Lão tổ cười nói: "Mấy người kia thiệt đúng là, tu luyện không phải là cứ ăn không là được, tu vi đều dừng lại ở cảnh giới Cửu Tinh đỉnh phong, không thể tiến thêm nữa, từ hơn một trăm năm trước, bản tổ liền ra lệnh cho bọn họ toàn bộ bế quan tiềm tu, nếu một ngày không đột phá cảnh giới tinh vực, thì không được phép xuất quan, đột phá xuất quan ở Tân Đức Lý Tư cấm địa này, hiện giờ cũng chỉ có bổn tọa cùng với Phổ Hân Độc Thủ, mấy người còn lại ngươi đương nhiên không thể thấy được bọn họ."
Bá Nạp Đốn nghe vậy giật mình, nhìn ở sâu bên trong bình thai, năm cửa đá ở trước năm thạch thất đều đóng chặt, hắn biết bởi vì tổ tiên hôm nay đang bế quan, bây giờ vô duyên gặp mặt.
Lão Tổ mang mọi người đi đến bên cạnh bình thai, tự tìm một khối đá lớn ngồi xuống, cười nói với Phụ Á: "Trả lời vấn đề vừa rồi của tiểu nha đầu ngươi đây, hoàn cảnh nơi này, mật độ thiên địa nguyên tố hơn xa so với các địa phương khác mấy chục lần, trừ việc có vô số sào huyệt của ma thú tụ tập ở sâu bên trong, thì thật sự không có nơi nào bì được. Nơi này trong mắt các ma khí tu giả là nơi tu luyện cực kỳ quý giá, vì sao không cho tất cả đệ tử của Lam Duy Nhĩ gia tộc tiến vào tu luyện, đúng không?"
Không đợi Phụ Á đáp lại, lão tổ nói thẳng: "Phàm là đệ tử của Lam Duy Nhĩ gia tộc, từ nhỏ đều tu luyện Cuồng Lôi phách quyết do bản tổ sáng chế, không biết rằng bộ huyết kế tuyệt học này tuy rằng mãnh liệt, là môn công pháp đấu khí có một không hai, thủ pháp đả thương địch thập phần kinh khủng, hại mình hại người, theo công lực, tu vi ngày càng thâm hậu, ảnh hưởng đối với thân thể càng mạnh, phương pháp hóa giải duy nhất chính là không ngừng rèn luyện tâm tính để khắc chế."
"Cuồng Lôi pháp quyết lấy công làm chủ, điểm trọng yếu là tâm tính người sử dụng. Nếu là một người khiêu chiến, có tâm giành thắng lợi, chiến ý càng điên cuồng, càng thể hiện ra uy lực chân chính của cuồng lôi đấu khí, cũng có thể tiêu trừ đi đấu khí nhiễu loạn gây thương tổn trong thân thể. Nếu chỉ đơn thuần tu luyện công pháp này, tu luyện tâm tính phù hợp với cảnh giới, cơ thể được tẩy tủy dịch kinh, đưa cảnh giới tiến vào Bát Tinh. Thể chất lúc này của cảnh giới Bát Tinh, hoàn toàn có thể thừa nhận được toàn bộ thương tổn do cuồng lôi đấu khí mang lại, càng có thể đem toàn bộ uy lực chân chính của cuồng lôi đấu khí phát huy, nói tới đây hẳn là người đã có thể hiểu được rồi."
"Vì sao Bản Tổ định ra thiết quy, phàm là đệ tử của Lam Duy Nhĩ gia tộc, chỉ có thể bằng vào sức lực bản thân tiến vào cảnh giới Bát tinh mới có thể đi vào cấm địa Tân Đức Lý Tư tiềm tu, dù sao, nơi này cũng là chỗ hoang vu phế địa, cả ngày chỉ có kỳ hoa dị thảo làm bạn. Không có một chút kích thích của thế giới bên ngoài, như thế nào có thể sinh ra tâm khiêu chiến giành thắng lợi để rèn luyện tâm tính cuồng nộ chứ? Tuy là nơi tuyệt vời để tu luyện, nhưng với mấy người trẻ tuổi như các người mà nói, chỉ là nơi hoang vu chỉ có tác dụng trợ lực, mất nhiều hơn được. Tất cả… chẳng qua như quyển sách cũ không có giá trị tham khảo."
Hai huynh muội An Tắc Tạp kinh ngạc nghe, rốt cuộc hiểu được nguyên do trong đó, một lúc sau Phụ Á hỏi: "Chiến ý điên cuồng cũng chính là do tâm giành thắng lợi khi giao chiến sinh ra, càng mạnh càng tốt?"
Lão Tổ mỉm cười nói: "Không cần quá mức cố sức, tâm tính của một người, cùng với hoàn cảnh sinh trưởng của hắn và kinh lịch của bản thân có quan hệ với nhau, nếu cố cưỡng cầu ngược lại có thể không tốt, thuận theo tự nhiên là tốt rồi, chỉ cần có thể dựa vào năng lực bản thân đạt tới cảnh giới Bát Tinh, đó chính là lúc có thể đem uy lực chân chính của tuyệt học Cuồng Lôi pháp quyết nắm giữ.
"Tiểu nha đầu ngươi tuy là ma vũ song tu. Ma pháp đạt đến cảnh giới lục tinh thượng giai, đấu khí tiếp cận cảnh giới tam tinh, nhưng trong cơ thể vẫn lưu huyết mạch của gia tộc Lam Duy Nhĩ ta. Chỉ cần có tâm giành thắng lợi, đối với việc phát huy tu vi của ngươi rất tốt, tương lai rất rộng mở à."
Phụ Á nghe vậy lập tức cúi đầu, gương mặt xinh đẹp không che dấu được vẻ mừng rỡ, cuộc nói chuyện hôm nay, đối với việc tu luyện nâng cao tu vi có trợ giúp thật sự to lớn.
Đúng lúc này, lão tổ nhìn về phía Bá Nạp Đốn, mở miệng nói: "Ngươi vừa rồi cùng với Phổ Hân nói chuyện. Bản tổ đều nghe được cả, người con thứ bảy có thiên phú cực tốt, lại có huyết mạch gần với gia tộc Lam Duy Nhĩ ta. Thế nên không thể bỏ qua, nếu không thật là đáng tiếc, ý đồ của ngươi, dụng tâm khổ sở ấy, bản lão tổ ta không thể thực hiện được như ngươi mong muốn, lần ra tay này, ngươi thật sự uổng công rồi."
Bá Nạp Đốn kinh ngạc: "Lão tổ, ngài… Đây là vì sao vậy?"
Lão tổ thản nhiên nói: "Trước khi ngươi tới, Pháp Thánh của đế quốc Kiệt Mễ Đạt đã tới tìm ta, chuyện có liên quan đến thân thế của hắn – Dịch Vân, chuyện hắn cố ý sửa họ Tư Đạt Đặc, ta đã sớm biết được."
"Kiệt Mễ Đạt đến?"
Khoát tay áo, lão tổ nói tiếp: "Kiệt Mễ Đặc nói như vậy, hắn cũng không có ý đồ xấu với gia tộc Lam Duy Nhĩ ta, chẳng qua là phân hệ thứ tư của tộc Tư Đạt Đặc, hắn bất mãn với đứa con ngu ngốc của ngươi là Mặc Tây. Nhưng chung quy hắn cũng không đối với Mặc Tây hạ sát thủ, rồi các chứng cớ khác, đủ chứng minh hắn không có nguy hại trong thời gian ngắn với gia tộc ta. Không đáng để nhóm lão nhân trong cấm địa Tân Đức Lý Tư động thủ."
Bá Nạp Đốn nghe vậy khẩn trương nói: "Lão tổ ngài đừng để lời nói của Kiệt Mễ Đạt mê hoặc, Kỳ Vũ vương thất vẫn tìm cớ mượn sức của Dịch Vân, hắn tư chất, tiềm lực đều số một trong vạn năm nay của Đại Lục, nếu tâm ý của hắn không đổi, đối với gia tộc Lam Duy Nhĩ trong tương lai ắt là mối họa lớn!"
Lắc đầu, lão tổ cả cười nói: "Bá Nạp Đốn ngươi thật là "trong nhà còn chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", hình ảnh của người con này trên ma đấu đại hội thông qua ma pháp truyền đi, Kiệt Mễ Đặc đã lấy toàn bộ cho ta xem qua, Ma Vũ song tu, nhìn qua thì hoa lệ, hoành tráng, nhưng thật sự là đã tự đoạn đường lui! Ma Vũ chi đạo, chỉ một đường thôi, nghiên cứu đến suốt đời, cũng chưa chắc thấy được cực cảnh. Ma Vũ song tu, tuy bây giờ cảnh giới hai đường đang như nhau, nhưng chỉ là hiện tại thôi, ngày sau muốn tiến thêm một bước cũng khó à."
"Bản tổ hiện giờ đã một ngàn tám trăm tuổi có lẻ, suốt đời chỉ tu luyện con đường cuồng lôi đấu khí. Ngày đêm khổ tu, hiện tại cũng chỉ tiếp cận đến cảnh giới Tinh Vực thượng giai, Dịch Vân hắn song tu, phải phân tâm phân lực, kết quả cũng chỉ là một kẻ vô tích sự, tương lai hắn có thể đạt được cảnh giới cửu tinh, nhưng đạt đến cảnh giới tinh vực, xem ra cả đời vô vọng à. Việc này đích thân ta đã xem qua và xét đoán, Kiệt Mễ Đặc hẳn là ít nhiều cũng có chút suy đoán, chỉ là hắn chưa có nói ra thôi."
"Cho dù tương lai cùng với Dịch Vân quan hệ có biến hóa thế nào đi nữa, tình thế há có thể rung chuyển sao? Chỉ là một cường giả có cảnh giới cửu tinh, muốn gây bất lợi với gia tộc ta, chỉ cần một mình Phổ Hân cũng có thể đánh bại, ngươi, tính cách có chút mềm yếu à….
Bá Nạp Đốn nghe vậy trầm mặc, lẳng lặng nói: "Thật sự là như vậy sao?"
"Khẳng định!" Lão tổ cười nói: "Lấy thiên phú của hắn. Nếu hắn bây giờ có thể vứt bỏ được Ma Vũ hai hệ xung đột như thủy hỏa, dốc lòng tu luyện con đường đấu khí, tương lai hắn rất có thể tiến vào cảnh giới tinh vực, chỉ là, ngươi cho rằng hắn cam tâm buông tha không tu luyện song song hai hệ sao? Cho nên bản tổ mới nói, tương lai cảnh giới cao nhất của hắn, chỉ có là cửu tinh đỉnh phong mà thôi, nhưng mà cùng với thực lực của nhóm người đồng gia tộc cùng cấp có sự chênh lệch nhất định."
Bá Nạp Đốn nghe vậy nhất thời an tâm, với nhãn lực cùng kiến thức của Lão tổ, khác một trời vực so với hắn. Một khi đã nói như vậy thì sự thật đại để cũng không có khác biệt gì lắm. xem tại TruyenFull.vn
Bá Nạp Đốn không nghĩ tới, Lão tổ lần này khẳng định như vậy, chính là dựa theo quy luật của Ma Vũ làm cơ sở, chuyên tâm tất mạnh, phân tâm tất yếu nhược, đạo lý đơn giản nhưng tuyệt đối đúng.
Chẳng qua, tình huống của Dịch Vân hoàn toàn bất đồng với người bình thưởng cùng cấp, trước có Môn La cấm huyết cải tạo thể chất, lại có tổ khí Hồng Liên chi trợ, ma vũ vốn xung khắc như nước với lửa, cũng không hề bài xích lẫn nhau, trái lại đồng thời trợ giúp, kích thích nhau phát triển.
Lấy cách nói của Lão tổ, nếu Dịch Vân chuyên tu Phần Kiếp Tử Diễm nhất hệ. Ngày sau liền rất có cơ hội đạt tới cảnh giới chí cường tinh vực như lời nói. Như vậy, nếu hắn cố tu luyện cả hai đường ma vũ. Hỗ trợ chưa thấy đâu, mà có khả năng bài xích lẫn nhau, như thế tất cả ma vũ song tu giả vốn mông muội tu luyện cầu đến cảnh giới chí cường tinh vực đều chưa đạt được. Như thế trừ khi có hoàn cảnh trái quy luật, còn không kết quả tất có thể đoán trước được. Mà vấn đề này chỉ có Môn La ở trên người Dịch Vân, với một thân kiến thức siêu phàm biết hắn có tiềm chất vô tận, cùng với Tạp Lỗ Tư và A Khắc Tây, là ba người biết chuyện này. Còn lại tất cả mọi người, đều thông qua biểu hiện của hắn trong ma đấu đại hội, tất cả chỉ cưỡi ngựa xem hoa mà bình luận về thực lực của hắn. Lão tổ của gia tộc Lam Duy Nhĩ cũng không ngoại lệ.
Bá Nạp Đốn hớt hải nói: "Lão tổ, theo như lời người vừa nói, tất cả đều là thật sao?"
"Đương nhiên!" Lão tổ gật đầu nói: "Ta mặc dù không biết ngươi định dùng lời nói gì để thuyết phục hắn, cũng không biết kết quả như thế nào. Nhưng cho dù sự tình có phát triển đến mức xấu đi nữa, đối với gia tộc ta Dịch Vân cũng chỉ là mối họa nhỏ nhoi, hoàn toàn không đáng để ngươi để ý, lại càng không đáng giá để chúng ta ra tay. Nói đi nói lại, thiên phú của hắn rất xuất sắc, thật hiếm thấy, nhưng hy vọng ngươi thật sự có năng lực làm hắn hồi tâm chuyển ý, có thể trở thành hậu đại đệ tử của gia tộc ta, với gia tộc Lam Duy Nhĩ thật sự là đại hỷ sự, bản tổ cũng sẽ thấy vui vẻ."
Nói tới đây, lão tổ nhìn về phía An Tắc Tạp cùng Phụ Á, nói: Chuyện của Dịch Vân không cần đề cập đến nữa, có thể nói điều kiện vừa rồi các ngươi đưa ra thật sự có châm chước được. Tuy nhiên tộc Lam Duy Nhĩ chúng ta sau này, tốt nhất không nên sinh ra loại đệ tử bất tuân này. Đây là một cảnh báo. Với việc phát triển địa vị của gia tộc ở đế quốc hiện nay bản tổ vô cùng hứng thú, nhưng nếu nói đến sự tồn tại của gia tộc mạnh yếu ra sao, phải thông qua thực lực của đệ tử trong tộc quyết định. Hiện tại, tộc Lam Duy Nhĩ ta quá yếu, nhưng trọng yếu là phải có một chiến tâm phi thường mới được!"
Bá Nạp Đốn nghe vậy mừng như điên, nói: "Lão tổ, ý của người là nguyện ý lưu lại An Tắc Tạp cùng với Phụ Á?"
Lão Tổ vẫn không đáp, một tiếng gió phá không truyền đến, đúng là Phổ Hân vừa mới thấy mặt phi đến, có thể thấy hắn không đi một mình, chỉ thấy hắn tay cầm vạt áo của một tên nam tử, đi đến trước mặt mọi người, nói: "Lão tổ, người này mạnh mẽ xông vào cấm địa Tân Đức Lý Tư, lại tự xưng là đệ tử trực hệ của tộc Lam Duy Nhĩ ta, nhưng trong tay hắn lại không có lệnh bài thông hành của tộc trưởng. Ở bên ngoài la hét muốn gặp lão tổ. Cho nên ta đã bắt hắn đến đây."
Đám người Bá Nạp Đốn ngẩn ra, cùng nhìn về phía Phổ Hân, toàn bộ cháng váng, chỉ vì người này không ai khác, chính là tử tù trong địa lao của gia tộc mới được phóng thích. Vốn nên bị xử tử hình tên là A Lý Bố.
Bá Nạp Đốn sửng sốt một hồi lâu, giận dữ quát: "A Lý Bố, ngươi như thế nào lại tới đây?"
A Lý Bố nhất thời giằng tay khỏi Phổ Hân, cũng không đáp lại Bá Nạp Đốn, chạy đến quỳ trước mặt lão tổ kêu lên: "Lão Tổ. Ngài chính là lão tổ mà ta đã từng nghe phụ thân nói qua, hiện nay vẫn còn sống sao? Chuyện của ta, cũng chỉ có lão tổ người giải quyết được. Tên Dịch Vân chết tiệt, ta muốn báo thù, nhất định phải báo thù, vô luận như thế nào cũng phải báo thù, thỉnh lão tổ giúp cho ta!"
Đám người Bá Nạp Đốn nghe vậy đều ngẩn ra, có thể cảm thấy cừu hận của A Lý Bố sâu sắc như thế nào, tới lúc này, mọi người có thể hiểu được, vì sao hắn biết cấm địa Tân Đức Lý Tư bên trong gia tộc, cũng có biện pháp thông qua ma trận bí mật dưới chân núi đi vào nơi này, tất cả đều là do Mặc Tây ở sau sai sử.
Nghĩ đến chỗ này, Bá Nạp Đốn không khỏi tức đến nổ mắt, từ khi hắn xuất môn, đã ra lệnh cho Lôi Hổ thân vệ mạnh mẽ trông coi Mặc Tây, cũng vì có thân phận chủ sự, đã cam đoan tuyệt đối không để cho hắn đi ra ngoài đại môn của gia tộc nửa bước, nhưng không ngờ do Áo Nhĩ Ba đại đế hạ chỉ xá tội cho hắn, đành phải thả A Lý Bố đang giam giữ trong đại lao.
Mặc Tây đối với Dịch Vân hận từ tâm, A Lý Bố thì hận thấu xương, biết được Bá Nạp Đốn vô luận như thế nào cũng muốn đem đứa con hoang về gia tộc, không chỉ không truy cứu chuyện hắn ngày xưa đối với gia tộc tạo ra tổn thất, cũng cố ý làm cho hắn trở thành người kế nhiệm tộc trưởng đời sau của gia tộc, hai người bọn họ như thế nào cam tâm chứ?
Từng là tộc trưởng của gia tộc, đối với việc tồn tại của cường giả tinh vực bên trong cấm địa Tân Đức Lý Tư, Mặc Tây đương nhiên biết được, hắn hận, A Lý Bố hận, nếu Bá Nạp Đốn vì lợi của gia tộc mà coi thường chuyện này, hắn cũng chỉ có biện pháp, trực tiếp đi vào cấm địa, đem toàn bộ hy vọng đặt trên người lão tổ, tộc trưởng đời thứ nhất của gia tộc.
Lão Tổ nhìn mà không mở lời, xem qua nam tử trước mắt niên kỷ trẻ măng, ngôn từ lại lộn xộn. Thần thái điên cuồng. Nhíu mày nói: " Hắn là đệ tử trực hệ của gia tộc Lam Duy Nhĩ sao?"