Khoa Lạc Lý càng nghe càng kinh hãi: "Thanh Lôi? Đấu khuyển?? Ái đạt trấn??? Vậy ngươi vô cớ mất tích hai ngày nay là do…
Khẽ nhếch mép, Dịch Vân cười yêu dị nói: "Thanh Lôi quân đoàn toàn bộ đã bị diệt, mọi người trong đấu khuyển đều được ta cứu về, không lẽ nào, đại nhân Khoa Lạc Lý ngài đến nay vẫn chưa thu được tin tức gì do Thánh Quang trại truyền đến sao?"
Khoa Lạc Lý nghe vậy run rẩy dữ dội, hoảng sợ kêu lên: "Thanh Lôi chế tài đoàn toàn bộ đều bị diệt? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng đó! Toàn bộ đoàn có tới ba nghìn người, hơn nữa quân đoàn trưởng cùng với các tướng lãnh cao cấp đều đạt tới thực lực thất tinh, không phải là việc mà thứ non nớt như ngươi có thể đối phó!"
"Theo lời ngươi, hẳn là nói tới một quân đoàn trưởng cùng hai phó quân đoàn, và các thống lãnh của ba ngàn người đó sao." Dịch Vân cười nhạt nói: "Bọn họ đều đã chết, đều bị ta tự tay chém chết. Khoa Lạc Lý giáo chủ, ngài còn nghi vấn gì nữa không?"
Nghe Dịch Vân có thể thuộc như lòng bàn tay, một loạt nói ra các tướng lãnh cao cấp của quân đoàn, Khoa Lạc Lý lúc này không thể không tin được nữa, toàn bộ vẻ kinh hãi đều hiện rõ trên mặt, run giọng nói: "Tại sao Tát Nhĩ Đạt giáo chủ ngươi lại lại làm ra sự tình này, ngươi…ngươi rốt cục là ai?"
Dịch Vân không đáp, mà chậm rãi rút hỏa hồng ma binh đang cắm sâu trong tường ra, khẽ vung kiếm lên, tiếng xé gió vang lên, tức thì cánh tay phải của Khoa Lạc Lý đã vô thanh vô tức bị chặt đứt. Trong lúc đau đớn tột cùng như thế, chỉ thấy sắc mặt thiếu niên không chút thay đổi, thanh âm lạnh lùng từ từ vang lên: "Ta không phải gọi là Tát Nhĩ Đạt, họ của ta chính là Tư Đạt Đặc, Dịch Vân Tư Đạt Đặc mới là tên thật của ta!"
Khoa Lạc Lý nghe vậy đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó cả người run rẩy dữ dội, vô cùng sợ hãi trước ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm mình. Họ của Dịch Vân – Tư Đạt Đặc, toàn bộ đại lục chỉ có một gia tộc duy nhất mang họ đó, chính là tiểu quý tộc thế gia đã xuống dốc từng quản lí Ái đạt trấn. Hắn rốt cục hiểu được, vì sao người thanh niên này lại tìm hắn!
Lẽ nào hắn là con cá lọt lưới trong vụ thảm sát ở Ái Đạt trấn sao?
Trong lòng Khoa Lạc Lý hối hận vạn phần, hận chính là Ách Ba Đa đã ra tay nhưng lại để sót, làm cho huyết mạch của Tư Đạt Đặc còn lưu lại trên đời. Hối đương nhiên là do không sớm phát hiện thân phận thật của thiếu niên này, nếu không hắn đã có thể lập tức ra tay để trừ hậu hoạn này vĩnh viễn.
Giờ ngẫm nghĩ lại, hắn rốt cục hiểu được, vì sao với lực lượng tình báo cường đại như Quang Minh giáo đình vẫn không tìm ra được thân phận thật của thanh niên này, một gia tộc sớm đã diệt vong, một người đáng lẽ là đã chết, chỉ cần hắn có ý định che dấu, thì cho dù có thủ đoạn thông thiên cũng không thể tìm ra được hắn.
Việc đã đến nước này, thân đã ở trong tuyệt cảnh không thể cứu vãn được nữa, nhưng thứ hiện lên trong ánh mắt Khoa Lạc Lý – không phải là sự hối hận mà là hận ý oán độc mãnh liệt.
Ngay từ đầu, hắn đã sai lầm, không nên chiêu dụ hắn gia nhập giáo hội, không nên cho Tháp Cát Nhĩ âm thầm theo dõi hắn, nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn sẽ dùng hết lực lượng trong tay, ở lần gặp mặt đầu tiên bất kể hậu quả giết chết hắn.
Dịch Vân không hề để ý tới sự oán độc toát ra trong mắt Khoa Lạc Lý, áp mạnh hắn vào tường, lạnh giọng hỏi: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, năm đó trong đêm tập kích vào Ái Đạt trấn, lãnh huyết giết hại hơn hai nghìn người trong trấn là do ngươi và Ách Ba Đa chỉ huy, hay là còn có ngươi giật dây sau lưng?
Khoa Lạc Lý đã thông suốt mọi việc, hiểu rõ mình khó thoát khỏi cái chết, lộ vẻ sầu thảm cười to nói: "Nếu như ta nói ra? Ngươi sẽ tha cho ta sao? Ta biết là tuyệt đối không! Đã thế, ngươi còn hỏi cái gì, người sắp chết như ta thì còn sợ gì nữa, có gan thì giết ta đi, ta sẽ không nói gì hết!"
Dịch Vân nghe vậy cũng không tức giận, còn thản nhiên nói: "Ngươi biết Ách Ba Đa chết như thế nào không? Bị ta chặt hết tứ chi, lúc sau được ta dùng phần kiếp tử diễm thêu đốt, trải qua hơn ba lượt khổ hình mới chết. Khoa Lạc Lý giáo chủ, việc ở Ái Đạt trấn, ngươi là người hạ lệnh, Ách Ba Đa nhiều nhất chỉ là người thi hành thôi, ngươi có thể coi như cấp trên của hắn, vậy đãi ngộ của ngài hẳn không thể thấp hơn cấp dưới của mình chứ nhỉ?
"Ta rất mong đợi vào việc được chăm sóc ngươi chu đáo, tận hưởng tư vị ngọt ngào khi nghe người gào thét, nhưng vẫn cho ngươi một cơ hội. Chậm rãi hưởng thụ cái chết thảm khốc hơn cả thuộc cấp hay là một cái chết thống khoái, một lời quyết định đi!"
Dứt lời, bàn tay Dịch Vân lại vung lên, chém xuống hai đùi Khoa Lạc Lý, như chứng minh lời nói vừa rồi của hắn không phải là hư ngôn.
Cảm thụ được tứ chi truyền tới sự đau đớn khôn tả, cả đời Khoa Lạc Lý chưa bao giờ gặp phải tuyệt cảnh như thế này, càng đáng sợ hơn là kiểu chết thảm thiết của Ách Ba Đa, hắn đã không còn kiên cường như lúc đầu nữa, khẩn cầu: "Tát Nhĩ Đạt ngươi, ta biết ngươi tuyệt sẽ không tha ta, nhưng nể mặt ân tình ta đã đề bạt ngươi, cho ta một cái chết thống khoái đi.
Khoa Lạc Lý lúc này vẫn theo thói quen kêu Dịch Vân là Tát Nhĩ Đạt, chỉ vì hắn không thể tiếp nhận tình huống hiện giờ, tất cả như cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt.
Khinh thường giọng điệu cầu xin của Khoa Lạc Lý, Dịch Vân vẫn hỏi một câu như cũ: "Vấn đề vừa rồi của ta, ngươi có trả lời không?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Ý tứ của Dịch Vân rất đơn giản, vận mệnh của Khoa Lạc Lý vẫn như trước nằm trên tay Dịch Vân, chẳng qua là chết như thế nào thôi. Tất cả đều phụ thuộc vào đáp án của Khoa Lạc Lý, cả hai đều là cường giả về ma pháp, những lời cuồng ngôn nói dối đều tự chuốc lấy khổ, không mang tới nửa điểm tốt.
Thiếu niên trước mắt này, là cừu nhân mang thâm cừu đại hận với mình, Khoa Lạc Lý biết rõ đại thế đã mất, cái chết của hắn cũng là chắc chắn, cũng không muốn gặp phải thảm cảnh như Ách Ba Đa – sống không ra sống mà chết cũng không ra chết. Khoa Lạc Lý đành nở nụ cười sầu thảm, nói: "
"Năm đó sỡ dĩ có hành động đồ sát ở Ái Đạt trấn, nguyên nhân là do ta tận mắt thấy một thanh hỏa chúc ma binh thứ thần khí do hỏa quặng phách mỏ luyện thành tại chỗ triển lãm ở Đa Ni Tạp thành, bèn đem chuyện này báo cho "Hi đồ ân thần sử đại nhân", sau đó, nhờ vào quyết định của hắn mà chúng ta mới có hành động đồ trấn, ai ngờ được lại một phen trắng tay.
"Hoàn toàn ngoài dự đoán, bên trong Ái Đạt trấn không hề có nguyên mạch hỏa hệ phách quặng, qua vài năm liên tục theo dõi cho đến lúc gia tộc Lam Duy Nhĩ với sự tin tưởng tuyệt đối, chuẩn bị công tác tiếp quản lãnh địa, nên phái binh lính đi san bằng hoàn toàn Ái Đạt trấn, trong phạm vi mấy ngàn thước đều bị cào đi tới một thước đất mà không thu được kết quả gì. Đến tận lúc đó, chúng ta mới có thể khẳng định kế hoạch đồ trấn đoạt phách năm đó, căn bản là một hồi hành động quân sự thất bại."
Dịch Vân không nói gì, hồi tưởng lại lúc A Khắc Tây nói qua, đặc tính của phách quặng mỏ nguyên tố, chỉ một khối đã khó tìm đừng nói chi tới mười cân, hơn trăm cân quặng mỏ. Số lượng đó chỉ có trong "Phách quáng nguyên mạch".
Nguyên mạch bình thường đều ở trong lòng núi, hoặc sâu dưới trong nền đất. Năm đó, Khoa Lạc Lý bất quá chỉ dựa vào một thanh hỏa chúc ma binh đã kết luận trong Ái Đạt trấn tồn tại nguyên mạch, tuy rằng chưa chắc chắn lại chưa kiểm tra chu đáo, mà đã vội vàng ra lệnh cho Ách Ba Đa dẫn dắt Thanh Lôi chế tài đoàn giết người đoạt bảo.
Có thể là, nhân lúc chưa có ai phát hiện ra, gấp rút đoạt lấy phách quặng mỏ. Nào ngờ, sau đó mới phát hiện chỉ là một sự hiểu lầm.
Ho ra mấy bụm máu đen, Khoa Lạc Lý cố gắng kiềm lại rồi nói tiếp: "Phương thức làm việc của giáo đình không hề bó buộc cách làm, nếu ta chỉ huy Thanh Lôi chế tài đoàn mà không tìm đủ phách quặng thì sẽ bị cấm túc 10 năm, ngay cả ta cũng không có cách nào thoát tội. Yến hội vừa qua, ta đã nói với ngươi, sau ngày đại điển, ta sẽ trở lại bên trong Thánh Quang trại tiến hành chịu phạt mười năm, điều đó có thể chứng minh lời ta nói nãy giờ không phải là lời nói dối.
Dịch Vân nghe vậy, nhất thời trầm mặc, lấy ma lực khóa chặt Khoa Lạc Lý, biết những lời vừa rồi của hắn đều là sự thật, không có nửa phần giả dối. Nguyên lai ở vụ án Ái Đạt trấn, nguyên nhân thật sự lại là do Phổ Tu Tư xuất ra hỏa chúc ma binh "Thứ thần khí" đem triển lãm. Thật đúng là bụng làm dạ chịu, suy tư một lát, lại hỏi: "Ngày đó Ách Ba Đa tự tay giết chết trưởng thôn của Ái Đạt trấn, cướp đi một thanh ma binh thứ thần khí, hiện giờ nó ở nơi nào?"
Khoa Lạc Lý khẽ liếc mắt xuống cánh tay trái bị chém đứt, tại chỗ đeo nhẫn trên bàn tay, có mang theo một mai không gian giới chỉ, nghe hắn nói đều đều: "Tam phẩm sơ giai hỏa chúc ma binh, đích thực là trân quý. Nhưng đặt ở trong Quang Minh giáo đình, vẫn chưa được coi là kỳ trân hiếm thấy, hơn nữa nó từng được triển lãm dưới ánh mắt của vô số người, danh khí quá lớn.
"Chuyện chúng ta có liên quan tới vụ án ở Ái Đạt trấn tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên ta mới đem nó thành chiến lợi phẩm, cất vào bên trong không gian giới chỉ, không hề đem ra cho người khác xem."
Theo ánh mắt Khoa Lạc Lý, Dịch Vân đương nhiên thấy được mai giới chỉ cổ xưa ở trên cánh tay bị đứt, nhưng hắn không vội nhặt lên, lại hỏi tiếp: "Người tên Hi Đồ Ân theo như lời ngươi nói chính là người quyết định cuối cùng cho chiến dịch ở Ái Đạt trấn, điều đó nói lên hắn hẳn là thần sử cường giả có giai vị tinh vực, giờ hắn ở chỗ nào?"
Khoa Lạc Lý lúc này đau đớn không chịu nổi, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn, theo câu hỏi của Dịch Vân thì nắm ngón tay hắn cũng dần chặt lại, cùng lúc đó còn có ngọn lửa yêu dị thêu đốt, giữa hai sự dày vò đó, không dám không trả lời nói: "Hi Đồ Ân đại nhân chính là người sáng lập nên Thanh Lôi chế tài đoàn, cũng là người quyền cao chức trọng trong Giáo Đình ta."
"Hắn là chủ tịch đương nhiệm của nghị trường tối cao của giáo hội, địa vị gần như bằng Giáo Hoàng điện hạ, nhiều năm qua hắn chỉ ở trên quang minh thánh đảo. Ta cùng Ách Ba Đa đều nghe theo mệnh lệnh của hắn để làm việc, ngươi nếu muốn báo thù thì nên đi tìm hắn a!"
Lòng Khoa Lạc lý vẫn còn căm hận, trước khi chết còn hãm hại Dịch Vân, nếu ngày sau Dịch Vân thật sự tìm người kia báo thù, đó là chuyện vui mà hắn mơ còn không được, vì điều đó tương đương với việc đi tìm cái chết.
Dịch Vân đương nhiên hiểu được ý đồ ác độc của hắn, mong muốn báo thù mình, chỉ là lời nói của Khoa Lạc Lý, từng câu từng chữ đều là sự thật, không hề có một câu dối trá. Hi Đồ Ân – rất gần Giáo Hoàng, là thần sử cường giả, là người quyết định chuyện đồ trấn Ái Đạt trấn. Dịch Vân từ miệng Khoa Lạc Lý biết được điểm ấy là đủ rồi.
Dịch Vân sau một lúc lâu suy tư, lúc này đã hết nghi ngờ, tổng hợp các sự kiện tiền nhân hậu quả lại hắn đều hiểu được toàn bộ, mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ với Khoa Lạc Lý nói: "Cảm ơn sự hợp tác của ngươi, ta đã biết kế tiếp nên tìm ai rồi!"
Dứt lời, một ngọn lửa đỏ đột nhiên bùng lên, thêu đốt toàn thân Khoa Lạc Lý, tiếng tru thê thảm vang lên, bất quá chỉ một khắc sau, cả người Khoa Lạc Lý đã hóa trành tro tàn, chỉ lưu lại bộ hài cốt sáng bóng.
Cầu cầu lúc này cũng chui ra khỏi lồng ngực Dịch Vân, vươn đầu ra, lè lưỡi liếm qua khuôn mặt Dịch Vân, thấp giọng làm nũng kêu tê tê.
Dịch Vân nhẹ vỗ về Cầu Cầu, dịu dàng nói: "Lần này quả đã làm phiền ngươi, đại cừu đã báo, sự tình đã chấm dứt, bình tĩnh lại nào."
Cầu Cầu dường như có thể cảm nhận được tâm tình của Dịch Vân lúc này, cao giọng kêu lên một tiếng, rồi chui lại vào trong lòng ngực hắn, im lặng đợi, không phát ra một tiếng nào.
Dịch Vân đảo mắt nhìn qua tro cốt, thật lâu sau mới nhặt lên một chiếc không gian giới chỉ cổ xưa, đem tất cả đồ trong đó tống ra ngoài, trừ một đống lớn kim tệ lấp lánh cùng với đồ dùng tùy thân của Khoa Lạc Lý, còn có một cây kiếm lớn đỏ thẫm khiến hắn vô cùng quen thuộc, đúng là cây kiếm mà tám năm trước, do Phổ Tu Tư cùng Ba Đức Lợi liên thủ luyện chế ra, hỏa chúc ma binh tam phẩm sơ giai tên là thứ thần khí.
Đặt nó trên tay, Dịch Vân nhắm mắt cảm nhận, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve thân kiếm, trong lòng dâng lên vô hạn hoài cảm không thể kiểm soát.
Năm đó, hắn cũng từng được ngoại công và cậu vui mừng khoe qua về thanh ma binh này, tuy rằng hiện giờ, dựa vào trình độ luyện khí của hắn, sớm đã có thể luyện ra tam phẩm trung giai ma binh cao hơn một bậc mà không cần dựa vào hỏa hệ phách quặng mỏ, nhưng ở trong lòng hắn, giá trị của thanh binh khí này còn cao hơn vô số lần so với những thanh ma binh mà hắn luyện ra.
Mặc kệ về hiện tại hay là tương lai, thanh hỏa chúc ma binh này đối với hắn là vô giá!
Cẩn thận đem thanh ma binh cất vào trong hồng liên, tiện tay đem hơn mười vạn kim tệ chất thành đống kia thu vào không gian giới chỉ, một hỏa cầu bay ra, đốt cháy toàn bộ vật dụng tư trang của Khoa Lạc Lý. Nhìn chung quanh một lượt, cả căn phòng đã trở nên trống rỗng không còn một dấu vết nào.
Dịch Vân biết, cho dù ngày sao có người tìm được mật thất này, cũng tuyệt không thể tìm được manh mối gì liên quan tới Khoa Lạc Lý. Đương nhiên cũng sẽ không thể biết được hắn đã chết ở nơi này.
Phi tan tro cốt trên đất, Dịch Vân lẩm bẩm nói: "Ách Ba Đa cùng với Khoa Lạc Lý đều đã đền tội, đại cừu năm đó của Ái Đạt trấn ta đã báo, nói vậy tất cả những người chết oan đã có thể siêu thoát, sự cố gắng của ta đã không hề uổng phí rồi."
Một người độc thoại bên trong thạch thất trống trải, bỗng lúc này truyền đến thanh âm vui mừng của Môn La: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất! Lúc đầu ta còn lo lắng, sợ rằng ngươi sẽ không cam lòng, đi tìm tên cường giả thần ân sử kia báo thù, có thể tự biết mình biết ta đúng là tốt lắm, đỡ tốn một ta một phen xài võ mồm khuyên can."
Vẫn im lặng, khuôn mặt Dịch Vân hiện lên nét tà khí, cực giống với chiêu bài tươi cười đầy tà ý của Môn La: "Hi Đồ Ân thì sao? Tuy đó là địch thủ mang cấp bậc tinh vực, hiện tại ta không phải đối thủ của hắn, nhưng trong tương lai, hắn chắc chắn sẽ chết trong tay ta, ta không cần phải vội, thật sự không vội, Thanh Lôi đoàn diệt, Khoa Lạc Lý vô cớ mất tích, chỉ sợ nhận được tin này, hắn cũng sẽ cảm thấy bất an a."
"Cái ta có là sự kiên nhẫn, chậm rãi chờ, chậm rãi chịu đựng, làm cho hắn trải qua những ngày lo sợ bất an, rồi sao đó đợi đến lúc ta tìm đến tận cửa, làm cho hắn chết đi trong đau đớn tột cùng, chung quy sẽ có ngày như thế, cứ chờ xem, ha ha ha!"
Dưới mật thất âm u, tiếng cười tà ác vang vọng không ngừng, Môn La im lặng không nói lời nào.
Bước đi trên thềm đá ra ngoài thạch thất. Bên ngoài tháp chuông vắng vẻ không một bóng người, chỉ có duy nhất vầng trăng trên cao chiếu rọi những tia sáng nhu hòa xuống thế gian.
Dịch Vân xác định phương hướng, đứng dậy cấp tốc rời đi, thân ảnh cô độc đổ dài tên đường lớn, dường như sự cô đơn luôn đồng hành cùng hắn, nhưng trong lòng hắn như có một ngọn lửa, trái ngược hẳn với những cơn gió lạnh thấu xương táp vào mặt hắn.
Hắn biết, hết thảy đều mới bắt đầu thôi, đêm còn dài nhưng con đường của hắn còn dài hơn.
Ánh trăng vàng rực rỡ vẫn soi sáng vạn vật, nhưng đêm tối vẫn dày đặc.