Kể từ ngày hôm ấy, mối quan hệ của Chu Linh Vân và Lục Sở Ngạo đã tốt lên trông thấy. Ngoài việc ở công ty, thời gian còn lại anh đều dùng để ở bên Chu Linh Vân. Cùng cô đi dạo, đi tập yoga cho bà bầu, ngày ngày tìm tòi rồi nấu ăn, bồi bổ cho cô hết mực.
Chu Linh Vân cũng vì vậy mà trở nên tự phụ vào người đàn ông này, mặc dù trong lòng có nhiều những rung cảm mãnh liệt nhưng cô luôn dặn lòng đó chính là cảm giác chiến thắng khi đã lừa được anh.
Cho đến một hôm...
"Đã là mười một giờ đêm rồi, anh đưa tôi ra ngoài làm gì vậy?"1
Chu Linh Vân bị bịt mắt rồi dẫn đi tới nơi nào đó mà cô không biết, Lục Sở Ngạo cứ bí bí hiểm hiểm, ngay cả Hứa Ngụy cũng không thấy có ý kiến gì.
Đến khi dừng lại, anh mới ghé vào tai cô hỏi.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Làm gì mà mờ ám vậy? Anh đừng làm tôi sợ đấy..."
Thời khắc Lục Sở Ngạo buông bàn tay mình ra, một dải ánh sáng chạy dọc theo mặt đất lan rộng ra tứ phía. Thế rồi, hòa cùng ánh đèn sáng chói là âm thanh náo nhiệt của mọi người.
"Linh Vân, sinh nhật vui vẻ!"
Chu Linh Vân trợn tròn mắt ngạc nhiên, Lục Sở Ngạo vậy mà lại vì cô tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ thế này, đến chính cô cũng còn không nhớ sinh nhật của bản thân! Anh ôm lấy vai cô, đưa cô đi tới vị trí trung tâm nơi hàng chục ánh mắt ngưỡng mộ đang hướng tới.
Chu Linh Vân dĩ nhiên vui nhưng cô vẫn còn tỉnh táo lắm, Lục Sở Ngạo còn dám công khai khoác vai cô thế này, hơn nữa bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía họ, anh ta không biết sợ sao?
"Này Sở Ngạo, anh tạo cho mình tôi bất ngờ thôi, muốn tạo thêm cho mọi người bất ngờ nữa à?"
Lục Sở Ngạo không hiểu ý cô, anh hướng mắt xuống đáp.
"Ý gì?"
"Anh xem bao nhiêu người ở đây, anh lại dám khoác vai tôi. Đừng quên bọn họ vẫn coi tôi với anh là..."
Chưa để cô nói hết đã chặn miệng, Lục Sở Ngạo mỉm cười tự tin.
"Tôi đã căn dặn hết mọi người rồi. Ở đây đều là bạn bè của em cả, không có người ngoài."
"Linh Vân, sinh nhật vui vẻ nhé, tôi mời cô một ly rượu."
Lệ Ni đưa cho Chu Linh Vân một ly rượu, trên gương mặt không có chút ý kiến khi thấy hai người có vẻ thân thiết. Nhận thấy lời nói của Lục Sở Ngạo quả thật đúng, cô mới yên tâm mà cùng mọi người vui vẻ nhập tiệc.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã đến bữa tiệc vào đêm muộn thế này!"
"Còn không phải vì ai đó lôi kéo à?"
Dương Mỹ An lại gần, có vẻ như cô vẫn chưa thể quên được chuyện cái thai giả kia. Chu Linh Vân bá lấy tay người bạn thân thiết, nũng nịu.
"Thôi mà... hôm nay là sinh nhật tôi, đừng có bày ra vẻ mặt khó coi thế chứ?"
Dương Mỹ An nhìn Chu Linh Vân một hồi sau cùng cũng bật cười. Cô mới không phải người để bụng chuyện cũ, hẹp hòi như vậy. Chỉ là trêu đùa Chu Linh Vân một chút, ai ngờ cô ấy lại hay có tật giật mình.
"Được rồi, quà tôi tặng để ở kia, bây giờ cô muốn vui vẻ cùng ai thì cứ tiếp tục."
Dương Mỹ An chu miệng, gõ vào chóp mũi của Chu Linh Vân sau đó mới rời đi. Nhìn theo bóng dáng kiêu kỳ ấy mới phát hiện có vẻ cô ấy đang có mục tiêu khác.
"Dương tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lại gặp. Chính là lần thứ chín gặp nhau, kể từ lần trao số dưới mưa. Sau hôm ấy, cô luôn tìm cơ hội để cùng Chu Linh Vân đến văn phòng điều tra, ngoài mặt là để giúp cô chút ít, nhưng trong lòng là đang cố ý để ai đó ngắm mình. Dương Mỹ An che miệng mỉm cười.
"Lần này tôi đoán không phải là trùng hợp?"
"Cái đó không quan trọng. Cô từng nói có duyên gặp lại, cô sẽ cho tôi số. Nếu không nhầm thì đây là lần thứ mười chúng ta gặp nhau."
Dương Mỹ An cong môi.
"Chú nhớ giỏi thật đấy. Được rồi, lần này không trêu chú nữa."
Phó Quân Sơn đưa điện thoại ra, cả hai rất nhanh đã có được phương thức liên lạc của nhau. Sau đó thừa cớ sinh nhật của Chu Linh Vân đã nói chuyện rất nhiều, còn có vẻ khá thân thiết.
Chu Linh Vân ngồi xuống bàn xem tin nhắn, hóa ra là của Phùng Khải. Anh ta bận công việc nên không thể đến dự sinh nhật, nhưng quà tặng thì đương nhiên không thiếu, chính là thùng quà to nhất được đặt ở nơi trang trọng nhất.
Có điều, Chu Linh Vân thừa sức đoán ra nó.
"Em đang cười gì vậy?" Lục Sở Ngạo đi tới, ngồi xuống cạnh cô.
"Vui. Bữa tiệc hôm nay thực sự rất sảng khoái, tôi không ngờ anh lại nhớ được ngày sinh nhật của tôi mà tạo bất ngờ."
"Đương nhiên rồi, em coi Lục Sở Ngạo này là ai?"
Chu Linh Vân chống tay lên cằm, cô khẽ nhíu mắt nhìn anh.
"Chu Linh Vân tôi là người vô cùng vô cùng tham lam, dù anh có tự mình tổ chức một bữa tiệc bất ngờ thế này, tôi vẫn muốn thêm nữa."
"Hửm? Thêm gì?"
"Mọi người đều có quà, vậy còn quà của anh đâu?"
Chu Linh Vân chìa tay ra trước mặt Lục Sở Ngạo, anh chững lại một vài giây, sau đó ghé cằm vào bàn tay nhỏ của cô.
"Gì vậy?"
"Em không phải muốn quà sao? Tôi tự tặng chính mình cho em."1
Mấy lời nói này chưa bao giờ khiến Chu Linh Vân động lòng cả, cô thậm chí còn đẩy anh qua một bên, biểu thị không thèm cái món quà rắc rối này.
Lục Sở Ngạo khi ấy len lén đưa tay ra túi quần sau, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, còn chưa để nó tới tầm mắt của Chu Linh Vân liền thấy ở phía bên kia có động tĩnh. . Ngôn Tình Ngược
Trong bóng tối phía cổng ra vào, một đôi nam nữ khoác tay nhau không mời mà đến. Chu Linh Vân không thể tin được đó lại là Chu Ninh Sương cùng với Lục Sở Viêm.
Trong một thoáng chốc, cả bữa tiệc đều gần như chìm trong im lặng, duy chỉ có hai con người không biết xấu hổ ấy lên tiếng.
"Chị à, hôm nay là sinh nhật của chị, chúng em đến đây để góp vui."
"Chúng em" là bao gồm cả Lục Sở Viêm, người đàn ông không biết xấu hổ còn dám công khai cả bồ nhí của mình. Mọi người có mặt ở đây đều không lạ gì hai người, chỉ là tại sao cả hai lại đến cùng nhau?
Chuyện hiếm thật.
Em rể khoác vai chị dâu.
Em dâu bá tay anh rể.
Cảnh tượng này đúng là chủ đề nóng!
Tuy nhiên, những người có mặt ở đây đều đảm bảo sẽ như mù khi chưng kiến chuyện này cho nên không ai ồn ào bàn tán, chỉ một lúc sau liền vui vẻ nhập tiệc như thường.
Chu Linh Vân nhìn hai người họ đang mỉm cười như khiêu khích mình, đây chính là gậy ông đập lưng ông ư? Thật trẻ con, nông cạn.
"Linh Vân, sao hai người đó lại có mặt ở đây? Dám công khai mối quan hệ dơ bẩn trước thiên hạ, rốt cuộc mặt dày tới cỡ nào đây chứ?"
Nghe Dương Mỹ An mắng mỏ, Chu Linh Vân sờ sờ chóp mũi, cô cười trừ.
"Bọn tôi... kẻ tám lạng, người nửa cân thôi."
"..."
Chu Linh Vân không ngại tiến đến gần hai người, nở nụ cười công nghiệp.
"Em gái hôm nay đích thân đến chúc sinh nhật, còn gì may mắn bằng?"
"Không dám... Chu Ninh Sương em chưa bao giờ quên mất ngày sinh nhật của chị gái."
Vừa nói, cô ta vừa siết chặt lấy cánh tay của Lục Sở Viên, ánh mắt lúc đảo lúc trợn, tưởng chừng chỉ là một lời nói nhưng Chu Linh Vân đã cảm nhận được một ngàn lẻ một lời chửi rủa từ đầu cô ta.
Cô liếc nhìn sang Lục Sở Viêm, ngoại trừ bộ mặt có vẻ như đắc thắng thì hắn chẳng có bất cứ thứ gì khiến cho cô lo ngại. Xem ra chủ ý ngốc nghếch này là của Chu Ninh Sương bày ra, đáng tiếc cho Viêm đầu bò bị xỏ mũi.
"Em có một món quà món tặng chị, mong chị không chê."
Chu Ninh Sương đưa hộp quà nhỏ cho cô, ánh mắt ấy thật không đứng đắn chút nào. Trong đầu cô ta lúc này luôn hiện hữu lời dặn dò của mẹ.
"Chu Linh Vân sớm đã điều tra lại về cái chết của Chu Ngọc, hiện tại không phải chỉ giết chết cô ta, mà còn cần trừ khử cả cô ta, tránh hậu họa sau này."
Ngay lúc Chu Linh Vân định nhận hộp quà ấy, Lục Sở Ngạo đã muốn ngăn cô lại. Lục Sở Viêm lại thêm lời.
"Sở Ngạo, quà sinh nhật chị em gái tặng nhau, em cũng muốn chen vào à?"
Nghe lời hắn nói như vậy, Lục Sở Ngạo không còn cách nào để cảnh báo Chu Linh Vân. Cô biết anh lo cho mình, cũng tự biết được mình cần làm gì.
"Không sao, hôm nay là sinh nhật tôi nên chúng ta đừng quá căng thẳng. Chỉ là hộp quà thôi."
Chu Linh Vân không chần chừ mà nhận lấy nó, khoảng khắc cô từ từ mở chiếc hộp ấy ra, không gian xung quanh đột nhiên trở nên im lặng đến lạ thường, tất cả đều nín thở với món quà bí mật này.
Ngay lúc cô mở nó ra, không khí dường như nhẹ nhõm hơn hẳn. Món quà mà Chu Ninh Sương chuẩn bị chỉ là một con gấu bông nhỏ kiểu cũ, chính là con gấu bông mà trước kia hai người đã từng giằng co nhau đến mức nó bị đứt một cánh tay. Lần này, cũng chính là nó, nhưng đã được may vá cẩn thận hơn.
"Chị Linh Vân... thích món quà này chứ?"
Chu Linh Vân không nói gì, chỉ đóng hộp lại sau đó mỉm cười rồi quay lưng rời đi. Một vài giây khi mọi chuyện trở về quỹ đạo ban đầu, khóe môi của Chu Ninh Sương khẽ cong lên.
Bụp!
"Mất điện rồi..."
"Sao lại mất điện rồi, ở đây tối quá..."
"Linh Vân..."
Bóng điện ở tứ phía bỗng phụt tắt khiến cho mọi thứ đều chìm trong màn đêm đen tuyền. Lục Sở Ngạo khi này đã lạc mất Chu Linh Vân, anh vội ráo riết gọi tên cô.
"Linh Vân, Linh Vân em ở đâu? Mau lên tiếng đi!"
Những ánh đèn flash dần được bật lên nhưng vẫn không thể soi sáng được tất cả những gì trước mặt. Chu Linh Vân vừa định cầm điện thoại ra để bật đèn nhưng còn chưa kịp làm gì cô đã bị một bàn tay lớn tóm lại, ghì chặt một miếng vải lên miệng.
"Ưm..."
"Linh Vân, mau lên tiếng đi? Linh Vân?"