Lục Sở Ngạo một mình đi đến bệnh viện K, nơi mà mấy năm trước Chu Ngọc điều trị. Chu Linh Vân từng nói ông ấy phải ở bệnh viện trong suốt vài tháng sau đó xuất viện tình trạng ngày càng xấu hơn. Giải thích rõ ràng nhất cho tình huống này chính là có người đã ra tay trong suốt thời gian ấy.
Khu phòng VIP của ông đương nhiên sẽ luôn có camera giám sát, nhưng điều quan trọng là mọi chuyện đã qua quá lâu rồi, hơn nữa nếu còn khả năng cao cũng sẽ chẳng có ở đây. Dù sao cũng là tới tìm hiểu, tra thừa còn hơn bỏ sót.
Lục Sở Ngạo đến phòng camera, nhờ bọn họ tìm lại dữ liệu của vài năm trước. Người bảo vệ vừa lục tìm các băng đĩa, USB trong tủ, vừa thở dài.
“Cậu trai trẻ là muốn điều tra gì đó đúng không?”
Lục Sở Ngạo ngạc nhiên, từ lúc bước chân vào phòng quan sát nãy, anh chưa hề nói ra mục đích của mình.
“Sao ông biết?”
“Ở cái bệnh viện này tôi cái gì chả biết? Nhiều trường hợp có ý tốt, ý xấu, và cũng như cậu, tới điều tra chuyện này chuyện kia. Cho nên ở đây chúng tôi đều lưu giữ lại các file trước kia.”
Thấy ông ta có vẻ cũng là một người thật thà, anh liền thở hắt rồi ngồi xuống.
“Tôi quả thực muốn tới để xác định vài chuyện. Mọi file trước đó đều được lưu giữ sao?”
“Đúng vậy. Anh muốn tìm ngày hai mươi chính tháng bảy năm 20XX đúng không? Là phòng 18 khu VIP.”
“Vâng.”
Lục thêm một lúc nữa, ông ấy lấy ra một đống những băng video và cả USB lưu trữ. Thời điểm mà Lục Sở Ngạo chọn khá dài cho nên lượng thông tin cần xem cũng không ít.
Video sau khi được chiếu lên, ông lão bảo vệ đã lập tức nhận ra người đang nằm trên giường bệnh.
“Ồ, đây là Chu Ngọc đúng chứ? Tôi có biết ông qua, nhưng hình như ông ấy đã qua đời khoảng bốn năm trước rồi nhỉ?”
“Ông biết rõ ông ấy như vậy, thế có biết được… tại sao trong thời gian điều trị bệnh sức khỏe của ông ấy lại ngày càng yếu đi không?”
Ông ta hít một hơi bằng kẽ răng, chép miệng một cái sau đó nhíu mày nghĩ ngợi.
“Thời điểm đó… là một cậu thanh niên trẻ đảm nhận công việc này. Sau đó một thời gian cậu ta nghỉ làm, tôi mới tiếp nhận vị trí thay cậu ta. Nhưng mà muốn biết… thì cứ cố xem đến hết là được.”
Lục Sở Ngạo gấp gáp muốn tìm ra người mà ông bảo vệ ấy nói. Có lẽ hắn ta chính là kẻ nắm giữ đầu mối quan trọng nhất. Có điều, bây giờ phải xem trước đã.
Qua khoảng nửa tiếng xem xét, ngoại trừ một đoạn ghi lại cảnh Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương lén bỏ gì đó vào đồ ăn của ông ta thì các đoạn video khác cũng tương tự, hệt như lời mà Trình Thiếu Khanh kể lại.
Vấn đề là ở đây. Một video có dữ kiện quan trọng thế này tại sao cảnh sát không điều tra tới? Hay là nói có người đã cố ý giấu những đoạn băng này đi.
“Lão đầu, thời điểm Chu Ngọc chết ông đã đảm nhận công việc này chưa?”
“Rồi, trước đó vài ba ngày.”
“Cảnh sát có tới điều tra không?”
Ông ta lắc đầu, mọi chuyện dần trở nên phức tạp.
“Mấy năm trước thường các video lưu trữ đều để hết ở trong kho, rất khó tìm. Vài năm gần đây vì việc xảy ra trong bệnh viện khá nhiều nên mấy thứ này mới dễ tìm như vậy. Có thể lúc ấy họ không biết cho nên không tìm chăng?”
Không thể có khả năng ấy, đội điều tra sẽ chẳng bỏ qua bất cứ manh mối nào, kể cả là nhỏ nhất. Trừ phi chính bọn họ không muốn điều tra đến. Nhắc mới nhớ, năm ấy Phó Quân Sơn từng than vãn rất nhiều về chuyện điều tra không có chuyên môn của cả đội. Anh cho rằng là anh ta quá khắt khe, bây giờ nghĩ lại chỉ có thể là chủ đích sẵn từ đầu, không ai muốn tiến sâu vào vụ án đó, trừ Phó Quân Sơn.
Càng nghĩ, Lục Sở Ngạo càng tức giận đập mạnh tay xuống bàn, không ngờ ngón cái đụng nhầm vào bàn phím, video được tua ngay đến lúc mà Chu Linh Vân chạy đến, ngỡ ngàng chạm vào chiếc dao trên ngực của ông ta. Tiếng la hét của cô đã thu hút sự chú ý của hai người. Ông bảo vệ vừa nhìn đã bị sặc ngụm cà phê đang uống trong khoang miệng, vội kéo gần ghế lại.
“Đây… đây là…”
“Chu Ngọc… chết rồi…”
Lục Sở Ngạo siết chặt tay, nhanh chóng phát đoạn video trước đó lên. Người tới đầu tiên chính là Thúy Hoa - lao công đã nghỉ việc trước đó vài tuần. Mọi nghi hoặc đều đổ dồn lên đầu bà, cho đến khi bà chỉ đặt một lãng hoa quả xuống bàn, nhìn Chu Ngọc một lúc rồi rời đi. Khi ấy là khoảng mười giờ tối.
Một lúc lâu sau đó, cuộn băng đã chạy hết, tự động chuyển cảnh giống như vừa rồi. Chu Linh Vân ôm ấy thi thể lạnh ngắt của ba mình rồi gào thét dữ dội. Rõ ràng, manh mối quan trọng nhất đã bị lấy đi.
“Chết tiệt!”