Vào tháng chín trong Lạc Nhật sơn mạch
"Ông trời ơi, khi nào mới có thể tìm thấy nước đây, chết vì khát mất!"
Dịch Vân kéo lê thân thể mệt mỏi, hữu khí vô lực hành tẩu trong rừng rậm.
Hắn nhớ không rõ đây là khu rừng rậm thứ mấy hắn gặp nữa. Từ hai tháng trước, sau khi hắn tiến vào nơi đây, lại không tìm ra nguồn nước, lượng nước lớn mà hắn dự trữ đã uống hết vào hơn nửa tháng trước..
"Tê ~" Cầu Cầu đem cái đầu nhỏ của mình khoát lên vai Dịch Vân, cái lưỡi màu hồng cũng bị cái miệng ngậm lại, vô lực kêu lên.
Dịch Vân mỗi ngày luôn luôn đi vội từ sáng đến chiều, nên đối với nhu cầu về nước uống tự nhiên cũng là rất lớn, cuộc sống nửa tháng không uống một giọt nước, hắn cũng chịu không nổi nữa rồi.
"Rống ~~~!"
Phía sau cái Cây gần đó bỗng nhiên có ba đầu ma thú hình hổ màu vàng lao ra, hai cái răng nanh ngoài miệng lóe lên hàn quang, chỉ liếc nhìn Dịch Vân mắt một cái, rồi cả tập thể hướng hắn xông tới.
"Là Hung Lôi Bạo Hổ, tới hay!" vốn là Dịch Vân đang vô lực kéo lê thân thể mình, vừa thấy ba đầu lôi phong vũ hổ đột nhiên xuất hiện, lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cao hứng kêu lên.
Ba con Hung Lôi Bạo Hổ tốc độ cực nhanh, trong lòng lại không rõ con mồi này lúc trước có một bộ bộ dáng sắp chết, sau khi thấy chúng nó, ngược lại là như trời hạn lâu ngày gặp mưa, lập tức sinh long hoạt hổ khỏe ra, trong trí nhớ chúng nó, nếu như nhân loại gặp chúng nó, hẳn là đều là lập tức xoay người chạy trốn mới đúng a.
"Tê tê tê!" Dịch Vân dùng sức dưới chân, mạnh mẽ hướng một đầu Hung Lôi Bạo Hổ trong đó phóng tới, mà tốc độ Cầu Cầu so với hắn còn nhanh hơn, lập tức liền hướng hai đầu Hung Lôi Bạo Hổ trước mặt bay đến, cái mồm to lập tức mở ra, so với Hung Lôi Bạo Hổ thì còn lớn hơn nhiều, trong lúc bọn hổ còn sững sờ, thì lập tức một cái đầu liền bị cắn rớt.
Dịch Vân nhìn hai đầu Hung Lôi Bạo Hổ còn lại liếc mắt một cái, đối với Hung Lôi Bạo Hổ hắn có ấn tượng rất sâu, lúc trước, khi hắn hai con tam giai ma thú Hung Lôi Bạo Hổ đồng dạng, trong lòng thầm nghĩ chạy trốn nhanh lên, mà hiện tại là lúc gặp lại, trong mắt hắn tam giai ma thú đã không còn nguy hiểm.
"Bồng!"
Một đạo Ma Pháp Thuẫn màu lam đột nhiên che ở trước mặt con Hung Lôi Bạo Hổ này, nó có chút kinh ngạc, móng vuốt một con mang theo điện mang tuỳ ý đánh lên cái Ma Pháp Thuẫn kia, một tiếng tiếng bạo vỡ vang lớn lên, Ma Pháp Thuẫn lập tức vỡ tan ra từng mảnh.
Hung Lôi Bạo Hổ cười thầm giá nhân loại quả thực không biết tự lượng sức mình, một đạo Ma Pháp Thuẫn sao có thể ngăn trở một trảo ẩn chứa điện mang của nó. Lúc chân nó vừa mới trở lại mặt đất, còn muốn tiếp tục tiến đánh, lại ngay lúc đó tên kia nhân loại kia đã vô thanh vô tức lẻn đến bên người, tiếu ý trong mắt dào dạt, đánh thẳng vào người nó.
Trong mắt hiện lên sự bình tĩnh, chăm chú mang theo ý nghĩ hủy diệt, giống như yên tĩnh trước khi mưa to, đó là ánh mắt chăm chú nhìn con mồi của kẻ đi săn! Trong lòng Hung Lôi Bạo Hổ hàn ý trỗi dậy, ý nghĩ đến vui sướng khi gặp được con mồi lập tức tiêu tán vô tung, đang muốn nhảy ra xa né tránh, một đạo hồng mang so với động tác bay ngược của nó còn nhanh hơn nhiều, thoáng chốc chém qua đầu của nó, trên cổ bỗng dưng lạnh đi, ngay lập tức liền không còn ý thức nữa.
Ngay lúc Dịch Vân chặt bỏ đầu của con Hung Lôi Bạo Hổ này, đồng thời, Cầu Cầu cũng đã cắn nốt cái đầu của con Hung Lôi Bạo Hổ còn lại, kêu lên vui mừng hướng đến thi thể không đầu của chúng nó rơi trên mặt đất rất nhanh bò tới.
"Tê tê tê" Cầu Cầu cao hứng hoan hô, lập tức đem cái đầu rắn của mình kề sát vào chỗ chặt đầu đó, vui vẻ uống dòng máu đang dũng mãnh phun ra, một bên uống một bên hưng phấn kêu lên, giống như lúc được Dịch Vân cho nó thủy phách tinh thạch.
Dịch Vân cũng không kỳ quái với hành động của Cầu Cầu, đồng thời hắn cũng hai tay ôm lấy một cái đầu xiên vẹo trên mặt đất của một con hung lôi bạo hổ, giơ lên cao uống dòng máu đang chảy xuống, trên mặt là vẻ vui sướng bộ dáng hưởng thụ, giống như thứ hắn uống không phải máu thú, mà là quỳnh tương ngọc dịch.(Dịch đoạn này mà ghê quá >"<)
Nếu hiện tại có người chứng kiến này cảnh tượng này, nhất định sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán - hồn vía lên mây mới thôi.
Nửa tháng qua, vẫn không được nguồn nước, Dịch Vân cùng với Cầu Cầu là dựa vào dùng máu thú để uống, mới có thể chống đỡ đến hiện tại. Thú huyết bổ nhưng mà hôi, hương vị thập phần khó ngửi, lần đầu tiên Dịch Vân uống, một ngụm liền phun ra ngay, tiếp theo còn phun ra cả thức ăn bữa trước.
Tuy rằng như thế, nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu không uống, hắn cũng không có sức lực mà đi lại, vì thế hắn một bên uống, lại một bên nôn, liên tiếp vài ngày đều như thế. Đến hiện tại, bây giờ Dịch Vân cũng quen loại hương vị tanh hôi này, uống giải khát, cũng sẽ không là tra tấn.
"Hô, máu của hung lôi bạo hổ không tính là khó uống, so với máu của con ma chu mấy ngày hôm trước kia, có thể nói là mỹ vị!" Bỏ đầu xuống, Dịch Vân lau huyết tinh nơi khóe miệng, cười nói.
Môn La lúc này cũng hiện ra Dịch Vân bên người, ha hả cười nhạo: "Tiểu tử ngươi cuối cùng thành thói quen a, nghĩ đến lúc bắt đầu, ngươi là dù có đánh chết cũng không uống máu thú, nói là cái gì như không phải động vật, không chịu nghe ta còn nổi giận, hiện tại cuối cùng cũng thông suốt a."
"Đúng rồi, Từ khi bắt đầu tiến vào khu rừng rậm này, gặp phần lớn là tam giai ma thú, chúng ta hiện tại hẳn là đã đi vào khu vực bên ngoài Lạc Nhật sơn mạch, con đường này cũng là con đường dẫn ra ngoài." Môn La nói.
Cầu Cầu lúc này chậm rãi bò lại, thần tình như là làm được việc gì vui vẻ cười thỏa mãn, một đầu lại tiến vào trong lòng Dịch Vân.
Dịch Vân thấy thế cũng cười nói: "Cuối cùng cũng lại đây, một đường từ Lạc Nhật sơn mạch phía đông đi đến phía tây, cuối cùng cũng đã có thể đi ra ngoài."
Tìm kiếm xác chết của ba đầu hung lôi bạo hổ, lại được hai quả ma hạch tam giai Lôi Hệ, Dịch Vân mới quay đầu bỏ đi.
Vừa mới dùng qua máu thú để uống giải khát, lại biết con đường ra khỏi sơn mạch ở ngay phía trước, Dịch Vân vội vàng chạy thẳng một đường ra ngoài, băng qua núi rừng cây cối rậm rạp, không dừng lấy một khắc.
Trên đường đi, gặp được mấy con ma thú nhị giai tam giai, ma hạch của chúng nó cũng không còn có thể làm cho Dịch Vân động tâm, hắn vội vàng chạy ra ngoài nên liền bỏ qua, dọc theo đường đi quả là thông suốt không bị ngăn trở, so với lúc trước tại chỗ sâu trong sơn mạch như đang ở trên miếng băng mỏng, nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng phải lo trốn tránh ma thú, thời khắc nào đều có thể bị ma thú tập kích, quả là khác biệt một trời một vực.
Ba ngày sau, dọc theo đường đi gặp mấy con ma thú tương đối yếu, phần lớn là cấp hai, hiện tại đối với Dịch Vân mà nói, những con này không có gì uy hiếp nữa. Điều này cũng làm hắn càng thêm khẳng định, đường ra khỏi sơn mạch ngay ở phía trước cách đó không xa.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng hắn bắt đầu hân hoan nhảy nhót không thôi, cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, lại toàn lực hướng phía trước vội đi.
"Rất nhanh thôi! Rốt cục có thể rời khỏi cái sơn mạch chết tiệt này!"
Cầu Cầu tựa hồ cũng cảm nhận được Dịch Vân có chút vội vã vui sướng, nhô đầu ra nhìn cây cối chung quanh không ngừng lui lại phía sau, đón gió núi tê tê kêu lên vui mừng.
Đột nhiên, Dịch Vân cảnh giác, nhất thời dừng lại, xoay người một cái nhảy lên trên một cây đại thụ, cảnh giác nhìn sơn lâm phía trước.
"Hô ~~!"
Một âm thanh xé gió từ phía trước mà đến dần dần rõ ràng lên, đang có một đầu ma thú rất nhanh hướng hắn lao đến.
"Tiểu tử làm sao vậy?"
Một đoàn hào quang từ Hồng Liên ở trước ngực bay ra, Môn La bỗng nhiên xuất hiện.
Từ khi cao giai ma thú không còn xuất hiện nữa, xác định rằng Dịch Vân cũng sẽ không có gì nguy hiểm nữa, hắn liền ở trong Hồng Liên, cho đến vừa rồi cảm ứng được sự kinh hãi của Dịch Vân, lúc này mới hiện ra.
"... A? Không tốt! Là ma thú đã ngoài ngũ giai! Chạy mau!" Dịch Vân còn chưa kịp mở miệng, Môn La lập tức hô lên.
Dịch Vân nghe thấy như vậy trái tim mạnh đột nhiên đập mạnh!
Ngũ giai? Nơi này làm sao còn có loại ma thú giai vị này?
Dịch Vân trong lòng khiếp sợ, nhưng động tác lại không chẫm trễ chút nào, lập tức hướng bên trái lao qua tiến lên. Ngũ giai ma thú là từ phía trước tới, tuy rằng chạy về phía sau mới là phương pháp an toàn nhất, nhưng giờ khắc này, Dịch Vân làm sao có thể cam tâm lui về, bên ngoài Lạc Nhật sơn mạch là ở ngay phía trước a!
"Thở phì phò ~~!" nguồn TruyenFull.vn
Một khi thay đổi phương hướng, đầu ma thú kia cũng liền biến đổi phương vị đuổi sát lại đây, khoảng cách bị thu lại gần nhau trên diện rộng. Cảm nhận được phía sau có đòn đánh úp lại với áp lực cường đại, Dịch Vân liền đem hết toàn lực phi nước đại, lập tức nhớ lại lần chạy trối chết trước để dành cuộc sống.
Hắn không ngừng biến đổi phương hướng, hy vọng thoát khỏi ma thú truy kích, nhưng là ma thú kia lại như là da với thịt như theo sát sau, tại đây nơi có đại thụ che trời cùng với địa hình vũng bùn rừng rậm, tốc độ nhân loại là không thể nào hơn ma thú cao giai bốn chân, khoảng cách hai bên càng ngày càng gần hơn.
Mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, Dịch Vân càng tránh né lại càng kinh hãi, lấy tốc độ toàn lực của hắn, cho dù là ngũ giai ma thú muốn đuổi kịp hắn phải mất một đoạn thời gian, nhưng kia là ma thú gì mà có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khoảng cách liền rút lại một đoạn thật lớn?
Hắn tìm một cái khoảng trống, rất nhanh nhìn về phía sau, một đầu ma thú cự đại màu lam truy ở sau người, tàn nhẫn theo dõi hắn, ở giữa cây cối đang linh hoạt nhảy đi, tốc độ cực mau, nhanh chóng hướng hắn bay xẹt tới.
"Băng Lân báo! Lại là lục giai Băng Lân báo!"
Dịch Vân thấy rõ đầu bộ dáng ma thú kia, liếc mắt một cái liền nhận ra, thất thanh kêu lên.