Cấm Hôn Môi

Chương 565



“Ha ha ha ha ha ha ha ha……”

Trong văn phòng Thẩm Trình, Tần Việt đọc tin nhắn Phương Mộc gửi tới, cười như điên.

“Không phải chứ, cậu, Thẩm tổng, Thẩm nhị thiếu, lão Thẩm, thế mà cậu lại là…!”

Tần Việt chỉ vào Thẩm Trình, vẻ mặt không thể tin nổi. Tuy giữa người yêu với nhau cũng không phân chia quá rõ ràng trên công dưới thụ vân vân, cũng không tồn tại sự phân chia bên mạnh bên yếu, nhưng dù thế nào đi nữa, tổng giám đốc cao lớn anh tuấn, lạnh lùng bá đạo và nhóc ngốc đẹp trai, hồn nhiên, đáng yêu, vừa nhìn đã hiểu phân chia “thân phận” như thế nào rồi. Bây giờ lại nói kết quả là trái ngược?!

Quả thực là khó tin như sét đánh giữa trời quang!

Tần Việt thoáng tưởng tượng mấy hình ảnh không hài hòa lắm, thật sự không tưởng tượng nổi bộ dáng ứ ừ của hai người này, chỉ có thể cười gập cả người.

Sau khi Thẩm Trình hiểu được toàn bộ nội dung, sắc mặt hắn trầm như nước.

“Thẩm nhị thiếu, đây không phải sự thật đâu, nhỉ?”

“Đi ra ngoài.” Thẩm Trình lạnh lùng đuổi khách.

“Đừng giận mà, chuyện vui thế này, không tận hưởng thêm chút thì tiếc lắm.” Tần Việt cười hề hề đê tiện, sao mà cứ thế rời đi được, hơn nữa gã còn nhạy bén bắt được thông tin có ích: “Nói vậy thì, ít nhất bây giờ hai người đang ngủ chung hả?”

Vẻ mặt Thẩm Trình bình tĩnh, ngón tay thon dài lật tài liệu, xẹt xẹt xẹt.

“Chậc chậc chậc, Thẩm nhị thiếu của chúng ta đúng là miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật, ngoài miệng thì nói không cần ép yêu, thực tế lại… lại còn… ha ha ha ha!”

“Cút, ra, ngoài.”

“Đợi chút đợi chút, để tôi cười thêm một lát ha ha ha.”

“Người đâu, gọi bảo an, tiễn khách!” Thẩm Trình gọi điện thoại nội bộ trong văn phòng, chỉ lát sau Chu Huy đã đưa mấy người bảo an vội vàng đi vào, vô cùng khó hiểu, nâng Tần Việt đang cười to ra ngoài.

“Hiểu lầm rồi, tôi tự đi, tôi tự đi.”

Thực ra Tần Việt chỉ cần nghĩ một chút là đã hiểu trong chuyện này đã có hiểu nhầm, nhưng thường ngày Thẩm Trình lạnh lùng, khiêm tốn, hoàn mỹ, khó khăn lắm mới có chuyện như thế này xảy ra, miễn cưỡng có thể coi là “điểm yếu” của hắn, sao gã có thể buông tha dễ dàng được. Tần Việt cười cho đủ tư cách bạn bè rồi nghênh ngang rời đi.

“Sao thế ạ?” Đặc trợ Chu Huy rất quan tâm săn sóc hỏi: “Thẩm tổng không sao chứ?”

Sắc mặt Thẩm Trình rất phức tạp, chẳng nói chẳng rằng, hắn xua tay, ý bảo không có việc gì hết.

Mà hôm nay, chưa đến 6 giờ Thẩm Trình đã phá lệ tan tầm trước rồi, hắn nhanh chân rời khỏi văn phòng.

“Em, đã nói gì đâu.”

Thẩm Trình về sớm khiến Tri Nhạc bất ngờ và mừng rỡ, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện ra hình như sắc mặt Thẩm Trình sai sai, sau đó lại bị hắn hỏi chiều nay đã nói những gì với Phương Mộc. Hôm nay lúc Phương Mộc rời đi còn nói với Tri Nhạc là: “Có lẽ tối nay cậu sẽ xong đời”, Tri Nhạc không hiểu, Phương Mộc nói: “Chờ Thẩm Trình về hỏi lời cậu nói thì cậu sẽ biết”, nhưng bây giờ Thẩm Trình đã về, hỏi mấy lời của cậu mà Tri Nhạc vẫn không hiểu lắm.

“Em, cứ nói thật thôi mà.”

Tri Nhạc không rõ mình nói sai chỗ nào, Phương Mộc nói lúc ngủ ai ở trên thì là công, mỗi đêm cậu đều nằm gác chân gác tay lên người Thẩm Trình, gần như là nằm lên người hắn rồi, chẳng lẽ như thế còn chưa phải là nằm trên à?

Thẩm Trình nhéo vùng trán giữa hai mày.

Tri Nhạc có chút lo sợ.

“Có phải em đã, gây phiền cho anh không ạ?” Tri Nhạc bất an quan sát vẻ mặt Thẩm Trình, thoạt nhìn hắn không có vẻ gì là tức giận mà giống như đang muốn răn dạy người khác, lại tựa như có chút bất đắc dĩ.

“Lấy điện thoại ra đây.” Thẩm Trình nói.

Tri Nhạc ngoan ngoãn lấy ra.

Thẩm Trình mở giao diện chat, quét mắt một lượt, mày giật giật, vuốt màn hình rồi trả cho Tri Nhạc, “Sửa ghi chú đi.”

“Ơ,” Tri Nhạc nhận điện thoại, “Sửa cái gì cơ.”

Tri Nhạc sờ mũi, cái ghi chú này không đúng chỗ nào ư?

Thẩm Trình không nói lời nào, yên lặng nhìn Tri Nhạc.

… Được rồi, Tri Nhạc đành cúi đầu mở phần sửa chữa ghi chú.

“Bà xã, được không?” Tri Nhạc ngẩng đầu trưng cầu ý kiến, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Trình thì nói ngay: “Ồ, cũng không được.”

Hai người ngồi trước bàn ăn, bữa tối còn chưa bắt đầu, Thẩm Trình cởi cà vạt, khoanh tay, đầu ngón tay vô thức gõ lên khuỷu tay, hắn giống như một vị giám khảo, hai mắt đen kịt nhìn Tri Nhạc chăm chú như đang giám sát học sinh làm bài thi.

“Ông xã?” Tri Nhạc nghiêm túc suy nghĩ, đưa ra một phương án khác.

Ngón tay đang gõ của Thẩm Trinh chợt dừng lại.

“Cũng không được à.” Tri Nhạc xem mặt đoán ý, thấy Thẩm Trình vẫn không nói gì thì tự động gạch bỏ, tiếp tục vắt óc: “Bảo bối? Darling? Anh yêu… À, đều không được… Anh đừng nhíu mày mà.”

Đây đều là mấy xưng hô mà Tri Nhạc tham khảo trong sách với trên TV, vắt hết óc mới moi ra được, đến đây thì tịt rồi… mà cảnh này khiến Tri Nhạc có cảm giác quen quen.

Đúng rồi, lúc trước khi mới gặp nhau cũng từng tham khảo cách xưng hô, khi ấy Thẩm Trình không thích mấy cái xưng hô “hoa hòe hoa sói” này, cuối cùng hắn miễn cưỡng chấp nhận cho cậu gọi là “anh trai”.

“Vậy, hãy cứ, đổi thành ‘anh trai’ di.”

Tri Nhạc thấy sắc mặt Thẩm Trình không thay đổi thì biết hắn đồng ý rồi, cuối cùng cũng được thở phào, sau đó cậu bắt đầu sửa.

Nhưng mà chuyện này cũng làm cậu ý thức được một chuyện.

“Anh ơi, chúng ta hiện tại, có được tính là đối tượng không ạ?”

Thực ra từ lần trước khi Thẩm Trình nói rõ thì hai người cũng chưa từng nhắc lại nó. Lúc ấy Tri Nhạc còn nói phải nỗ lực khiến Thẩm Trình thích mình, nhưng sau đó lại xảy ra một loạt sự kiện, mối quan hệ giữa hai người cũng thay đổi theo, Tri Nhạc cũng quên luôn chuyện phải “nỗ lực”.

Còn tưởng trong khoảng thời gian này Thẩm Trình đã đổi ý, hóa ra vẫn chưa.

“Vẫn chưa được tính à,” Tri Nhạc nhẹ giọng nói: “anh trai, vẫn, không thích em.”

Trong giọng Tri Nhạc không có oán giận, không có trách cứ, cậu chỉ đang trần thuật lại một sự thật mà mình vừa mới phát hiện ra mà thôi, cũng không thể nói là đau lòng, cậu chỉ thấy hơi mất mát, đồng thời lại bắt đầu lo lắng, sau này phải giải thích với ông nội thế nào đây.

Sửa ghi chú xong, tên đã đúng rồi, mà Thẩm Trình lại không hài lòng, vui vẻ gì cho cam. Bằng mắt thường có thể thấy cảm xúc Tri Nhạc trở nên suy sụp, tâm tình Thẩm Trình cũng bỗng nhiên đi xuống theo. Vốn ý của hắn không phải là làm Tri Nhạc không vui.

Khiến Tri Nhạc vui vẻ thì rất đơn giản, một câu nói mà thôi.

Nhưng càng chưa đủ rõ ràng, chưa đủ xác định thì hắn càng không thể lừa gạt có lệ cho qua, như vậy thật sự rất thiếu đạo đức, cũng quá vô trách nhiệm.

“Ăn cơm trước đã.” cuối cùng Thẩm Trình chậm rãi nói: “Chuyện sau này… sau này hẵng nói.”

“Ò.” Cơm được dọn lên, Tri Nhạc lại như không để bụng nữa.

Nhưng thực ra trong lòng Tri Nhạc vẫn rất để ý. Lúc trước cậu “đắc ý vênh váo” quên sạch thì thôi, giờ được nhắc nhở, nhớ ra rồi thì phải ghi nhớ trong lòng.

Trên thảm cỏ xanh rì, Tiểu Nhạc và Tiểu Trình sung sướng đuổi bắt nhau, Tri Nhạc vẫn còn rất sầu muộn.

“Ông nội sắp trở lại rồi, làm sao bây giờ?” Tri Nhạc khẽ than.

Tuy lúc trước ông nội từng nói không thích thì không bắt buộc, nhưng nếu lúc trước ông nội đã thúc đẩy chuyện này thì hẳn trong lòng ông đã chờ mong, đợi một kết quả tốt.

“Tra nam.” Phương Mộc giận dữ nói.

Vốn y chỉ định hỏi Tri Nhạc một chút xem hôm qua có bị mắng không, ai ngờ y lại hỏi ra được thứ khác.

“Cậu không được, nói anh ấy như vậy.” Tri Nhạc nói.

Phương Mộc xì một tiếng: “Chẳng nhẽ sai à, cũng ngủ với cậu rồi mà còn không… Từ từ,” nói tới đây, Phương Mộc chợt nhớ ra cái gì đó, y dừng lại, hỏi Tri Nhạc: “Hai người ngủ là ngủ như thế nào?”

Tri Nhạc không rõ vì sao lại hỏi cái này: “Thì cứ, ngủ như vậy ấy.”

“Loại nào?”

Tri Nhạc cảm thấy Phương Mộc thật kỳ lại, thế này phải trả lời thế nào đây, cậu nghiêm túc suy nghĩ, nói thật: “Bọn tôi ngủ một đầu, dựa gần đầu người kia, có đôi khi tôi còn, ôm eo anh trai ngủ… Eo của anh trai, ôm rất thoải mái.”

“…… Không có làm cái khác?”

“Khác? Cái gì khác?”

Phương Mộc đưa tay tạo dáng, Tri Nhạc mờ mịt nhìn y, ánh mắt Phương Mộc trở nên kỳ lạ.

Tự nhiên Phương Mộc không biết nên nói gì cho phải, đành nói có chỗ sai sai. Bởi vì có liên quan đến Tần Việt nên ít nhiều gì Phương Mộc cũng hiểu biết chút chút về Thẩm Trình. Sinh hoạt cá nhân của Thẩm Trình sạch sẽ, khiêm tốn, mấy năm nay không có tai tiếng gì, người như vậy hoặc tự mình kiềm chế, hoặc có nguyên tắc cứng rắn, dù thế nào thì với tính nết cùng nhân phẩm của Thẩm Trình, nếu thực sự đã xảy ra quan hệ với người ta thì tuyệt đối sẽ không lần lữa ba phải, không muốn chịu trách nhiệm.

Loanh quanh nửa ngày, hóa ra là hiểu nhầm chứ thật ra không có chuyện gì sao?

Mỗi đêm có thiếu niên xinh đẹp nằm trong ngực, chung chăn chung gối, lại chẳng có gì xảy ra, Phương Mộc nghi ngờ năng lực của Thẩm Trình ở phương diện nào đó, hay nên nói một câu quân tử đoan chính quá giỏi?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trạng thái như vậy cũng có chút vấn đề.

“Cậu hy vọng ở bên hắn à?” Phương Mộc hỏi.

Tri Nhạc gật đầu: “Muốn ở bên nhau.”

Phương Mộc: “Cậu thích hắn?”

Tri Nhạc tiếp tục gật đầu, không có gì do dự: “Anh trai rất tốt.”

Phương Mộc nhún vai, thừa nhận: “Đúng là hắn rất tốt. Lúc trước khi hắn công bố xu hướng tình dục đã là rể hiền trong lòng không ít người, sau khi công bố vẫn rất được chào đón —— chỉ là phụ nữ đã đổi thành đàn ông. Có tiền, có thế, lại đẹp trai, còn ưu tú, đàn ông như vậy ai mà không thích chứ. Tuy cậu ở gần nhưng cũng không được thiếu cảnh giác, cẩn thận bị người khác nắm được sơ hở.”

Tri Nhạc nghe mà hơi buồn, tự nhiên lại có thêm áp lực.

“Tôi nên làm thế nào đây?”

Lúc trước cậu nói phải nỗ lực khiến Thẩm Trình thích mình, nhưng thực tế phải làm thế nào thì chịu.

“Trước kia cậu đã từng theo đuổi ai chưa?”

Tri Nhạc lắc đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Bị người khác, theo đuổi rồi.”

“Ồ?” hương Mộc thực cảm thấy hứng thú, Tri Nhạc lớn lên đẹp trai, tính cách tốt, dù hơi ngu một tí nhưng chắc chắn cũng không thiếu người thích, “Theo đuổi thế nào hả?”

“Tôi, chạy phía trước, cô ấy, đuổi theo sau.” Tri Nhạc nghiêm túc nói.

Phương Mộc:……

“Theo đuổi! Không phải cậu chạy tôi đuổi theo!” Bức tranh Phương Mộc đang vẽ vì y kích động, tay run lên, cứ thế bị vẽ hỏng.

“Tôi còn chưa nói xong mà,” Tri Nhạc nói tiếp: “cô ấy viết, một phong thư, tôi không đọc, thế là cô ấy đuổi theo tôi, muốn đọc cho tôi nghe. Câu đầu tiên là, Nhạc Tử thân ái…”

“…… Sau đó thì sao?”

“Tôi chạy, nhanh như bay, cắt đuôi người kia.”

“Ồ……”

“Ừm ~”

Đây là chuyện trước khi Tri Nhạc bị bệnh, xảy ra khi cậu học tiểu học, sau này Tri Nhạc không nhớ rõ nữa, nhưng vì chuyện quá buồn cười nên thỉnh thoảng Giang Thiện Nguyên vẫn coi đó là chuyện thú vị để kể, đến giờ Tri Nhạc vẫn nhớ rõ như in.

Hiển nhiên kinh nghiệm không có ích với lúc này, Tri Nhạc phát sầu, hình như muốn cưa được Thẩm Trình cũng không đơn giản lắm, Thẩm Trình cái gì cũng có, chẳng thiếu thứ gì, ai cũng từng gặp, người lại thông minh…

“Thật ra cũng không khó đến vậy đâu. Còn đơn giản hơn đối phó với trai thẳng nữa.” Phương Mộc nói: “Tôi còn bắt được trai thẳng, việc cậu bắt được Thẩm Trình cũng không phải là không có hy vọng.”

“Trai thẳng? Ai cơ?”

“Còn có thể là ai nữa, Tần Việt đó.”

Tri Nhạc bị y gợi hứng thú: “Cậu, bắt thế nào vậy?”

Phương Mộc gỡ bức tranh hỏng xuống, vo tròn vứt đi, y nói: “Nói ra thì dài lắm.”

“Tôi muốn nghe mà.”

Tri Nhạc và Phương Mộc ngồi xếp bằng trên mặt thảm, sách và tranh tùy ý vứt một bên, vừa ăn trái cây vừa kể tình sử của Phương Mộc. Vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo của Phương Mộc chẳng còn sót lại mảnh nào, sau khi đã trở nên quen thuộc, nói không ít chuyện, giữa Tri Nhạc và y không có bí mật nào, cái gì cũng có thể tám. Dù sao một người dám nói, một người dám nghe.

“Hắn lớn hơn tôi ba tuổi, nhà chúng tôi là hàng xóm lâu năm.” Phương Mộc bắt đầu kể.

Phương Mộc sinh ra đã ốm yếu, cho nên từ nhỏ Tần Việt đã được người nhà ân cần dạy bảo, dặn dò vô số lần là phải che chở cho em trai cách vách. Hai người cùng nhau tập tễnh học đi, cùng lớn lên, cùng đến trường, trong cuộc đời Phương Mộc, Tần Việt đóng vai anh trai, vệ sĩ, bảo mẫu cùng mấy nhân vật khác. Trong lúc ốm đau liên miên, bị bạn cùng lứa chê cười phải lủi thủi một mình, Phương Mộc đã quen ỷ lại vào người anh trai còn thân hơn người nhà, đâu đâu cũng như hình với bóng với mình này.

Dù sau này Phương Mộc đã khỏi bệnh, hai người đã trưởng thành, phương thức ở chung này vẫn được giữ nguyên. Dù Phương Mộc có yêu cầu gì thì Tần Việt cũng không thể từ chối, luôn cố gắng thỏa mãn y.

Tình cảm Phương Mộc dành cho Tần Việt đã thay đổi vào cái tuổi tình đầu xuất hiện, khi Tần Việt không từ chối người theo đuổi gã tặng điểm tâm ngọt, Phương Mộc đã phát giận rất dữ, do đó y đã nhận ra lòng mình: Y có dục vọng chiếm hữu với Tần Việt, đã không còn chỉ là thói quen nữa mà đã là tình yêu.

Phương Mộc rối rắm, mâu thuẫn, tự trách xong thì cuối cùng quyết định nghe theo tiếng gọi con tim, thuận theo bản năng mách bảo, thay đổi mối quan hệ giữa hai người.

Với việc Phương Mộc theo đuổi mình, Tần Việt lấy làm khiếp sợ, mâu thuẫn rối rắm càng sâu. Nhưng mấy năm nay gã đã quen không thể từ chối Phương Mộc bất cứ điều gì, nhìn Phương Mộc từ nhỏ đã được chính tay mình che chở không để y chịu xíu uất ức nào, giờ lại vì bị mình cự tuyệt và tránh né mà phải đau lòng, khổ sở, lòng gã càng thêm đau đớn.

Tần Việt không rõ giữa mình và Phương Mộc có được tính là tình yêu không, khi gã đang lưỡng lự thì Phương Mộc đã quyết đoán sử dụng một phương pháp được ăn cả ngã về không, hoàn toàn đập tan những do dự của Tần Việt.

“Cái gì cơ?” Câu chuyện đã tới phần đặc sắc, Tri Nhạc nghe đến mê mẩn.

“Tôi ngủ với hắn.” Phương Mộc chậm rì rì nói: “Nói đúng hơn thì là khiến hắn ngủ với tôi.”

Tri Nhạc:……

Sáng hôm sau khi Tần Việt tỉnh lại, Phương Mộc còn hơi thấp thỏm, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng chửi rồi đoạn tuyệt quan hệ, ai ngờ tự dưng Tần Việt lại ngộ đạo, nhìn rõ lòng mình, sau đó Tần Việt nói cho Phương Mộc biết, trong lòng gã luôn tồn tại rào cản về mặt thân thể, vô cùng mông lung, mà chuyện kia xảy ra đã phá tan phòng tuyến cuối cùng này.

Nếu thân thể và tâm hồn đều có thể tiếp nhận đối phương, khao khát đối phương thì còn do dự cái gì nữa? “Phương pháp đơn giản thô bạo nhất chính là ngủ thử một lần.” Phương Mộc nói: “Tuy đàn ông không thiếu người chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới nhưng sau khi nảy sinh quan hệ thì tình cảm vẫn khác trước.”

Tri Nhạc ngây thơ ngây ngốc nghe, mơ hồ biết ngủ trong miệng Phương Mộc không giống ngủ bình thường lắm.

“Nhưng tạm thời phương pháp này không thích hợp với cậu.” Phương Mộc không giải thích hàm nghĩa thực sự của cái “ngủ” này và phương pháp thao tác cụ thể, chỉ vì với tính nết và định lực của Thẩm Trình, cùng thủ đoạn bây giờ của Tri Nhạc, hiển nhiên phương pháp này không có tính khả thi, có khi đến cuối Tri Nhạc còn tự bê đá đập chân mình ấy chứ.

“Cậu vẫn nên đi theo con đường truyền thống, tiến lên dần dần, đi từng bước một đi thôi.”

Tri Nhạ gật đầu như gà mổ thóc, trong mắt tràn đầy tin phục.

Ấn tượng của cậu về Tần Việt rất rõ ràng, người đàn ông ấy có mái tóc húi cua, hai bên cạo rồi nhuộm xanh, hai cánh tay mạnh mẽ xăm kín hình, ban ngày mặc tây trang giày da thì giống tinh anh giới kinh doanh, tới ban đêm thì miệng ngậm điếu thuốc, sương khói lượn lờ, chè chén cùng người này người kia, cả người tràn ngập hơi thở lưu manh.

Tri Nhạc từng thấy gã trầm mặc, trước mặt khách hàng khóc lóc la lối quấy phá và khi giáo huấn nhân viên làm sai, khí thế rất mạnh mẽ.

Khí thế của gã khác với Thẩm Trình, Thẩm Trình là không giận mà uy, chỉ nhàn nhạt liếc một cái đã đánh thẳng vào lòng người, khiến đáy lòng kẻ đó phát lạnh, vô cùng áp lực. Cảm giác áp lực mà Tần Việt mang lại thì càng đơn giản trực tiếp hơn, giống mấy đại ca xã hội đen, khiến người ta sợ hãi, không dám chọc.

Một người như vậy, lại chỉ ngoan ngoãn với mình Phương Mộc, để y muốn làm gì thì làm.

“Tổ tông, được rồi chứ.” “Được được được, tổ tông.” mấy câu này gần như đã trở thành câu cửa miệng của Tần Việt, chuyên sử dụng trước mặt Phương Mộc.

Tri Nhạc nghe hết chuyện của Phương Mộc và Tần Việt, rất kính nể Phương Mộc.

Hóa ra Phương Mộc lại chủ động theo đuổi Tần Việt.

Phương Mộc thật là lợi hại nha.

Tri Nhạc đang lạc lối bỗng như tìm được ánh đèn, coi Phương Mộc như cao nhân, cậu thành kính hy vọng được chỉ điểm: “Tuần tự tiến tới, như thế nào đây?”

Phương Mộc nói: “Ừm, thì…”

Hai mắt Tri Nhạc lập lòe phát ra ánh sáng chờ mong và ham học.

Phương Mộc dân chuyên đã bỏ mình, tuy đúng là y đã chủ động theo đuổi được tình yêu của mình, nhưng từ nhỏ tới lớn y cũng chỉ có một người kia thôi, nhìn thì có vẻ cao thâm khó dò chứ thật ra kinh nghiệm lại vô cùng thiếu thốn, cũng chẳng hề có giá trị tham khảo.

Phương Mộc cùng Tri Nhạc mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau chốc lát, sau đó Phương Mộc tìm ra được một cách.

Phương Mộc nói, “Để tôi giúp cậu tìm ra phương án cụ thể.”

Phương Mộc lấy máy tính, cùng Tri Nhạc ngồi dưới gốc cây, nghiêm túc lên mạng.

“Rất đơn giản nhé,” Phương Mộc nhìn màn hình một lúc, nhướng mày, “quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế, vậy thôi.”

Tri Nhạc đọc hơi chậm, chỉ cảm thấy không đơn giản như vậy.

“Như thế thực sự, được không?” Tri Nhạc không chắc lắm, “Tôi sợ, mình không làm được ấy.”

Phương Mộc vỗ vai Tri Nhạc, cỗ vũ bạn tốt: “Tôi cảm thấy cậu có thể. Thẩm Trình đối xử với cậu khác với những người khác, trong lòng lắn, chắc chắn cậu có ý nghĩa không tầm thường.”

Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Phương Mộc ủng hộ Tri Nhạc chủ động hơn. Nếu đối phương chẳng hề có ý gì thì dù là y và Tần Việt lúc trước, hay Tri Nhạc và Thẩm Trình bây giờ, y sẽ không để chính mình, để Tri Nhạc quá chủ động.

Tuy không rõ Thẩm Trình với Tri Nhạc đã đến mức nào nhưng trong cuộc sống thường ngày của Thẩm Trình và Tri Nhạc, trong từng cử chỉ lời nói đều phát ra tín hiệu nào đó.

Điểm này thì Phương Mộc tin mình không hề nhìn nhầm.

“Thật không?” Tri Nhạc lập tức lấy lại niềm tin: “Vậy tôi, sẽ cố gắng học!”

“Cái này, cái này, còn cả cái này nữa,” Phương Mộc chọn lọc rồi tổng hợp, “Mấy bài viết và video này cậu xem kỹ vào, gần như mọi tinh hoa đều ở trong này rồi.”

“Được được.”

Ánh mặt trời đầu hè rực rỡ sáng chói, gió nhẹ cuốn theo hương hoa thoang thoảng, Tiểu Nhạc và Tiểu Trình đuổi theo cánh bướm dập dìu.

Phương Mộc tiếp tục vẽ tranh, Tri Nhạc ghé vào bàn làm việc tạm thời, trước mặt là máy tính, sổ tay, vẻ mặt chuyên chú, vừa xem vừa viết bút ký, lúc thì dừng lại nhíu mày, lộ vẻ suy tư ngẫm nghĩ.

Cứ thế đến mấy ngày sau.

Tri Nhạc nói với Thẩm Trình: “Anh ơi, em bắt đầu, theo đuổi anh đây, anh sẵn sàng chưa?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv