Cấm Hôn Môi

Chương 41



Cuối cùng Thẩm Trình mặt vô cảm thỏa hiệp, đồng ý tối sẽ ngủ cùng Tri Nhạc, nhưng hắn còn việc phải làm nên hắn sẽ đến muộn chút, Tri Nhạc thấu hiểu gật đầu, tự mình nằm xuống trước.

Thẩm Trình rời khỏi phòng ngủ vào phòng làm việc xử lý một ít tài liệu, giờ này còn chưa tính là muộn lắm, hắn trầm ngâm đứng trước cửa sổ, gọi điện cho Thẩm Thái Viễn.

“Ồ, mặt trời mọc đằng Tây hả,” Thẩm Thái Viễn ở đầu kia nói: “Thế mà cháu lại chịu chủ động liên hệ với ông.”

Tâm trạng Thẩm Thái Viễn không tồi, vừa từ bệnh viện về khách sạn, đang chuẩn bị đi nghỉ thì tự nhiên lại nhận được điện thoại của Thẩm Trình, ông rất bất ngờ, sau khi trêu chọc một câu thì nghiêm túc hỏi: “Tri Nhạc có chuyện gì?”

Chuyện công ty thì Thẩm Thái Viễn yên tâm về Thẩm Trình 100%, giờ này gọi điện thoại tới chỉ có thể là về Tri Nhạc thôi. Tuy ông để tâm nhưng không thể nhìn chằm chằm sinh hoạt hàng ngày của hai người được, dù sao thì đó cũng là chuyện của hai người họ, phải cho họ đủ tự do và không gian.

“Không có.” Thẩm Trình bình tĩnh nói.

Nói chuyện này cho Thẩm Thái Viễn biết, bị mắng là chuyện nhỏ, bây giờ Thẩm Thái Viễn sẽ không nói cho Giang Thiện Nguyên đang bị bệnh để ông khỏi lo lắng, mà bản thân Thẩm Thái Viễn sẽ tự lâm vào tự trách và áy náy, sau này hẵng nói.

Thẩm Trình nói tiếp: “Lần trước cháu đã nhắc tới nguyên nhân khiến Tri Nhạc kiêng kỵ người lạ nhưng chưa có tin tức gì —— mấy ngày nữa cháu định đưa cậu ấy đi gặp mấy người bạn.”

“Bạn của cáu? Ờ, tốt lắm tốt lắm.” Thẩm Thái Viễn nói: “Mấy hôm trước ông mới nói chuyện với lão Giang, trước kia Tri Nhạc cũng không sợ người lạ, chỉ là lúc nhỏ có xảy ra một chuyện…”

Đó là năm thứ hai sau khi Tri Nhạc sinh bệnh, Giang Thiện Nguyên đưa Tri Nhạc lên trấn trên, thường ngày bận bịu không tiện đi, không thể đưa Tri Nhạc ra ngoài thường xuyên được, mỗi lần được đi dạo trên trấn trên đều có ý nghĩa đặc biệt quan trọng với Tri Nhạc.

“Con đứng đây đợi ông, ông đi mua chút hạt giống, ông sẽ quay lại ngay, con đừng chạy lung tung nhé.”

Ngày hôm đó, ánh nắng chan hòa, khu chợ trên bến tàu đâu đâu cũng là người, rộn ràng nhộn nhịp, Giang Thiện Nguyên thấy khu chợ phía xa chật như nêm cối, sợ Tri Nhạc bị chen lấn đến mức khó chịu, vì vậy ông để Tri Nhạc đợi ở đầu cầu, ông đi một lát rồi về. Đây không phải lần đầu tiên, Tri Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.

Tri Nhạc đứng ở đầu cầu, trắng nõn ngoan ngoãn, đôi mắt trong veo.

“Bạn nhỏ à, sao lại đứng ở đây thế?” Một gã đàn ông trung niên bỗng xuất hiện, gã tiếp cận Tri Nhạc: “Cháu ở một mình hả?”

Khi đó Tri Nhạc rất thích những người sẵn sàng nói chuyện với mình, khẩu âm của gã đàn ông hơi khác, không biết gã từ đâu tới nhưng gã cứ cười tủm tỉm, trông có vẻ rất thân thiện, Tri Nhạc bèn cười theo, nói cho gã biết ông nội đang ở dưới kia.

Gã trung niên nhìn thoáng qua, nói: “Bác nhìn thấy hai ông cháu nhiều lần rồi, coi như cũng quen ông nội của cháu. Bạn nhỏ, bác có chuyện muốn nhờ cháu giúp một tay.”

Tri Nhạc hỏi là giúp gì.

Gã trung niên chỉ cái thuyền dưới cầu, nói chìa khóa cửa khoang thuyền bị rơi xuống khe, tay người lớn quá to nên không lấy được.

Chỗ đầu cầu người đến người đi, sạp hàng bán rong cùng người qua đường lớn tiếng cò kè mặc cả, không ai rảnh chú ý tới cuộc đối thoại của gã trung niên và Tri Nhạc.

Thoạt nhìn gã đàn ông có vẻ rất sốt ruột, nói trong nhà còn đang nhóm bếp lò nấu cơm, gã lo có khi sẽ xảy ra hỏa hoạn.

Tri Nhạc nghe thấy cháy nhà thì hoảng sợ, gã đàn ông khẩn cầu: “Thầy giáo của các cháu đều nói phải biết giúp đỡ người khác, bạn nhỏ, giúp bác đi. Chỉ hai phút là xong, xong việc bác sẽ đưa cháu về, bác sẽ giải thích với ông nội cháu mà, đảm bảo ông cháu sẽ không giận đâu, còn khen cháu ấy chứ.”

Tri Nhạc còn đang do dự, gã trung niên đã kéo cổ tay cậu, nửa khuyên nửa túm Tri Nhạc đi, cậu cứ thế bị gã kéo đi mất.

Đi qua một đoạn cầu thang thật dài cũng sắp đến gần bờ sông rồi, người cũng dần thưa thớt, Tri Nhạc bỗng thấy sợ hãi, đứng lại không chịu đi nữa.

Tri Nhạc cố hết sức giãy giụa, một tay gã đàn ông như gọng kìm sắt túm lấy cổ tay Tri Nhạc, tay kia thì bịt miệng cậu, lưng gã che khuất tầm mắt của người qua đường, ngẫu nhiên có người nhìn qua chỉ nghĩ là cha mẹ lôi kéo con cái không nghe lời về nhà ăn cơm, liếc mắt một cái rồi cười cười lướt qua.



“Mày ngoan ngoãn cho ông, nếu không ông sẽ đánh gãy chân mày.” Gã trung niên hung tợn nói.

Tri Nhạc liều mạng giãy giụa, cổ tay sắp bị gã đàn ông bóp gãy rồi.

Gã đàn ông kéo Tri Nhạc đi, càng ngày càng tới gần bờ sông, một ả đàn bà bắc ván cần chuẩn bị nghênh đón, may mà lúc này Giang Thái Nguyên đuổi theo, ông chạy như điên đến, vừa chạy vừa điên cuồng hét lên, giữa đường còn vấp ngã một cái, lăn trên cầu thang xi măng xuống, rồi ông lại bò dậy, chạy như điên về phía gã trung niên.

Bấy giờ người qua đường mới phát hiện có điều không ổn, tiến lên hỗ trợ…

“Nếu chậm thêm chút nữa thì có lẽ Tri Nhạc đã bị bắt cóc rồi.” Thẩm Thái Viễn nói:”Ở trấn trên rất ít khi xảy ra mấy chuyện lừa bán người như thế này cho nên hơi thiếu cảnh giác ở phương diện này. Bọn buôn người kia có tiền án, chúng nhắm vào điểm này, neo thuyền bên bờ sông, chuyên môn ra tay ở nơi phố huyện, tìm kiếm những đứa trẻ đứng lẻ loi, một khi bắt được thì sẽ cho thuyền đi ngay, rất khó truy lùng. Theo báo cáo, bọn chúng đã thành công gây án vài lần. Tri Nhạc được trời cao phù hộ nên tránh được một kiếp.”

Thẩm Trình im lặng lắng nghe.

Lần ấy Giang Thiện Nguyên cứu được Tri Nhạc từ thế ngàn cân treo sợi tóc, trong lúc tức giận đã mạnh tay cho Tri Nhạc một cái bạt tai, trách mắng cậu tại sao lại không nghe lời, tại sao không đứng tại chỗ chờ mà lại chạy lung tung.

Đó là lần duy nhất Giang Thiện Nguyên đánh Tri Nhạc, sau đó về nhà bình tĩnh lại, Giang Thiện Nguyên đã xin lỗi Tri Nhạc, nói ông cũng sai, rồi ông dặn dò tỉ mỉ và dạy cậu phải ứng đối thế nào trong loại tình huống như thế.

Chính vì lần đó mà Tri Nhạc trở nên sợ hãi người lạ, thậm chí còn không muốn ra khỏi nhà nữa.

“Lão Giang tốn rất nhiều thời gian mới có thể dần giảm bớt chuyện này. Chỉ là bóng ma tâm lý mà chuyện đó để lại quá nặng, dù Tri Nhạc không còn nhớ rõ chuyện ấy nữa nhưng cho đến ngày nay ảnh hưởng của nó vẫn chưa tan hết.”

“Nhưng lão Giang nói, Tri Nhạc đã học cách dần quên đi, bây giờ khi đối diện với người lạ thì cũng không còn vấn đề gì lớn nữa, chỉ cần không cưỡng ép thằng bé làm gì —— lần trước cháu nói là bắt lấy cổ tay, ông có hỏi lão Giang rồi, hẳn đó là phản ứng do bị kích thích, điểm này ở nhà không thể hiện rõ, ra ngoài thì cháu để ý chút là được. Hiện tại thằng bé đã là người trưởng thành rồi, cũng sẽ không có ai tùy tiện lôi lôi kéo kéo đâu.”

Thẩm Thái Viễn nói tiếp: “Sở dĩ lão Giang không dặn dò riêng cũng là vì sợ chúng ta sẽ quá mức cẩn thận, ngược lại còn phản tác dụng. Lão Giang có suy tính của mình, hy vọng Tri Nhạc có thể độc lập hơn chút.”

Mặt kính phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Trình, ánh mắt hắn tối tăm như bóng đêm bên ngoài vậy.

“Cháu không cần thấy quá áp lực, chú ý hơn chút là được.” Thẩm Thái Viễn nói.

Thẩm Trình không nói gì thêm.

Khi Thẩm Thái Viễn cho rằng cuộc trò chuyện đến đây là hết, Thẩm Trình lại hỏi: “Trước đây cậu ấy bị bệnh gì?”

Thẩm Thái Viễn yên lặng một lúc, chợt hiểu ngụ ý của Thẩm Trình, ông cười nói: “Ông còn tưởng cháu sẽ không bao giờ hỏi nữa cơ.”

Thẩm Thái Viễn thở dài: “Nói tiếp, ban đầu cũng chỉ là phát sốt bình thường mà thôi.”

Mẹ Tri Nhạc khó sinh rồi mất, cha thằng bé mấy năm sau cũng gặp tai nạn xe cộ nên qua đời, một gia đình trong tức khắc tan tành, liên tiếp phải trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Giang Thiện Nguyên nhanh chóng già đi, mất con trai độc nhất rồi mất cả con dâu, chỉ còn duy nhất đứa cháu trai thơ bé.

Giang Thiện Nguyên cố nén bi thương, nuôi nấng cháu nhỏ, nhưng mà nhà dột còn gặp mưa rào, một lần đi làm Giang Thiện Nguyên đã vô ý ngã gãy chân, điều này khiến gia đình đã ảm đạm càng ảm đạm hơn, có thể mường tượng ra tình cảnh lúc ấy.

Lúc ấy Tri Nhạc lại bị cảm rồi phát sốt. Khi đó Tri Nhạc mới sáu, bảy tuổi, không hiểu hiểm họa của bệnh sốt, chỉ không muốn làm ông nội đang trên giường bệnh phải lo lắng nên thằng bé giấu Giang Thiện Nguyên, cho rằng “ốm vặt không có gì nghiêm trọng” như mọi người thường nói, mấy ngày nữa là khỏi.

Nhưng mà mấy ngày sau, Tri Nhạc lại sốt cao hôn mê…

Sau khi được cứu chữa tỉnh lại thì không còn được như trước nữa.

“Cháu không biết thằng bé Tri Nhạc này lúc nhỏ thông minh thế nào đâu, thành tích học tập tốt, tính cách tốt, thầy cô bạn bè ai ai cũng thích, lại vô cùng hiểu chuyện.” nói tới đây Thẩm Thái Viễn thở dài một tiếng: “Cũng là do việc hiểu chuyện hại nó. Đều do tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh khó dò, đời người đúng là khó nói.”

Sau khi Tri Nhạc trở nên ngốc nghếch, Giang Thiện Nguyên gần như tuyệt vọng, tóc bạc trắng sau một đêm, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, ánh mắt đẫm lệ không thấy rõ tương lai mịt mờ, không biết nên đi tiếp như thế nào.

Tri Nhạc nhỏ bé trở nên ngây ngốc đã quên rất nhiều chuyện, nhưng cậu vẫn nhận ra Giang Thiện Nguyên, cậu ôm ông, vụng về lau nước mắt cho Giang Thiện Nguyên, vụng về nói: “Ông nội, đừng khóc. Tri Nhạc thương.”

Giang Thiện Nguyên ôm lấy Tri Nhạc gào khóc, rống lên như mãnh thú để phát tiết tâm tình, ông nắm lấy tay Tri Nhạc, cười với cậu.

“Nếu Tri Nhạc không bị bệnh thì hiện giờ thằng bé đang ở thời kỳ rực rỡ nhất, với vẻ ngoài và tài năng của mình, lên đại học không biết có bao người theo đuổi đâu, đúng ra không đến lượt cháu đâu. Chà, đáng tiếc, hai chữ vận mệnh này đúng là không công bằng.”

Thẩm Thái Viễn tiếc hận không thôi, tràn ngập ai thán.

Thẩm Trình trầm mặc không nói gì.

Tạnh mưa rồi, đêm lạnh như băng.

Thẩm Trình lặng người trước cửa sổ hồi lâu, im lặng không nói gì, đồng hồ báo thức vang lên, hắn bỗng hoàn hồn, nhìn thời gian rồi chậm rãi xuống tầng, thực hiện lời hứa của mình mà đi vào phòng Tri Nhạc.

Tri Nhạc đã ngủ rồi, Tiểu Nhạc Tiểu Trình đã sớm tự giác rời đi, trở lại ổ nhỏ của chúng. Trong phòng mở đèn tường, ánh đèn vàng ấm áp lẳng lặng chiếu sáng trong đêm.

Tri Nhạc nằm yên, hơi cuộn mình lại, hô hấp trầm ổn, hàng mi dài chiếu ra cái bóng mờ mờ trên má, một tay để lộ ngoài chăn.

Thẩm Trình duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu, định cho vào chăn giúp cậu, động tác của hắn vô cùng mềm nhẹ nhưng vẫn khiến Tri Nhạc giật mình, cậu lập tức mở mắt, cánh tay rụt lại theo bản năng.



“Xin lỗi.” Thẩm Trình lập tức buông tay ra.

Sau khi Tri Nhạc thấy rõ là ai thì dùng mắt thường cũng có thể thấy cậu đã thả lỏng, cậu mơ mơ màng màng, đôi mắt nửa hé nhìn Thẩm Trình, lẩm bẩm: “Anh đừng, xin lỗi mãi thế, đi ngủ đi thôi.”

Cậu dịch vào bên trong một chút, nhắm mắt vỗ vỗ giường, ý là mau tới ngủ đi.

Thẩm Trình nằm lên giường, giường rộng hai mét vô cùng rộng rãi, hắn giở chăn của mình ra, tạm thời chưa buồn ngủ nên chỉnh cho ánh đèn tối đi, tựa lên đầu giường.

Tri Nhạc cảm nhận được sự hiện diện của Thẩm Trình, cậu vẫn nhắm hai mắt, người thì dịch qua, đầu gối lên cạnh cánh tay Thẩm Trình tựa như khi Tiểu Nhạc Tiểu Trình dán lên người Tri Nhạc vậy.

Động tác này khiến Thẩm Trình ý thức được một chuyện mà bấy lâu nay vẫn bị xem nhẹ: Tri Nhạc không hề cảnh giác với hắn. Dù là ở trong nhà hay bên ngoài, dù Thẩm Trình có làm gì với cậu, sờ đầu, nắm tay, cùng giường cùng gối… chỉ cần Tri Nhạc nhận ra đó là hắn thì cậu sẽ buông bỏ sự đề phòng của mình, ngoan ngoãn tùy ý cho hắn “muốn làm gì thì làm”.

Giống như trong thế giới của Tri Nhạc, từ đầu cậu đã giao sự tin tưởng cho Thẩm Trình rồi.

Thẩm Trình không cử động, rũ mắt quan sát Tri Nhạc, mặt cậu nửa ngoài sáng nửa trong tối, khuôn mặt say ngủ rất ngoan rất bình thản, giống như cậu chưa trải qua chướng ngại nào, vận mệnh đen đủi kia chẳng để lại dấu vết.

“Cháu không biết đứa nhỏ Tri Nhạc này hồi bé thông minh thế nào đâu… Không ai không thích thằng bé…”

Thẩm Trình chưa từng gặp Tri Nhạc lúc nhỏ, không biết cậu khiến người ta thích đến nhường nào, trong đầu hắn hiện ra mấy hình ảnh:

Tri Nhạc bảy, tám tuổi nằm trong đêm tối, sốt đến mặt đỏ bừng, môi khô nứt nhưng vẫn cố chịu đựng.

Tri Nhạc liều mạng giãy giụa, sau khi được ông nội cứu, trong mắt tràn đầy kinh sợ, muốn nhào vào vòng tay của ông nội mà lại phải ăn một cái tát.

Tri Nhạc mờ mịt mà hốt hoảng ôm Giang Thiện Nguyên nói: “Ông nội, đừng khóc. Tri Nhạc thương.”

“Nếu Tri Nhạc không sinh bệnh, hiện giờ……”

Thẩm Trình thử tưởng tượng nếu Tri Nhạc không bị bệnh thì bây giờ sẽ có bộ dáng như thế nào, kết quả lại không như mong muốn —— hắn không tưởng tượng được.

Thẩm Trình chạm vào mái tóc mềm mại của Tri Nhạc, trong lúc say ngủ Tri Nhạc cọ vào lòng bàn tay hắn, mi cậu, mắt cậu, mũi, môi của cậu dưới ánh đèn lại nhuốm ánh sáng ôn nhuận mà bình thản.

Thẩm Trình cảm thấy, Tri Nhạc như vậy, cũng rất tốt.

Hình như trời lại đổ mưa, hạt mưa đánh lên mặt kính, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Trận mưa kia cũng như rơi vào trong tim, nơi ngực Thẩm Trình chưa bao giờ thấy mềm mại cùng căng trướng như vậy, tựa hồ còn hơi đau đớn.

Chuyện này quá hiếm hoi và xa lạ đối với cuộc đời của Thẩm Trình, hơn 20 năm trước đây hắn chưa từng cảm thấy như vậy với người khác.

Lúc ấy hắn còn chưa biết cái đó gọi là đau lòng.

Thẩm Trình chỉ là cảm thấy, sau này Tri Nhạc không nên phải chịu khổ nữa, không nên chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

Đêm đã khuya.

Thẩm Trình đẩy Tri Nhạc ra một chút, đắp chăn cho cậu đàng hoàng, chính hắn cũng nằm xuống.

Một lát sau, Tri Nhạc lại lăn qua dán sát vào người Thẩm Trình.

Từ trước đến giờ chất lượng giấc ngủ của Thẩm Trình vốn không tốt, hắn luôn cảnh giác, động tĩnh thế này đúng là không thể ngủ. Nhưng nếu đã đồng ý thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhịn.

Thẩm Trình nhắm hai mắt, như lão tăng nhập định, một lát sau lại bất đắc dĩ mở hai mắt. Với tính hướng thích nam của Thẩm Trình mà nói, ngủ cùng một mỹ thiếu niên vốn đòi hỏi phải có sự tu dưỡng và tự chủ vô cùng lớn. Thẩm Trình sẽ không có ý nghĩ nào không an phận với Tri Nhạc khi mà còn chưa rõ ràng, càng không làm ra hành động gì vượt quá giới hạn, nhưng người nào đó cũng thật sự quá tra tấn người khác.

Chỉ thấy Tri Nhạc đá văng chăn của mình rồi bắt đầu kéo chăn của Thẩm Trình định chui vào.

Thẩm Trình giữ góc chăn, bình tĩnh bảo vệ lãnh địa của bản thân. Sau đó hắn đẩy Tri Nhạc ra, Tri Nhạc bị đẩy, lăn ngay ra chỗ khác, Thẩm Trình lại nâng mình kéo chăn qua đắp cho Tri Nhạc.

Khoảng vài phút sau, Tri Nhạc lại “khoan thai” lăn đến bên cạnh Thẩm Trình, một chân tùy tiện gác qua chăn Thẩm Trình, cánh tay thì vắt ngang qua ngực hắn.

Thẩm Trình:……

Thẩm Trình đẩy ra, đá ra, xô qua……

Tri Nhạc dán tới, dán tới, dán tới……



Cứ lặp lại vài lần như vậy, Thẩm Trình bị đánh cho tơi bời đành nhận thua. Hai mắt hắn vô thành nhìn trần nhà, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Cuối cùng Tri Nhạc được thỏa lòng, đầu gối lên hõm vai Thẩm TRình, ôm lấy hắn, mỹ mãn tiến vào mộng đẹp.

Thật ra khi Tri Nhạc ngủ một mình cũng không lăn qua lộn lại, nhưng một khi bên cạnh có người hoặc thú bông thì sẽ không tự giác được mà muốn bám sát vào người đó, một khi được như mong muốn thì sẽ không lăn lộn nữa rồi nằm yên.

Ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, ánh đèn dịu dàng trong nhà phủ lên cơ thể hai người.

Thẩm Trình còn tưởng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ nhưng ngoài dự đoán là không lâu sau khi Tri Nhạc an tĩnh lại, hắn bị ôm như vậy nhưng lại rất nhanh đã ngủ.

Uỳnh ——

Tiếng gầm rú thật lớn truyền đến, đinh tai nhức óc, trời đất đảo lộn, cửa kính vỡ vụn, tiếng va chạm, máu tươi che kín trời, tiếng kêu rên đau khổ… Những hình ảnh và âm thanh đó chồng chéo lên nhau, lan tràn mọi góc.

Đầu Thẩm Trình đau như muốn nứt ra, hắn quay đầu nhìn lại, trước mắt hiện ra một khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, hai mắt trợn lên, máu tươi chảy từ khóe miệng xuống dưới.

Người đàn ông ngồi phía trước gục đầu xuống, máu chảy thành dòng, tí tách tí tách.

Máu.

Chỗ nào cũng là máu.

“Đều tại mày, hại chết bọn họ! Đều tại mày!”

Có người đang rống lên giận dữ.

Thẩm Trình bị người ta đẩy một cái, đầu đụng vào tường, cơn đau ập tới, hắn muốn bò dạy nhưng đầu váng mắt hoa, toàn thân như mất hết sức lực, chỉ đành dựa lên tường, thở dốc kịch liệt.

“Anh ơi!”

Đột nhiên Thẩm Trình mở mắt ra, hắn như bị đuối nước, hít sâu một hơi, tròng mắt đen sâu thẳm gặp ánh đèn nhu hòa, nhất thời không biết bản thân đang ở đâu.

“Anh ơi, anh sao thế?” bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Trình dần hoàn hồn, Thẩm Trình hé mắt, thấy Tri Nhạc đã ngồi dậy, đang nhìn hắn đầy lo lắng.

“Anh gặp ác mộng sao?” Tri Nhạc đặt tay lên vai Thẩm Trình, vừa nãy cậu cảm thấy không đúng lắm nên đã lay Thẩm Trình tỉnh dậy.

Thẩm Trình tỉnh táo lại, hắn nhắm mắt lại, giống như mọi khi, quên hết thảy những cảnh trong mơ, chậm rãi bình ổn nhịp tim rồi ngồi dậy, hắn tựa lên đầu giường, nói với Tri Nhạc: “Không phải.”

Thẩm Trình lấy ly nước để sẵn trên đầu giường, đưa một ly trong đó cho Tri Nhạc để cậu uống.

Tri Nhạc vẫn rất lo lắng, cậu nhìn chăm chú vào mặt Thẩm Trình, duỗi tay nhận nước, ngón tay đụng phải bàn tay Thẩm Trình, tức khắc kinh ngạc.

“Anh nóng quá.”

Tri Nhạc lập tức nắm lấy bàn tay Thẩm Trình rồi sờ sờ trán hắn.

“Anh ơi, anh phát sốt rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv