"Làm sao có thể được?" Sau một lúc ngây người, hắn vô cùng khó khăn mới nói ra được một câu như vậy.
"Bố Lạp Tác mất hết 3 ngày mới đưa ra được kết luận kia. Vào lúc 3 ngày trước, phản ứng của hắn còn dữ dội hơn của ngươi nữa. Sự thật đã diễn ra trước mắt, chúng ta không tin cũng không được!" Nói tới đây, Mễ Nặc thở dài một hơi: "Kết quả này thật là dọa người a, nên nói là bộ tộc Tư Đạt Đặc này truyền thừa đúng là sâu không lường nổi hay là nên cho rằng đứa bé Dịch Vân này quá thần kỳ? Ngay cả thần kỹ thất truyền cũng có thể tái hiện trên người hắn, quả khiến cho người ta khó tin!"
Nói tới đây, Mễ Nặc không khỏi nhắc nhở: "Thần kỹ tái hiện, sự tình này vô cùng trọng đại, việc này tốt nhất chỉ có ta và ngươi biết. Không nên tiết lộ ra ngoài, ba đệ tử kia đến giờ cũng chỉ biết được công pháp Dịch Vân tu luyện bị sửa đổi, chưa biết gì nhiều về nghịch vũ luyện pháp, ta sẽ xóa bỏ lệnh cấm với chúng. Bên Bố Lạp Tác ta cũng sẽ an bài ổn thỏa. Bất kể thế nào, tuyệt đối không thể để cho người khác biết tin này được!"
Biểu tình Mễ Nặc vô cùng nghiêm túc, ngưng trọng nói: "Nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, hẳn sẽ khiến cho Khung Võ đại lục không còn yên bình nữa. Chuyện cướp của giết người, tinh phong huyết vũ sẽ khó mà tránh được. Không chừng, còn dẫn đến chiến tranh giữa tam đại đế quốc. Điều đó nếu xảy ra thì sẽ có hàng triệu người tử trận, đối với đế quốc, đối với Dịch Vân, đối với dân chúng đều là tai họa mà thôi!"
Đề Đạt ngẩn ngơ, lập tức nhanh chóng gật đầu. Khuôn mặt vẫn còn nét kinh hãi.
Đến giờ, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao đêm trước đại điển, Bố Lạp Tác lại yêu cầu cho Duy Đa chuyển qua Lai Nhân học việc, nhận hắn làm thân truyền đệ tử. Thế mà Mễ Nặc lại không ngăn cản, ngược lại còn chủ động khuyên bảo Duy Đa, hoàn thành yêu cầu của Bố Lạp Tác. Đây hẳn do điều kiện Bố Lạp Tác đưa ra.
Chỉ vì Duy Đa là đại ca của La Lôi, hắn có thể tu luyện công pháp đấu khí mà Dịch Vân dùng nghịch vũ luyện pháp cải tiến lại!
Mọi người trong đế quốc đều công nhận, Đằng Long Kinh Thiên Quyết là công pháp tu luyện không chỉ cao hơn một bậc so với tứ đại huyết kế công pháp của tứ đại gia tộc. Duy Đa có thiên phú không tồi, chỉ cần gặp được minh sư, thêm vào sự chăm chỉ cố gắng, tiền đồ tương lai của hắn chắc chắn sẽ rất khả quan. Khó trách Bố Lạp Tác lại chú ý tới hắn.
Đề Đạt cũng không biết được. Kỳ thật, ban đầu Bố Lạp Tác nhắm tới chính là La Lôi. Nhưng nàng lại có cảm tình với Thiên Phong học viện, bởi nơi này có người khiến nàng cảm thấy hứng thú, cho nên không muốn rời xa nó, dứt khoát từ chối lời mời của Bố Lạp Tác, điều đó khiến trong lòng Mễ Nặc thầm vui sướng.
Mắt thấy cả bốn đệ tử tu luyện tuyệt thế công pháp đều ở trong Thiên Phong học việc, trong lòng Bố Lạp Tác vô cùng nóng nảy. Bằng sự nửa uy hiếp nửa dụ dỗ Mễ Nặc, dùng biện pháp lấy lui làm tiến, hắn chỉ ngay đích danh Duy Đa, nói ngươi không thể một mình chiếm hết cả được, không đáp ứng không thôi. Đáng thương cho Duy Đa chỉ trong chớp mắt đã bị "chuyển trường".
Về phần Duy Đa tuy bản thân có chút ngạc nhiên, nhưng có thể trở thành thân truyền đệ tử của cửu tinh tôn cấp tuyệt thế cường giả Bố Lạp Tác này thì vô cùng hài lòng. Tuy rằng hơi tiếc nuối vì không còn được gặp năm đồng bạn nữa nhưng vì tiền đồ của bản thân, đối với cơ hội cầu cũng không có này, hắn tự nhiên hiểu được nên nắm lấy nó.
Trong lúc ma đấu đại hội, thấy qua những đệ tử chỉ bằng tuổi nhưng lại có thực lực hơn hẳn mình, nó đã khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn. Trong đó, Dịch Vân là ảnh hưởng lớn nhất. Dưới cảm xúc mãnh liệt thôi thúc, hắn vô cùng khát khao có được sức mạnh coi thường tất cả cùng với hào khí đối kháng trực tiếp với Lam Duy Nhĩ gia tộc của Dịch Vân. Ngay cả cảm tình ban đầu với Ny Khả cũng nhạt đi không ít, sớm đã trở thành tình bạn thuần túy. Giống như là quan hệ với Tô Lỵ vậy.
Là nam nhân, cầm lên được thì cũng buông bỏ được. Vì tiền đồ của mình, có thứ gì mà không đáng giá hi sinh cơ chứ, Duy Đa đã kiên định lựa chọn như thế.
Sau khi chấm dứt đại điển, đơn giản chi nói lời từ biệt với mọi người, sau đó hắn liền đi theo Bố Lạp Tác về Lai Nhân học viện, từ nay về sau hắn đã trở thành học viên của Lai Nhân. Ny Khả cùng với Tô Lỵ đều vui mừng thay cho hắn, từng là bạn tốt suốt mấy năm trời, nay hắn lại gặp được cơ hội cầu cũng không có này, bọn họ đều lấy đó mà cao hứng, cùng với sự ngưỡng mộ.
Bố Lạp Tác viện trưởng, lại là tuyệt thế cường giả đạt cửu tinh đỉnh phong a, là lão sư lý tưởng nhất của tất cả võ giả, cho dù đốt đèn lồng cũng tìm không ra, sao lại coi trọng Duy Đa?
Hai nàng ngốc nghếch này hoàn tòa không hề hay biết gì cả, nếu không phải viện trưởng Mễ Nặc kiên trì không muốn chuyển giao học viên, thì Bố Lạp Tác sớm đã đem các nàng đi rồi.
Ma đấu đại hội lần thứ mười ba đã chấm dứt. Tuy rằng đệ nhất học viện vẫn do Kỳ Vũ vương gia học viên nắm giữ, nhưng nhờ có sự xuất hiện bất ngờ của Dịch Vân, cùng với sự đánh bóng tên tuổi của kỳ tài có một không hai này, đó đã tạo thành cơ hội tuyệt vời chưa từng có suốt mấy trăm năm qua của Thiên Phong học viện. Mễ Nặc cùng Đề Đạt cũng không phải kẻ ngốc, vào lúc thời khắc làm nên lịch sử thế này, một bên là sự ổn định, một bên là sự mạo hiểm đánh cược với số mệnh, bọn họ đều hiểu nên chọn bên nào.
Cơ hội không bao giờ chờ đợi con người,
Cùng lúc đó, bọn họ đều quyết định như nhau, một điều trọng đại mà quyết định cả tương lai hàng trăm năm về sau của Thiên Phong học viện, thậm chí là cả tương lai ngàn năm sau.
Gió thổi rát mặt!
Dịch Vân di chuyển nhanh bên đường, dùng tốc độ cao nhất chạy như bay, trong lòng dâng lên hào tình vạn trượng.
Rời khỏi thạch động đã hơn hai mươi ngày, lúc này đã tiến vào cao nguyên hoang vu nhất của đế quốc, con đường này hắn đã từng đi qua. Chỉ là năm đó hắn là phản đồ quay trở về, hiện tại lại đi hướng ngược lại. Cùng một con đường, nhưng suy nghĩ trong lòng lại vô cùng khác biệt.
Ma đấu đại hội, một hồi ở Kỳ Võ, thuận lợi thu hồi lãnh địa của tổ truyền, lại còn tìm được đám người Hán Khắc sống sót trở về, mong muốn lớn nhất trong suốt tám năm qua của hắn đã thành, cho nên tâm của hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như bây giờ. Kể cả khi mục đích lần này là thăm dò chỗ nguy hiểm nhất trong Lạc nhật sơn mạch thì hắn vẫn không mang cảm giác hưng phấn như hiện tại. (thằng này giống chích thuốc lắc quá >.<)
Cũng con đường đó, chỉ khác là đi hướng ngược lại…Năm đó hắn chỉ mới mang thực lực tứ tinh thấp kém nhưng đã có thể thăm dò trong Lạc Nhật sơn mạch, từ đó thoát ra. Vậy mà bây giờ hắn đã tước cấp cường giả, thực lực cách biệt một trời một vực, sào huyệt ma thú tuy rằng hung hiểm nhưng hắn đã có nhiều kinh nghiệm, không cần phải mò mẫm tìm đường, khó khăn giảm xuống rất nhiều. Hắn sao lại không tự tin được chứ, sao lại không thoát được?
Mọi người chỉ nghe đó là hiểm cảnh, nhưng hắn có sự tin tưởng riêng của mình!
Tiến vào cảnh giới thất tinh, trong khoảng thời gian này, hắn vừa di chuyển vừa tìm cách thích nghi với biến hóa cự đại trên thân thể mình.
Không kể tới cường độ thân thể tăng mạnh, cùng uy lực của đấu khí cùng ma pháp thăng hoa đáng kể, điều làm hắn vui mừng nhất là, kể cả khi hắn không cố ý vận chuyển đấu khí thì ma lực chi luân trong cơ thể cùng phần kiếp đấu khí luôn tự chuyển động tới lui, kể cả vào ban đêm cũng liên tục không hề dừng lại, giống như một cỗ máy xay gió, có gió thì lập tức hoạt động, mà gió ở đây chính là ma lực cùng đấu khí trong cơ thể.
Nói cách khác, chỉ cần trong cơ thể hắn còn tồn tại đấu khí cùng ma lực thì điều đó sẽ diễn ra không ngừng. Thông thường chỉ tới lúc tấn giai, mới có thể chuyển động ma lực chi luân cùng với sử dụng đấu khí cường hóa kinh mạch, chứ ở trạng thái bình thường thì không cách nào để làm điều đó cả.
Còn hắn, mỗi một giây qua thì điều cường đại hơn một chút. Có thể tạo ra kết quả mà tất cả ma khí tu luyện giả đều mơ ước này chính là do nghịch vận phương pháp.
Nghĩ đến điểm này, sự cảm kích của Dịch Vân với Tạp Lỗ Tư cùng A Khắc Tây càng nhiều hơn.
So với năm đó, thời điểm đi ra khỏi Lạc Nhật sơn mạch thì hắn đã mạnh hơn rất nhiều. Việc này nhất định phải thành công, không thể thất bại, bắt buộc phải hoàn thành, không thể thất bại.
Trừ lần đó ra, mấy ngày nay hắn luôn bắt tay vào nghiên cứu lĩnh vực pháp tắc của mình, nghe Môn La nói qua, lĩnh vực của hắn là một lĩnh vực trong truyền thuyết, tên là "Già nam phong giới."
Có thể trong thời gian ngắn đình chỉ tất cả uy năng, vượt trội hơn toàn bộ các lĩnh vực pháp tắc mà tổ tiên Tư Đạt Đặc từng có. Sỡ dĩ nói là truyền thuyết, là vì trong điển tịch xa xưa nhất ghi lại nó đã từng xuất hiện hơn vạn năm trước.
Môn La đối với cái này cũng không rõ lắm, chỉ biết đó là một địa danh cổ xưa – "Già Nam". Truyền thuyết kể rằng đó vốn là một quốc gia vô cùng hùng mạnh mà không một quốc gia nào hiện giờ có thể so sánh được, với những tuyệt kỹ siêu phàm mà chỉ cần nhìn qua đã khiến người khác cảm thấy sợ hãi, mà người mạnh nhất trong đó – thống lĩnh Già Nam đấu với tam đại cự đầu, chỉ trong một chiêu tất cả đều vẫn lạc, chiến đấu kịch liệt nhưng lại chết một cách khó hiểu như thế. Ba người bọn họ đều chết mà không cam lòng, lưu lại nỗi hận vô tận.
Vì sao lại thua, tranh đấu sống chết vẫn chưa phân định rõ ràng, vậy mà lúc ấy ngay cả cơ hội phản kích cũng không có! Mà khi đó, hơn mười siêu cường giả đạt cấp bậc tinh vực đỉnh phong khác đứng xa xa quan chiến trận đấu khốc liệt kia cũng đều kinh hãi cực điểm, không rõ nguyên nhân tại sao. Họ đều cắm đầu chạy trối chết, sau khi rời xa chiến trường mới đặt tên cho lĩnh vực đáng sợ đến cực điểm này là "Già Nam phong giới".
Vì sao?
Trong phạm vi thi triển của lĩnh vực, tất cả sinh linh chỉ có một kết cục duy nhất là tử, không hề có kết cục thứ hai!
Chỉ là, sau một trận chiến kinh thiên động địa kia, bản đồ thế lực trên toàn thế giới đã thay đổi. Chỉ vì cường giả thần bí kia xuất hiện trước mắt mọi người, mà Già Nam từ một danh hiệu nổi tiếng đã trở thành truyền thuyết.
Chớp mắt đã vạn năm đi qua kể từ quá khứ hào hùng đó, trận chiến kinh thiên động địa năm ấy bây giờ chỉ còn là những cố sự. Truyền thuyết thường có tới 9 phần là thêu dệt nên, chỉ cần là người sáng suốt hẳn sẽ không dễ dàng tin vào nó.
Truyền thuyết?
Dịch Vân đối với nó không hề có hứng thú, chỉ biết đây có thể sẽ là tuyệt kỹ bảo mệnh của mình, tuy chỉ sử dụng không đến được 1 giây, nhưng nếu vận dụng hợp lý thì cho dù gặp phải ma thú quá cường đại, đánh không lại cũng có thể trốn a. Cho nên, trong hai mươi ngày qua, hắn vẫn luôn nghiên cứu huyết kế pháp tắc này.
Lĩnh vực pháp tắc chính là ưu thế lớn nhất của những người tu luyện huyết kế công pháp, nó hoàn toàn bỏ qua sự chênh lệch về giai vị. Vô luận thực lực mạnh đến đâu, cho dù là tinh vực cường giả thì cũng chỉ có thể thi triển nó một lần một ngày. Qua hơn hai mươi lần thi triển liên tiếp, hắn vẫn như cũ không tìm được cách phối hợp nó với tam hệ ma khí.
Thời gian không đến nửa giây, ngay cả đến ma pháp ngũ tinh còn chưa kịp phóng ra, tối đa chỉ có thể chém mấy kiếm, quơ mấy quyền đấm đá mà thôi, nói gì đến việc dùng nó để phụ trợ cho việc tấn công?
Dịch Vân cũng không gấp gáp, bởi vì hắn cũng vừa phát hiện. Hiện tại thời gian thi triển Già Nam Phong Giới đã lâu hơn một ít so với lúc chiến đấu cùng Cổ Lan và Ma Đa. Như vậy, khi thực lực mình mạnh lên thì công hiệu của lĩnh vực pháp tắc cũng sẽ tăng lên rõ ràng. Đợi đến lúc mình đạt tới bát tinh, cửu tinh, thậm chí là tinh vực thì Già Nam Phong Giới chắc chắn sẽ trở thành tuyệt kỹ sát thủ mà chỉ mình mới có.
Nếu thật có thể đem thời gian tạm dừng, nâng công hiệu nó lên một giây. Thì chỉ bằng một giây đó đã phân thắng bại. Thời gian một giây đủ cho hắn làm được rất nhiều chuyện, lúc đó hắn sẽ không còn sợ sệt ai nữa!
Khi đó, không chỉ là vô địch trong cùng cấp giai vị, mà cho dù cao hơn một giai, thậm chí là hai ba giai thì hắn cũng có tin tưởng là sẽ vượt qua sự chênh lệch về giai vị, vượt cấp đánh bại họ.
Điều hắn cần, chính là thời gian!
Thời gian có thể làm cho hắn phát triển hơn.
Lại trải qua mười lăm ngày, theo con đường cũ hắn rốt cuộc đã đến được Lạc Nhật sơn mạch. Đường đi trong đây vẫn như xưa, hắn tin tưởng chỉ trong một tháng là có thể đến được nơi ở của kim thú Bạch Liên kia, đó cũng là việc thứ nhất hắn cần làm.
Lúc này đã qua ba mươi lăm ngày, Cầu Cầu sớm đã tỉnh dậy, bò lên vai hắn, đôi mắt xanh biếc của nó lóe lên. Khi nhận ra đây là rừng rậm rộng lớn vô biên, là nơi quen thuộc đã lâu thì hưng phấn kêu lên tê tê.
Dịch Vân khẽ xoa đầu Cầu Cầu, đang định đi vào Lạc Nhật sơn mạch thì bỗng nhiên thanh âm của Môn La truyền tới: "Tiểu tử, trước tiên tạm nghỉ nửa canh giờ đã."
Dịch Vân ngạc nhiên: "Hiện tại ta căn bản không hề mệt mỏi. Đấu khí cùng ma lực trong cơ thể vô cùng sung mãn, căn bản không hề suy yếu gì cả. Điểm ấy lão đại hẳn rõ hơn ai chứ, sao lại?"
"Hừm, tóm lại Lạc Nhật sơn mạch là một địa phương rất nguy hiểm, nghỉ ngơi một lát có thể làm cho chiến ý của ngươi đạt đến trạng thái tốt nhất, chỉ thế thì ngươi mới có thể đối mặt với mọi sự khiêu chiến, trước hãy nghỉ tạm một lát đã – với ngươi chỉ lợi mà vô hại." Môn La hơi chột dạ, nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Lão đại, dạo này ngươi rất kỳ quái!" Sau một lúc trầm ngâm, Dịch Vân nghi hoặc nói: "Từ lúc ở Kỳ Võ đô thành đến đây, ban đầu ta định tối đa chỉ hai mươi ngày là tới, nhưng vì ngươi dọc đường thỉnh thoảng lại yêu cầu ta dừng lại nghỉ ngơi, mà mỗi lần dừng lại điều ít nhất một canh giờ, đến mỗi khi mặt trời lặn thì ngươi lại không cho phép ta khởi hành, nhất định phải dựng trại nghỉ ngơi thì ngươi mới tạm bằng lòng."
"Nguyên bản lộ trình chỉ có hai mươi ngày, lại bị kéo dài tới ba mươi lăm ngày, ta vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng lại không muốn nói nhiều, giờ đã đến đây rồi, lão đại còn toan tính mờ ám gì nữa đây?"
Lấy thực lực của Dịch Vân bây giờ, cho dù mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không hề gì, chỉ vì dọc đường đi bị Môn La cố tình tìm đủ loại lý do trì hoãn. Kiểu như "Chỉ nên đi vào mặt trời lặn. Mặt trời lặn thì nhất thiết phải nghỉ ngơi." Điều đó khiến tốc độ di chuyển của hắn chậm lại rất nhiều. Hắn vốn cũng nhận ra Môn La có toan tính riêng, hiện giờ không nhịn được liền mở miệng hỏi rõ ràng.
Hai mắt Môn La đảo qua đảo lại, nhìn chung quanh rồi im lặng một lúc lâu, rồi dường như không tìm thấy lí do, liền giả bộ bày ra tư thế của lão đại, trầm giọng nói: "Tiểu tử, ngươi nói gì thế. Chẳng lẽ lão đại ta lại hại ngươi sao?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Vậy thì tốt." Môn La nghiêm mặt, dùng ngữ khí đáng tin cậy nói: "Ngươi nên biết rằng, lão đại ta đây nghĩ ra kế hoạch cho ngươi không hề dễ dàng, mỗi ngày mỗi đêm mỗi tháng mỗi giây mỗi phút…(chóng mặt quá @@) đều bận rộn suy nghĩ. Suy xét cẩn thận, cẩn trọng sắp sao cho mọi việc ổn thỏa. Lao khổ tính kế chỉ vì tên tiểu tử hỗn đản nhà ngươi, nếu ngươi tự giác hơn thì ta đã không phải vất vả như thế này rồi. Tất cả đều vì ngươi! Ngươi lại không nhìn thấy tấm lòng tốt của ta, chỉ nghĩ ta là vú em thôi sao? Trời ạ, thiên đạo ở đâu, lương tâm ngươi ở chỗ nào vậy hả?"
Phen kể lể tào lao này Môn La ước chừng nói hơn nửa canh giờ, càng nói càng hăng. Dịch Vân chỉ biết sửng sốt đứng nghe, nửa câu cũng không nói được.
Ngay lúc Môn La oán giận, một hồi nước mắt nước mũi tuôn trào (cái này để cho hay chứ có vẻ không giống nguyên mẫu lắm), thì Cầu Cầu trên vai đột nhiên quay đầu lại, kêu lên tê tê hai tiếng, không ngừng nhún nhảy trên vai Dịch Vân.
Dịch Vân cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía đường chân trời xa xa hiện lên rõ ràng một bóng đen, cấp tốc chạy về hướng hắn.
Dịch Vân giật mình, sững sờ không chỉ vì trên người hắc y nhân tỏa ra cảm giác quen thuộc, đúng là cảm giác của người mấy ngày nay theo sát hắn. Nhưng tới lúc tìm kiếm lại biến mất không thấy tung tích, hơn nữa được Môn La sống chết bảo đảm, hắn mới cho đó là ảo giác, không ngờ tới, thật sự có người theo sau mình.
Dịch Vân trầm giọng nói: "Lão Đại, chuyện gì đây?"
Khí tức phát ra trên bóng đen chỉ đạt vẻn vẹn lục tinh đỉnh phong, còn thấp hơn cả mình. Tuy hơi kỳ quái tại sao mình lại không phát hiện được hắn, nhưng trình độ loại này thì chắc chắn không thể thoát được sự dò xét của Môn La. Môn La không hề nhắc tới việc này thì chỉ có khả năng là cố ý giấu mình thôi, không còn khả năng nào khác.
Thong thả đi tới gần cây cổ thụ cao to, Môn La giả vờ như đang vuốt ve thân cây, thở dài nói: "Mùa xuân hoa nở thật đẹp, trên trời cổ thụ thật hùng tráng, dưới đất hoa cỏ khoe sắc thật tráng lệ tạo nên cảnh tượng đầy sức sống. Đầu xuân, lúc đầu năm cũng là lúc thích hợp nhất cho sinh vật phát triển a!"
"Quả nhiên, lão sớm đã biết hắn là ai rồi, rốt cuộc là lão có chủ ý gì đây?"
"Mùa xuân thật mỹ lệ, lão đại ta bỗng nhiên cảm nhận được vẻ đẹp của sự sống a, ngay cả hung địa như nơi này mà còn có sinh cơ dạt dào như vậy, huống chi là địa phương khác, vậy mà tên tiểu tử hỗn trướng nhà ngươi lại… Ân, quả thế, còn sống thật tốt a."
Dịch Vân nhất thời bó tay, không thèm để tâm đến những lời điên khùng của Môn La nữa.
Nhìn chăm chú bóng đen càng lúc càng lại gần, hắn không lén lút chút nào, trực tiếp chạy thẳng về phía mình. Mục tiêu của hắn nhất định là mình, lại có biện pháp vô thanh vô tức đi theo sau mình suốt ba mươi lăm ngày vậy mà không làm cho mình phát hiện. Dịch Vân cảm thấy bội phục hắn đồng thời cũng vô cùng hoang mang, hắn rốt cuộc là ai?
Sau một lát, đợi đến lúc bóng đen dừng trước mặt mình, một hắc bào to lớn che lấy thân thể, mũ to trùm kín đầu. Khí tức tỏa ra vô cùng quen thuộc, hơn nữa không có sát khí, người này chắc mình đã gặp qua, hẳn là bạn chứ không phải địch, nhưng lại không thể nhớ nổi là ai.
Người áo đen không hề phòng bị chạy tới. Lúc Dịch Vân vẫn còn đang nghi hoặc thì đột nhiên nghe được bóng đen mở miệng, ngữ khí hơi kích động nhưng âm điệu lại rất dịu dàng dễ nghe, hẳn là của một nữ tử còn trẻ: "Ngươi như thế nào lại tới Lạc Nhật sơn mạch? Đừng nói là ngươi muốn tiến vào đó một mình nhé?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Dịch Vân nghe xong vô cùng ngạc nhiên, vì hắn đã nghĩ ra chủ nhân của hắc bào này là ai.
Duỗi tay cởi ra áo bào đen thui, mái tóc vàng óng ánh tuy bay trong gió, mùi thơm ngát từ cô gái loan tỏa ra xung quanh. Hiện lên trong mắt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp, đó từng là một đối thủ nhưng lại cơ bản không hề có cơ hội tiếp xúc, Mễ Mễ Lộ!
Quả nhiên là nàng!
Mấy ngày nay điều làm cho lòng hắn không yên, hóa ra đều là vì nàng.