Cấm Hôn Môi

Chương 643



Tri Nhạc nhìn tới nhìn lui, nghe đi nghe lại, phát hiện một điều.

“Sao lại không có ai cược cho, anh trai vậy?”

Đứa nhóc dẫn đầu nhún vai, vẻ mặt kiểu “Chuyện này mà còn phải nói sao”, nó cũng tốt bụng thật thà đưa ý kiến: “Anh Tri Nhạc, em thấy anh nên để anh Thẩm Trình dừng cuộc chơi đi thôi.”

Tần Việt đứng trong sân cười khoái chí: “Xem ra lần trước Tiểu Thẩm tổng đã để lại cho bọn nhỏ một ấn tượng khó phai rồi ha.”

Thẩm Minh: “Đề nghị của bạn nhỏ rất tốt, dù sao trời nóng thế này chạy tới chạy lui mệt lắm.”

Chu Tĩnh mỉm cười, nhìn Thẩm Trình một cái bằng ánh mắt hơi chọc ghẹo.

Thẩm Trình không nói chuyện, mặc người nói ngả nói nghiêng mà ta vẫn vững như kiềng ba chân, hắn như đứng im chịu đựng sự trào phúng.

Tri Nhạc nhìn mọi người, rồi lại nhìn đứa bé, cậu chợt hiểu, Tri Nhạc sờ túi rồi quay sang nhìn Phương Mộc: “Cậu có tiền không?”

Phương Mộc một vẻ “Nhàm chán thế mà cậu cũng muốn chơi hả”, y lấy hai đồng tiền ra đưa Tri Nhạc.

“Một đồng, là đủ rồi.” Tri Nhạc nhận một đồng: “Anh cược, anh trai.”

Đứa bé lắc đầu, lộ ra ánh mắt không đồng tình.

Thẩm Trình nhìn qua, nhướng mày với Tri Nhạc.

Phương Mộc ném đồng xu còn lại dư lại vào bảng cược.

“Anh xinh đẹp, anh cược ai ạ?” Một đứa nhóc hỏi.

Phương Mộc không nhìn vào sân, y như không còn kiên nhẫn nữa, đáp: “Xã hội đen.”

Tần Việt tức khắc nhe hàm răng trắng ra, gã khua khua cánh tay xăm trổ: “Xã hội đen yêu em.”

Mấy người tiến vào trạng thái “chiến đấu”, Tần Việt khom người bày tư thế chuẩn bị chạy, Thẩm Minh xoa xoa tay, thả lỏng mười ngón, Chu Tĩnh hất mái tóc dài ra sau đầu, hai mắt nhìn chăm chú.

Thẩm Trình đứng tại chỗ, không có động tác gì, đôi mắt đen trầm lắng nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh một vòng.

Tiếng còi vang lên.

Một đứa nhóc thổi còi, cuộc thi bắt đầu.

“Cố lên cố lên cố —”

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Một phút, cuộc thi kết thúc.

Thẩm Trình tay trái một con, tay phải một con, hai con gà vỗ cánh phành phạch như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu gà có mặt thì có lẽ sẽ vẻ mặt của chúng sẽ không khác của nhóm nhân loại đang đứng giữa sân là bao ——

Mọi người như bị điểm huyệt, hóa đá tại chỗ, đến thời gian cũng như khựng lại, bọn nhỏ há hốc miệng, vẫn còn khẩu hình hô “cố lên”, Tri Nhạc và Phương Mộc cũng trợn trừng mắt, miệng hé ra, suýt thì rơi cằm xuống đất.

Chỉ có lũ gà xung quanh Thẩm Trình bị dọa cho chạy bốn phía.

Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, nhanh như chớp luôn ấy, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ Thẩm Trình đã ra tay thế nào, thì thấy thân hình hắn thoăn thoắt, như ánh đao bóng kiếm của một vị võ hiệp, rất bá đạo, kiếm ra khỏi vỏ, thu kiếm, trận đấu kết thúc.

Thẩm Trình túm hai con gà có vẻ hơi lạ tay nhưng vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, hắn nói với mọi người: “Cảm ơn.”

“Oa!”



Tri Nhạc đã phản ứng lại trước tiên, cậu không kiềm được mà reo lên.

Những bạn nhỏ khác cũng hoàn hồn, hô lên: “Quá là lợi hại luôn! Anh Thẩm Trình giỏi quá đi.”

Tần Việt:……

Thẩm Minh:……

Chu Tĩnh:……

Họ không thể tin vào hai mắt và hai tai mình.

“Kết thúc rồi?” Tần Việt rất là mờ mịt.

Thẩm Trình gật đầu đầy thân sĩ: “Nếu muốn thử lại một lần nữa thì tôi cũng vui lòng thôi —— chỉ cần mọi người không chê bị trời nóng, chạy qua chạy lại thì mệt.”

Thẩm Minh:……

“Tri Nhạc.” Thẩm Trình gọi Tri Nhạc.

Tri Nhạc lập tức chạy đến bên cạnh Thẩm Trình.

“Một, hai, ba,” Thẩm Trình hếch cằm về phía ba người kia: “Tổng cộng là ba căn hộ, về thành phố C thì đến tìm họ đòi.”

“A?” Tri Nhạc không hiểu.

“Cho em hết.” Thẩm Trình nói.

Tri Nhạc: “Cho, em hết ạ?”

Thẩm Trình gật đầu: “Chút quà mọn thôi.”

Nhận quà thì ai mà chẳng vui, Tri Nhạc lập tức trở nên vui sướng, tự nhiên được ba món quà đó. Cậu nhìn ba người kia, nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Trình: “Chị Tiểu Tĩnh, là con gái, không cần.”

Thẩm Trình khẽ nhếch mày, đưa gà trong tay tới trước mặt Chu Tĩnh.

Chu Tĩnh lập tức hiểu ý hắn, đương nhiên mối giao dịch này tất hời, cô biết nhìn thời thế chứ, thức thời cười: “Để tôi đem về cho. Cảm ơn Thẩm tổng.”

Cô còn rất có kinh nghiệm, tìm một đoạn dây thừng buộc chân hai con gà lại với nhau, nhẹ nhàng xách về.

Đoàn người ra vườn rồi quay về, cả quãng thời gian không đến 10 phút, thực sự là…

Cuối cùng Tần Việt cũng lấy lại tinh thần, gã nghi ngờ vô cùng: “Lão Thẩm, có phải cậu đã lén luyện tập không?”

Thẩm Trình không nói một lời, đi tuốt lên đầu.

Tần Việt càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, dù sao đường đường là tổng giám đốc ai lại đi lén lút tập luyện bộ môn bắt gà chứ? Gã tin Thẩm Trình không rửng mỡ đến vậy đâu, nhưng mà cách hắn ra tay lúc nãy lại khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Thẩm Minh nheo mắt lại: “Em trai yêu quý, chơi có vui không?”

Được nhắc nhở như vậy, Tần Việt cũng chợt ngộ ra, vỗ tay đánh bép một cái: “Cậu chắc chắn có! Cái gọi là “thảm bại” lần trước là giả hả, hoặc có thể khuếch đại là chê trước khen sau, chỉ vì muốn dụ chúng tôi nên cậu mới nhử mồi, khiến kẻ địch lơ là cảnh giác —— khi nghe chúng tôi muốn tới đây chơi cậu đã bắt đầu chuẩn bị rồi, cậu cũng biết Thẩm Minh không biết bắt gà, dù Thẩm Minh không đề nghị thì lúc nào cậu cũng có thể ngỏ lời đặt cọc như vừa nãy hết —— mưu tính sâu xa, lòng dạ âm hiểm, đúng là Tiểu Thẩm tổng. Thế mà cậu lại có thể chơi chúng tôi một vố như vậy! Tri Nhạc thì khỏi phải nói, có phải lũ trẻ cũng bị cậu mua chuộc để diễn kịch với cậu không hả?!”

Phương Mộc sắp trợn trắng mắt: “Anh có câm miệng đi không hả?”

Tần-Holmes fake-Việt: “Chẳng lẽ anh sai chắc, em xem…ui.” cẳng chân gã bị đá một cái, Tần Việt đành im miệng.

Thẩm Trình đi tuốt đằng trước, dáng vẻ ưu nhã thong dong, khóe miệng hơi nhếch lên, đi được một đoạn thì phát hiện Tri Nhạc chưa đuổi kịp hắn, Thẩm Trình bèn quay đầu lại tìm người.

“Tri Nhạc.”

Một mình Tri Nhạc thắng áp đảo, nhưng cậu không thu tiền cược của bọn trẻ, cậu chỉ lấy lại hai đồng xu của mình và Phương Mộc trả lại cho Phương Mộc, còn lại cậu để từng đứa nhóc tự lấy về.

“Anh Tri Nhạc, thế là anh có hai căn hộ rồi đó.” đứa nhỏ đi phía sau vây quanh Tri Nhạc, hỏi han cậu.

Tri Nhạc tươi rói, gật đầu.

“Hai căn hộ là bao nhiêu tiền ạ?”

Tri Nhạc nghĩ nghĩ: “Hẳn là, mấy chục vạn ấy.”

“Oa!”

Hai người vừa bị thua mất hai căn hộ có giá mấy trăm vạn trên đất thành phố C đi đằng trước:…

Tri Nhạc nghe thấy Thẩm Trình gọi thì xua tay không nói nữa, cậu chạy đến cạnh Thẩm Trình.

Buổi tối mọi người đều được ăn canh gà hầm nấm dại ngon lành, sau bữa cơm, gió mát hiu hiu, ánh đèn của từng nhà và bầu trời đầy sao tôn lên vẻ đẹp của nhau.

Trưởng thôn và mấy ông cụ đến uống mấy chén rượu với Thẩm Thái Viễn, Thẩm Minh và Tần Việt thì ngồi đánh bài cùng mấy người trẻ tuổi, bọn trẻ cũng tới, chạy quanh sân chơi đuổi bắt, trốn tìm, Chu Tĩnh thì làm trọng tài cho chúng.

Các bà các mẹ thì phe phẩy quạt hương bồ vừa cười nói rôm rả, vừa trông con cháu, thỉnh thoảng sẽ quát đứa nào nghịch ngợm quá.

Tri Nhạc chơi cùng bọn trẻ một lát rồi chạy đi xem đánh bài, từ bé đến giờ cậu đã nhìn thấy nhà người khác ăn tết hoặc làm đám cưới, rất là náo nhiệt, nhà cậu chỉ có ông nội và cậu thôi, chưa bao giờ được nhộn nhịp như hôm nay.

Thẩm Trình cũng đang chơi bài, hôm nay hắn rất may, được chia cho bài tốt, đến giờ đã thắng được mấy ván rồi, Tri Nhạc kéo cái ghế đẩu ra ngồi cạnh Thẩm Trình, vẻ mặt sùng bái.

Một lát sau, Thẩm Trình nhường chỗ cho những người khác.



“Không chơi nữa.”

“Em đã dọn xong đồ chưa?” Thẩm Trình hỏi Tri Nhạc.

Lần này tới chủ yếu là để đón Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên đến thành phố C, mai là đi rồi.

Tri Nhạc đáp: “Còn, một chút nữa.”

Thẩm Trình nói tiếp: “Giờ đi dọn luôn nhé.”

Tri Nhạc còn định nói thêm gì đó, Thẩm Trình lại nghiêng đầu ghé lại gần cậu, hắn thấp giọng nói” “Anh giúp em. Chỉ hai chúng ta thôi.”

Tri Nhạc chớp chớp mắt, lập tức đứng lên.

“Ông ơi, con vào nhà, dọn hành lý.”

Giang Thiện Nguyên xua xua tay, bảo cậu cứ đi đi, cẩn thận chút, đừng vứt đồ lung tung bừa bãi.

Tri Nhạc cùng Thẩm Trình vào nhà, đi vào phòng ngủ của Tri Nhạc.

Mấy hôm trước thì đã dọn hành lý gần xong rồi, trước khi đi thì cần sửa sang lại, kiểm tra thêm lần nữa xe có để sót gì không. Tri Nhạc chỉ có hai rương hành lý, cộng thêm một cái balo, bên trong là đồ dùng thường ngày và quần áo vân vân. Mấy món khác thì vẫn để lại. Dù sao thì cha mẹ Tri Nhạc đều ở đây, nhà cũng không định bán, mỗi năm sẽ về ít nhất một lần.

Đèn được bật lên.

Ánh đèn chiếu sáng căn phòng ngăn nắp.

Tri Nhạc lót tờ giấy lên sàn, khoanh chân ngồi xuống, cậu mở rương hành lý ra, nói: “Ông nội nói, có thể mang mấy quyển, nhật ký trước kia theo. Em không biết, nên mang quyển nào.” Cậu kéo mở một ngăn kéo ra, bên trong là hai chồng nhật ký cao cao.

“Anh ơi, anh chọn giúp em, mấy quyển đi.”

Một cái bóng đen che trên đầu Tri Nhạc, Tri Nhạc ngẩng đầu, Thẩm Trình cúi người quỳ một gối bên người Tri Nhạc, hắn đè cánh tay đang định lấy nhật ký của Tri Nhạc lại.

“Lát nữa rồi nói tiếp.” Thẩm Trình thấp giọng nói.

Tri Nhạc cùng Thẩm Trình bốn mắt nhìn nhau, khi tay cậu bị Thẩm Trình nắm lấy thì cậu cũng nhìn vào mắt Thẩm Trình, cậu chẳng còn tâm tư nào nghĩ về nhật ký nữa mà đã bị Thẩm Trình câu mất hồn rồi.

Ban ngày cậu vẫn luôn mong ngóng được trò chuyện cùng Thẩm Trình, bây giờ đúng là chỉ còn hai người bọn họ, Tri Nhạc lại chẳng biết nên nói gì.

Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc chăm chú, cuối cùng hắn cũng có thể ngắm cậu thật kỹ sau một tháng chia xa.

“Có phải em gầy đi không?” Thẩm Trình thấp giọng hỏi.

Tri Nhạc lắc đầu: “Không mà, ngày nào em cũng cân, không gầy.” Tri Nhạc cũng quan sát Thẩm Trình: “Anh, anh mới gầy ấy.”

Thẩm Trình không nói gì.

“Có phải ở nước ngoài, anh không chịu ăn cơm, không thế?” Tri Nhạc hỏi.

“Không phải.”

“Vậy là bởi vì, công việc, quá mệt nhọc sao?” trong mắt Tri Nhạc là vẻ đau lòng.

“Cũng không phải.”

Một tay Thẩm Trình nắm tay Tri Nhạc, tay kia thì ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng hắn cũng rất nhẹ: “Bởi vì nhớ em.”

Người thông minh học cái gì cũng rất nhanh, bây giờ Thẩm Trình đã có thể nói mấy lời âu yếm một cách thành thạo tự nhiên rồi. Bởi vì lời nói mang theo tình cảm chân thật nên không hề sến súa mà lại có phần khiến lòng người xao xuyến.

“Nhớ anh không?” Thẩm Trình niết nhẹ bên má của Tri Nhạc.

“Có! Rất nhớ rất nhớ, ngày nào cũng nhớ. Dù có gọi điện, gọi video, thì vẫn nhớ.” Trong mắt Tri Nhạc là khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Trình, nhưng lại như chẳng thể tin người trước mặt là thật: “Anh, anh thực sự, tới rồi. Em thấy, mình như đang mơ ấy, không dám, tin.”

Tay Thẩm Trình từ từ chuyển xuống cằm Tri Nhạc, chậm rãi nâng cằm cậu lên, hắn chầm chậm cúi đầu, hôn Tri Nhạc.

Mắt Tri Nhạc chợt trừng lớn.

“Hưm ——”

“Suỵt.” giọng Thẩm Trình thoáng hàm hồ: “Đừng lên tiếng.” còn có chút khàn khàn, hắn nhẹ giọng dỗ: “Nhắm mắt lại đi em.”

Tri Nhạc nghe lời nhắm mắt lại.

Gió đêm thổi qua, rừng cây sau nhà đung đưa cành lá xào xạc, bóng trúc đong đưa, ngoài sân tiếng cười nói vui vẻ, xa xa là tiếng ếch kêu rả rích.

Trong căn phòng ngủ nho nhỏ, trước mắt Tri Nhạc tối sầm, cần cổ thon dài hơi căng thẳng, cái tay bị Thẩm Trình nắm lấy bất giác nắm chặt lại.

Ngón tay của Thẩm Trình đan vào giữa những ngón tay của Tri Nhạc, mười ngón giao nhau.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Trình cũng chịu buông Tri Nhạc ra.

Tri Nhạc mở to hai mắt, trong mắt và môi đều nhiễm ánh nước, cậu như đang choáng váng, ngơ ngác nhìn Thẩm Trình.

Ngón tay của Thẩm Trình vẫn đang nâng cằm Tri Nhạc, hắn hơi lui về phía sau một chút nhưng vẫn gần trong gang tấc, hơi thở của cả hai hòa vào nhau.

“Giờ em đã tin chưa?”

“A?” Tri Nhạc chớp mắt, hơi mê mang, hiển nhiên cậu đã quên mất lời mình nói trước nụ hôn rồi.



Cậu nhìn Thẩm Trình không chớp mắt, trong mắt như chỉ còn lại khuôn mặt tuấn lãng của Thẩm Trình, cổ áo hắn đã cởi máy nút, lộ ra hầu kết và xương quai xanh gợi cảm, giờ đây Thẩm Trình không còn cho người ta cảm giác áp bách như mọi ngày, nhưng dù hắn chỉ nhìn Tri Nhạc như vậy nhưng không hiểu sao Tri Nhạc lại thấy tim mình đập thình thịch không thôi.

“Anh ơi, em…” Tri Nhạc nhỏ giọng nói.

“Ừm, làm sao vậy?” Thẩm Trình cũng nhỏ giọng đáp.

“Em, hơi ngượng.” Tri Nhạc liếm liếm môi làm cho đôi môi thêm hồng. Cậu đã sớm quen việc hôn Thẩm Trình, nhưng không biết tại sao mà lần này cậu lại thấy hơi ngượng.

Khóe miệng Thẩm Trình nhếch lên, mặt mày đều là ý cười, hắn hơi ngả người về phía trước, trán kề trán với Tri Nhạc, nhẹ giọng nói: “Có câu nói này, tiểu biệt thắng tân hôn*. Cần anh giải thích cho em không?”

*tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.

Nụ cười của Thẩm Trình vô cùng quyến rũ, mang theo chút mê hoặc, Tri Nhạc tự động nâng cằm lên, lờ đi câu hỏi của Thẩm Trình, cậu nói ra cái mà mình muốn ngay lúc này: “…… Còn muốn, hôn nữa.”

Thẩm Trình cười rộ lên.

Bên ngoài người lớn nói cười, trẻ con nô đùa.

Thẩm Trình cùng Tri Nhạc đang trộm trao cho nhau nụ hôn dưới ánh đèn.

Ánh đèn chiếu ra cái bóng của hai người, nom như một bức tranh.

Khi đôi môi tách khỏi nhau, Tri Nhạc thở dốc một lát, đuôi mắt phiếm hồng, Thẩm Trình cũng khẽ thở dốc, hắn cười cười, lau khóe miệng cho Tri Nhạc.

“Còn muốn……”

Tri Nhạc vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Trình, kéo hắn xuống.

Thẩm Trình khẽ cười một tiếng, đang định cúi đầu thì chợt có có hai đứa nhóc chơi đuổi bắt chạy vào phòng. Thẩm Trình nhanh chóng buông Tri Nhạc ra, đồng thời chuyển hướng ngồi, thân hình cao lớn che khuất Tri Nhạc.

Bọn trẻ chạy từ ngoài sảnh chính vào căn phòng đang sáng đèn này, cười ha ha rồi đứa chạy trước bị đứa chạy sau bắt được, cả hai nhanh chóng chạy đi.

Sợ bóng sợ gió một hồi.

Thẩm Trình quay đầu nhìn Tri Nhạc. Rõ ràng Tri Nhạc còn chưa phản ứng kịp, cậu không bị dọa sợ, vẫn dùng ánh mắt kia nhìn Thẩm Trình, trong mắt đều là hai chữ kia. (“còn muốn”)

Thẩm Trình sờ khóe miệng, ánh mắt dịu dàng chiều chuộng, rồi lại có chút bất đắc dĩ.

“Em còn nhìn anh như thế nữa thì chỉ sợ chuyện sẽ khó nói đấy.”

Thẩm Trình điều chỉnh tư thế, hít sâu một hơi, âm trầm điều chỉnh trạng thái.

Mà tình huống bên Tri Nhạc cũng chẳng đâu vào đâu, mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt mê ly, còn tiếp nữa thì lát sau biết ăn nói thế nào đây?

“Đợi chút nữa còn phải đi ra ngoài. Nhịn một chút.” tay Thẩm Trình ấn lên gáy Tri Nhạc, mang theo ý trấn an: “Nghe lời —— tối nay…… anh tới tìm em.”

Tri Nhạc tức khắc trợn to hai mắt, đêm nay đã sắp xếp giường xong cả rồi, tuy đều là nam, nhưng xét thấy hai người còn chưa kết hôn, phòng của Thẩm Trình vẫn ở trên tầng hai.

“Thật không ạ?” trong mắt Tri Nhạc tràn ngập chờ mong.

“Đã bao giờ anh lừa em đâu.” Thẩm Trình khẽ nói: “Nhớ đừng khóa cửa nhé.”

Tri Nhạc gật đầu liên tục, mà cậu vẫn chưa muốn thôi, nói: “Lại hôn, một cái cuối cùng đi ạ.”

Thẩm Trình hơi cúi đầu, Tri Nhạc ngửa đầu lên, chụt một cái thật nhẹ, cậu được như ý nguyện, cuối cùng cũng thỏa mãn.

Chương 70

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv