Cấm Hôn Môi

Chương 496: Phiên Ngoại 5



Tri Nhạc cùng Thẩm Trình chính thức yêu nhau được hai tháng, Giang Thiện Nguyên và Thẩm Thái Viễn đã bắt đầu giục họ kết hôn.

Những năm gần đây, hai nhà Giang-Thẩm chưa có chuyện vui nào —— mấy hoạt động chúc mừng, họp thường niên kia của công ty Thẩm gia thì không tính. Hai ông đều kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bản thân cũng không muốn tổ chức tiệc mừng thọ linh đình, lúc ấy các cháu còn nhỏ, nhìn nhà người ta tổ chức tiệc cưới mà đỏ cả mắt.

Được rồi, giờ mình mình cũng đã yên ổn, hai ông hận không thể cho hai đứa kết hôn ngay và luôn.

Thẩm Trình hỏi ý kiến Tri Nhạc.

Tri Nhạc trả lời: “Em đều, có thể.”

Thẩm Trình hiểu ý Tri Nhạc, giờ mỗi ngày hai người đều ở bên nhau, chẳng khác gì đã kết hôn cả. Vốn Thẩm Trình cũng muốn sớm định ngày kết hôn, nhưng vừa lúc gặp sự kiện Tri Nhạc mở cửa hàng, hơn nữa công ty cũng có mấy hạng mục quan trọng, không tìm được lúc nào rảnh rỗi. Tuy Thẩm Trình muốn kết hôn sớm chút nhưng lại không muốn quá hấp tấp.

Dù sao thì cũng là chuyện cả đời, hắn hy vọng họ có thể bình tĩnh, làm thật hoàn mỹ để không phải tiếc nuối điều gì.

“Tôi nói cậu nghe, Nhạc Tử, cậu nhất định không được cầu hôn, phải để hắn cầu hôn.” Phương Mộc nói với Tri Nhạc.

“Ồ.”

“Đừng có coi nhẹ nó!” Phương Mộc nhéo tai Tri Nhạc, nghiêm túc nói: “Đây là nghi thức! Là chuyện rất quan trọng! Cậu nhất định phải nhớ kỹ, nghe không hả!”

Tri Nhạc đang xúc kem ăn, nghĩ đoạn nói: “Tôi thấy, ai cầu hôn, cũng như nhau.”

Phương Mộc: “Giống chỗ nào?! Dựa vào cái gì mà chúng ta đã là thụ mà còn phải đi theo đám công bọn họ cầu hôn?! Không được, tuyệt đối không được!”

Tri Nhạc vẫn không hiểu khái niệm đại khái của công thụ lắm, thật ra bình thường Phương Mộc cũng không hay đề cập đến, hình như mấy ngày nay y cãi nhau với Tần Việt, cả ngày không cứ khó ở.

“Cậu muốn, làm công à?” Tri Nhạc cảm nhận được tâm trạng của bạn tốt, hỏi.

Mặt Phương Mộc lại vô cảm, y đáp: “Không muốn.”

“Hử?” Tri Nhạc không hiểu lắm đành phải hỏi tiếp: “Tại sao?”

Phương Mộc đờ đẫn nói: “Bởi vì lười.”

Tri Nhạc càng thêm khó hiểu:???

Phương Mộc: “Lười hoạt động.”

Tri Nhạc:……

Tri Nhạc như hiểu lại như không hiểu, dứt khoát không nghĩ về nó nữa, qua một lát cậu lại nghĩ đến một vấn đề khác, cất tiếng hỏi luôn: “Cậu với Tần đại ca, ai cầu hôn hả?”

Phương Mộc không nói lời nào.

Tri Nhạc: “Tần đại ca à?”

Phương Mộc trầm mặc.

Tri Nhạc: “Mộc Tử, sao cậu lại, không nói gì?”

Phương Mộc không hé răng nửa lời.

Tri Nhạc: “Mộc Tử?!”

Tri Nhạc khó hiểu nhìn điện thoại: “Mất mạng à?”

Môi Phương Mộc giật giật.

“Gì, cậu nói gì cơ?” Tri Nhạc nghe không rõ.

“Tôi! Tôi bảo là tôi!” Phương Mộc chợt lớn tiếng: “Tôi tôi tôi! Tôi cầu hôn.”

Tri Nhạc bị dọa sợ, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó cậu bật cười ha ha.

“Vậy mà cậu còn bảo tôi, không được cầu hôn.” Tri Nhạc cười không dừng được.

“Biết thế tôi chẳng làm, tôi không muốn cậu giống tôi thôi!” Nhắc tới năm đó, Phương Mộc vẫn còn chút tức giận bất bình, thậm chí còn chửi một câu hiếm hoi: “Đm ai mà biết một tên 1m9 như hắn lại đi uống rượu say đến không biết trời trăng mây đất gì, khóc lóc thảm thiết đến nhà tôi, vừa khóc vừa kể lể với người nhà tôi rằng tôi lừa hắn vào tròng rồi không thèm quý trọng nữa, lúc nào cũng tìm cách bỏ hắn đi, bội tình bạc nghĩa với hắn…”

Từ nhỏ đến lớn, Phương Mộc đều được người nhà chiều chuộng hết mực, lần đó lại bị người nhà khiển trách, họ nhất trí cho rằng Tần Việt rất đáng thương, từ nhỏ đến lớn đều được làm vua mà lại bị ép uổng đến nước này, có thể thấy bình thường Tần Việt không có cảm giác an toàn khi ở bên Phương Mộc.

“Giữa người yêu với nhau, cảm giác an toàn cần phải đến từ hai phía.” Người nhà nghiêm túc răn dạy Phương Mộc.

Phương Mộc thực sự bó tay, đành phải cầu hôn Tần Việt.

Chuyện này trở thành chuyện đáng để đắc ý nhất đời Tần Việt. Đoạn thời gian ấy gã hận không thể thông báo cho cả thế giới biết: Nhìn đê, Phương Mộc cầu hôn tôi rồi nè!

Sau khi cầu hôn, Tần Việt không còn gì để oán giận nữa.

Còn Phương Mộc thì vẫn hoài nghi mình sa chân vào một cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ, nhưng y không có chứng cứ nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Tóm lại, để Thẩm Trình cầu hôn cậu, cậu không được làm trước, nghe chưa.” cuối cùng Phương Mộc tha thiết dặn dò.

“Được rồi, được rồi.” Tri Nhạc đồng ý.

Một cuối tuần không lâu sau đó.

Ánh mặt trời chói lóa, trời xanh thẳm trong veo như vừa được cọ rửa. Tri Nhạc cùng Thẩm Trình tản bộ trong công viên, vừa hay gặp được mấy bạn nhỏ đặc biệt đang làm hoạt động xã hội dưới sự hướng dẫn của thầy cô ở ven đường.

‘Anh chị ơi, cô chú ơi, mua hoa đi ạ.”

Một bé gái với ống tay trái trống rỗng, tay phải cầm lẵng hoa, bé có chút thẹn thùng mời chào hoa hồng với người đi đường, giọng em hơi nhỏ.

Bên cạnh là một bé trai trạc tuổi ngồi trên xe lăn, cho cô bé một ánh mắt cổ vũ, sau đó cậu bé lớn tiếng hô: “Ông bà cô bác chú dì đi ngang qua đừng bỏ lỡ, lại đây nhìn một chút đi ạ.”



Trước mặt bé là một cái bàn nhỏ, trên bàn trải một tấm vải nhung đen, bèn mấy món đồ linh tinh.

Tri Nhạc dừng chân nhìn mấy món đồ trước mặt cậu bé đầy một cách đầy hứng thú.

Chỉ là mấy thứ nho nhỏ như vòng tay, khuyên tai… chất liệu, kiểu dáng đều rất bình thường. Thẩm Trình đứng cạnh chờ Tri Nhạc, hôm nay hai người cùng mặc áo hoodie đôi, đi đôi giày trắng thoải mái, trông như hai sinh viên ra ngoài du xuân.

Cô bé nhìn quần áo của cả hai, rồi lại nhìn bàn tay vẫn nắm lấy nhau của hai người, đôi mắt trong veo liếc qua liếc lại trên mặt hai người, má hơi hồng lên, cuối cùng em lấy hết can đảm nói: “Anh lớn ơi, mua bông hoa cho anh nhỏ đi ạ.”

“Hửm?” Thẩm Trình không nghe rõ, giọng của bé gái quá yếu.

“Bạn ấy mời anh mua đóa hoa cho anh nhỏ ạ.” Giọng bé trai trong trẻo, cậu bé cười tươi: “Đây là hoa chúng em trồng, tràn đầy tình yêu, các anh ơi, các anh có muốn mang tình yêu về nhà không ạ?”

Thẩm Trình nhướng mày, hắn chưa nói gì thì Tri Nhạc đã nói ngay: “Mang mang mang.”

Thẩm Trình khẽ cong môi, yên lặng trả tiền.

Cô bé chọn mười bông hoa, lấy dải lụa buộc lại thành một bó hoa đơn giản, Thẩm Trình đưa bó hoa cho Tri Nhạc ôm vào lòng.

Hoa hồng mới hái lúc sáng, trên cánh hoa còn đọng mấy giọt sương trong suốt, Tri Nhạc hít sâu một hơi, ngửi được hương hoa thoang thoảng, cậu cười rộ lên.

“Anh trai nhỏ muốn tặng quà cho anh trai lớn không ạ?” Bé trai nói: “Chỗ em có một món siêu thích hợp với hai anh luôn.”

“Cái gì cái gì?” Tri Nhạc lại lập tức bị hấp dẫn lực chú ý.

Thẩm Trình vỗ trán.

Bé trai cầm lấy một cái hộp gỗ nhỏ trên bàn, hộp gỗ mở hé, sau khi nắp đc mở hẳn ra thì thấy bên trong là một cặp nhẫn.

“Đây là món do mấy bạn ở tổ thủ công làm ra đó, tốn rất nhiều thời gian.” Bé trai cẩn thận cầm hộp gỗ trong tay, “Ngày hoàn thành nó, bạn nào cũng hôn cặp nhẫn này, đồng thời gửi gắm lời chúc tốt đẹp nhất của lòng mình. Chúng em cũng hy vọng người tốt đẹp nhất mua được chúng.”

Bé gái đứng cạnh nhẹ giọng nói: “Bạn ấy nói thật đấy ạ.”

Thầy cô cũng mỉm cười gật đầu.

Chất liệu rất bình thường, hình thực cực kỳ đơn giản, nhưng nhẫn được mài bóng loáng, có thể nhìn ra người chế tác đã hao phí biết bao là tâm tư và công phu. Không hiểu sao mà khi Thẩm Trình nhìn thấy chúng, trong lòng hắn chợt nhảy lên một cái, hắt bất giác nhìn về phía Tri Nhạc.

Mắt Tri Nhạc mở to, hoàn toàn bị ma lực của cặp nhẫn nọ thu hút.

“Bao nhiêu tiền thế?” Tri Nhạc hỏi bé trai.

“Chín đồng chín*.” Bé trai đáp.

*9.9 tệ ~ 35,537 VND

Tri Nhạc lộ vẻ mặt kinh ngạc, đến cả Thẩm Trình cũng hơi bất ngờ, không ngờ lại rẻ thế.

“Chúng em làm không phải vì muốn kiếm tiền.” Cậu bé nói: “Chỉ muốn có thể làm chút gì đó để những người quan tâm đến chúng em thấy chúng em làm được. Sau đó người nào có tình có duyên đến đưa chúng đi. Các anh ơi, Tiểu Linh rất thích các anh, bạn ấy vừa nhìn thấy các anh ở đằng xa đã thì thầm nói với em khen các anh thật đẹp trai, hy vọng các anh có thể mua hoa của bạn ấy.”

Mặt cô bé đứng cạnh đỏ bừng, dùng cánh tay lành lặn đấm nhẹ vào người cậu bé.

“Hai anh mua hoa của bạn ấy rồi, nếu hai anh thích cặp nhẫn này thì em tặng miễn phí cái hộp cho các anh —— hộp gỗ nhỏ cũng là do chúng em làm, vốn là phải bán riêng.”

“Được được.” Tri Nhạc vội nói cảm ơn, cậu nghĩ đoạn, phá lệ bỏ qua thói quen cố gắng nói ít nhất có thể trước mặt người lạ, cậu chủ động nói: “Các em, rất tuyệt.”

Bé trai ngồi trên xe lăn cười thật tươi.

Thẩm Trình đang định lấy tiền ra thì Tri Nhạc lại nói: “Em mua.”

Thẩm Trình nhướng mày, không tranh với cậu, hắn đứng cạnh kiên nhẫn chờ, Tri Nhạc chậm rãi trả tiền, bé trai hỏi: “Cần gói lại không ạ? Hai giờ anh đeo luôn?”

Bé trai chỉ thuận miệng hỏi thôi nhưng lại khiến hai người thoáng sửng sốt.

Tri Nhạc quay đầu nhìn Thẩm Trình, hai người bốn mắt giao nhau.

Tri Nhạc nói: “Đeo bây giờ.”

Bé trai đưa hộp cho Tri Nhạc, một tay Tri Nhạc cầm hoa hồng xinh đẹp, một tay cầm nhẫn, cứ như vậy quay về phía Thẩm Trình. Thẩm Trình cũng bất giác nghiêng người nhìn về phía Tri Nhạc.

Tri Nhạc há miệng thở dốc, cậu như cầm lòng không đậu, bỗng cậu cúi đầu cười.

Trong lòng Thẩm Trình cũng nhảy nhót, đã lâu rồi hắn không được nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Tri Nhạc.

Tri Nhạc ngẩng đầu, nhìn Thẩm Trình chăm chú, hai mắt trong suốt sáng ngời không thua gì hai đứa trẻ bên cạnh, ẩn trong đó còn là chút ngượng ngùng và căng thẳng.

Căng thẳng? Thẩm Trình như nhận ra điều gì, tim bỗng đập nhanh hơn.

“Em…”

“Trông chúng ta, giống như, đang cầu hôn ấy.” Tri Nhạc cười, nhẹ giọng nói.

“Cầu hôn?” Bé trai đứng cạnh nghe được, hỏi: “Hai anh chuẩn bị cầu hôn ạ?”

Bé trai nhanh nhẹn lại hoạt bát, lập tức hô to: “Cầu hôn cầu hôn! Ở bên nhau ở bên nhau!”

Bé gái cũng hô theo.

Tiếng hô vui sướng lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh. Mấy đứa trẻ khác cũng bu lại, các thầy cô cũng tới, những người xung quanh cũng tốp năm tốp ba tò mò đi qua. Đám nhỏ ngồi trên bãi cỏ đàn hát cũng ôm đàn chạy tới xem.

Mùa xuân, trời quang mây tạnh, không gian rộng mở, trời cao thăm thẳm, ong bướm dập dìu cùng cánh diều.

Hoa tươi, nhẫn đôi, tiếng cười, tiếng hát, trời cao dịu dàng nhìn chăm chú.

Đám đông đáng yêu.

Cặp đôi yêu nhau.

Tri Nhạc mặc màu áo hoodie trắng, tay áo tùy ý xắn tới khuỷu tay, lộ ra phần cổ tay xinh đẹp, cậu quỳ một gối xuống đất, ngửa đầu nâng bó hồng lên.

Thẩm Trình cũng mặc hoodie màu trắng, cổ tay mảnh khảnh sạch sẽ, khi hắn đưa tay nhận hoa, tay hắn khẽ run.

“Giang Tri Nhạc cầu hôn, với anh.” Tri Nhạc nói.

Người xung quanh cười vang đầy thiện chí vì lời cầu hôn không bám theo một khuôn mẫu nào này.

Tri Nhạc đọc sách xem phim, cũng từng nhìn thấy người khác cầu hôn, nhưng lúc này trong đầu cậu trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, quên hết rồi.”

“Will you marry me?”

“‘Gả’ cho em đi.”

Có người trẻ tuổi năng nổ ồn ào, hò hét đủ thứ kinh tinh.

Thẩm Trình nghe được hết, mà lại như không nghe thấy bất cứ thứ gì. Mọi âm thanh đều bị đẩy đi thật xa, mọi người cũng như trong màn ảnh, tự động bị làm mờ, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có mình Tri Nhạc thôi. Mỗi một vẻ mặt, một lời nói của Tri Nhạc đều đánh mạnh vào thị giác, thính giác và cả linh hồn hắn.

Mặt Tri Nhạc đỏ rần rần, đó là vẻ mặt khẩn trương, ngượng ngùng, cậu hắng giọng, tay cầm hộp gỗ nhỏ, thành kính mà dịu dàng nhìn Thẩm Trình.

“Anh kết hôn với, Giang Tri Nhạc nhé.” Tri Nhạc nhẹ giọng nói.

Thẩm Trình hơi rũ mắt, ánh mắt thật sâu, “Ai kết hôn với Giang Tri Nhạc?”

“Thẩm Trình. Thẩm Trình kết hôn với, Giang Tri Nhạc nhé.”

Thẩm Trình chăm chú nhìn Tri Nhạc, hắn còn thành kính dịu dàng hơn.

“Được.” Giọng hắn khàn khàn.

Thẩm Trình nắm lấy tay Tri Nhạc, nâng cậu dậy.

“Thẩm Trình sẽ kết hôn với Giang Tri Nhạc.”

Thẩm Trình lấy một trong hai chiếc nhẫn ra, điều chỉnh kích cỡ rồi đeo lên ngón tay Tri Nhạc. Tri Nhạc cũng học theo hắn, cậu lấy chiếc nhẫn còn lại đeo lên tay Thẩm Trình.

Đám người vui sướng hoan hô, vỗ tay. Giữa tràng vỗ tay dần vang lên tiếng hô:

“Hôn đi, hôn đi, hôn đi!”

Tiếng đàn ghi-ta vang lên, đàn một khúc ca vui tươi.

Tai Tri Nhạc đỏ lên, cậu không dám nhìn người xung quanh, Thẩm Trình cũng có chút không được tự nhiên, nhưng lòng hắn kích động, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên.

Thẩm Trình nâng bó hồng lên che đi nửa mặt của hai người, chỉ để lộ chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt của cả hai. Dưới sự che chắn đầy hương hoa, Thẩm Trình cúi đầu hôn lên môi Tri Nhạc.



Nụ hôn ấy, có lẽ rất dài, có lẽ rất ngắn.

Sau nụ hôn, Tri Nhạc mới hậu tri hậu giác phản ứng lại. Cậu trốn sau bó hồng, lỗ tai hồng thấu, thấp giọng nói: “Thế này nhìn như, hơi xấu hổ.”

Nơi chốn xa lạ, người xa lạ, bị vây xem cả quá trình… Thẩm Trình khẽ cười: “Hình như có chút chút.”

Tri Nhạc nghĩ rồi thì thầm: “Không sợ. Trên mạng nói, chỉ cần chúng ta, không xấu hổ, thì người xấu hổ, chính là họ.”

Hai người hoàn toàn quên mất rằng bó hoa chỉ có thể che được một bên, còn người ở bên kia ấy à… Bé trai chủ sạp hàng thính tai, nghe được lời thì thầm của hai người, bé lập tức đưa tay lên bên miệng vừa cười vừa hô: “Không xấu hổ! Lãng mạn lắm luôn!”

Người xung quanh cười vang.

Tri Nhạc hận không thể trốn đi, Thẩm Trình vòng tay ôm eo Tri Nhạc, trán kề trán, hắn cũng bật cười.

Màn cầu hôn kết thúc viên mãn, đám người tản đi, Thẩm Trình và Tri Nhạc mười ngón đan nhau, tạm biệt hai đứa trẻ rồi rời khỏi công viên.

Lát sau Thẩm Trình lại quay lại.

Hắn mua hết số hoa của cô bé và những món đồ trên bàn của cậu bé.

“Cảm ơn anh trai lớn!” hai bé sung sướng reo lên, bọn họ bán hết hàng trước giờ nên có thể đi hỗ trợ những bạn khác.

“Hôm nay thật vui!” Bé trai cười nói rồi nói cảm ơn lần nữa.

“Anh nên cảm ơn mấy em.” Thẩm Trình nói: “Hôm nay là ngày vui nhất của anh.”

Hắn đem những món đồ của cậu bé đi rồi để họ tặng hoa cho người trong công viên.

Tri Nhạc cũng không biết chuyện này, mãi đến khi chị Lưu dọn dẹp phòng rồi hỏi cậu phải xử lý mấy món đồ này thế nào thì Tri Nhạc mới biết.

“Cho nên, cuối cùng vẫn là cậu cầu hôn trước.” Phương Mộc nói.

“Ừ!” Tri Nhạc vui cười hớn hở.

“…… Họ Thẩm cùng họ Tần thật mẹ nó tốt số.” Phương Mộc nhàm chán chọn một cái vòng tay, y nói: “Chắc lão Thẩm nhà cậu vui đến phát điên luôn rồi nhi.”

Tri Nhạc không rõ Thẩm Trình có vui điên lên không, nhưng tối đó về nhà cậu được cảm nhận một Thẩm Trình khác hẳn với bình thường —— trong chuyện giường chiếu, Thẩm Trình luôn khá kiềm chế, thứ nhất là xót thân thể Tri Nhạc, không bắt cậu lăn lộn nhiều, thứ hai là là để lại cho Tri Nhạc ấn tượng tốt về chuyện tình ái, dù còn trẻ, thân thể khỏe mạnh thì cũng không nên túng dục không tiết chế.

Tối đó, Thẩm Trình đã đạp đổ rất nhiều lý luận lúc trước, hóa thành…

Trên trời dưới đất, mây mây mưa mưa, Tri Nhạc thấy mình sắp chết rồi.

“Ngoan. Ngoan.”

Giọng nói của Thẩm Trình vẫn luôn quanh quẩn bên tai Tri Nhạc bên tai, dịu dàng dỗ dành.

“Cầu hôn, rất vui sướng.” Tri Nhạc cười tủm tỉm nói.

“Cậu vui là được.” Phương Mộc nói, một lát sau y mới chịu thừa nhận: “Nói thật, tôi có chút ghen ghét.”

Tri Nhạc nhìn Phương Mộc.

Phương Mộc: “Không thể không nói, tuy là cậu chủ động nhưng cũng rất lãng mạn. Nghĩ lại, lúc tôi cầu hôn, thật mẹ nó…”

Tri Nhạc nghĩ nghĩ: “Có thể cho, Tần đại ca, cầu hôn cậu một lần mà.”

Phương Mộc bĩu môi: “Hắn mà nghĩ được thế thì đã không phải Tần Việt. Được rồi, nếu hắn thực sự làm thế thì có lẽ tôi sẽ nổi hết cả da gà mất. Nào, cho tôi xem cái nhẫn chín đồng của cậu nào.”

Cặp nhẫn 9 đồng 9 vẫn được đeo trên tay Tri Nhạc và Thẩm Trình, dáng tay của họ đẹp, cái nhẫn đơn giản cũng trở nên đẹp đẽ.

Cặp nhẫn đã được đeo hơn một năm nay.

Một năm này, cửa tiệm của Tri Nhạc ăn nên làm ra, dần đi vào quỹ đạo.

Vì thế vào một mùa xuân, Giang Thiện Nguyên và Thẩm Thái Viễn chọn một ngày hoàng đạo, cả gia đình cùng về thôn Cửu Lộc tổ chức lễ đính hôn.

Tại căn nhà nhỏ của Giang gia.

Người làm của Thẩm gia cùng bên tổ chức tiệc đã tới trước đó mấy ngày, được người dân trong thôn trợ giúp dọn dẹp, trang trí thỏa đáng từ trong ra ngoài.

Ô tô đỗ lại trước cổng.

Tri Nhạc xuống xe, dẫm lên thảm đỏ đi vào trong viện, vui sướng đến không thể tin vào mắt mình.

“Giống, trong TV ấy.” Rồi lại đẹp hơn cảnh quay trên TV nữa. Vùng nông thôn cây cối ngút ngàn, hoa dại mọc muôn nơi, bầu trời trong như vừa được gột rửa, bạn bè thân thích ai ai cũng tươi cười… Hết thảy đều là cảnh thêm sinh động, ấm áp.

Gần như mọi người trong thôn đều cưới, ngồi đầy một sân, tươi cười đầy mặt.

“Đến lúc kết hôn còn đẹp nữa.” Thẩm Trình thì thầm với Tri Nhạc.

Lễ đính hôn tổ chức ở quê Tri Nhạc, lễ kết hôn thì tổ chức tại Thẩm gia. Thời gian cụ thể thì chưa định ra, Thẩm Thái Viễn đã bắt đầu khoe khoang mời mọc khắp nơi, người của mọi tầng lớp và cả bên truyền thông cũng được mời, có thể thấy đến lúc đó hôn lễ sẽ long trọng đến nhường nào.

“Thật ạ?” Tri Nhạc vô cùng chờ mong, “Vậy phải mau chóng, kết hôn.”

Thẩm Trình cười rộ lên, “Được. Nhưng trước khi kết hôn, có chuyện này…”

“Chuyện gì ạ?’

Người dẫn chương trình nhận được tín hiệu của Thẩm Trình, lập tức mời hai người tiến lên.

Tri Nhạc được Thẩm Trình nắm tay kéo đến trước mặt mọi người.

Cây trong sân được trang trí bằng bong bóng màu hồng và trắng, Tri Nhạc và Thẩm Trình đều mặc tây trang, đứng đối mặt nhau.

Một cặp bé trai bé gái đi ra khỏi đám người, đi tới trước mặt hai người. Trong tay cô bé ôm một bó hồng lớn, bé trai nâng một hộp nhung nho nhỏ.

Tri Nhạc mở to hai mắt, nhận ra bọn họ.

Là mấy bé bán hoa và quà trong công viên!

Hai bé tủm tỉm nháy mắt với Tri Nhạc một cái.

Ánh nắng chan hòa, Tri Nhạc nhìn hai bé rồi lại nhìn Thẩm Trình, rồi lại nhìn đồ trong tay họ…

“Làm, gì thế ạ?” Tri Nhạc hỏi.

“Cầu hôn đó, anh Tri Nhạc ngốc quá, thế mà cũng không nhìn ra.” Trẻ con trong thôn lớn tiếng gào lên, chọc cho mọi người cười một trận.

“Nhưng mà, lúc trước, em đã cầu hôn rồi mà.” Tri Nhạc nói.

“Ừ. Giờ đến lượt anh.” Thẩm Trình nói.

“Thẩm Trình cầu hôn với em.”

“Giang Tri Nhạc, kết hôn với Thẩm Trình nhé.”

“Em nguyện ý không?”

Thẩm Trình quỳ một gối xuống đất, ngước mắt, trong mắt hắn chỉ có Tri Nhạc. dưới ánh nắng mặt trời, nhẫn bạch kim lóe lên ánh sáng dịu dàng.

Ánh nắng dừng chân trên vai Tri Nhạc và Thẩm Trình. Trong sân yên lặng, không còn tiếng ồn, không có tiếng cười đùa, mọi người trong thôn cười tủm tỉm nhìn bọn họ, chứng kiến chuyện trọng đại nhất đời của đứa bé họ nhìn từ nhỏ đến lớn, của đứa bé xinh đẹp mà hiểu chuyện nhất thôn họ. Từ nay về sau chỉ còn ngày lành tháng tốt tràn ngập hạnh phúc.

Mắt Tri Nhạc bỗng đỏ lên. Cậu không rõ tại sao, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, dưới ánh mắt của nhiều người quen như vậy, cậu căng thẳng hơn bao giờ hết, mà ánh mắt của Thẩm Trình vẫn luôn nhìn cậu chăm chú, càng thêm khiến cậu không biết nên làm sao cho phải.

“Em, em có chút, muốn khóc.”

Tri Nhạc nhịn không được nói.

“Cậu trai đẹp nhất thôn, lại có chút tiền đồ như vậy thôi hả.”

“Mặt anh Tri Nhạc đỏ quả đi.”

“Tri Nhạc, mau đồng ý đi, chúng tôi muốn ăn cơm, đói sắp chết rồi.”

“Em nguyện ý.”

“Giang Tri Nhạc kết hôn với Thẩm Trình nha.”

Tri Nhạc cất lời giữa tiếng cười nói, giọng cậu run run.

“Hôn đi, hôn đi.”



Trẻ con đợi họ trao nhẫn cho nhau rồi lớn tiếng hò reo.

Tri Nhạc mặt đỏ tai hồng, lần đầu trong đời thực sự cảm nhận được cái gì gọi là xấu hổ, nhiều người quen như vậy, nhất là còn có cả Giang Thiện Nguyên và Thẩm Thái Viễn đang nhìn nữa, dù thế nào cũng thấy ngượng.

Thẩm Trình cười cười, hôn lên trán Tri Nhạc một cái, hắn xoa đầu cậu, sau đó hai người mười ngón đan nhau xuống khỏi sân khấu.

“Sao hai em, lại đến đây thế?”

Sau niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn, Tri Nhạc lại không ngờ mình sẽ gặp lại hai đứa bé kia.

Hai bé đều được lắp chi giả, không giống lúc ở công viên lắm, nhưng Tri Nhạc lại có thể nhận ra nụ cười đó ngay.

“Anh Thẩm giúp đỡ trường của chúng em, ừm, ‘tay chân’ của em và của Tiểu Linh đều là anh Thẩm cho đó. Anh Thẩm mời chúng em tới làm người chứng hôn đó, còn mời chúng em tung hoa cho hai anh lúc kết hôn nữa cơ.”

Tiểu Linh đã khác trước rất nhiều, sau khi bé được đeo chi giả, mặc áo dài tay vào là không khác gì người thường, đôi mắt sáng như sao nhìn Tri Nhạc, bé nói: “Chúc anh Tri Nhạc và anh Thẩm trăm năm hạnh phúc.”

Yến tiệc náo nhiệt mở màn. Bàn bày ngoài sân, mọi người cùng nhau ăn cơm dưới ánh mặt trời.

Tri Nhạc cùng Thẩm Trình đi xã giao trong chốc lát rồi canh thời gian trộm lên tầng.

Căn phòng mà Thẩm Trình từng ngủ lại đã được trang hoàn thành phòng cưới —— ở thôn Cửu Lộc, đính hôn với kết hôn không khác nhau lắm, nhất định phải có phòng cưới, cũng tiện cho sau này về ở.

Trên giường chất đầy bóng bay hồng phấn.

“Có mệt không em?”

Thẩm Trình kéo Tri Nhạc ngồi xuống mép giường.

“Không mệt.”

Tri Nhạc nói: “Nhưng mà rất… vui. Bây giờ tim em, vẫn nhảy thình thịch đây này.”

Thẩm Trình bèn nghiêng người, duỗi tay ấn lên lồng ngực của Tri Nhạc.

Tri Nhạc diện chính trang rất đẹp, dáng người thon dài, khuôn mặt như thiên sứ, cậu vừa tháo cà vạt, cởi bớt khuy trên cùng, để lộ xương quai xanh cong cong duyên dáng.

“Đúng là rất nhanh.” Thẩm Trình nói, sau đó khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: “Sắp nhanh bằng anh ngày đó rồi.”

“Hử?” Tri Nhạc nghe không hiểu lắm, nhưng vì động tác của Thẩm Trình mà hai người rất gần nhau, khiến cậu nhớ đến một chuyện.

“Vừa này, em ngại, không hôn anh.” Tri Nhạc nói: “Phải hôn chứ. Không thể thiếu được.”

Lần trước cậu cầu hôn Thẩm Trình, Thẩm Trình hôn cậu, bây giờ không thể thiếu của Thẩm Trình được. Cậu có thì Thẩm Trình cũng phải có!

Ánh mắt Thẩm Trình hơi lóe lên, hắn cười, bình tĩnh nhìn Tri Nhạc.

“Nhỡ lát nữa có người đi lên đây thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm Trình cố ý hỏi.

“Sẽ không đâu.” Tri Nhạc đáp: “Sẽ không.”

Tri Nhạc quay đầu, nhẹ nâng cằm lên, cậu rướn người. Vốn Tri Nhạc chỉ định hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng một khi đã dâng tới cửa thì chuyện không còn nằm trong sự kiểm soát của Tri Nhạc nữa.

Thẩm Trình nắm lấy tay Tri Nhạc, nhẫn bạch kim thay thế chiếc nhẫn trước đó, hai người mười ngón đan nhau, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của người kia.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, tiếng nói tiếng cười vui vẻ nhộn nhịp, bọn trẻ rượt đuổi nhau trong sân, thỉnh thoảng có chim nhỏ bay vút ra, phát ra tiếng líu lo giòn giã. Cuối cùng Tri Nhạc cũng được thả ra, cả người đều không ổn.

Thẩm Trình nhéo nhéo khuôn mặt Tri Nhạc, chỉnh quần áo, hít sâu một hơi, bình ổn nhịp thở.

“Buổi tối, sẽ động phòng hoa chúc ạ?” Tri Nhạc chợt mở miệng hỏi.

Thẩm Trình cúi đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt vô cùng nguy hiểm lại có chút bất đắc dĩ. Thật vất vả hắn mới thoáng đè tình ý nhộn nhạo xuống được.

“Biết đâu đấy.” Thẩm Trình đáp.

Hai người thế nào trong lòng mọi người đều biết, không khác đã kết hôn lắm, lại đều là nam, bảo không đợi được đến tối còn có người có ý kiến đấy.

“Đêm nay, em muốn…” Không biết Tri Nhạc nhớ ra cái gì mà bỗng nói vậy.

Thẩm Trình cười rộ lên, lại nhịn không được, đẩy Tri Nhạc ngã ra giường, cúi người đè lên.

“Muốn gì, hửm?”

Tri Nhạc không dám nói tiếp nữa.

Mắt Thẩm Trình tối lại, hắn nhìn Tri Nhạc thật sâu, Tri Nhạc bám lấy cổ Thẩm Trình, chạm vào hắn như lấy lòng mà lại có chút đắc ý.

“Nghe anh trai hết.” Cuối cùng Tri Nhạc nói vậy.

Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc hồi lâu, có chút bất đắc dĩ, lại nhịn không được nhếch khóe miệng lên: “Làm sao bây giờ, hình như càng ngày anh càng thích em mất rồi.” Cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao đây. Lần đầu tiên trong đời Thẩm Trình thấy lo lắng cho tương lai.

“Cái mị lực, đáng chết này của em.” Tri Nhạc tiếp lời.

Thẩm Trình bật cười.

“Em cũng càng ngày càng thích anh.” Tri Nhạc nói.

Hai người ôm nhau, nghe tiếng tim đập của nhau. Đời người rất dài, tình yêu chỉ tăng chứ không giảm.

Hôn lễ của Tri Nhạc và Thẩm Trình được cử hành vào mùa xuân năm sau.

Xin phép cho tôi được chúc trước một câu: Tân hôn vui vẻ.

Kết thúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv