“Nhạc Tử, cậu phải cẩn thận.” Phương Mộc thì thầm.
Hôm nay trời mưa, hiếm hoi có một ngày thời tiết mát mẻ, Tri Nhạc và Phương Mộc ở nhà ngủ nướng, 9 giờ hơn còn chưa rời giường, nằm dài trên giường gọi điện cho nhau.
Phương Mộc rất quan tâm đến chuyện của Tri Nhạc, nghe cậu kể lại chuyện của mình rồi ý nói một câu như vậy.
“Vốn tôi còn tưởng hắn chỉ có đầu óc kinh doanh thôi, không ngờ hắn còn có đầu óc trong chuyện tình cảm, có thể hóa bị động thành chủ động trong thời gian ngắn như vậy.”
Phương Mộc phải công nhận, Thẩm Trình là một cao thủ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã có thể dễ dàng giành lại quyền khống chế, trước mặt hắn, Tri Nhạc chỉ là một con thỏ trắng nho nhỏ mà thôi.
“Nhạc Tử, cậu phải kiên trì, không được rơi vào bẫy nhanh quá, ít nhiều gì cũng phải cho hắn nếm mùi đau khổ.”
Tri Nhạc hỏi: “Vì sao, phải cho anh ấy chịu khổ?”
Phương Mộc nói: “Bởi vì đàn ông đều giống nhau, dễ dàng đạt được thì sẽ không quý trọng —— trừ cậu với tôi ra. Lạt mềm buộc chặt, lơ hắn một thời gian.”
Lần trước Phương Mộc đã giải thích thế nào là lạt mềm buộc chặt, Tri Nhạc nghĩ một lúc, hỏi: “Trước kia cậu, cũng làm thế, với Tần đại ca à?”
Phương Mộc:……
Phương Mộc: “Chuyện của chúng ta không giống nhau. Năm đó tôi theo đuổi anh ấy…”
Tri Nhạc: “Tôi cũng, theo đuổi mà.”
Phương Mộc: “Thôi, không giải thích được. Dù sao ván đã đóng thuyền rồi, không thể nào thay đổi được, đã vậy không phải kháng được thì hưởng thụ luôn, có lẽ như thế với cậu lại là chuyện tốt. Thuận theo tự nhiên đi, bảo bối.”
Phương Mộc thở dài đầy thương xót, y có thể đoán trước được rằng không lâu nữa bạn tốt của mình sẽ bị người ta ăn không còn một mẩu xương. Bỏ lỡ giai đoạn và thời cơ tốt nhất này thì về sau muốn khiến Thẩm Trình khó xử thì rất khó.
Nhưng trên thực tế, giữa Tri Nhạc và Thẩm Trình, từ sau ngày xác định rõ quan hệ thì cách ở chung của học như có điều thay đổi mà lại như vẫn giữ nguyên kiểu cũ.
Mỗi sáng cùng nhau ăn sáng, Tri Nhạc tiễn Thẩm Trình ra cửa, sau đó một người ở công ty, một người ở nhà, ai làm chuyện của người nấy. Tối đến Thẩm Trình về nhà, ăn tối, ở trong phòng làm việc mấy tiếng, tầm 11 giờ thì về phòng ngủ, tắt đèn, đi ngủ. Cuối tuần hoặc ngày thường khi rảnh rỗi, Thẩm Trình sẽ đưa Tri Nhạc ra ngoài dạo chơi, ăn mấy món bên ngoài, thăm thú phong cảnh và cuộc sống bên ngoài.
Mấy tháng trôi qua, họ đã dần hình thành thói quen, nếu phải so sánh thì tổng thể không có gì thay đổi nhưng lại có vẻ có thêm nhiều điểm mới lạ.
“Anh, tạm biệt. Anh về sớm chút nhé.”
Buổi sáng tinh mơ, không khí trong lành, Tri Nhạc đứng cạnh cổng nói tạm biệt với Thẩm Trình. Khi xưa thì Thẩm Trình thường chỉ gật đầu, sau đó đi thẳng ra cổng không quay đầu lại khi Tri Nhạc dõi mắt nhìn theo.
“Đưa anh ra tận cổng đi.”
Một ngày nọ, Thẩm Trình bỗng lên tiếng đề nghị.
Vì vậy Tri Nhạc cùng hắn băng qua vườn hoa, Thẩm Trình mặc tây trang giày ra, Tri Nhạc thì vẫn mặc bộ đồ ở nhà bằng cotton, mái tóc vừa ngủ dậy có một lọn tóc vểnh lên trước trán, cậu còn chưa kịp sửa soạn. Trên mặt đất là hai cái bóng, một cao một thấp đi xuyên qua bãi cỏ xanh rì và đài phun nước xinh đẹp, đi thẳng ra cổng lớn.
“Anh sẽ về sớm.”
Thẩm Trình xoa đầu Tri Nhạc, khi hắn sờ đến chỏm tóc vểnh lên kia thì khóe miệng cũng nhếch lên, có vẻ hắn hài lòng lắm, sau đó Thẩm Trình quay người lên xe đi làm.
Tri Nhạc vẫy tay, xe rời khỏi tầm mắt thì cậu xoay người, men theo con đường mà Thẩm Trình vừa đi để vào nhà, ánh mặt trời hơi chói nhưng tâm trạng cậu lại rất tốt.
Giữa trưa.
Trên bàn cơm, Tri Nhạc mở video, cách một cái màn hình ăn cơm cùng Thẩm Trình. Gần đây Thẩm Trình đã điều chỉnh giờ ăn cơm, giữa trưa để trống một giờ, bỏ công việc sang một bên để tập trung ăn cơm chứ không giống như trước tùy tiện tìm lúc nào đó ăn tạm bợ.
Tri Nhạc ngồi trên bàn cơm ở nhà, Thẩm Trình thì ngồi bên bàn họp nhỏ trong văn phòng. Hai người gọi video, trước mặt là các món ăn giống hệt nhau —— sau khi bữa trưa ở nhà được nấu xong thì sẽ cho người đưa đến công ty. Cứ như vậy thì giống như hai người đang ngồi ăn cùng nhau vậy.
“Canh hôm nay, ngon quá.”
Tri Nhạc thỏa mãn cảm thán.
Tục ngữ nói, càng nhiều người ăn thì cơm càng ngon, lúc trước Tri Nhạc ăn cơm cũng khá, nhưng từ khi hai người ăn cùng nhau như thế này thì lượng cơm cậu ăn càng ngày càng tăng, ăn được càng ngày càng nhiều.
Thẩm Trình cũng thong thả ăn một bát canh, “Sáng nay em đọc sách gì?”
Tri Nhạc nói tên sách.
Hai người vừa ăn vừa câu được câu không trò chuyện.
Khi Thẩm Trình làm việc thì lời ít ý nhiều, nói đúng trọng tâm, hắn cũng không nói nhiều lời, khi đi xã giao thì cũng bình tĩnh vững vàng, hiếm khi nói nhiều lan man, dần dà đã để lại ấn tượng lạnh lùng, ít nói trong mắt mọi người. Nhưng thực ra hắn không phải người hướng nội. Khi gặp được người và chuyện hắn muốn trò chuyện thì đâu còn vẻ kiệm lời, mà ngược lại hắn còn rất hay nói, thậm chí hắn còn am hiểu nghệ thuật nói chuyện, lời nói từ tốn, không nóng vội, dù là đề tài nào hắn cũng có thể tiếp lời, lời nói khiến người khác như có cảm giác đang tắm mình trong gió xuân.
Tri Nhạc và Thẩm Trình như nói mãi không hết chuyện, giữa bọn họ chưa bao giờ có chuyện hết cái để nói.
“Loại dưa này vỏ mỏng, nhưng độ mọng nước và độ ngọt cũng thường thôi, không bằng một loại khác.”
Thỉnh thoảng Chu Huy sẽ vào đưa tài liệu khẩn, ban đầu anh nghe được mấy lời như thế còn rất bàng hoàng, sau đó tập mãi thành quen, thấy nhiều đến chai cả mắt. Tổng tài nhà ta càng ngày càng bình dân đấy nha.
Từ sau khi đổi thành tiễn Thẩm Trình ra tận cổng thì tối đến Tri Nhạc tự động ra cổng đợi Thẩm Trình.
Dưới tán cây ngô đồng xum xuê, Tri Nhạc hoặc đứng hoặc ngồi, có khi lại ngồi thẳng lên mặt cỏ ven đường luôn, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Khi Thẩm Trình về thì sẽ để tài xế dừng xe, hắn xuống xe thì tài xế sẽ đánh xe vào gara, còn Thẩm Trình thì dắt tay Tri Nhạc cùng nhau đi bộ vào nhà.
Ăn cơm chiều xong, Thẩm Trình sẽ cùng Tri Nhạc xem TV một lát hoặc cùng cậu ra ngoài tay trong tay đi dạo ven hồ hoặc quanh vườn hoa.
Tri Nhạc phát hiện ra rằng Thẩm Trình rất thích nắm tay.
“Ừ, các cặp tình nhân luôn tay trong tay.” Thẩm Trình nói.
“Nhưng mà Phương Mộc với Tần đại ca, có phải luôn, nắm tay đâu.”
“Cho nên bọn họ luôn cãi nhau.” mặt Thẩm Trình không có biểu tình gì, hắn nói: “Bọn họ không phải người yêu hợp cách, đừng học theo bọn họ.”
“Ò.” Tri Nhạc bị thuyết phục.
Tri Nhạc cũng rất thích nắm tay Thẩm Trình, dáng tay Thẩm Trình rất đẹp, to mà mỏng, có cảm giác an tâm và ấm áp. Có lúc Thẩm Trình chỉ nắm hờ, có lúc lại đan mười ngón với cậu.
Buổi sáng ra khỏi cửa, buổi tối trở về, tản bộ sau khi ăn cơm, thậm chí là khi ra khỏi phòng làm việc, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ thì Thẩm Trình đều sẽ nắm chặt tay Tri Nhạc.
Ra bên ngoài thì lại càng chẳng phải nói.
Lúc trước hai người ra ngoài, tuy cũng gần gũi nhưng lại không thể sánh bằng với loại thân mật vừa nhìn là rõ như bây giờ.
Dù là nơi đông đúc hay ít người, chỉ cần là khi dẫn theo Tri Nhạc thì Thẩm Trình đều sẽ nắm tay cậu, trước mắt bao người vẫn thản nhiên đi lại.
“Bọn họ, đang nhìn chúng ta kìa.” Tri Nhạc nói.
“Cứ mặc họ nhìn.” Thẩm Trình nói: “Nhớ anh từng nói gì không —— không cần quan tâm đến người khác, em chỉ cần nhìn anh là được.”
Thẩm Trình chẳng hề có ý buông tay, cứ đan tay với Tri Nhạc, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Tri Nhạc, trong mắt là ý cười khiến người ta mê muội và an tâm. Tri Nhạc phát hiện cách này rất hiệu quả, chỉ cần nhìn Thẩm Trình thì cậu sẽ không còn chú ý đến những người khác nữa.
Mà từ đầu đến cuối Thẩm Trình chưa từng để ý đến ánh mắt của người ngoài. Lúc trước khi chỉ là bạn bè hắn đã không để ý rồi, bây giờ sau khi đã xác định quan hệ thì hắn lại càng không thèm để ý. Gặp được người quen thì hắn sẽ gật đầu, ung dung đưa Tri Nhạc theo để hàn huyên xã giao. Cứ là ánh mắt của người lạ là hắn hoàn toàn không “care”.
Thẩm Trình cũng không cố ý giới thiệu Tri Nhạc, nhưng thái độ và cử chỉ của hắn đã đủ nói lên tất cả. Đương nhiên nếu một người đủ tôn trọng và quan tâm đến bạn đời của mình thì những người khác cũng không dám coi khinh người bạn đời này, dù cho họ có là “đôi đũa lệch” trong mắt những người thuộc giới kinh doanh. Thân phận và địa vị của Thẩm gia hẵng còn ở đó, hơn nữa giờ lại có thêm thái độ chắc chắn của Thẩm Trình, mọi kinh ngạc, hoài nghi, tò mò các kiểu đều dừng lại, không thể soi mói thêm nữa.
Huống chi thoạt nhìn thì Tri Nhạc không giống như có vấn đề gì.
Thiếu niên xinh đẹp, hơi thẹn thùng, không thích nói chuyện nhưng lại rất lễ phép, trên mặt luôn có nụ cười thật tươi, ánh mắt trong veo thiện lương, không rành chuyện đời, ai nhìn cũng không tự chủ được mà muốn đối xử với cậu thật dịu dàng.
Nơi Tri Nhạc thích đến nhất vẫn là cái quảng trường kia.
Thẩm Trình cố dành thời gian đưa Tri Nhạc đến. Là người lãnh đạo thì công việc luôn chất chồng làm mãi không hết, nhưng giống câu danh ngôn được lưu truyền kia ấy, khi bạn thực sự muốn gặp một ai đó thì tất nhiên sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để gặp được họ. Chút thời gian này vẫn có thể dành ra được.
Buổi tối mùa hè, quảng trường vô cùng náo nhiệt, nhộn nhịp.
Thành phố C nổi tiếng là làng đại học, trên bậc thang ở quảng trường đều là tốp năm tốp ba ngồi la liệt, họ yêu đương, cười đùa, xem chương trình biểu diễn nhào lộn nào đó trên màn hình lớn của tòa nhà đối diện. Trên đường nhóm thiếu niên trượt ván lướt qua lướt lại, bên kia lại có tiếng ca cao vút, mấy bác gái đang nhảy quảng trường.
Nơi này giống như một thế giới thu nhỏ, bao hàm mọi thứ, rộn ràng nhốn nháo, trẻ cũng như già, lãng mạn và hiện thực, tất cả gặp nhau ở đây, dung hòa vào nhau, tràn đầy hương vị cuộc sống.
“Chậm chút…… Không được chạy lung tung……”
Tri Nhạc nắm dây dắt chó chạy trong đám người.
Mấy tháng nay Tiểu Nhạc Tiểu Trình đã lớn hơn không ít, Tri Nhạc không khống chế chúng nó, phương diện ăn uống cũng cho thả ga, vì vậy hai nhóc cún lớn nhanh như thổi, so với chó cùng lứa thì chắc chắn kích cỡ đầu và cân nặng có thể đứng nhất nhì, tròn ung ủng, khi vui sướng chạy thì như mãnh hổ xuống núi vậy.
Tính cách Tiểu Nhạc hoạt bát hiếu động hơn, một khi đã ra ngoài thì sẽ rất hưng phấn, chạy tới chạy lui, Tiểu Trình thì trước giờ đều bám theo đuôi Tiểu Nhạc, lấy Tiểu Nhạc làm mục tiêu, Tiểu Nhạc vừa chạy thì nó cũng phe phẩy đuôi đuổi theo, vui vẻ đuổi bắt lẫn nhau.
“Mệt chết mất.”
Tri Nhạc sắp không chịu được nữa rồi. Cậu bị chúng nó lôi kéo cho chật vật không tả nổi, không rõ là người dắt chó hay chó kéo người nữa.
Đôi khi Thẩm Trình sẽ ra tay giúp cậu nhưng phần lớn thời gian hắn sẽ “khoanh tay đứng nhìn”. Nguyên nhân là tuy Tri Nhạc chật vật nhưng vẫn thích nhìn chúng nó ầm ĩ vui đùa.
Thẩm Trình không có ý kiến, cứ đi theo không xa không gần.
“Hi, xin chào anh đẹp trai.”
Bỗng một cô gái xuất hiện trước mặt Thẩm Trình.
“Anh đẹp trai quá. Em là học sinh đại học W, có thể làm quen với anh không?” Cô gái rất xinh đẹp, trẻ trung, tự tin và thẳng thắn, cô vào thẳng chủ đề chính.
Hôm nay Thẩm Trình đi thẳng từ công ty đến đây, trên người vẫn mặc áo sơ mi và quần tây như khi đi làm, cởi bớt khuy cổ, tay áo dừng ở cổ tay, để lộ cái đồng hồ đắt giá, trong tay hắn cầm một cốc trà sữa, có các giác hơi hờ hững.
Vẻ mặt Thẩm Trình nhàn nhạt, lễ phép từ chối.
Cô gái kia vẫn cứng đầu, cứ bám theo hắn, muốn được trao đổi phương thức liên lạc, rất có vẻ là không thành công sẽ không từ bỏ.
“Tôi có người yêu rồi.” Thẩm Trình nói.
Cô nàng hơi giật mình rồi bật cười: “Em không có ý khác đâu, chỉ là kết bạn thôi mà.”
Ánh mắt Thẩm Trình lạnh nhạt, hắn hết kiên nhẫn rồi, đang định nói gì đó thì Tri Nhạc đi phía trước chợt dừng lại, quay đầu tìm Thẩm Trình, khi cậu nhìn thấy cô gái trước mặt hắn thì sửng sốt.
Thẩm Trình khẽ nhướng mày, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng, hắn nói: “Sợ là không được rồi. Em ấy quản nghiêm lắm.”
Cô gái vốn tưởng cái “có người yêu” này chỉ là cái cớ từ chối thôi, bây giờ lại thấy Thẩm Trình nói nghiêm túc như vậy lại không cầm lòng được mà hỏi: “Thật không?”
Thẩm Trình khẽ gật đầu, nói: “Tôi hỏi em ấy một chút nhé.”
Khi thấy Thẩm Trình vẫy tay, Tri Nhạc dắt hai chú chó chạy tới đứng cạnh Thẩm Trình, cậu nhìn Thẩm Trình rồi lại nhìn cô gái nọ, đôi mắt sáng trong hơi lộ vẻ nghi hoặc, cậu lễ phép cười cười với cô gái.
Thẩm Trình ghé lại gần Tri Nhạc, quay đầu nói vào tay cậu: “Cô ấy muốn cướp đối tượng của em này.”
Nụ cười trên mặt Tri Nhạc chợt biến mất, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Cậu nhìn Thẩm Trình rồi chuyển sang cô gái, vừa nghiêm túc vừa đề phòng nói: “Anh ấy, là của tôi. Cô, tránh ra.”
Lời ít ý nhiều mà đơn giản thô bạo. Nói xong cậu kéo tay Thẩm Trình, chậm rãi quơ quơ trước mặt cô gái.
Thẩm Trình không nhịn được mà cong khóe miệng, phối hợp gật đầu.
Cô gái xì một tiếng, xoay người rời đi.
Tri Nhạc nhẹ nhàng thở phào.
Thẩm Trình lật tay, điều chỉnh một chút để nắm lấy tay Tri Nhạc, hắn nói: “Hung dữ vậy sao?”
Tri Nhạc nói: “Đối với kẻ địch, phải hung dữ, phải tàn nhẫn. Trong sách nói, đối với kẻ địch mà gì đó… chính là gì gì với bản thân…” Tri Nhạc bị kẹt, không nhớ được nguyên văn câu nói.
Thẩm Trình tiếp lời: “Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình”
Tri Nhạc: “Đúng!”
“Ừ, làm tốt lắm.” Thẩm Trình đưa trà sữa đến bên miệng Tri Nhạc: “Thưởng cho em.”
Tri Nhạc bèn uống một ngụm trà sữa mát lạnh mà Thẩm Trình đút cho, đôi môi ướt át, cậu uống xong thì giương mắt nhìn Thẩm Trình, nhẹ giọng nói: “Không muốn phần thưởng này đâu.”
“Vậy muốn thưởng gì?” Thẩm Trình thuận theo cậu
“Muốn phần thưởng kia cơ.”
“Cái nào?”
Bỗng Tri Nhạc hơi ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn giơ ngón trỏ chỉ chỉ môi mình, ý là cái này này.
Thẩm Trình cười rộ lên, trên phố người đến người đi, một tay Thẩm Trình cầm món trà sữa khoái khẩu của Tri Nhạc, một tay nắm tay cậu, hắn cúi đầu, chạm nhẹ một cái lên môi Tri Nhạc.
Tri Nhạc chớp chớp mắt, hình như có chút bất mãn.
“Không phải, như vậy.”
Thẩm Trình như không hiểu, lại như đã biết rõ, hỏi: “Ồ, vậy đó là loại nào?”
Tai Tri Nhạc hơi phiếm hồng, không hiểu sao mà cậu đè giọng xuống thật thấp, cậy vẫn rất thẳng thắn thành thật: “Cái loại mà, sâu hơn chút.”
Chương 59