Còn 2 tiếng nữa là đến giờ hẹn, Lạc Vũ về chỗ ở tắm rửa thay đồ rồi theo Đan Hi Thanh đến viện nghiên cứu.
Tuy cậu vẫn luôn được Đan Hi Thanh quan tâm chăm sóc nhưng lại chưa từng đặt chân vào viện nghiên cứu, mọi khi cậu chỉ tình nguyện làm tài xế hoặc đến đại học thành lập lâm thời của căn cứ học tập. Nhưng giờ ngành luật mà cậu theo học lại chẳng có nhiều giá trị thực tế cho lắm.
“Em vào đây được ạ?” Lạc Vũ đứng ở cửa viện nghiên cứu, phía bên kia cửa kính là những nghiên cứu viên mặc đồng phục, ai nấy đều bận tối tăm mặt mày. Lạc Vũ mặc áo phông màu trắng ngắn tay kèm quần jean rách bụi bặm, trông hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí khẩn trương của họ.
“Vào đi, hiện tại cậu là người duy nhất có thể cung cấp thông tin về người bị nhiễm mà.” Đan Hi Thanh dẫn cậu vào trong, lúc vào cũng không có nhiều người chào hỏi cô, tất cả mọi người đều đang bận việc của mình.
Lạc Vũ nhìn xung quanh, dưới ánh đèn trắng đến lóa mắt, sắc mặt mọi người đều khá tiều tụy, trong không khí thoang thoảng mùi cà phê.
“Mọi người bận quá… Nghiên cứu có tiến triển ạ?” Lạc Vũ hỏi.
“Hầu như không có gì.” Đan Hi Thanh đi lên tầng trên, “Nhưng mà việc cần phải làm thì còn nhiều lắm.”
Tầng hai của viện nghiên cứu là một lối đi dài mà hẹp, ánh đèn không chói mắt như ở dưới tầng một, hai bên được chia thành những phòng nghiên cứu với tường kính sát đất, mỗi phòng có hai nghiên cứu viên cùng máy móc phức tạp phát ra tiếng động khe khẽ.
“Đây là gì ạ?” Lạc Vũ dừng lại trước một cái lồng tối màu, nhìn qua lớp kính thì không thấy rõ bên trong lắm, chỉ biết bên trong được chia làm nhiều ngăn, có động vật sống nào đó trong đó.
“Chuột bạch, dùng trong thí nghiệm.” Đan Hi Thanh mở đèn pin tùy thân của mình lên, hình ảnh chuột bạch mắt đỏ trong lồng lập tức hiện ra rõ ràng.
“Bọn chị tiêm cho chúng máu của người bị nhiễm, tất cả đều bị nhiễm bệnh.” Đan Hi Thanh tắt đèn pin đi rồi tiếp tục đi về phía trước, “Sau đó cho tiến hành thử nghiệm các loại thuốc khác nhau, đều không thể chữa khỏi cho chúng.”
“Tất cả động vật đều có thể bị nhiễm ạ?”
“Không, trước mắt thì chỉ có động vật có vú mới bị thôi.”
Hai người tiếp tục đi phía trước, vào một căn phòng trên hành lang.
“Nào, chúng ta trao đổi chút, về chuyện của Doãn Trừng.” Đan Hi Thanh ngồi xuống, lấy laptop ra rồi vừa gõ chữ vừa mở chức năng ghi âm.
“Cậu có biết tại sao cậu ta lại bị nhiễm không?”
“Em biết đại khái…” Lạc Vũ suy nghĩ một hồi, “Chúng em bị kẹt trong ký túc xá nam của đại học Thụy Thường, quyết định lên sân thượng chờ cứu viện. Khi chúng em ở trong lối thoát hiểm thì anh ấy bị người bị nhiễm gây thương tích.”
“Gây thương tích thế nào?”
“Em không thấy rõ, trên cánh tay anh ấy toàn là máu, hẳn là bị cắn.”
“Sau đó cậu ta không thiết sống nữa, để cậu lên sân thượng một mình?”
“…… Vâng.”
“Lúc gặp lại cậu ta là ngày hôm qua?”
“Đúng vậy.”
Đan Hi Thanh mệt mỏi dụi mắt. “Cho nên cậu không nhìn thấy quá trình cậu ta hoàn toàn biến thành tang thi, nói cách khác là chúng ta không có cách nào xác định cậu vẫn luôn giữ được ý thức của mình hay sau này mới tiến hóa như vậy.”
“Em nghĩ điều này chỉ có mình anh ấy biết thôi.” Lạc Vũ nhún vai.
“Cậu còn biết thêm gì nữa không? Bối cảnh gia đình Doãn Trừng chẳng hạn?”
“Em không rõ lắm, ở trường Doãn Trừng rất nổi tiếng, có mấy lời đồn em cũng không biết là thật hay giả nữa.”
“Ồ?” Đan Hi Thanh chống tay, cười rộ lên đầy hóng hớt, “Nói nghe xem nào.”
“Có người nói anh ấy là trẻ mồ côi.” Lạc Vũ đáp, “Nói anh ấy lớn lên trong cô nhi viện, bởi vì thành tích tốt nên được chính quyền địa phương tài trợ nên mới được đến đại học Thụy Thường học, hơn nữa anh ấy vẫn luôn đi làm thêm sau giờ học.”
“…Còn có người nói, ba anh ấy là… tội phạm giết người.”
“Cậu có tin vậy không?” Đan Hi Thanh hỏi.
Lạc Vũ lắc đầu, “Em không tin, Doãn Trừng là một người rất dịu dàng.”
“Cậu ta có bệnh gì không? Bệnh mãn tính không thể trị tận gốc ấy.”
“Em không biết.” Lạc Vũ cúi đầu, “Tuy rằng yêu thầm anh ấy rất lâu, nhưng mà trước đó em và anh ấy cũng không quen biết, chỉ có quan hệ là bạn cùng trường thôi.”
“… Được rồi.” Đan Hi Thanh đóng laptop lại rồi đứng dậy sửa soạn đồ muốn mang theo vào balo, thuận tay xoa xoa đầu Lạc Vũ, “Nhóc xui xẻo, vừa mới tỏ tình với người ta thì tận thế, chưa thấy ai xui xẻo đến vậy luôn.”
Tối 7 giờ rưỡi, hai người không có thu hoạch gì rời khỏi khỏi viện nghiên cứu rồi lái xe đến gần cổng ra vào.
“Tới rồi.” từ xa Lạc Vũ đã thấy Trương Anh và Giang Phàm đứng đợi, chớp đèn xe báo hiệu.
“Có thể đi rồi,” Trương Anh cùng Giang Phàm lên ghế sau, “Tôi đã đánh tiếng với người trực tối nay, nhưng lần này nếu chúng ta chết ngoài kia thì sẽ không được nhận trợ cấp.”
“Không có thì thôi.” Đan Hi Thanh hậm hực, “Dù sao tôi cũng không có thân thích gì, có bồi thường thì cũng quyên hết cho viện nghiên cứu ấy mà.”
“Đúng rồi, tiền bồi thường rồi cũng phải tái chế.” Giang Phàm ghẹo.
Một đám người không có người thân cùng nở nụ cười không thể hiểu nổi, Lạc Vũ nhớ tới người mẹ thân sinh cách mình cả nửa vòng trái đất, cũng nhịn không được mà cười theo.
Không khí nhẹ nhàng, bốn người cũng vậy, không còn không khí căng thẳng lúc trước. Thậm chí Giang Phàm còn bắt đầu lảm nhảm tám chuyện với Lạc Vũ, tuy rằng chỉ là mấy vấn đề lặt vặt hóng hớt thôi, ví dụ như vì sao Lạc Vũ lại thích Doãn Trừng, Lạc Vũ đã theo đuổi Doãn Trừng thế nào vân vân. Lạc Vũ xấu hổ cười cười rồi ngượng ngùng trả lời hàm hồ cho qua.
Tuy Lạc Vũ đang nói chuyện phiếm cùng Giang Phàm nhưng cậu vẫn luôn chú ý xung quanh. Bóng đêm khiến người ta sợ hãi, không biết ở nơi mắt không nhìn thấy đang có thứ gì đang ẩn nấp. Tầm mắt của cậu chỉ nằm trong vùng mà ánh đèn xe chiếu đến, còn lại thì tối đen như mực. Ban ngày vào thành phố thì không thấy gì nhưng đêm đến bọn họ mới thực sự cảm nhận được rằng thành phố này đã chết rồi.
Dọc đường xe chạy có ánh đèn mong manh xuất hiện trong bóng đêm.
Là một cái đèn màu giống cái treo trước cửa siêu thị.
“Đó là cái gì?” Giang Phàm cũng thấy được, hỏi.
“Không biết.” Đan Hi Thanh dán mặt lên cửa kính, “Trước hết cứ kệ nó, đến siêu thị tìm người quan trọng hơn.”
Lạc Vũ nhìn ánh đèn dần biến mất khỏi kính chiếu hậu, tiếp tục đi về phía trước. Khoảng nửa giờ sau, đèn màu nhỏ xinh đẹp trước cửa siêu thị hiện ra trước mắt.
“Chị Đan.” Trước khi xuống xe, Lạc Vũ lo lắng bắt lấy cổ tay Đan Hi Thanh, ánh mắt nóng rực, “Khẩn cầu chị, hãy coi anh ấy như một người bệnh, đừng bắt anh ấy phải làm những thí nghiệm lung tung.”
Đan Hi Thanh sửng sốt một chút, sau đó vỗ vỗ vai Lạc Vũ, “Yên tâm đi, chị đây không phải cái loại bác học điên ấy đâu.”
Trương Anh cùng Giang Phàm cảnh giác đeo kính nhìn ban đêm lên, sau khi xác nhận không có tang thi thì ra hiệu cho hai người xuống xe.
Lạc Vũ tiến lên gõ cửa kính, phát hiện cửa không khóa.
“Cẩn thận một chút.” Trương Anh nhẹ giọng nói, nhắm thẳng họng súng về phía cửa kính.
“Không sao đâu ạ.” Lạc Vũ đẩy nòng súng ra, “Anh ấy không có ác ý đâu, đừng làm anh ấy bị thương.”
Cửa kính mở ra, trong siêu thị có hai ngọn đèn sáng.
“Học trưởng?” Lạc Vũ mở miệng, “Em trở về tìm anh đây.”
Trong nháy mắt, Lạc Vũ chỉ cảm thấy một bóng đen sượt qua bên người cậu, sau đó là tiếng rống như dã thú và tiếng súng, Trương Anh bị đè xuống mặt đường.
Đan Hi Thanh mở đèn pin lên, Doãn Trừng đang đè Trương Anh xuống, sau lưng anh có một lỗ máu.
“Học trưởng!” Lạc Vũ thấy máu đen chảy ra thì phát hoảng, sợ hãi lao đến định ôm lấy Doãn Trừng từ phía sau, “Trương Anh! Không phải tôi đã nói đừng nổ súng sao! Không phải tôi đã nói là đừng nổ súng sao!”
“Hắn muốn giết tôi! Tôi không bắn thì chờ chết chắc?” Trương Anh dùng sức vặn cái tay đang bóp cổ mình của Doãn Trừng ra, một chân đá văng Doãn Trừng ra rồi xoay người lăn sang bên cạnh thở dốc, Lạc Vũ nhân đó ôm chặt lấy Doãn Trừng.
“Học trưởng! Anh ấy là bạn của em! Họ tới giúp chúng ta! Anh bình tĩnh chút!”
Doãn Trừng cảm nhận được hơi thở sau lưng, dần bình tĩnh lại, tiếng gầm trong cổ họng cũng giảm xuống.
Lạc Vũ để anh dựa vào vách tường, kiếm băng vải băng bó cầm máu cho anh. Doãn Trừng cúi đầu, dưới mái tóc dài tán loạn, một đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Trương Anh.
“Trên người hắn…” giọng anh gần như không đủ để người khác nghe thấy, không giống ngôn ngữ loài người mà giống tiếng dã thú thì thầm, “… có mùi của em.”
“Anh ấy không cố ý.” Lạc Vũ quấn chặt băng, “Thế nào rồi? Anh có thấy khó chịu không?”
Doãn Trừng không lên tiếng nữa, dựa lên vách tường, rất nhanh máu đen đã ngừng chảy.
“Năng lực hồi phục này… quá mạnh.” Đan Hi Thanh cảm thán một câu rồi đi tới ngồi xổm trước mặt Doãn Trừng. Cô vươn tay muốn giao lưu hữu hảo với Doãn Trừng. “Xin chào, tôi tên Đan Hi Thanh, là nghiên cứu viên của căn cứ nhân loại.”
Doãn Trừng giương mắt nhìn cô, không hề có ý gì định bắt tay với cô.
Trương Anh bình tĩnh lại, vẫn cảnh giác chĩa súng về phía Doãn Trừng.
“Đừng như vậy, Trương Anh đại ca.” Lạc Vũ đỡ Doãn Trừng, trong giọng nói có chút phẫn nộ, “Không thì tôi đảm bảo lần tới đạn sẽ bắn thẳng vào người tôi đấy.”
Giang Phàm đi đến bên cạnh Trương Anh ý bảo anh hạ súng xuống.
“Chị định làm gì ạ?” Lạc Vũ nhìn Đan Hi Thanh móc kim tiêm, thiết bị truyền dịch và lấy máu trong balo ra, hỏi
“Lấy máu.” Đan Hi Thanh giơ kim tiêm ra trước mặt Doãn Trừng, “Anh đẹp trai, không ngại mất chút máu chứ?”
Doãn Trừng quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ, Lạc Vũ gật đầu với anh.
Rất nhanh kim tiêm đã đâm vào mạch máu của Doãn Trừng, máu gần như đã hóa đen chảy vào trong ống kim tiêm, được lưu trữ trong ống đựng hình trụ dài.
Lấy xong máu, Đan Hi Thanh lại lấy đèn pin ra kiểm tra mắt Doãn Trừng và vết thương trên người anh một lượt.
Lạc Vũ để Doãn Trừng nửa dựa vào trong lòng cậu, căng thẳng quan sát phản ứng của Doãn Trừng, cậu sợ Đan Hi Thanh không cẩn thận sẽ bị anh cắn cho một miếng. Doãn Trừng lại rất nghe lời, trừ lúc bị vén áo kiểm tra thì hơi thiếu kiên nhẫn, cả quá trình đều nắm tay Lạc Vũ, tùy ý để vị “bác sĩ” không biết từ đâu nhảy ra này bài bố.
“Nhiệt độ cơ thể là 18.7 độ C.” Đan Hi Thanh ngồi xổm trên mặt đất ghi chú vào laptop, “Tim có nhịp đập mong manh.”
“Có nhịp tim ạ?” Lạc Vũ kích động nâng cao giọng, “Đây là dấu hiệu tốt ạ?”
“Xin lỗi nha đồng chí này.” Đan Hi Thanh lắc đầu, “Ở căn cứ không nghiêm túc nghe giảng đúng không? Người bị nhiễm đều có nhịp tim cực mong manh.”
Lạc Vũ còn muốn nói cái gì nhưng đột nhiên người trong lòng lại cử động. Doãn Trừng nắm lấy cổ tay cậu rồi đứng dậy. Trương Anh đứng một bên duỗi tay ra sau lưng định rút súng, Đan Hi Thanh cũng dọn đồ lùi về sau hai bước.
“Học trưởng, sao vậy?” Lạc Vũ đứng lên theo, bất an chạm nhẹ vào tay Doãn Trừng.
Tóc Doãn Trừng xõa tung, nhìn không rõ vẻ mặt anh. Anh đi từng bước về phía cửa, dừng lại trước cửa kính, con ngươi màu đen hướng về chỗ sâu trong bóng đêm.
Giang Phàm lập tức mở thiết bị nhìn trong đêm ra, chạy ra cửa quan sát xung quanh.
“Sao thế?” Đan Hi Thanh và Lạc Vũ không thấy gì cả, ghé lên cửa kính nhìn thì cũng chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình thôi.
Giang Phàm lẩm bẩm: “Có thứ gì đó…… đang tiến về phía này.”
Topping Trà Sữa: cả xe có 3 người dính mùi của Lạc Vũ, nhưng người nào đó không tấn công chị gái, không tấn công một cậu lính choai choai mà cứ phải ông anh cao to ngầu lòi cơ. Tại sao nhể?