nhiều áp lực như trước nữa vì ít nhất, mỗi nhà đều có người biết đến quan hệ của hai đứa rồi. Thành thật, tôi cảm thấy mình rất may mắn, bởi quá trình come out của chúng tôi không trở thành “tan cửa nát nhà”. Tôi đã gọi điện cho bố để nói về chuyện của bác gái, đồng thời nhờ bố giữ bí mật giúp, đến khi nào bác gái hoàn toàn chấp nhận được tính hướng của hai đứa chúng tôi rồi mới nói. Bố không có ý kiến gì, chỉ thở dài rồi bảo tôi không cần quá lo lắng, dù chuyện gì xảy ra thì sau lưng vẫn luôn có bố ủng hộ.

Nghe được những lời này, trong lòng tôi không khỏi thổn thức, hốc mắt đỏ lên vì cảm động. Bố tôi vẫn luôn quan tâm lo lắng nhiều như vậy, thế mà trước giờ tôi lại không nhận ra, thậm chí còn hiểu lầm quan hệ của bố mẹ. Tôi luôn miệng tự tin có thể đọc được ánh mắt người khác nhưng xem ra, đó chỉ là hành động tự mãn của chính mình, còn trên thực tế lại chẳng biết gì hết.

“Em ngây người ra đó làm gì vậy?”, thanh âm của anh ấy đột nhiên vang lên bên tai, tôi sực tỉnh người rồi quay sang, trước mặt là gương mặt đầy lo lắng của anh ấy.

“À, không sao đâu, em chỉ nhớ lại chuyện của mẹ anh ngày trước thôi”, tôi chớp mắt giải thích, khoé miệng mỉm cười.

“Anh cứ tưởng chỉ có mình nghĩ nhiều, không nghĩ em còn cố chấp hơn cả anh, chuyện đã qua gần một năm rồi mà, em đừng lo quá, ảnh hưởng đến sức khỏe”, anh ấy thở nhẹ nói, sau đó lại từ tốn kéo tôi sang một chỗ khuất rồi ôm lấy mà dịu dàng vuốt ve lưng. Tôi liền mỉm cười ôm lại, nhẹ nhàng cọ cằm mình vào đầu vai anh ấy.

“Đang ở nơi công cộng đấy, anh làm thế không sợ bị người khác chụp lại sao?”.

“Chỗ này khuất lắm, hơn nữa những người khác còn đang tập trung đi lấy đồ ăn, hơi đâu để ý đến chúng ta”, giọng anh ấy trầm trầm vang bên tai, cả người tôi vô thức run nhẹ lên như có dòng điện chạy dưới da. Tôi cười cười mấy tiếng rồi nghiêng đầu hôn lên má anh ấy.

“Được rồi, em chỉ nghĩ vu vơ thôi, không sao đâu”.

“Em ngây người nhiều quá không tốt đâu, có anh ở đây rồi, em an tâm đi”, anh ấy mỉm cười đáp lại.

“Ừ, mình quay lại thôi, Thanh Hoa cùng Nhu Vân đang chờ đồ ăn kìa”, tôi cười cười nói.

Nghe đến tên của hai người họ, anh ấy liền xụ mặt xuống. Đoạn thời gian trước anh ấy cá cược với Thanh Hoa liệu Nhu Vân có chuyển vào Sài Gòn này làm việc không. Anh ấy cược không, cuối cùng lại thua mất, thành thử phải đãi nguyên một chầu buffet lẩu ngày hôm nay. Trên thực tế, tôi đã sớm biết Nhu Vân sẽ chuyển vào rồi, nhưng vì anh ấy không hỏi gì hết mà đã đi cá cược nên phải lãnh hậu quả thôi. Đương nhiên, để công bằng, Thanh Hoa cũng không biết được chuyện này, dù cho Nhu Vân có là bạn thân của cô.

Lúc hai đứa tôi mang đồ ăn về bàn, Thanh Hoa cùng Nhu Vân đã lấy nước uống cùng gọi nước lẩu rồi, chỉ việc cho thịt, cá vào bên trong nữa thôi.

“Này Hải Minh, sao cậu lấy nhiều rau thế!?”, Nhu Vân méo mặt nhìn lấy mấy đĩa rau xanh trên bàn, anh ấy lấy nhiều đến nỗi màu đỏ của thịt cũng không át lại được.

“Tớ ăn được, cậu khỏi lo”, anh ấy bĩu môi đáp lại.

“Thôi nào, hai người lâu ngày không gặp sao chưa gì đã muốn choảng nhau tại chỗ rồi”, Thanh Hoa vén tóc lên can ngăn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại cô kể từ ngày tốt nghiệp, tính ra cũng hơn một năm rồi, cô nàng bây giờ so với hồi đó khác biệt nhiều lắm.

Nói thế nào nhỉ?

Ở một vài khía cạnh thì tôi cảm thấy Thanh Hoa trưởng thành hơn khá nhiều, cách trang điểm cũng thay đổi nữa, trông rất hợp; mỗi một động tác tay hay đưa mắt đều mang lại một cảm giác thanh thoát nữ tính. Trước đây cậu ấy theo phong cách trẻ trung năng động nên những hành động như thế này thực sự rất hiếm, xem ra môi trường công việc của cậu ấy có phần trưởng thành hơn so với những Agency khác thì phải.

Càng nhìn Thanh Hoa, tôi càng hiếu kỳ, ánh mắt khó lòng rời đi được, tôi có cảm giác mình nhìn ra gì đó nhưng lại không dám chắc lắm. Trong khoảng thời gian này, thanh âm nói chuyện của Hải Minh và Nhu Vân vẫn vang bên tai nhưng tôi lại không để ý đến.

“Tử Duy, cậu nhìn Thanh Hoa nãy giờ hơi lâu rồi đấy”, giữa lúc này, Nhu Vân đột nhiên chuyển hướng câu chuyện sang chỗ tôi, hai mắt híp lại như muốn thể hiện “ý đồ xấu xa” nào đó. Cả Thanh Hoa lẫn Hải Minh cũng quay sang nhìn tôi, biểu cảm hiếu kỳ vô cùng.

Bị dồn vào thế buộc phải trả lời, tôi chỉ có thể cười trừ đáp lại:

“Ừ, một năm rồi không gặp Thanh Hoa, cậu ấy đẹp lên nhiều thật, làm tớ không rời mắt đi được”.

Lạch cạch!

Hải Minh đột nhiên làm rớt đôi đũa trên tay, bờ môi run run, hai mắt hoảng hốt như thể sét đánh ngang tai. Tôi ý thức được mình dùng từ ngữ không khéo nên nhanh chóng âm thầm đưa tay sang vuốt ve đùi anh ấy để trấn an rồi nói tiếp:

“Đừng hiểu nhầm, ý tớ là cậu ấy đẹp lên thế này, tớ còn thấy thích thì mấy chàng trai khác chắc phải để ý lắm”.

Tôi là người đồng tính mà, làm sao yêu con gái được, anh ấy lại lo xa rồi.

Nghe vậy, Nhu Vân liền vuốt ngực thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiện thể cũng uống một ngụm nước cho nguôi ngoai cơn sốc nhất thời.

“Hú hồn, cậu nói một câu làm tớ sợ thật đấy”.

“Phải đấy, tớ còn sợ một lát nữa sẽ bị Hải Minh đánh ghen nữa kìa. Nhưng nói gì thì nói, cảm ơn cậu nhé!”, Thanh Hoa mỉm cười khúc khích.

Tôi nhìn sang anh ấy, bàn tay hư hỏng dưới kia nhẹ nhàng luồn vào giữa hai đùi mà vuốt ve đầy yêu thương. Anh ấy xụ mặt lại nhưng khóe miệng khẽ run lên, tựa hồ đang cố gắng kìm nén biểu cảm gương mặt mình, không cho hai cô bạn sinh nghi. Trông thấy anh ấy như vậy, trong lòng tôi không khỏi nổi lên ý đồ xấu xa, nhưng may đang ở nơi công cộng nên còn kiềm chế lại được. Tôi nhanh chóng thu tay về rồi cười nói:

“Anh yên tâm, Thanh Hoa không phải gu của em”.

“Gu của em là gì?”, anh ấy tò mò hỏi.

Bình thường tôi không có mẫu người lý tưởng cụ thể vì tôi không phải dạng người cố chấp đeo bám vào một loại hình tượng để yêu, như vậy quá nhàm chán, và anh ấy hiểu rõ điều đó. Chưa kể, yêu đương vốn là chuyện duyên phận, không thể cưỡng cầu. Chỉ có điều, nếu anh ấy đã hỏi, tôi đương nhiên không trốn tránh.

“Cao một mét bảy tám, mặt mũi đẹp trai, thân hình hoàn mỹ có cơ bắp, giọng trầm, tâm lý, EQ cao, làm ngành du lịch và không biết nấu ăn nhưng vẫn cố chấp học”, tôi cười đáp lại.

Vừa nghe, cả gương mặt anh ấy vừa đỏ lên như trái cà rồi cúi gằm mặt xuống để không cho Thanh Hoa cùng Nhu Vân thấy. Nhưng tôi cá hai cô nàng đã thấy rõ mười mươi rồi, thậm chí Nhu Vân còn trực tiếp biểu lộ vẻ mặt khinh bỉ vì bị cho ăn “cơm chó” ngay giữa bữa chính.

“Tớ chỉ muốn ăn một bữa bình thường, chỉ một bữa thôi!”, Nhu Vân ai oán nói, tay không ngừng cho thịt vào nồi nước lẩu, động tác mạnh bạo hậm hực nhưng vẫn cố không để nước lẩu bắn tung toé. Thanh Hoa không ý kiến, cô vẫn giữ nét mỉm cười khúc khích rồi trợ giúp Nhu Vân cho thêm một vài món nữa vào nồi.

“Nhu Vân này, cậu biết chuyện này khó mà”, tôi cười cười lên tiếng.

“Vậy thì tiết chế lại đi”, Nhu Vân trừng mắt nói.

Nghe vậy, cả bàn liền bật cười, tôi chỉ đùa với cô vì lâu ngày không gặp thôi, tiếp sau đó tự nhiên không diễn trò yêu đương nữa mà tập trung vào bữa ăn. Tôi nhanh chóng đổi một đôi đũa khác cho anh ấy, đồng thời cũng âm thầm ra hiệu buổi tối về sẽ đền bù cho anh ấy sau. Thế là cả gương mặt anh ấy liền tươi như hoa, thi thoảng anh ấy là con người phức tạp nhưng có đôi lúc sẽ đơn giản như vậy đấy.

Trong số bốn người chúng tôi, chỉ có Thanh Hoa ăn ít nhất vì dạ dày của cô không thể đáp ứng nhiều đồ ăn như vậy, mấy nhà hàng buffet chắc hẳn sẽ thích cô lắm. Nhưng riêng ba người chúng tôi thì chắc đủ sức để ghi vào sổ đen mất. Sức ăn của tôi kém hơn Nhu Vân, càng kém hơn anh ấy nhưng vẫn đủ sức để ăn “hồi vốn”.

Nhu Vân và anh ấy tựa như hai cực đối lập nhau; một bên thích ăn thịt, lúc nào trên bàn cũng luôn đầy ắp màu đỏ của thịt sống cùng cùng màu nâu của thịt chín; còn một bên lại ưa ăn rau, từ bắp cải, rau muống cho đến tần ô, gần như mọi loại rau phục vụ ở đây đều được mang về bàn. Anh ấy vẫn chứng nào tật nấy, một khi đã cắm mặt vào ăn rau là sẽ quên đi những thứ khác, tôi phải liên tục gắp thịt, cá thay phiên nhau cho anh ấy ăn thì mới cân bằng dinh dưỡng được.

Thanh Hoa để ý khá nhiều đến quan hệ của chúng tôi nên trong bữa ăn, thi thoảng cô có hỏi mấy câu, đương nhiên, cô đủ tinh ý để mỗi câu hỏi không để lộ ra ý định quá nhiều. Nhưng tôi hiểu chúng ngay lập tức nên liền trả lời lại theo kiểu ẩn ý. Nhu Vân và anh ấy vẫn tập trung ăn nên không quá để ý đến chúng tôi, nhất là Nhu Vân, từ nãy đến giờ, chưa có lúc nào cô hạ đũa xuống, tay vẫn luôn đều đặn gắp thịt cho vào chén mình. So với thời đại học, sức ăn của cô áng chừng tăng lên không ít.

Quay lại chuyện của Thanh Hoa, dưới góc nhìn của tôi, cô giống như thể vừa mới gặp được người có thể khiến con tim mình rung động nên bản thân tò mò khá nhiều về quan hệ yêu đương. Tôi nhận ra chuyện này rất nhanh vì ánh mắt của cô thể hiện tương đối rõ ràng, cô ao ước có được quan hệ như chúng tôi, ý của tôi là quan hệ yêu đương thuần tuý ấy. Bởi trước khi hẹn hò với Hải Minh, tôi từng có một đoạn thời gian giống như cô thế này, cho nên tôi khá đồng cảm.

Lúc cùng Thanh Hoa đi lấy thêm thịt cùng rau, tôi đã cố tình hỏi thẳng để xem suy nghĩ của mình có đúng không. Cứ nghĩ cô ấy sẽ nói vòng vo cho qua nhưng không, cô vẫn thẳng thắn như ngày nào. Thanh Hoa đang yêu, đối tượng là một chàng trai cùng công ty, độ tuổi không chênh nhau lắm, cô có cho tôi xem ảnh, mặt mũi không tồi, tuy rằng không đẹp trai như người yêu tôi nhưng trên mặt có nét hiền dễ gây thiện cảm, phái nữ có vẻ ưa thích những người thế này.

Nghĩ đến Hải Minh, khoé miệng tôi không khỏi run run, anh ấy đẹp trai nhưng vẻ ngoài không được “hiền hoà” lắm, đây là ngoại hình được nhiều người ưa thích. Chỉ là để chuyển thành “yêu” thì chắc phải tiếp xúc một khoảng thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, tôi có đủ cơ hội để “bóp chết” tình địch tiềm ẩn của mình.

Tình trường là chiến trường, không thể nào lơ là được, mất người yêu như chơi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv