Cấm Hôn Môi

Chương 459





Lần trước Thẩm Trình nói với Thẩm Thái Viễn rằng hắn muốn đưa Tri Nhạc đi gặp mấy người bạn cũng không phải chỉ nói cho có mà vốn dĩ hắn đã định làm thế rồi, chỉ là không ngờ giữa đường lại gặp chuyện ngoài ý muốn nên phải lùi ngày lại.

Thẩm Trình cũng không thấy phiền vì chuyện ngoài ý muốn kia mà rút lui, hạn chế hay dứt khoát không đưa Tri Nhạc ra ngoài nữa, người bình thường cũng không tránh khỏi việc gặp chuyện ngoài ý muốn, chuyện này không nên trở thành chướng ngại vật, cản trở Tri Nhạc khám phá thế giới. Thẩm Trình chưa bao giờ nghĩ như vậy, hắn cho rằng việc bản thân phải làm là rút kinh nghiệm, chú ý hơn, chăm sóc càng phải thỏa đáng và chu toàn hơn.

Hai ngày sau.

Oa ——

Tri Nhạc đứng trong khu buôn bán phồn hoa ở trung tâm thành phố, không che giấu chút nào mà cảm thán thành lời.

Trước mắt là một trong những tòa nhà thương mại nổi tiếng bậc nhất thành phố C, độ nổi tiếng chỉ đứng sau tòa cao ốc của Thẩm thị thôi, mà trong này mặt bằng của câu lạc bộ Tần Việt mở chiếm chừng sáu tầng, đi theo phong cách Trung Quốc điển hình 1, lộng lẫy huy hoàng, đèn đuốc rực rỡ chiếu sáng một nửa bầu trời phía trên tòa nhà.

Khách đến câu lạc bộ nườm nượp, siêu xe nhiều như mây.

Tri Nhạc còn nhớ lần trước Tần Việc có mời cậu tới chơi, anh nói có mở một cửa tiệm nhỏ. Đây mà là tiệm nhỏ á? Cái anh này không được thành thật cho lắm.

Thẩm Trình đưa Tri Nhạc vào từ cửa hông, yên tĩnh lên thẳng tầng sáu.

Tuy là câu lạc bộ nhưng trên tầng sáu chỉ có mấy gian phòng riêng xa hoa, khác hẳn với khung cảnh mấy tầng dưới, chủ yếu là để cho vài vị khách và người nhà dùng.

“Cuối cùng cũng tới.”

Nhân viên lễ tân đưa Thẩm Trình và Tri Nhạc xuống cuối hành lang rồi đẩy cửa vào, Tần Việt lập tức đứng dậy đón, nhiệt tình giang hai tay với Tri Nhạc, Thẩm Trình đứng trước mặt Tri Nhạc ngăn Tần Việt lại, hắn quét mắt nhìn xung quanh, mày khẽ nhíu lại một cách kín đáo.

Trong phòng ngoài Tần Việt ra thì còn mấy người nữa. Trong đó có mấy người đàn ông đã hẹn từ trước nhưng vẫn còn mấy cô cậu khác là không mời mà đến.

Thấy Thẩm Trình tới, tất cả mọi người đều đứng lên, sôi nổi chào hỏi.

“Ấy, Thẩm nhị thiếu bận trăm công nghìn việc, thế mà vẫn chờ được cậu đến.”

“Thẩm nhị thiếu đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh.”

Tần Việt đưa Thẩm Trình vào trong, tiện thể thấp giọng giải thích với hắn, đáng ra chỉ có mấy người đàn ông thôi, nhưng họ tới sớm quá, mấy tên này ngồi không quá nhàm chán nên gọi thêm bạn của mình tới.

Tần Việt có nói trước Thẩm Trình sẽ đưa thêm một người tới, suy xét đến quan hệ hiện tại giữa Thẩm Trình và Tri Nhạc, dù bây giờ Thẩm Trình có đưa cậu tới thì cũng chỉ là tụ tập giữa bạn bè thông thường thôi, không phải giới thiệu chính thức, vì vậy Tần Việt cũng không đưa ra yêu cầu đặc biệt nào.

“Yên tâm đi, cũng không phải người ất ơ ở đâu, rất hiểu quy củ,” Tần Việt nói: “tôi cũng dặn dò qua rồi, bọn họ sẽ không rỗi hơi đi chọc Tri Nhạc —— chủ yếu là chỉ có mấy người chúng ta thì Tri Nhạc cũng thấy chán, Tri Nhạc muốn thì có thể chơi cùng bọn họ, không muốn thì có thể nhìn họ chơi, gọi họ đến cho có không khí ấy mà.”

“Tri Nhạc, cậu thấy sao, như vậy có được không?” Tần Việt lướt qua người Thẩm Trình, hỏi ý kiến của Tri Nhạc.

Tri Nhạc đứng cạnh nên cũng nghe được lời Tần Việt, đã hiểu đại khái, cậu nhìn người trong phòng, hơi căng thẳng nhưng không thực sự kháng cự, vì vậy Tri Nhạc gật đầu nói được.

Tần Việt nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Nếu lát nữa cậu phát hiện mình không thích bọn họ thì có thể nói cho tôi, tôi cho bọn họ đi ra ngoài.”



Tuy gia đình của Tần Việt không bằng Thẩm Trình, nhưng ở thành phố C này cũng là nhân vật có tiếng, bình thường rất hiếm người có thể được gã nhân nhượng quan tâm như vậy. Thứ nhất là thực sự có quá nhiều người muốn làm quen với Thẩm Trình, Thẩm Trình về nước được mấy tháng mà chưa có ai thành công hẹn được hắn, Thẩm Trình tới chỗ Tần Việt coi như cho đủ nể mặt Tần Việt. Thứ hai là dù thế nào thì thân phận của Tri Nhạc cũng khác biệt

Đương nhiên, gã cũng thật sự thấy Tri Nhạc thuận mắt, nếu không cùng lắm là duy trì khách khí mặt ngoài thôi, ai rảnh mà cẩn thận ân cần như thế chứ.

Thẩm Trình có chút không vui nhưng không biểu hiện ra ngoài, thấy Tri Nhạc có vẻ không bị ảnh hưởng nên hắn không nói gì.

Như thế cũng tốt, không thể lần nào ra ngoài cũng có một “vùng trống” riêng được, sau này Tri Nhạc cũng phải đối mặt với các trường hợp khác nhau.

Tri Nhạc và Thẩm Trình vào phòng, ngồi xuống ghế sofa.

“Nào nào nào, giới thiệu với cả nhà, đây là Tri Nhạc.”

Tần Việt vỗ tay, cười tủm tỉm giới thiệu Tri Nhạc cho mọi người, cũng giới thiệu những người khác với Thẩm Trình và Tri Nhạc. Những người ngồi đây ít nhiều gì cũng nghe được tin đồn đính hôn, hơn nữa trước đấy Tần Việt có dặn dò trước, cho nên khi họ đứng trước mặt Tri Nhạc thì đều biểu hiện rất tự nhiên, dù sao mục đích đến đây hôm nay của họ là Thẩm Trình, tuy có tò mò về Tri Nhạc nhưng sẽ không làm chuyện gì có thể gây thất lễ hay xui xẻo.

Mọi người gật đầu với Tri Nhạc, tiếp đón một cách khách khí.

Mấy ngày tiếp xúc với bên ngoài giờ đã thể hiện hiệu quả, Tri Nhạc được người qua đường mài giũa nên bây giờ khi cậu đứng trước mặt nhiều người thì đã không còn sợ hãi, kháng cự như ban đầu nữa, nhất là bây giờ đang ở trong nhà, Thẩm Trình cũng ở đây. Tuy Tri Nhạc không thể thả lỏng hoàn toàn nhưng đã có thể bình tĩnh ứng phó.

Tri Nhạc cũng gật đầu, cười mỉm nói xin chào, đáp lại mọi người.

Trong mắt mọi người, đây là một thiếu niên đẹp trai, ngây ngô lại thẹn thùng.

Mọi người sôi nổi ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ mang rượu và đồ ăn lên, Thẩm Trình và Tri Nhạc ngồi ở giữa, những người khác ngồi quanh họ, nói nói cười cười.

Những người tới đây ngày hôm nay đều đã trải qua sự chọn lọc của chính Tần Việt, ngày thường gã cũng có qua lại, dù là tính cách, nhân phẩm hay năng lực thì đều thuộc nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh của thành phố C. Trên đời này chẳng thiếu con ông cháu cha, ngày thường mọi người tùy tiện ăn uống nhậu nhẹt chơi bời cũng chẳng sao, nhưng đã là người muốn làm được việc thì người họ muốn làm quen chính là loại người như Thẩm Trình.

Bối cảnh đương nhiên là quan trọng, nhưng bản lĩnh lớn nhất của một người mãi mãi là thực lực cá nhân của người đó. Kinh nghiệm ra du học và gây dựng sự nghiệp của Thẩm Trình ở nước ngoài cùng mấy hạng mục trong thời gian ngắn ngủi khi hắn về nước đúng là lóa mắt đối với những người cùng lứa.

Với căn cơ của Thẩm gia cùng năng lực của hai anh em Thẩm gia thì hiển nhiên trong mấy năm tới, địa vị và bản đồ sự nghiệp của Thẩm gia sẽ càng được củng cố, vững chắc không thể lung lay.

Ấn tượng của mọi người về Thẩm Trình chỉ dừng lại ở thủ đoạn kinh doanh sấm rền gió cuốn cùng phong cách lạnh lùng khó lường của hắn, đến lúc thực sự gặp mặt mới phát hiện, tuy Thẩm Trình không tươi cười mọi lúc, tỏa sáng mọi lúc như người anh song sinh của hắn nhưng cũng không khó nói chuyện cùng.

“Tôi về nước chưa lâu, có rất nhiều chuyện còn đang phải làm quen, sau này còn mong mọi người giúp đỡ.” Vẻ mặt Thẩm Trình trầm tĩnh, lễ phép khách khí vừa độ.

“Khách khí rồi.”

“Nói hay lắm.”

Mọi người chẳng hơn kém tuổi Thẩm Trình là bao, không có quá nhiều quy củ xã giao, rất nhanh đã nói đến mấy chuyện thú vị gần đây.

Thẩm Trình lấy đồ uống và trái cây cho Tri Nhạc, ý bảo cậu cứ tự nhiên, Tri Nhạc không hiểu chuyện họ đang nói, cũng không thấy chán, ngồi cạnh Thẩm Trình, yên lặng ăn uống mà lắng nghe. Thỉnh thoảng cậu lại nhìn Thẩm Trình một cái, hôm nay Thẩm Trình mặc áo sơ mi trắng, áo khoác thoải mái màu xanh lá thẫm, tóc tay tạo kiểu một cách tùy ý, bớt vài phần lạnh lùng khi đi làm, hai chân để tùy ý, lại là một loại hào quang khác.

Bên ngoài bỗng có tiếng vang, mấy người bạn của một người khác sôi nổi đứng dậy, đi đến trước một vách tường, nhân viên phục vụ ấn công tắc, vách tường chợt tách ra, lùi sang hai bên, để lộ một bức tường thủy tinh rất lớn, mở ra là ánh đèn lập lòe đủ mọi màu sắc.

Tri Nhạc không hiểu sao, tò mò nhìn xung quanh.

“Để họ ở đây chơi, chúng ta vào phòng trong ngồi,” Tần Việt đứng dậy, đưa mọi người vào phòng xép nhỏ bên trong: “Mới có chai rượu ngon, nếm thử đi.”

Mọi người sôi nổi đứng dậy, mới nãy chỉ là hàn huyên mở màn thôi, tiếp sau đây mới là giao lưu thực sự.

Thẩm Trình đi phía sau, hỏi Tri Nhạc muốn vào cùng mình hay ở lại ngoài này.

Tri Nhạc nhìn căn phòng rồi lại nhìn bức tường kính, nói: “Em không uống rượu đâu.”

Thẩm Trình gật đầu, trước hết là đưa Tri Nhạc đến trước tường kính, ý bảo Tri Nhạc nhìn xuống dưới. Hóa ra tầng một của câu lạc bộ là một quán bar, đã đến giờ biểu diễn, đêm nay có mời khách quý lên sân khấu, không khí náo nhiệt, tầm nhìn từ tầng sáu rất tốt, có thể quan sát toàn bộ sân khấu.

“Bên dưới loạn lắm, cứ ở đây xem thôi.” Thẩm Trình nói, rồi hắn chỉ cho Tri Nhạc chốt mở trên tường kính, muốn nghe tiếng thì mở ra, nhưng có thể sẽ thấy quá ồn, không nên nghe quá lâu.

Tri Nhạc bị sân khấu phía dưới hấp dẫn ánh mắt, gật đầu đáp vâng vâng.

Khi Thẩm Trình đang dặn mấy lời đó, mấy cô cậu kia đứng ở tường kính cách đó không xa nhìn hai người.

“Có việc thì gọi tôi.” Cuối cùng Thẩm Trình nói vậy, Tri Nhạc tỏ vẻ không thành vấn đề, Thẩm Trình rời khỏi chỗ cậu, đi vào phòng trong, chọn chỗ hướng ra ngoài, chỉ cần hắn giương mắt là có thể nhìn ra ngoài.

Tri Nhạc nhìn sản nhảy dưới tầng đầy mới lạ, trấn trên cũng có quán bar nhỏ nhưng Giang Thiện Nguyên không cho phép cậu bén mảng lại gần, bình thường cậu chỉ được thấy trên TV thôi, hôm nay là lần đầu được quan sát gần như vậy. Ca sĩ, vũ công, nhân viên phục vụ, ánh đèn sáng, đám người bung lụa… giống như một thế giới khác vậy.

Không ai mở chốt, chỉ có chút âm thanh mơ hồ truyền đến, như đến từ một nơi xa xôi. Tri Nhạc tò mò chăm chú nhìn hình ảnh dưới sân khấu, cậu cảm thấy như mình đang xem kịch câm.



“Hi, tôi tên Tiểu Đào.” chợt có một chàng đi qua, đứng cách cậu mấy bước, cười nói với Tri Nhạc: “Chán không? Có muốn chơi trò chơi cùng nhau không?”

Tiểu Đào chỉ bàn chơi bida bên kia.

Tri Nhạc quay đầu, nhìn Tiểu Đào, tự nhiên thấy có chút không được tự nhiên, cậu đang định nói chuyện thì có một giọng nói khác truyền đến: “Thôi bỏ đi, người ta khác chúng ta đấy.”

Tiểu Đào quay đầu lại cười: “Ninh Minh, có giỏi thì cậu nói to hơn chút đi.”

Ninh Minh bĩu môi, một trong hai cô nàng đứng cạnh cậu ta khoanh tay nhún vai không quan tâm, người kia thì giật nhẹ góc áo của Ninh Minh ý bảo cậu ta đừng lắm miệng.

Mọi người đều rõ thân phận của Tri Nhạc, Tần Việt còn dặn dò trước, nhóm đàn ông kia là bạn của Tần Việt nên cũng khách khí có thừa với Tri Nhạc, mấy người này không tùy ý bắt chuyện nên tất nhiên cũng kém thân thiện hơn.

Tri Nhạc nhìn về phía Ninh Minh, Ninh Minh mắt phượng mày ngài, là một chàng trai đẹp.

Ninh Minh thấy Tri Nhạc nhìn mình thì nhướng mày, liếc Tri Nhạc một cái rồi mất kiên nhẫn rời mắt đi.

Tri Nhạc suy nghĩ một chút, chậm rãi nói với Tiểu Đảo: “Xin lỗi, tôi không biết chơi.”

Tiểu Đào không ép, nói: “Vậy cậu cứ tự nhiên, chúng tôi đi chơi vậy.”

Mấy người đi qua đó, nhân viên phục vụ điều chỉnh dụng cụ, rất nhanh đã bắt đầu trò chơi. Có hai người khác ở bên kia chơi điện thoại, xem phim, ai làm chuyện của người nấy.

Tri Nhạc ngồi nhìn xuống sân khấu một mình, sau khi xem đã thì trở vào trong, uống nước ăn vặt rồi nhìn quanh, không tìm thấy cái gì khiến mình hứng thú nên cậu lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi.

Tiểu Đào có đi qua xem định rủ cậu lập đội chơi cùng, nhưng Tiểu Đào nhìn một lúc, phát hiện trình độ Tri Nhạc quá cùi bắp nên đành thôi, yên lặng tránh sang một bên.

Thẩm Trình ngồi trong phòng trong, thỉnh thoảng nhìn ra gian ngoài.

Đôi khi vừa vặn lúc Tri Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt họ giao nhau, Tri Nhạc sẽ cười, lắc điện thoại, khóe môi của Thẩm Trình sẽ hơi cong lên.

Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, trước cửa xuất hiện một bóng người cất bước vào phòng.

Người ở gian ngoài ngẩn ra, lục tục ngẩng đầu, Tri Nhạc cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, nhìn về phía người từ trên trời giáng xuống này.

Chỉ thấy đó là một người đàn ông trẻ, tầm 20 tuổi, mái tóc dài buộc một nửa phía sau đầu, làn da tái nhợt trắng như tuyết, đến môi cũng không có màu máu, giống như đã lâu không ra nắng, cao không đến 1m8, rất rất gầy, y như bơi trong quần áo vậy, khiến người ta nghi ngờ rằng chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn người này đi.

Người nọ có quầng thâm đậm dưới mắt, thoạt nhìn ốm yếu gầy gò không có sức, mà y mở miệng nói thì rất có sức.

Y vào phòng, quét mắt nhìn quanh một cái rồi lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài hết đi.”

Bọn Tiểu Đào dừng chơi, quay ra nhìn nhau rồi nhìn anh chàng kia.

“Anh là ai?”

“Mấy người, đi ra ngoài hết cho tôi,” người nọ vươn ngón trỏ chỉ vào bọn họ, giọng càng thêm lạnh: “đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”

Ninh Minh vừa định đáp lại thì đúng lúc này Tần Việt nghe tiếng đi ra xem. Khi người nọ tiến vào phòng thì Thẩm Trình đã chú ý tới rồi, hắn quay người ra sau đó nhận ra đó là ai thì hơi nhướng mày, không đứng lên nữa.

Những người khác trong phòng nghe tiếng cũng dừng cuộc nói chuyện, nhìn ra ngoài theo.

“Không phải không hợp ý nhau sao? Sao lại tới vậy.” Tần Việt nói với người nọ.

Anh chàng nọ không trả lời, lười biếng đi thêm mấy bước, ngồi xuống ghế.

“Vừa tỉnh dậy sao? Hay chưa ngủ? Em ăn gì không?” Tần Việt lại hỏi.

Chàng trai vẫn không nói gì, tựa như thấy Tần Việt lắm lời, y mất kiên nhẫn nhíu mày, sau đó duỗi tay chỉ mấy người Ninh Minh, không cần nói cũng biết ý của y.

Tần Việt nói: “Bọn họ không cản trở em mà.”

Anh chàng giương mắt, lạnh lùng trừng Tần Việt một cái.

Tần Việt giơ tay đầu hàng ngay tắp lự: “Rồi rồi rồi, biết rồi, tổ tông.”

Tần Việt quay đầu cười tủm tỉm với đám Ninh Minh: “Ngại quá, các vị, đành phiền mọi người sang phòng riêng cách vách vậy.” Lại cười gọi với vào trong phòng: “Anh em, xin thứ lỗi.”

Mấy người trong phòng trong cười rộ lên, hiển nhiên học cũng biết anh chàng này, hơn nữa tình huống này đã thấy nhiều rồi nên chẳng ngại.



“Công chúa đại nhân không vui, ai dám làm trái ý chứ. Mấy người cứ ra ngoài trước đi.”

Nhóm Ninh Minh đành phải rời đi trước.

Tri Nhạc hơi mờ mịt, không biết mình có phải đi hay không, cậu đứng dậy theo.

“Ôi Tri Nhạc, cậu không phải đi đâu, cứ ngồi đi.” Tần Việt vội nói.

Tri Nhạc quay đầu nhìn Thẩm Trình, Thẩm Trình gật đầu, ý bảo không sao, Tri Nhạc lại ngồi xuống. Chàng trai kia liếc Tri Nhạc một cái, không nhìn ra cảm xúc của y.

“Tri Nhạc, đây là Phương Mộc,” Tần Việt nói: “Cậu không cần để ý đến em ấy, cứ coi như em ấy không ở đây là được” Gã lại quay sang nói với người nọ: “Đây là khách quý của anh, tổ tông, không được bắt nạt người ta đâu đấy.”

Toàn bộ gian ngoài chỉ còn Tri Nhạc và người tên Phương Mộc nọ.

Tri Nhạc nhẹ nhàng thở ra, tuy cậu đã vượt qua được cảm giác khó chịu khi mấy người kia ở đây nhưng cậu có cảm giác họ không thích mình lắm, dù thoạt nhìn Tiểu Đào rất hiền lành nhưng vẫn khiến Tri Nhạc không được tự nhiên. Với Tri Nhạc, cái đó không được tính là ý thù địch rõ ràng, cậu có thể không quan tâm, nhưng bọn họ bị đuổi đi thì càng thoải mái hơn.

Nhưng hình như người mới tới này cũng chẳng phải người thân thiện gì.

Sau khi Phương Mộc vô cớ đuổi người đi thì lười biếng ngồi trên ghế sofa, chẳng nói chẳng rằng, giống như đang ngẩn người, lại như đang tức giận.

Tri Nhạc nhịn không được nhìn y một cái.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lại lập tức bị Phương Mộc bắt quả tang, trừng mắt nhìn lại.

“Xin lỗi.” Tri Nhạc vội nói. Cậu vội rời mắt đi, rũ mắt xuống nhìn sàn nhà, nghĩ bụng người này hơi hung dữ.

Tri Nhạc nghe thấy Phương Mộc hừ một tiếng, hình như còn lạnh lùng đánh giá cậu một lát rồi không thèm để ý đến cậu nữa.

Trong căn phòng rộng lớn, hai người ngồi trong im lặng, không biết nhạc nhẹ đã được bật từ bao giờ, du dương như có như không, không ai cảm thấy xấu hổ, sau một lúc lâu, Tri Nhạc lấy điện thoại ra tiếp tục chơi. Phương Mộc thì tiếp tục ngây người.

Ngây người như vậy chốc lát, Phương Mộc đứng dậy, không biết lấy một giá vẽ từ đâu ra, y quay về phía đại sảnh rồi bắt đầu vẽ tranh.

Tri Nhạc tò mò nhìn xung quanh một vòng, được nhắc nên nhớ ra hôm nay chơi game nhiều quá rồi, còn chưa kịp đọc sách nữa, vì vậy cậu tắt điện thoại, lấy một quyển sách trong túi ra, cúi đầu bắt đầu đọc.

Phương Mộc nhìn thoáng qua, nhường mày rồi quay lại với bảng vẽ của mình.

Câu lạc bộ giải trí lớn nhất thành phố C, dưới tầng nam nữ xúng xính lụa là, xa hoa lãng phí, Tri Nhạc và Phương Mộc ngồi trong căn phòng xa hoa nhất, một người đọc sách, một người vẽ tranh, cái vẻ nghiêm túc kia quả thực khiến người khác nghi ngờ không biết phải chăng thời không đã bị đảo lộn…

Nhưng hai người trong cuộc đều không hề tự giác nhận ra có gì không ổn.

“Ê, cậu qua đây.”

Phương Mộc chợt cất tiếng, Tri Nhạc ngẩng đầu, xác nhận Phương Mộc đang gọi mình thì đóng sách lại đi qua.中国风风格: phong cách Trung Quốc
chapter content



chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv