Trời khi này đã tối hẳn, bóng đen bên ngoài biệt thự của Trình Thiếu Khanh mỗi lúc một nhiều. Đâu đó khoảng mười kẻ cao to lực lưỡng nhón chân nhẹ nhàng luồn từ nơi này sang nơi khác, kẻ cầm đầu không hề mang theo vũ khí, ánh mắt vốn dĩ đã sắc nhọn như đao kiếm chết người tiến vào trong biệt thự.
Bên ngoài bố trí không ít vệ sĩ gác cổng, tứ phía xung quanh nhìn đâu cũng thấy người. Không gian lúc này im ắng đến lạ thường, Lục Sở Ngạo ngồi núp giữa một bụi cây lớn gần đó, bên cạnh là Phó Quân Sơn.
“Đã nói là không khinh suất, anh làm thế này chẳng phải càng khiến cho Linh Vân lo lắng hay sao? Lỡ bại…”
“Là thành hay bại, tôi cũng nhất định phải cứu Linh Vân ra khỏi đó. Chờ một ngày, tôi liền chết một ngày. Thay vì cứ ngồi nhà nghĩ kế sách, tôi thà mạo hiểm!”
Nói rồi, Lục Sở Ngạo đứng dậy trốn trong bóng tối rồi tiếp cận gần hơn sân sau của biệt thự. Phó Quân Sơn bất lực thở dài, bản thân dù lý trí đến đâu cũng không thể so được với kẻ đang điên vì tình.
Chu Linh Vân sau khi ăn uống xong cùng Trình Thiếu Khanh đã ra sức xin hắn ta cho mình ở cùng đứa bé một đêm. Nhưng người như hắn ta làm sao lại dễ dãi như vậy được?
Hiện tại Chu Linh Vân vẫn còn quá cảnh giác và tạo khoảng cách với hắn, nếu cứ như vậy mà chiều theo ý cô, sớm rồi sẽ loạn mất. Cho nên, ánh mắt của Trình Thiếu Khanh chẳng có một chút lay động.
“Em lên phòng nghỉ ngơi đi, việc chăm sóc Nhiên Tuyết bà vú lo là được rồi.”
“Nhưng… tôi muốn ở cạnh con bé nhiều hơn… con bé ở cạnh tôi ít quấy khóc, anh cũng thấy được điều đó mà?”
Ánh mắt của Chu Linh Vân rưng rưng, hai gò má đỏ ửng cùng dáng vẻ yếu ớt cầu xin ấy như đang muốn mê hoặc, câu hồn đoạt phách Trình Thiếu Khanh. Thiếu một chút cứng rắn nữa thôi hắn liền đồng ý với cô vô điều kiện, thật may lý trí của con người lạnh lùng ấy cũng thật mãnh liệt.
Hắn ta bỏ ngoài tai mọi lời xin lỗi của cô, ra hiệu cho quản gia giúp mình dẹp bỏ nữ nhân nguy hiểm này.
Ông ta không nhanh không chậm bước tới, đưa tay mời Chu Linh Vân.
“Chu tiểu thư, nên nghỉ ngơi rồi.”
Như vậy tuyệt đối là đang đuổi cô đi. Chu Linh Vân biết mình có cầu xin thế nào cũng vô ích, cô liền nín bặt, lau sạch đi những giọt nước mắt nhu nhược vô ích trên má. Ánh mắt nhìn Trình Thiếu Khanh lúc rời đi chứa đầy sự oán hận và tủi hờn.
Cô một chút cũng không muốn bày ra bộ dạng yếu đuối trước mặt hắn.
Trình Thiếu Khanh quay lại nhìn bóng lưng giận giữ ấy, không tự chủ được mà thở một hơi nặng trĩu. Không biết đến bao giờ Chu Linh Vân mới một lòng một dạ yêu hắn và quên sạch đi người đàn ông tên Lục Sở Ngạo.
Ở bên ngoài, Lục Sở Ngạo và người của anh đang không ngừng ra sức tiếp cận sâu vào bên trong. Từng người từng người một đã giải quyết được vệ sĩ canh cổng trong yên lặng. Sau khi đường cửa chính đã sạch sẽ, Lục Sở Ngạo đi qua nó một cách đường đường chính chính.
Gặp một tên vệ sĩ phát hiện, chưa kịp để hắn kêu lên thì thân thủ nhanh nhạy ấy đã chạy tới bịt miệng hắn tại, một đập vào phía cổ khiến người ấy ngất đi.
Bên phía của Phó Quân Sơn cũng dễ dàng giải quyết được tất cả vệ sĩ quanh khu vực đó. Quan trọng bây giờ chính là vị trí của Chu Linh Vân.
Cô ngồi mãi trong phòng mà ruột gan nóng bừng bừng như lửa thiêu đốt, một cảm giác nôn nao khó tả khiến cô lập tức bật dậy đi ra khỏi phòng. Chu Linh Vân vốn dĩ định ra ngoài để hóng mát nhưng khi đi qua phòng của Trình Thiếu Khanh, cô liền dừng lại.
Anh ta không cẩn thận khóa phòng lại, bất cẩn để cho Chu Linh Vân nhìn thấy mọi thứ ở bên trong. Hắn ngồi trước màn hình máy tính, hiển thị mọi hoạt động ở bên ngoài.
Từ cửa có thể nhìn thấy rõ Lục Sở Ngạo cùng người của anh đều đang ở trong địa phận của Trình Thiếu Khanh, bọn họ một thân áo đen tuyền lấn trốn trong bóng tối, nhưng rốt cuộc vẫn không thoát được sự theo dõi của hắn ta.
Chu Linh Vân bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động, chẳng phải cô đã dặn Lục Sở Ngạo không được manh động hay sao? Mới đó anh đã tự mình mạo hiểm chạy tới đây, bây giờ còn bị Trình Thiếu Khanh phát hiện.
Cô vội vàng quay trở lại phòng của mình, ngay khi bóng lưng nhỏ nhắn ấy rời đi, Trình Thiếu Khanh quay người lại nhìn, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.
Mọi chuyện cuối cùng vẫn ở dưới tầm ngắm của hắn. Không một con mồi nào có thể thoát khỏi.
Chu Linh Vân đứng trước cửa sổ, cô vội nhìn xuống dưới sân nhưng chỉ thấy một vài bóng người đứng đó, bọn họ liên tục quan sát xung quanh, Lục Sở Ngạo cũng không thấy đâu.
Cô rất muốn hét lên để cảnh báo nhưng dường như vô hiệu, bởi ngay bên cạnh cô là phòng của Trình Thiếu Khanh. Nếu để hắn ta phát hiện mọi chuyện liền trở nên tồi tệ.
Chu Linh Vân đã cố gắng cúi người xuống dưới để gọi nhưng không một ai nghe thấy. Lục Sở Ngạo thật may đã đi tới được sân sau, cô liền chạy vào trong phòng, lấy một chiếc bút ném xuống dưới.
Thấy được tiếng động, Lục Sở Ngạo ngay lập tức nhìn lên trên. Thấy được Chu Linh Vân anh kích động vô cùng, còn suýt nữa hét lên tên cô.
“Sở Ngạo! Mau chạy đi, Trình Thiếu Khanh đang theo dõi mọi người!”
Mặc dù đã cố gắng nói lớn nhưng chỗ của cô là ở tít tầng hai, với âm thanh không để cho Trình Thiếu Khanh phát hiện, Lục Sở Ngạo cũng chẳng thể nào nghe thấy, chỉ nhìn được cô phẩy tay liên hồi và đang cố nói gì đó với mình trong bất lực.
Mà mọi chuyện lúc này đều thu vào trong tầm mắt của Trình Thiếu Khanh. Hắn ta hài lòng có, tức giận cũng có. Hài lòng vì Lục Sở Ngạo đã sập bẫy, nhưng tức giận cũng vì Chu Linh Vân còn có quá nhiều tình cảm với anh.
“Linh Vân, em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu được em.”
Lục Sở Ngạo đứng phía dưới ngước nhìn lên, anh quan sát địa hình, có vẻ như ở đây không có cách nào để leo lên trên đó. Mà Chu Linh Vân lại càng gấp gáp hơn, cô cố gắng thông báo cho anh về sự nguy hiểm sắp tới nhưng mọi lời nói đều vô dụng.
“Mau chạy đi, Trình Thiếu Khanh đang theo dõi mọi người! Sở Ngạo, nghe em nói, mau chạy đi!”
“Nói to lên, nói nhỏ như vậy làm sao hắn ta nghe thấy được.”
Một giọng nói lạnh thấu sống lưng vang lên từ phía sau, Chu Linh Vân giật mình run sợ. Trình Thiếu Khanh không biết từ khi nào đã vào tới phòng của cô, xuất hiện ngay bên cạnh mà cô không hề phát hiện.
Hắn cúi đầu tựa lên hõm cổ của Chu Linh Vân, đưa ánh mắt đắc thắng của mình xuống người đàn ông đang tức giận nhìn mình ở dưới.
Hắn hét lớn.
“Hoàng tử cứu công chúa à? Vở kịch này cũng không tồi. Linh Vân, em thấy anh chuẩn bị cho em một màn kịch đặc sắc thế này, em có vui không?”
Hắn hôn lên bờ vai đang không ngừng run lên của Chu Linh Vân, nở một nụ cười trào phúng.
“Hahaha! Em nghĩ mình lừa được anh à? Chu Linh Vân, chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ đó. Tính cách của em làm sao anh không nắm rõ cho được?”
“…”
“Trình Thiếu Khanh, mau thả Linh Vân ra! Thằng khốn!”
“Ừ ừ, thằng khốn hôm nay nuông chiều vật nhỏ này một chút…” Trình Thiếu Khanh nâng cằm Chu Linh Vân lên, ép cô nhìn xuống dưới.
Hắn hét lớn.
“Kịch hay… bắt đầu.”
Lời nói vừa dứt, một đám vệ sĩ từ trong nhà ùa ra. Lục Sở Ngạo bàng hoàng thủ sẵn thế, không ngờ mọi chuyện anh làm đều nằm trong âm mưu của Trình Thiếu Khanh.
“Khốn kiếp! Chúng ta sập bẫy rồi!”
Người của Lục Sở Ngạo chỉ bằng một phần tư đám vệ sĩ của Trình Thiếu Khanh. Nhưng sức lực hai bên lại không quá chênh lệch là bao. Phó Quân Sơn ra sức cản đường đánh của bọn chúng, hét lớn lên với Lục Sở Ngạo.
“Chúng ta không đấu nổi hắn đâu, mau trở về thôi!”
Ý chí của Lục Sở ngạo không một chút lung lay, anh vẫn tiếp tục.
“Đã đến mức này rồi tôi tuyệt tối không hèn nhát bỏ trốn!”
Chu Linh Vân đứng ở trên không ngừng lo lắng cho Lục Sở Ngạo, cô bất chấp việc Trình Thiếu Khanh ở bên cạnh, hét lớn lên.
“Đừng cố chấp nữa Sở Ngạo! Mau chạy đi! Anh đánh không nổi đâu!”
“Tin anh Linh Vân! Anh nhất định sẽ cứu em ra khỏi nơi đó!”
Nhìn thấy cảnh tượng phu thê đồng tâm thế này, Trình Thiếu Khanh không khỏi nóng mắt. Hắn ta tức giận bóp chặt lấy cổ của Chu Linh Vân, cố ý để cho Lục Sở Ngạo nhìn thấy.
“Lục Sở Ngạo, nếu như mày vẫn còn cố chấp, tao sẽ không ngại mà làm tổn thương cô ấy đâu!”
Quả thật, anh đã bị lay động bởi hành động ấy của Trình Thiếu Khanh.
“Thằng khốn! Mau buông cô ấy ra!”
“Được thôi! Nếu mày chịu đứng yên đó cho người của tao đánh tới chết!”
Chu Linh Vân cố gắng kéo tay Trình Thiếu Khanh, khó khăn nói ta từng chữ.
“Trình… Thiếu… Khanh… mau… mau buông… tôi ra…! Anh… điên rồi…”
Cô dùng móng tay của mình cấu chặt vào bàn tay của Trình Thiếu Khanh, cho tới mức bật máu anh ta mới nghiến răng buông ra.
“Mau chạy đi tên ngốc! Anh ta không làm gì được em đâu!”
Dường như tiếng ồn quá lớn khiến cho đứa bé trong phòng bật khóc nức nở. Tiếng khóc truyền đến phòng bên này, mà bà vú lại đang bế nó ra khỏi phòng để dỗ dành. Trình Thiếu Khanh nảy lên một suy nghĩ biến thái, hắn cướp lấy đứa bé trong tay bà vú, đem đến trước cửa sổ.
“Thiếu gia, đừng manh động làm hại đến đứa trẻ!”
Trình Thiếu Khanh sớm đã đóng sầm cửa lại không cho ai vào bên trong. Hắn nở một nụ cười quái ác, đưa đứa bé đang khóc ầm ĩ tới trước mặt Lục Sở Ngạo.
“Mày thử tiếp tục động thủ đi? Con của mày sẽ không sống nổi đâu!”
“Trình Thiếu Khanh, anh điên rồi! Con bé mới chỉ mấy tháng tuổi thôi! Anh mau buông tha cho nó! Tôi cầu xin anh…”
Chu Linh Vân cố với lấy con bé nhưng Trình Thiếu Khanh luôn tránh tay cô. Sợ con mình rơi xuống dưới, Chu Linh Vân chỉ biết khóc lóc đứng bên cầu xin.
Ánh mắt của Lục Sở Ngạo đục ngầu những tia máu, nhìn thấy đứa con của mình đang chênh vênh trong không trung, anh không thể không lo sợ.
“Trình Thiếu Khanh, đừng làm chuyện ngu ngốc! Con bé vô tội!”
“Tao nói rồi… muốn để hai mẹ con họ an toàn, mày phải đứng yên ở đó không được phản kháng.”
“Thằng chó…!”