Cấm Hôn Môi

Chương 729



Tri Nhạc ngủ một giấc không mộng mị, ngủ đến là ngon lành, hôm sau cậu đầy phấn chấn, lại nhìn Thẩm Trình hình như cũng khang khác, giữa mày có chút nhẹ nhàng không nói nên lời, gần như không còn bóng ma nào, Tri Nhạc càng thêm vui vẻ, cậu hồn nhiên không biết tối qua mình đã bỏ lỡ một cơ hội lớn nhường nào.

Vài ngày sau:

“Nhạc Tử.”

“Mộc Tử.”

Cuối cùng công việc của Phương Mộc cũng gần tới hồi kết, y chỉ cần hoàn thành nốt bức tranh này thôi, phần còn lại thì giao cho phòng làm việc là y không cần bận tâm nữa, có thể hoàn toàn thả lỏng.

Phương Mộc: Nghe nói cậu đi tảo mộ cùng Thẩm Trình hả.

Tri Nhạc: Ừ ừ.

Phương Mộc: Thế cũng coi như là đưa cậu đi ra mắt người nhà rồi —— đã thế rồi mà còn chưa nói gì với cậu hả?

Tri Nhạc: Nói cái gì cơ?

Phương Mộc: …… Hắn ta bắt nạt cậu ngốc đấy!

Tri Nhạc cười he he he.

Phương Mộc: Nghe tôi, đừng theo đuổi nữa, kệ hắn đi.

Tri Nhạc: Muốn theo đuổi mà.

Tri Nhạc: Muốn có hạnh phúc thì phải chủ động, mới được.

Phương Mộc cạn lời rồi, nghẹn cục tức trong họng rồi lại không thể làm gì, dù sao trên đời này có nhiều hình thức ở bên nhau, mỗi người lại có cách ở bên người yêu khác nhau, nếu cả hai người trong cuộc đều thích mà trong mắt người ngoài cuộc thì lại kỳ quái, bất bình thay thì có lẽ đó chỉ là tình thú của họ thôi.

Phương Mộc: Cũng đúng, cậu vui là được.

Phương Mộc: Nhưng cậu có thể đi tiếp lên giai đoạn sau rồi.

Tri Nhạc: Giai đoạn gì cơ?

Phương Mộc: Hai ngày nữa tôi hết bận thì sẽ tổng hợp vài thứ cho cậu, cậu xem rồi sẽ biết.

Tri Nhạc: Ừ ừ.

Tri Nhạc không phải chờ lâu, vài ngày sau cậu đã nhận được một món đồ chuyển phát nhanh trong cùng thành phố. Cậu mở ra xem thì thấy bên trong chỉ có một cái USB màu đen giản dị.

Phương Mộc nói qua điện thoại: “Cậu đỡ phải lên mạng tra cứu linh tinh phiền toái, tôi đóng gói gửi cậu luôn, cậu cứ cho lên máy tính là xem được luôn.”

Tri Nhạc đeo tai nghe, mở máy tính, nghe lời Phương Mộc hướng dẫn từ xa để học mấy thao tác đơn giản như cắm USB và mở tệp tin.

“Trình tự tôi đã đánh dấu rồi, cậu cứ xem tuần tự theo số thứ tự đánh đánh là được.”

“Được.” Tri Nhạc đếm, một hai ba bốn năm… có khoảng năm tệp.

“Mấy cái này đều là do tôi tự tay tuyển chọn riêng cho cậu, bắt đầu từ cái đầu tiên, cậu cứ từ từ xem rồi học, đừng lãng phí công sức của tôi.” Phương Mộc nói.

“Ừm!” Tri Nhạc cảm kích nói: “Cảm ơn nha.”

“Khách khí rồi, đây là chuyện mà người bạn như tôi nên làm. Chờ cậu xem xong mấy cái này là có thể tiến đến giai đoạn kia rồi.” Phương Mộc ở đầu bên kia ngáp một cái, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tôi không chịu được nữa rồi, đi ngủ đây. Nhạc Tử, cố lên.”

“Ừ!”

Trước hết Tri Nhạc ghi lại những bước thao tác mà Phương Mộc mới hướng dẫn vào vở để tránh sau này quên mất, sau đó cậu rút USB ra rồi lại cắm lại, khi cậu đang định chọn tệp đánh số 1 thì điện thoại lại rung lên, đột nhiên Phương Mộc lại gửi một tin nhắn tới.

“Nhắc nhở thân thiện, tốt nhất là nên xem một mình trong phòng ngủ để tránh tạo thành phiền toái không cần thiết.”

Lúc này Tri Nhạc đã đi dạo cùng Tiểu Trình Tiểu Nhạc, ngồi nghỉ trên mặt cỏ rồi về phòng viết chữ đọc sách theo thường lệ, bấy giờ cậu mới nhận được tin nhắn. Tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn đứng dậy về phòng theo chỉ thị của bạn thân.

Đầu tiên cậu đi tắm và thay quần áo mặc nhà rồi mới ôm máy tính vào phòng ngủ của mình.

Tri Nhạc đặt máy tính lên bàn sách bên cửa sổ, lấy vở với bút ra đặt sang bên cạnh, ngồi ngay ngắn —— đã là học tập thì phải nghiêm túc.

Ánh nắng ngày hè xán lạn xuyên qua tấm kính cửa sổ chiếu lên mặt bàn, trong không khí thoang thoảng mùi hoa say đắm lòng người.

Tri Nhạc mặc bộ đồ ngắn tay bằng cotton, tóc xõa bung, da trắng nõn, ánh mắt sáng người trong veo, cậu ngồi sau bàn sách, ngón tay khẽ nhúc nhích di chuột mở video thứ nhất ra.

Đúng là Phương Mộc đã tốn nhiều công sức rồi, vì nghĩ cho tình huống đặc thù của Tri Nhạc cùng hoàn cảnh trưởng thành từ nhỏ của cậu, y biết Tri Nhạc chỉ có kiến thức cơ bản nhất, những cái khác chắc chắn không được ai dạy nên y để cậu bắt đầu học từ bài học về sinh lý, từ từ tiến lên.

Tri Nhạc từ tốn xem hết hai bài giảng đầu tiên.

Sau đó mở cái video thứ ba ra.

Trong màn hình xuất hiện một căn biệt thự, cổng lớn màu trắng theo phong cách Châu Âu mở rộng, có hai người đàn ông vừa đi vừa nói nói cười cười.

Bọn họ nói tiếng Anh, Tri Nhạc nghe không hiểu chỉ đành xoa xoa mũi.

Hai người nọ đi vào nhà, ngòi sóng vai trên ghế sofa tiếp tục nói chuyện. Bla bla bla.

Vẫn nghe không hiểu.

Một lát sau, bỗng nhiên một trong hai người bắt đầu cởi quần áo, đầu tiên là áo, sau đó là quần.

Tri Nhạc:?

Hai phút sau.

Tri Nhạc:??

Ba phút sau.

Tri Nhạc:???

Lại năm phút sau.

Tri Nhạc:!!!

Tri Nhạc đóng sầm máy tính lại, ngồi thẳng dậy, cuối cùng cũng mơ hồ hiểu đây là cái gì, cậu lập tức trợn mắt, kinh hoảng lại thất thố.

“Mộc Tử!”

Giọng nói lười biếng của Phương Mộc truyền đến, “Làm sao thế Nhạc Tử?”

Tri Nhạc cuống quýt nói: “Cái cậu cho tôi xem, là không đúng.”

“Không đúng chỗ nào?”

“Không phù hợp với trẻ em!”

“Ồ.” Phương Mộc thoải mái bật cười: “Cậu còn biết là không phù hợp với trẻ em hả, sao nào, từng xem rồi à? Ai nói cho cậu biết đấy.”

Tri Nhạc: “Anh Nhị Cẩu ở thôn, lúc trước xem trộm, cái này, đã bị đánh.”

Khi đó không biết anh Nhị Cẩu lấy cái đó ở đâu ra, cuối tuần từ trường học về thì cùng đồng bọn trốn trong nhà xem trộm, Tri Nhạc cũng đi theo đứng một bên góp vui. Chưa xem được bao lâu đã bị người nhà anh Nhị Cẩu phát hiện. Hôm đó Nhị Cẩu và mấy người khác bị người nhà xách về đánh một trận, tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, vang vọng toàn thôn.

Tình huống thê thảm lúc đó đến giờ Tri Nhạc vẫn còn nhớ rõ.

Tri Nhạc thì không bị đánh nhưng lại bị phạt, bị ông nội bắt đứng phạt một tiếng đồng hồ, lúc sau ông nội nói với cậu rằng những thứ đó là cái gì, cậu không được xem, không phù hợp với trẻ em.

“Khi ấy các cậu mới mấy tuổi?” Phương Mộc chậm rì rì hỏi.

Tri Nhạc nghĩ nghĩ: “Anh Nhị Cẩu lớn hơn tôi, đang học cấp ba.”

“Ồ, vậy đúng là lúc ấy không phù hợp với trẻ em.” Phương Mộc nói: “Hiện tại cậu đã không còn là ‘thiếu nhi’ nữa rồi, không cần tuân theo điều lệ này. Mà cậu nên xem, phải xem.”

“Thật không?” Tri Nhạc tỏ vẻ hoài nghi.

“Tôi sẽ lừa cậu sao?” Phương Mộc hỏi: “Nếu cậu không tin thì có thể thử hỏi ông nội xem, xem xem bây giờ ông nội sẽ nói thế nào.”

“Ông nội còn đang, dưỡng bệnh mà.” Tri Nhạc nói. Cậu tin tưởng Phương Mộc, trước khi vạch ra kế hoạch, Phương Mộc từng nói sau khi hoàn thành mấy bước đầu tiên thì phần sau sẽ phải bắt đầu giai đoạn tiếp xúc thân thể. Nhưng ý của cái ‘tiếp xúc thân thể’ này không giống với cái Tri Nhạc nghĩ lắm thì phải, hình như hơi quái quái, Tri Nhạc không nói rõ được.

“Đây là chuyện mà bất kỳ một người trưởng thành nào cũng nên hiểu.” Phương Mộc nói: “Cha mẹ cậu không còn, cậu lại ngốc, có lẽ không ai dạy cậu cho nên cậu không hiểu.”

Phương Mộc vốn cũng không có ý xấu gì, giữa hội anh em với nhau cũng không kiêng dè gì những việc này, thỉnh thoảng lén lút giao lưu mấy chuyện thầm kín với nhau cũng bình thường thôi. Huống hồ Tri Nhạc chẳng hiểu gì, đúng là nên dạy cậu thật tốt kẻo ăn phải quả đắng.

Sau đó, Phương Mộc dùng miệng lưỡi trơn tru để nghiêm túc giảng giải cho Tri Nhạc hiểu sự hợp lý và tính tất yếu của loại chuyện này, Tri Nhạc không tài nào phản bác nổi.

“Mặc dù hiện tại các cậu còn chưa đến trình độ kia nhưng sớm muộn gì ngày đó cũng đến thôi, cậu không thể không hiểu chút nào được.” Cuối cùng Phương Mộc nói: “Hơn nữa, tôi nghĩ cậu học được mấy cái này thì có lẽ có thể thu phục được Thẩm Trình ngay và luôn.”

“Thật á?” ánh mắt Tri Nhạc sáng ngời.

“Uh huh.” Phương Mộc nói bóng nói gió: “Nên nhóm chút lửa chứ nhể?”

Sau khi Tri Nhạc kết thúc cuộc gọi thì đứng trước bàn, ngơ ngác nhìn máy tính, cậu do dự nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống mở máy tính ra.

Cậu lại nghĩ một lúc, đứng dậy đóng cửa phòng ngủ lại.

“Tri Nhạc, cơm trưa xong rồi đây.”

Giữa trưa, chị Lưu bày đồ ăn ra bàn rồi thông báo cho Tri Nhạc, sau đó chị rời đi, đợi Tri Nhạc ăn xong thì quay lại dọn. Tri Nhạc ăn chậm nhai kỹ, bình thường sẽ ăn trong khoảng một giờ đồng hồ.

Nhưng lần này chưa đến hai mươi phút chị Lưu đã nhận được thông báo rồi.

“Em ăn xong rồi. Cảm ơn chị.”

Chị Lưu kinh ngạc, dẫn người qua dọn dẹp, sau khi nhìn thấy bàn ăn thì càng kinh ngạc hơn.

“Hôm nay trái cây để trong phòng khách hay đưa lên phòng đây?”

Một lát sau, chị Lưu gọt hoa quả rồi hỏi ý Tri Nhạc. Dâu tây đỏ au, quả nho chín ngọt, dưa lưới xanh biếc, đây đều là món thường ngày Tri Nhạc rất thích, lần nào cũng phải ăn mấy đĩa.

Tri Nhạc trả lời: “Hôm nay không ăn đâu ạ.”

Chị Lưu đành phải đem đĩa hoa quả còn nguyên đi.

Sau giờ trưa, Tiểu Nhạc Tiểu Trình đều sẽ ra sân chơi đùa, chị Lưu nhìn khắp nơi mà không thấy bóng dáng chủ nhân của chúng đâu nên đành dắt chúng lên gõ cửa phòng cậu.

Giọng nói rầu rĩ của Tri Nhạc truyền ra: “Chị, đưa chúng đi chơi đi ạ. Em, có việc.”

Chị Lưu quan tâm hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái à?”

Tri Nhạc: “Không ạ……”

Chị Lưu đứng ngoài cửa chốc lát, Tiểu Nhạc Tiểu Trình đưa móng cào cửa kêu gâu gâu, cánh cửa kia vẫn khép chặt, không hề có vẻ gì là sẽ mở ra.

Chị Lưu bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải khó hiểu lắc đầu rồi dắt hai chú cún rời đi.

Ráng chiều nhuộm đầy trời, bóng đêm dần buông xuống.

Thẩm Trình xuống xe, nhanh chóng banh qua vườn, hôm nay hắn về sớm hơn so với mọi ngày, giờ mới chỉ 6 giờ hơn mà thôi, có thể thấy là hắn đã tan làm sớm.

Tiểu Nhạc và Tiểu Trình vẫn chạy như bay ra đón nhưng bên cạnh lại không có bóng hình thường ngày của người nào đó, lúc này người đi ra cùng chúng là chị Lưu.

“Thẩm tiên sinh.” chị Lưu đi tới chào hắn.

Thẩm Trình vừa đi vừa kéo ca ra vát, vẻ mặt trầm tĩnh, bước chân gấp gáp, hắn không để ý tới Tiểu Nhạc Tiểu Trình đang nhào đến, chỉ vội vàng đi vào trong nhà.

“Rốt cuộc là tại sao?” Thẩm Trình hỏi.

“Buổi sáng từ sau khi vào phòng và giữa trưa có ăn cơm thì cả ngày hôm nay cậu ấy không ra ngoài.” Chị Lưu chạy chậm theo phía sau Thẩm Trình: “Cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng, trái cây cũng không buồn ăn. Tôi hỏi có phải cậu ấy thấy không khỏe hay không nhưng cậu chỉ đáp là không. Tôi sợ dọa cậu ấy sợ nên không dám tới gõ cửa, nhưng tôi lo có vấn đề gì nên mới nhắn tin cho ngài.”

Thẩm Trình gật đầu.

Sáng nay Thẩm Trình rất bận, hắn phải ra ngoài làm việc, mãi đến gần 4 giờ chiều mới về lại văn phòng. Xem camera trong sân thì không thấy bóng dáng Tri Nhạc đâu, hắn cho rằng cậu ở trong nhà vì dù sao mùa hè cũng nắng nóng nên người ta thường thích ở trong nhà hơn. Tất nhiên trong nhà không có nhiều camera đến vậy, vì cân nhắc đến vấn đề riêng tư nên không lắp đặt camera ở mấy nơi như phòng ngủ.

Ban ngày chưa được nhìn thấy Tri Nhạc nhưng khi Thẩm Trình định hỏi xem cậu đang làm gì thì lại nhận được tin báo của chị Lưu.

Thẩm Trình lập tức gọi điện cho Tri Nhạc.

Phải một lúc lâu Tri Nhạc mới nhận điện thoại, một lúc lâu sau mới cất lời, mà không hiểu sao giọng nói lại hơi mơ hồ, cậu nói: “Đang, ngủ ạ.”

Đúng là giọng nói và ngữ điệu rất giống như vừa ngủ dậy, Thẩm Trình nhìn đồng hồ, hỏi: “Ngủ cả ngày à?”

Tri Nhạc bảo không, chỉ ngủ một lúc thôi.

Thẩm Trình: “Vậy sao cứ ở trong phòng thế? Khó chịu à?”

“Không phải.” Tri Nhạc dừng một lúc rồi nói tiếp: “Lát nữa sẽ, đi ra ngoài mà.”

“Thật sự không có việc gì sao?”

Biết cậu vẫn an toàn thì Thẩm Trình cũng không hỏi thêm, hắn cúp máy tiếp tục làm việc, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút không yên tâm, hắn phá lệ về sớm, gấp gáp tan làm trước giờ.

Vào nhà, Thẩm Trình cởi áo khoác ra tiện tay ném lên ghế sofa, nhanh chân đi lên tầng hai, hắn cong ngón gõ cửa.

Lần này cửa được mở ra ngay.

Tri Nhạc mở cửa ra rồi đứng ở cửa, “Anh, anh về rồi.”

Thẩm Trình quan sát Tri Nhạc, chị Lưu đứng phía sau hắn cũng quan tâm nhìn cậu, thấy Tri Nhạc không sao thì yên lòng, xoay người đi chuẩn bị bữa tối.

Thẩm Trình yên lặng quét mắt nhìn Tri Nhạc, ánh mắt hắn chuyển qua nhìn vào trong phòng, đồ đạc trong phòng Tri Nhạc rất đơn giản, nhìn một cái là rõ ngay, chăn trên giường mở tung, hiển nhiên là vừa có người nằm ngủ, máy tính trên bàn có đèn nhấp nháy cho thấy chưa tắt hẳn.

“Ngủ ngon không?” Ánh mắt của Thẩm Trình trở lại trên người Tri Nhạc.

“À.” Tri Nhạc đáp, nhanh mắt liếc Thẩm Trình một cái rồi nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Trình nhướng mày.

“Sao mặt lại đỏ thế?” Thẩm Trình duỗi tay sờ lên mặt Tri Nhạc, nhiệt độ hơi cao nhưng không đến độ phát sốt. Có lẽ do cậu đi ngủ mà trùm chăn kín đầu. Đây là một thói quen vô cùng xấu, về sau tốt nhất là nên sửa giúp cậu, Thẩm Trình nghĩ bụng.

Tri Nhạc lại ậm ừ một tiếng.

“Ăn cơm đã.”

Trên bàn cơm, ánh đèn lặng lặng chiếu sáng, không gian yên tĩnh.

Trước kia Tri Nhạc thích kể lể những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chuyện lớn chuyện bé gì đều có thể trở thành đề tài nói chuyện, cậu cũng rất sôi nổi. Hôm nay lạ thay cậu lại không nói gì.

“Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị à?” Thẩm Trình chợt mở miệng.

Tri Nhạc lắc đầu: “Hợp ạ.”

“Thế hả?” Thẩm Trình bình tính nói: “Thế sao không ăn đi?”

Tri Nhạc nhìn bát cơm rồi lại nhìn đồ ăn, ồ một tiếng, bấy giờ cậu mới gắp đồ ăn.

Tri Nhạc ngồi ngay ngắn, mắt đảo láo liên, thỉnh thoảng lại nhìn Thẩm Trình, khi Thẩm Trình nhận ra ánh mắt của cậu, nhìn về phía Tri Nhạc thì cậu lại cúi đầu ngay hoặc rời mắt đi.

Nếu cậu gian lận thì hẳn cậu sẽ là học sinh có kĩ thuật gian lận gà nhất, có tật giật mình, trong lòng có giấu cái gì thì cũng viết hết lên mặt.

Thẩm Trình lại phát hiện một lát sau mặt Tri Nhạc vẫn chưa hết đỏ, rõ ràng nhiệt độ điều hòa trong nhà đã được giảm thêm hai độ rồi.

“Cuối cùng là cậu bị làm sao vậy?” Thẩm Trình buông đũa, mày nhíu lại.

Tri Nhạc đưa mắt nhìn Thẩm Trình, “Ơ, gì ạ?” mắt chớp chớp.

“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Trình hỏi rõ: “Sao tinh thần không yên thế, có phải đã làm chuyện xấu gì không?”

Rõ ràng Tri Nhạc đã giật mình nhưng cậu không nói gì, mắt đảo như rang lạc, không dám nhìn thẳng.

Thẩm Trình híp mắt lại, bình tĩnh mà chăm chú nhìn Tri Nhạc. Ánh mắt của hắn có lực xuyên thấu rất mạnh, tuy còn trẻ nhưng khi hắn nghiêm khắc nhìn ai đó thì dù có là nhân viên cấp quản lý lâu năm trong công ty cùng cũng phải run như cầy sấy. Dù Tri Nhạc không nhìn thẳng vào hắn nhưng cũng thấy rất áp lực.

Lúc lúc sau, Thẩm Trình thu lại vẻ mặt giống như chưa có chuyện gì xảy ra, không hỏi nhiều nữa.

Sự bất thường của Tri Nhạc vẫn tiếp tục đến tận trước lúc đi ngủ. Khi ngồi viết nhật ký trong phòng làm việc, cậu có vẻ hơi mất tập trung, tay cầm bút mà hình như không biết nên viết gì, ánh mắt cứ dại ra, cậu đứng hình hồi lâu, cuối cùng Tri Nhạc viết bừa mấy câu vào nhật ký.

Sau đó cậu ra ghế sofa ngồi, Tiểu Nhạc Tiểu Trình cắn ống quần của cậu, đòi cậu chơi cùng chúng nhưng cũng bị Tri Nhạc đẩy ra, sau đó cậu ngồi một chỗ ngẩn người, chốc chốc lại nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình như không hề để ý.

11 giờ, phòng làm việc tắt đèn.

Thẩm Trình tắm xong thì chậm rãi lau khô tóc, hắn ngồi một lát rồi mới thong thả về phòng ngủ.

Tri Nhạc đã nằm xuống rồi, cậu cuộn mình trong chăn nằm phía trong, trông như một con sâu lông vậy.

“Ngủ rồi à?” Thẩm Trình hỏi.

Tri Nhạc không đáp, thân thể lại bất giác động đậy.

Thẩm Trình nhướng mày, khóe môi hơi cong lên, hắn duỗi tay chỉnh đèn tối đi rồi lên giường, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Một lát sau, sâu lông nằm trong giật giật, ban đầu biên độ rất nhỏ, giống như đang thăm dò, sau đó lá gan dần lớn hơn, cậu xoay người ngồi dậy.

“Anh ơi?”

Trong bóng đêm, Tri Nhạc thì thầm gọi.

Thẩm Trình nằm thẳng, tay tùy ý để ngoài chăn, hai mắt nhắm chặt.

Tri Nhạc đợi, cẩn thận động đây, tấm chăn đắp đến hông phát ra tiếng sột soạt, cậu ghé lại rất gần, gần như nửa người cậu ngả sang chỗ Thẩm Trình. Cậu duỗi người chăm chú nhìn Thẩm Trình.

“…… Thẩm Trình.”

Tri Nhạc vươn tay, ngón trỏ thon dài chọc chọc khóe miệng của Thẩm Trình.

Thẩm Trình vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đều, đã ngủ say.

Tri Nhạc chống một tay, đôi mắt đen nhánh lóe ánh sáng khác thường, bình tĩnh nhìn Thẩm Trình. Dưới ánh đèn, khuôn mặt khi ngủ của Thẩm Trình bớt đi vài phần khí thế sắc bén của ban ngày, lại nhiều hơn mấy phần trẻ trung ôn hòa, hắn lại đẹp trai theo một cách khác.

Ánh mắt của Tri Nhạc chầm chậm di chuyển xuống dưới, đến môi Thẩm Trình, vành tai của hắn hơi đỏ lên, trong bóng đêm thoáng truyền tới tiếng hít thở, Tri Nhạc chậm rãi ngồi dậy, lặng lẽ ghé lại gần.

Càng ngày càng gần.

Khi họ sắp chạm vào mặt nhau, Thẩm Trình bỗng mở mắt ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv