Trình Xuân Sinh ngồi trong phòng chỉ huy lâm thời trong quân doanh nhìn cảnh tượng trên màn hình, mày nhíu chặt lại. Tang thi biến dị đông như nước thuỷ triều tràn về phía tường, sắp đến lúc tường sụp rồi.
“Chỉ huy Trình!” Một binh sĩ lỗ mãng chạy vào, ngã nhào ra đất, “Hàng rào điện phía bắc sắp bị phá rồi!”
“Phía bắc?” Trình Xuân Sinh đứng lên, “Mấy thứ kia đi qua đó thế nào?”
“Từ trong biển.” Binh lính đáp, “Chúng chui từ dưới biển lên.”
“Mau phái 2 tiểu đội qua đó, phân một phần ba quân số bảo vệ hàng rào điện các phía.” Trình Xuân Sinh hạ lệnh, nhanh chân bước ra ngoài, “Tôi đi xem xem.”
Trong quân doanh binh lính và xe cộ đi lại không ngừng nhưng vẫn có trật tự, Trình Xuân Sinh đang đi về phía cổng thì một bóng người hoảng loạn đột nhiên chạy vọt qua. Trình Xuân Sinh nhận ra mái tóc vàng qua, giơ tay túm phần áo phía sau gáy cậu lại.
“Làm gì đấy? Khụ khụ…” Lạc Vũ vị bất ngờ không kịp đề phòng bị người khác túm cổ áo, cậu cố sức tránh thoát, vừa quay đầu lại thì thấy Trình Xuân Sinh, “Chỉ huy Trình…”
“Cậu làm gì ở đây?” Trình Xuân Sinh có chút thiếu kiên nhẫn, “Nơi này không phải chỗ cậu nên tới, ra quảng trường đợi đi.”
Lòng Lạc Vũ nóng như lửa đốt, không có thời gian giải thích với ông, cậu do dự rồi xoay người chạy biến về phía trước.
“……”
Trình Xuân Sinh không có hứng thú với trẻ con chạy loạn, ông truyền lệnh cho binh lính bên cạnh: “Trông chừng cậu ta.”
Lạc Vũ chạy tới chân bức tường sắt, cậu tìm được Giang Phàm giữa hoàn cảnh hỗn độn.
“Tài xế? Cậu tới đây làm gì?” Giang Phàm đội mũ giáp, trên mặt đầy tro bụi và mồ hôi.
“Cho tôi lên đó!” Lạc Vũ lớn tiếng nói, tay chỉ lên bờ tường. Súng máy đều được đặt trên gác canh đặc chế, nã đạn liên tục vào đám biến dị.
“Không được! Bọn họ sẽ đá cậu xuống ngay đấy.” Giang Phàm đang chuyển đạn dược cho người ở phía trên, cậu ta dừng lại lau mồ hôi, chỉ về phía vọng gác loại nhỏ, “Cậu có thể đến đó tìm Trương Anh đại ca.”
Lạc Vũ lập tức xoay người đi. Vọng gác rất cao, tầm nhìn thoáng đãng hơn từ trên tường. Trương Anh đang nạp súng bắn tên lửa, nhắm về phía sau của đội quân tang thi.
“Cậu tới đây làm gì?” Trương Anh liếc Lạc Vũ một cái.
Lạc Vũ lấy máy quay ra, đáp: “Doãn Trừng bảo tôi tới nhìn anh ấy.”
“…… Nhìn cái gì? Hắn sẽ đứng dưới chân tường tỏ tình với cậu à?” Ở cùng một chỗ với Giang Phàm lâu ngày nên hình như Trương Anh cũng nhiễm được chút tế bào hài hước của cậu ta rồi.
“Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy anh đâu, tôi chỉ đứng đây nhìn thôi.” Lạc Vũ đeo kính bảo hộ, nhìn về phía Trương Anh đang tấn công.
Đèn pha của vọng gác chiếu ánh sáng về phía xa, tuy cầu đã bị nổ gãy nhưng tang thi biến dị vẫn không ngừng đổ về phía căn cứ rồi rơi xuống nước. Lạc Vũ thấy hơi khó hiểu, cậu hỏi Trương Anh: “Không phải chúng không qua được cầu à? Vì sao anh vẫn phải công kích lũ ở phía sau?”
“Chúng ta đã xem thường lũ quái vật này.” Trương Anh bắn một quả tên lửa, đám tang thi trên cầu nổ tung, “Bọn chúng chui từ dưới nước lên bờ, hiện tại đang vây công đảo từ bốn phương tám hướng.”
Lạc Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, bộ đàm bỗng có tiếng động.
“Nhìn thấy… chưa?” Giọng của Doãn Trừng vang lên, theo sau là tiếng thở dốc rõ ràng.
Trương Anh kinh ngạc quay đầu lại: “Hắn nói gì thế?”
“Học trưởng, anh muốn em nhìn cái gì?” Lạc Vũ nôn nóng hỏi lại.
“Cầu…”
Tạp âm vang lên rồi thôi, tiếng nói biến mất.
Cầu… Trên cầu, trên cầu có cái gì? Lạc Vũ duỗi dài cổ nhìn về phía cây cầu. Nơi đèn pha không chiếu tới tối đen như mực.
Đột nhiên, có thứ gì đó xuất hiện bên cạnh vùng được chiếu sáng. Lạc Vũ lấy kính viễn vọng nhìn, cậu thấy một tang thi —— một tang thi bình thường, nó đang chạy về phía đám tang thi biến dị. Sau đó là con thứ hai, thứ ba, thứ tư… Một đội quân tang thi đang đánh lén tang thi biến dị từ phía sau, nhưng đám biến dị không phát hiện, vẫn cứ lao về phía căn cứ.
“Nhìn kìa! Tang thi đang tấn công đám biến dị!” Lạc Vũ vừa nói vừa đoạt lấy súng trong tay Trương Anh, “Đừng bắn vội!”
Trương Anh cũng nhìn thấy, anh kinh ngạc cảm thán, buông vũ khí xuống. “… Quá sốc, từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy người bị nhiễm tấn công lẫn nhau bao giờ.”
Các tang thi cắn vào cổ đám biến dị, xé xác chúng rồi ném xuống biển. Giữa cảnh cắn xé điên cuồng, năm bóng người không nhanh không chậm đi vào trong vùng được chiếu sáng, trông họ như đang bước lên sân khấu vậy.
Lạc Vũ liếc mắt một cái là có thể nhận ra người để tóc dài đi đằng trước chính là Doãn Trừng, anh vẫn còn mặc cái áo có mũ màu đỏ mà Lạc Vũ chọn cho.
“Bọn chúng muốn làm gì?” Trương Anh cầm lấy bộ đàm báo cáo với bộ chỉ huy một tiếng, mọi đòn tấn công từ tháp canh đều dừng lại.
Tang thi bình thường đang công kích tang thi biến dị, hoặc có thể nói rằng chúng đang giúp nhân loại. Lạc Vũ lấy máy quay ra, bắt đầu quay cảnh xung quanh chiến trường. Ống kính rung lắc mạnh, nhưng đủ để thấy rõ hết thảy những chuyện đang diễn ra.
Cậu muốn quay lại sự việc này để làm lợi thế khiến quân bộ đồng ý cho họ trị bệnh cho người bị nhiễm.
Tang thi biến dị cũng không tấn công tang thi bình thường như họ nghĩ, dù chúng bị kẻ địch đột kích xé mất tay chân rồi ném xuống biển thì vẫn tiếp tục theo tuyến đường cũ bổ nhào về phía căn cứ.
Lạc Vũ nhìn thấy Doãn Trừng cùng bốn người bị nhiễm khác đứng trong đội quân tang thi, bọn họ cũng không nóng lòng lao lên giết tang thi biến dị mà vững bước đi về phía trước như những vị chỉ huy then chốt đang dẫn dắt đội quân. Lạc Vũ chợt nghĩ đến một khả năng: Bốn người kia cũng giữ được ý thức của chính mình, họ cùng Doãn Trừng đang dùng một phương pháp nào đó mà nhân loại không biết để điều khiển những người bị nhiễm bệnh khác.
Ngoài súng máy trên tường sắt còn đang bắn hạ tang thi biến dị ra thì tất cả những nơi khác đều đã dừng lại. Trình Xuân Sinh cũng lên vọng khác, Trương Anh lui về sau một bước, đưa kính viễn vọng cho ông.
Đoạn cầu gần cổng căn cứ đã bị phá hủy, lượng lớn quân tang thi chi viện ép số tang thi biến dị còn lại tới mép cầu. Lạc Vũ lo lắng nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đỏ kia, cậu nhìn thấy Doãn Trừng lao vào chiến đấu cùng những người bị nhiễm khác, anh cắn đứt cổ một tên biến dị, mái tóc dài và máu tươi cùng bị gió biển thổi tung.
“Người kia chính là người bị nhiễm còn giữ được ý thức trong lời cậu nói sao?” Trình Xuân Sinh hỏi Lạc Vũ, trong giọng nói còn mang theo chút khó tin.
“Đúng vậy.” Lạc Vũ đáp, “Tôi cũng không biết anh ấy định làm như vậy.”
Số lượng tang thi biến dị vọt tới dưới chân tường không còn tăng lên nữa, hỏa lực của quân đội cũng giảm bớt. Thẳng đến khi thi thể chất dưới chân tường đã cao như núi, tang thi biến dị trên cầu cũng bị giết sạch rồi bị ném xuống biển, tiếng súng hoàn toàn dừng lại.
Đèn pha của căn cứ vẫn sáng, mặt biển bị ánh đèn chiếu xuống hiện màu trắng bệch.
Lạc Vũ không biết có bao nhiêu người có thể nhìn thấy hình ảnh gây chấn động này, tay cậu run run giơ máy quay lên, ghi lại tất thảy vào bộ nhớ của thiết bị điện tử nọ.
Trên chiếc cầu bị gãy, hàng trăm hàng ngàn tang thi tụ tập lại, tất cả đều buông thõng tay tay cúi đầu đứng thẳng, không còn vẻ điên cuồng khi cắn xé tang thi biến dị vừa rồi. Doãn Trừng đứng cạnh chỗ cầu bị gãy, sau lưng anh là cả một quân đoàn tang thi.
Mây đen vây kín không trung phía trên hòn đảo bắt đầu đổ mưa, một tia chớp xẹt qua, theo sau là tiếng sấm đinh tai nhức óc và mưa to tầm tã. Lạc Vũ vịn lan can, cố gắng bắt lấy hình ảnh của Doãn Trừng.
Cả người Doãn Trừng toàn là máu, nước mưa gột rửa máu đen xuống mặt cầu, anh không có vẻ gì chật vật mà ngược lại còn để lộ hơi thở hơn người.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt sắc bén quét một vòng trên mặt biển, cuối cùng dừng lại trên cánh cửa sắt cũng dính đầy máu của căn cứ.
Quân đoàn tang thi và quân đội nhân loại cứ giằng co như vậy, trong đêm đen trầm lặng, qua ánh đèn pha trắng bệch, nhân loại không thể nhìn ra mục đích của đối phương.
Doãn Trừng ngẩng đầu nhìn phía vọng gác. Lạc Vũ giật mình trong lòng, không biết Doãn Trừng có nhìn thấy cậu không, nhưng cậu còn chưa kịp xác nhận thì Doãn Trừng đã rời tầm mắt đi. Môi anh khẽ mở ra, ngay sau đó quân đoàn tang thi chỉnh tề chuyển hướng ra sau, lắc lư rời đi.
Nhân loại chưa bao giờ thấy cảnh tang thi có thể tự tổ chức thành một chỉnh thể như vậy, bọn chúng im lặng rời đi một cách có trật tự, số lượng đông đảo biến mất trong đêm mưa tối đen.