“Nhạc Tử.”
“Mộc Tử.”
Buổi tối, Tri Nhạc tắm rửa rồi lên giường, khi sắp ngủ thì lại nhận được tin nhắn của Phương Mộc.
Phương Mộc: Có quấy rầy hai người không?
Tri Nhạc: Tôi chưa ngủ đâu.
Phương Mộc: Cậu? Cậu với Thẩm Trình không ngủ cùng nhau hả?
Tri Nhạc: Cùng nhau mà. Anh ấy còn đang bận việc.
Phương Mộc:!!!
Tri Nhạc:?
Phương Mộc: Hai người không làm cái kia à?
Tri Nhạc: Cái gì cơ?
Phương Mộc: ……
Tri Nhạc: Cái gì cơ?
Tri Nhạc đang tập thể dục trên giường trước khi ngủ, duỗi tay rồi duỗi chân, màn hình điện thoại lại sáng lên, vẫn là Phương Mộc.
Phương Mộc: “Đáng ra lúc này phải thuận lý thành chương làm cái kia mới đúng chứ. Thế mà hai người lại không làm gì? Tôi có một nghi ngờ hợp lý.”
Tri Nhạc: “Cái gì?”
Phương Mộc: “Có phải hắn ta không được không?”
Tri Nhạc: “Gì cơ?”
Phương Mộc: “Thôi được rồi… Dù sao thì cũng chúc mừng cậu được như ý, tốt xấu gì cũng đã thu phục được hắn.”
Tri Nhạc: “Chưa đâu. Tôi còn phải nỗ lực tiếp.”
Phương Mộc: “???”
Giây tiếp theo, điện thoại đổ chuông, Phương Mộc gọi điện thoại luôn.
“Còn cái gì mà phải nỗ lực tiếp? Không đúng, rõ ràng hôm nay… Buổi tối về nhà, hắn không nói gì với cậu sao?”
Phương Mộc vừa rửa mặt xong, cũng đang nằm thả lỏng trên giường gọi điện cho Tri Nhạc, giọng y đầy khó hiểu.
Tri Nhạc đáp: “Chưa nói, gì cả.”
Phương Mộc: “Cái gì cũng chưa?”
Tri Nhạc nghĩ rồi báo lại: “Nói tôi, đối phó với tình địch, rất giỏi.”
Phương Mộc: “Không còn gì nữa?”
Thật ra còn chuyện hỏi “Hôm nay có thích em hơn chút không” nhưng Tri Nhạc cũng chẳng mong được đáp lại nên có nói hay không thì cũng như nhau. Vì vậy Tri Nhạc kể hết rồi.
Phương Mộc: “Không thể nào. Rõ ràng hắn đã… Không có chuyện tôi phán đoán sai được. Nhưng vì sao lại không nói với cậu?”
Tri Nhạc đứng lên, lật người, trồng cây chuối trên đầu giường, cặp chân dài thẳng tắp dán lên tường.
Phương Mộc: “Không thể thế được, xin lỗi đi? Không thể nào! Vì sao lại thế? Cố ý không nói à?”
Phương Mộc đinh ninh là cảm giác của mình không hề sai, nhưng phát triển của sự việc lại không như y dự kiến, vì vậy y lấy kinh nghiệm và lý luận vô cùng cằn cỗi của mình ra để đoán mò, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể cho ra một kết luận mình từng đưa ra trong quá khứ:
“Đúng, chính là cố ý không nói. Nhất định hắn rất hưởng thụ việc được cậu theo đuổi cho nên mới không làm rõ để tiếp tục hưởng thụ khoái cảm được theo đuổi kia. Có ý dắt mũi cậu. Quá đáng! Tra nam!”
Tri Nhạc dựa lên tường trồng cây chuối, mặt và tai đều đỏ bừng, khó khăn nói: “Đừng nói anh ấy, như vậy.”
“Đây là biến tướng của chiêu lạt mềm buộc chặt, cậu có hiểu không?”
Phương Mộc cũng vừa mới tắm xong mặc áo may ô quần đùi đơn giản, trông như một nhóc lưu manh lôi thôi đầu đường xó chợ, tóc dài buộc một nửa, dài chấm vai, làn da tái nhợt, y lười biếng dựa vào thành giường, răn dạy Tri Nhạc qua điện thoại.
“Còn che chở cho hắn, không tiền đồ! Tên ngốc này.”
Có tiếng bước chân lẹt xẹt vang lên, Tần Việt đi dép lê vào phòng ngủ.
“Đừng gọi Tri Nhạc như vậy.” Giọng Tần Việt xuyên qua điện thoại truyền tới bên Tri Nhạc.
“Không sao đâu.” Tri Nhạc nói, không hề để bụng cách gọi của Phương Mộc, Phương Mộc cũng giống Thẩm Trình, mặc dù gọi cậu là ngốc nhưng hàm nghĩa thì khác.
“Tôi nói cho cậu nghe, từ hôm nay trở đi, cậu đừng theo đuổi hắn nữa, xem hắn làm thế nào, tôi đưa cậu ra ngoài làm quen với những người khác, tôi chống mắt lên xem cuối cùng ai hết chịu nổi…”
“Tổ tông, đừng bày trò linh tinh, Tiểu Thẩm tổng thù dai lắm, hơn nữa đây là chuyện tình cảm của người ta, em đừng chen chân vào, ngày nào cũng vẽ tranh còn chưa mệt sao, chưa mệt thì chúng mình làm chút chuyện khác.” Tần Việt nói.
Tri Nhạc mở loa ngoài, bên kia truyền đến một tiếng “bốp”.
“Tiếng, gì thế?” Tri Nhạc khó hiểu hỏi.
Phương Mộc không kiên nhẫn nói: “Cậu đợi chút, tôi còn chưa nói xong đâu ra đấy đâu. Nhạc Tử, cậu…Nghh…”
Giọng Phương Mộc chợt im bặt, giống như bị ai chặn ngang yết hầu vậy.
Ở phòng bên kia, Tần Việt đang nằm đè lên tấm lưng trắng nõn của Phương Mộc, mái tóc nửa ướt, cắn lên cổ y một cái. Phương Mộc muốn đẩy gã ra nhưng tay lại bị giữ chặt. Thân thể cường tráng của Tần Việt hoàn toàn bao lấy sống lưng gầy yếu của Phương Mộc, màu da của hai người hình thành một loại đối lập mãnh liệt, Phương Mộc quay đầu, bị Tần Việt hôn, y không thể nói chuyện.
Chỉ còn tiếng nức nở đứt quãng truyền tới.
“Hai người đang, làm gì thế?” Tri Nhạc quay đầu nhìn màn hình, hơi khó hiểu.
“Bọn tôi đang làm chút chuyện không hài hòa của chủ nghĩa xã hội,” Giọng Tần Việt mang theo chút đùa cợt: “không thích hợp với thiếu nhi. Tri Nhạc, Phương Mộc có việc rồi, lần sau hai người lại nói chuyện nha.”
“Gì cơ?” Tri Nhạc đang trồng cây chuối, tóc dựng hết lên, cậu như một chú cún ngây thơ,”Bọn tôi còn chưa, nói chuyện xong mà.”
“Bây giờ không tiện nói chuyện với cậu, bé ngoan Tri Nhạc, đương nhiên nếu em không ngại vừa nghe vừa…”
“Cút đi! Nhạc Tử, tôi nói với cậu… Ngh…”
Một lần nữa, giọng Phương Mộc lại bị gián đoạn.
“Tổ tông, bảo bối, ngoan chút nào.” Tần Việt thấp giọng mơ hồ nói giống như trong miệng đang ngậm gì đó.
Lại không thấy tiếng Phương Mộc, chỉ thấy tiếng thở dốc khe khẽ truyền đến.
Sao lại gọi tổ tông rồi bảo bối, Tri Nhạc nghĩ thầm, hơi thấy lo cho Phương Mộc, cậu nói: “Mộc Tử, cậu, không sao chứ?”
Cuộc gọi kết thúc.
Tri Nhạc không trồng cây chuối nữa, mặt đỏ lên, cậu lại gọi qua nhưng Phương Mộc không nhấc máy.
Mãi một tiếng sau, khi Tri Nhạc đã ngủ, Phương Mộc mới gửi tới một tin nhắn: “Tôi không sao hết. Đồ ngốc. Sau này sẽ nói cho cậu, cậu cũng nên hiểu mấy chuyện này đi thôi.” Đến sáng hôm sau Tri Nhạc mới đọc được tin nhắn này.
Tri Nhạc không hiểu rất nhiều thứ, không hiểu tối qua Phương Mộc và Tần Việt đã làm gì, cũng không hiểu “biến tướng của lạt mềm buộc chặt” mà Phương Mộc có ý gì, nhưng cậu có thể hiểu được cảm xúc của người khác.
Cậu có thể cảm nhận rõ dạo này tâm trạng Thẩm Trình vô cùng tốt.
Mày giãn ra, vẻ mặt thảnh thơi, từ trong ra ngoài đều thể hiện hắn đang sung sướng.
Hình như hắn còn cười nhiều hơn. Khi hắn nhìn Tri Nhạc, thỉnh thoảng trong mắt chứa ý cười dịu dàng ấm áp. Lúc trước hắn luôn rất bận, chỉ có thể tận dụng thời gian ít ỏi giữa những lúc bận rộn để tán gẫu với Tri Nhạc vài câu, bây giờ bất giác sự chú ý dành cho Tri Nhạc đã nhiều hơn.
Buổi tối, trong phòng làm việc, Thẩm Trình đang vùi đầu trong công việc, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn Tri Nhạc, để ý xem Tri Nhạc đang làm gì, tựa như mọi mệt mỏi đều tan biến, cả người nhẹ nhõm hơn khi thấy hình bóng cậu.
Tri Nhạc rất thích Thẩm Trình như vậy, hắn càng ôn hòa và dễ sống chung hơn, dường như mối quan hệ giữa hai người càng thêm ăn ý và thân thiết, như thể lúc trước cậu đơn phương chạy về phía Thẩm Trình còn bây giờ Thẩm Trình cũng đang đi về phía cậu, đến gần cậu vậy.
Tâm trạng tốt ấy vẫn luôn duy trì đến ngày giỗ của cha mẹ Thẩm Trình.
Tri Nhạc hẵng còn nhớ rõ chuyện Thẩm Trình và Thẩm Minh cãi nhau, cậu có chút thấp thỏm.
“Ngày mai, đi tảo mộ sao ạ?”
Trước đó một ngày, Tri Nhạc hỏi trước khi ngủ.
“Đi.” Thẩm Trình đơn giản đáp.
Vì thế ngày hôm sau, Tri Nhạc mặc đồ tối màu, đi cùng Thẩm Trình vào khu nghĩa trang trong rừng thông.
Nghĩa trang trong rừng thông nằm ở một mảnh đất vùng ngoại thành, lưng dựa dãy núi xanh tươi, rộng rãi, thảm thực vật xanh um tươi tốt.
Xe dừng ở cổng, Tri Nhạc xuống xe đi theo Thẩm Trình đi lên cầu thang, tiến vào khu nghĩa trang, hôm nay không phải ngày nghỉ nên người tới đây không nhiều lắm, chỉ có lác đác vài người. Lần đầu Tri Nhạc tới đây, hoàn toàn không biết gì hết, yên lặng đi theo bước chân lặng lẽ của Thẩm Trình.
Đi được một đoạn, Tri Nhạc chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cậu dừng chân.
Chỗ Thẩm Minh đứng đúng là khu mộ của vợ chồng Thẩm gia.
“Tri Nhạc cũng tới à?”
Thẩm Minh thấy Tri Nhạc thì có vẻ không bất ngờ lắm, ngược lại anh còn nhìn Thẩm Trình thêm mấy lần, giống như đã đoán trước rồi lại nằm ngoài dự đoán. Thấy Thẩm Trình xuất hiện, Thẩm Minh âm thầm thở phào một hơi, ánh mắt có chút phức tạp.
“Thẩm đại ca.” Tri Nhạc lễ phép chào hỏi.
Bên cạnh Thẩm Minh còn một người nữa, chính là cô gái họ đã từng gặp ở câu lạc bộ, Tri Nhạc không biết cô tên gì, chỉ hơi mỉm cười với cô.
Cô gái lại rất thân thiện, cười dịu dàng với Tri Nhạc, giọng nói cũng rất êm tai: “Tiểu Thẩm tổng, Tiểu Giang tiên sinh.”
Thẩm Trình gật đầu coi như chào hỏi, vẫn chưa nhìn tới Thẩm Minh.
Không biết nhà ai đốt loại hương gì, mùi hương rất nồng, bị gió cuốn đi, tứ tán trong không khí khiến mũi Tri Nhạc hơi ngứa, cậu hắt xì một cái. Thẩm Trình nhìn cậu, ý bảo Tri Nhạc tiến lên đứng trước mộ của hai vợ chồng Thẩm gia.
Hiển nhiên Thẩm Minh đã tới được một lúc, đã tế bái xong rồi. Trước mộ có một lư hương nhỏ đang tỏa khói lượn lờ, bên cạnh còn đặt một bó cúc họa mi tươi đẹp.
Tri Nhạc và Thẩm Trình mang hoa hồng trắng thuần tới, cánh hoa còn đọng sương sớm, Tri Nhạc cẩn thận đặt bó hoa xuống trước mộ, sau đó khom lưng cùng Thẩm Trình dâng hương.
Đây là lần đầu Tri Nhạc nhìn thấy vợ chồng Thẩm gia. Trên bia mộ có hai bức ảnh chụp hai người rất trẻ, mắt mẹ Thẩm rất sâu, mắt đẹp long lanh, đoan trang ưu nhã, cha Thẩm mũi cao môi mỏng, anh tuấn bức người.
Hai người họ truyền hết ưu điểm cho hai người con, Thẩm Minh và Thẩm Trình hội tụ đủ nét đẹp của cha mẹ.
“Chú Thẩm, dì Thẩm, chào hai người, con là Tri Nhạc.”
Dâng hương xong, Tri Nhạc quỳ xuống, dựa theo những lời dặn dò của Giang Thiện Nguyên, cung kính nói mấy câu.
“Hẳn hai người đã biết rồi, đây là người kia của Thẩm Trình, tên Tri Nhạc, là một đứa trẻ rất ngoan.” Thẩm Minh nâng mắt kính, nhướng mày với Tri Nhạc, anh khom lưng rót rượu, đưa về trước mộ.
Tri Nhạc ngửa đầu nhìn Thẩm Trình, Thẩm Trình không phản bác, cũng không có nhiều lời, thấy Tri Nhạc xong thì kéo cậu đứng lên.
Cô gái nọ đứng một bên, nói: “Tri Nhạc, lại đây.”
Tri Nhạc bèn đi qua, đứng cạnh cô.
Phía trước bia mộ chỉ còn hai người là Thẩm Minh và Thẩm Trình.
Thẩm gia vẫn giữ nguyên phong tục truyền thống của Trung Quốc, mỗi lần bái tế thì sẽ dâng hương quỳ lạy, Thẩm Trình mặc âu phục đen, cởi khuy áo, chậm rãi quỳ xuống.
Thẩm Minh cũng quỳ xuống theo.
Hai anh em đồng thời quỳ trước bia mộ, lẳng lặng nhìn vào vợ chồng Thẩm gia vĩnh viễn dừng lại trong ảnh.
Một trận gió thổi qua, cây cối xanh um cùng chim chóc líu lo, cách đó không xa còn có tiếng người khe khẽ, không biết ai đang tỉ tê với người đã khuất, nơi đây càng thêm yên tĩnh.
Tri Nhạc nhìn hai người, rồi lại nhìn cô gái, cô gái cười với cậu ý bảo không sao, đợi một lát.
Thẩm Minh và Thẩm Trình vẫn luôn im lặng không nói năng gì, thẳng lưng quỳ gối, nhìn vợ chồng Thẩm gia, ông bà Thẩm cũng yên lặng nhìn bọn họ, cả trời đất lặng thinh nhưng lại khiến Tri Nhạc có cảm giác chỉ trong giây phút ngắn ngủi ấy cả nhà họ đã tâm sự rất nhiều.
Chỉ là không để người ngoài biết mà thôi.
Một lát sau, Thẩm Minh và Thẩm Trình đứng dậy.
Thẩm Trình xoay người định đi thì Thẩm Minh lại gọi hắn lại, “Đợi chút.”
Mặt Thẩm Trình không có biểu tình gì, tựa như không muốn ở lại nhưng không biết vì sao, hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
“Tiểu Giang tiên sinh, tôi muốn xuống trước, cậu có muốn đi xuống cùng tôi không?” Cô gái nọ nói với Tri Nhạc.
Với Tri Nhạc, cô không phải một người xa lạ, cô đi theo bên cạnh Thẩm Minh, lại từng gặp nhau hai lần mà thái độ của cô thân thiện, Tri Nhạc cũng không bài xích cô. Cậu nhìn Thẩm Trình, hiểu nhiên hắn có biết cô gái này, hơi trầm ngâm rồi gật đầu, ý bảo Tri Nhạc đi trước cùng cô ấy.
Vì vậy Tri Nhạc chậm rãi đi ra ngoài cùng cô gái.
Tri Nhạc quay đầu nhìn một cái, thấy Thẩm Trình cùng Thẩm Minh vẫn đang đứng trước mộ cha mẹ họ, tựa như đang nói chuyện với nhau.
Hẳn sẽ không đánh nhau ở đây đâu nhỉ.
Tri Nhạc nhớ lại lần khắc khẩu ở câu lạc bộ, có chút lo lắng.
Chương 49