Cấm Hôn Môi

Chương 319



“Ha ha ha ha ha ha.” tiếng cười sung sướng của Phương Mộc truyền ra từ điện thoại.

“Anh ấy mắng tôi ——” Tri Nhạc bất mãn nói, ‘tra nam’ không phải một từ tốt đẹp gì, cậu vẫn biết đấy nhé.

“Hắn cũng không mắng sai đâu —— người ta đang vui mừng, cho rằng cậu thích người ta thật lòng, ai ngờ cậu lại chỉ đang phá đảo trò chơi, những gì cậu “trả giá” cũng chỉ là thủ đoạn, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ là sẽ dừng hết mấy cái lời âu yếm ngọt ngào, ca ngợi, ôm ấp, săn sóc, lưu luyến…… Hết thảy như chưa từng xảy ra… Từ góc độ của NPC* thì đúng là hơi khốn nạn thật. Dù là ai thì hẳn sẽ không thoải mái lắm đâu. Nhưng mà, phản ứng này của vị nhà cậu hơi khác người bình thường chút. Cái gọi là tình yêu sâu đậm nhất định phải có trách nhiệm…”

*NPC: non-player character, mấy nhân vật được lập trình sẵn trong game

Phương Mộc nói dai nói dài như vậy Tri Nhạc nghe không hiểu lắm.

“Nhạc Tử, cậu có thích Thẩm Trình không?” đột nhiên Phương Mộc hỏi.

Tri Nhạc gật đầu: “Thích chứ.”

“Vậy cậu thích tôi không?”

“Thích.”

“Vậy giữa chúng tôi cậu thích ai hơn chút? Nói cách khác, cậu thích tôi và thích hắn khác nhau chỗ nào?”

Tri Nhạc a một tiếng, không biết phải trả lời như thế nào.

“Thôi, đây không phải vấn đề đôi ta nên lo lắng.” Phương Mộc hơi tiếc: “Tiếc thật đấy, không được tận mắt chứng kiến hình ảnh mang tính lịch sử kia —— người có thể khiến Tiểu Thẩm tổng ăn quả đắng, ngoài cậu ra chắc không có người thứ hai đâu, chà chà, tiếc quá đi.”

Phương Mộc không có thù oán gì với Thẩm Trình, nhưng ở trại nuôi ngựa Tần Việt đã bị hành hạ quá thảm, đến hôm nay còn chưa tỉnh, y rất sốt ruột, vì vậy y rất vui sướng khi Thẩm Trình chịu khổ ở mặt khác. Đương nhiên, chủ yếu y vẫn suy nghĩ vì Tri Nhạc.

“Vì sao anh ấy lại giận thế?” Tri Nhạc không nghĩ ra nguyên nhân.

Phương Mộc: “Trong lòng Tiểu Thẩm tổng có nỗi khổ, ha ha ha ha ha.”

Tri Nhạc bỗng nghĩ đến một chuyện nghiêm trọng: “Anh ấy, có đổi ý, không nhỉ?”

“Cậu sợ cái gì, bây giờ người nên sốt ruột là hắn chứ không phải cậu.” Phương Mộc chậm rãi nói: “Ai bảo lúc trước hắn ta dắt mũi cậu, bây giờ khác rồi, đã đến lượt hắn làm trâu làm ngựa làm chó cho cậu rồi.”

Tri Nhạc sửa lời y: “Anh ấy là người mà.”

“So sánh, so sánh mà thôi.” Phương Mộc nói: “Tóm lại, khổ trước sướng sau, giờ quyền chủ động đã nằm trong tay cậu rồi, cậu khỏi lo. Chẳng qua hẳn vị kia nhà cậu chưa thoát khỏi nỗi lo mặt mũi đâu, chắc sẽ lạnh nhạt với cậu mấy hôm, không sao hết, cậu cũng đừng có thái độ tốt với hắn làm gì.”

Đương nhiên Phương Mộc thấy vui cho Tri Nhạc, y hy vọng cậu và Thẩm Trình sống với nhau hạnh phúc suốt đời, nhưng trước đây Tri Nhạc đã phải ngây ngốc theo đuổi người ta lâu như vậy, bị trêu một thời gian lâu thật lâu, có thể giúp cậu xả giận thì sao lại không vui chứ. Dù sao người nào đó đã trở thành vật trong tay Tri Nhạc rồi, chạy đâu cho thoát.

Tri Nhạc cúp điện thoại, sau khi nói chuyện với Phương Mộc thì cậu đã hiểu thêm tí xíu, nhưng phần nhiều vẫn là ngốc nghếch ngây thơ, cậu không hiểu hết được. Hiện tại điều khiến cậu lo lắng vẫn là việc Thẩm Trình còn đang giận dỗi.

Sáng nay Thẩm Trình rời đi sớm, Tri Nhạc không kịp nhìn thấy hắn, không biết hắn đã thấy tốt hơn chút nào chưa, tối qua trước khi cậu thiếp đi thì vẫn có thể thấy rõ trạng thái tức giận của Thẩm Trình.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trình tức giận với cậu đến vậy.

Nửa đêm Tri Nhạc có mơ màng tỉnh dậy một lúc, cậu phát hiện Thẩm Trình đang dựa lên đầu giường, đèn cũng không bật. Hắn cứ ngồi như vậy thôi, đèn tường mờ mờ, hai mắt hắn sáng quắc nhìn cậu chằm chằm.

Tri Nhạc hoảng sợ, cho rằng hắn lại gặp ác mộng.

Thẩm Trình nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, sau đó hắn lấy chăn che mặt cậu lại, trầm giọng nói: “Cứ ngủ của em đi.”

Anh ấy sao vậy? Mình nên làm gì đây?

Khác với người bình thường, Tri Nhạc rất ít khi chủ động tự hỏi, nhưng đã có chuyện thì không tránh khỏi việc phải suy ngẫm, cậu cũng có thế giới tư duy của mình, nhưng có suy ngẫm cẩn thận được hay không thì lại là một chuyện khác.

Tri Nhạc bổ sung nhật ký của ngày hôm qua rồi ngồi ngây ra trước cửa sổ.

Tuy đã hỏi ý kiến của Phương Mộc nhưng Tri Nhạc vẫn nghĩ mãi không ra.

Thật sự không biết mình đã chọc Thẩm Trình chỗ nào.

Chạng vạng, Thẩm Trình đi làm về.

Tri Nhạc cố ý ra tận cổng đón, nhìn thấy Thẩm Trình xuống khỏi xe.

“Anh, anh về rồi.”

“Ừ.”

Tri Nhạc biết nhìn sắc mặt của người khác, cậu trộm đánh giá nét mặt của Thẩm Trình, ánh đèn trong sân chiếu lên gương mặt nhuốm màu mỏi mệt của Thẩm Trình, vẻ mặt hắn vẫn như thường, giọng nói không nghe ra vui hay giận, nhưng so với mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều rồi.

Vào đến nhà, Thẩm Trình đi rửa tay rồi ngồi xuống bên bàn ăn.

Thời tiết đã nóng lên, hôm nay Thẩm Trình mặc áo sơ mi ngắn tay, tay trái vẫn quấn băng gạc, khuỷu tay phía trên chỗ quấn băng gạc bị bầm tím.

“Anh, miệng vết thương của anh, còn đau không ạ?”

Thẩm Trình nhàn nhạt đáp: “Đau.”

Tri Nhạc lập tức nói: “Vậy, em bôi thuốc cho anh nhé.”

Giọng Thẩm Trình vẫn nhàn nhạt: “Ăn cơm trước.”

Tri Nhạc bất an nói: “Anh ơi, có phải anh, còn đang giận không ạ?”

“Ăn cơm đã.” Thẩm Trình nhấn mạnh.

Tri Nhạc lập tức im bặt không dám nói gì nữa.

“Anh không giận.” Thẩm Trình chậm rãi nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi chúng ta lại nói tiếp.”

Tri Nhạc yên lòng, nhưng cậu vẫn thấy hơi bồn chồn. Nói chuyện gì cơ, cậu thấy ngờ ngợ có chuyện chẳng lành.

Cuộc nói chuyện này diễn ra khi ở phòng làm việc. Theo thường lệ, ăn cơm tối xong thì Thẩm Trình sẽ đi tắm rồi vào phòng làm việc, nhưng đêm nay hình như Thẩm Trình không định tăng ca.

Khi Tri Nhạc mở vở ra chuẩn bị viết nhật ký thì mặt bàn bị gõ mấy cái.

Tri Nhạc ngẩng đầu, thấy Thẩm Trình đang ngồi sau bàn sách.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tri Nhạc chờ Thầm Trình cất lời mà mãi Thẩm Trình không nói gì, hắn cứ nhìn Tri Nhạc như vậy thôi, trong mắt hắn là cảm xúc mà Tri Nhạc không hiểu.

“Sao thế ạ?” Tri Nhạc mở miệng hỏi.

Thẩm Trình vẫn không nói gì.

“Anh, còn giận mà.” Tri Nhạc đoán, cậu nghị bụng rồi do dự nói: “Anh đổi ý rồi sao? Hay là, em lại theo đuổi anh nhé, lần này, em sẽ nỗ lực hơn nữa…”

“Anh thiếu người theo đuổi sao?” Thẩm Trình lạnh lùng đánh gãy lời Tri Nhạc, không nói tới chuyện này còn đỡ, động vào một cái là lại như xát muối lên vết thương của hắn, Thẩm Trình lạnh nhạt hỏi: “Theo đuổi thêm lần nữa là có thể hiểu hết mọi chuyện sao?”

Tri Nhạc gãi mũi, ngơ ngác nhìn hắn, cậu như nghe không hiểu lại như đang hỏi vậy phải làm sao.

Thẩm Trình thầm hít vào một hơi, sắc mặt hơi hòa hoãn lại.

Sau đó Thẩm Trình hỏi Tri Nhạc về kế hoạch đại tác chiến theo đuổi của cậu, Tri Nhạc sợ nhất là Thẩm Trình khi giận nên không giấu giếm chút nào, hắn hỏi gì thì cậu đáp nấy. Khi Thẩm Trình hỏi cậu lấy đâu ra kế hoạch này thì Tri Nhạc cũng không do dự mà nhanh chân chạy về phòng ngủ lấy ghi chú của mình đến đặt vào tay hắn.

Thẩm Trình ngồi sau bàn làm việc, hắn vẫn mặc áo sơ mi từ ban ngày, tóc tai gọn gàng, rũ mắt lật quyển vở ghi chép kế hoạch của Tri Nhạc, nom hắn giống một vị tổng tải uy nghiêm không thể dây vào.

Bản kế hoạch này vô cùng sơ sài nhưng xem ra cậu đã rất chăm chút cho nó.

Ánh mắt Thẩm Trình xẹt qua mấy dòng ghi chú, mày hơi nhíu lại.

Giang Tri Nhạc đúng là một cậu học trò ngoan, nghiêm túc đi theo sự hướng dẫn của “sách giáo khoa”.

“Em từng được ai theo đuổi chưa?”

Thẩm Trình đọc nhanh như gió, loáng cái đã đọc xong, hắn gấp vở lại ném lên bàn, hỏi Tri Nhạc một câu.

Tri Nhạc đang định kể chuyện khi mình còn nhỏ đã chạy phía trước rồi bị một bạn nữ đuổi theo sau… thì nghe thấy Thẩm Trình gõ lên mặt bàn hai cái, bổ sung: “Giống như cách mà em theo đuổi anh ấy.”

Tri Nhạc hiểu, lắc đầu.

Tri Nhạc lớn lên ưa nhìn, được người ta yêu thích, các bạn nữ cũng rất thích chơi cùng cậu, lúc nhỏ thì coi cậu như em trai, lớn lên thì coi cậu là bạn bè, cũng từng có cô gái đỏ mặt tía tai cười với cậu, cũng có người trắng trợn táo bạo khen cậu đẹp trai, nhưng chưa có ai thực sự theo đuổi cậu cả. Mặc dù nếu thực sự có ai đó có ý với cậu, không nói rõ ra thì Tri Nhạc cũng không phát hiện được.

“Nhóc đáng thương.” Thẩm Trình nói.

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, giọng điệu cũng không lên không xuống, hắn híp mắt nhìn Tri Nhạc, giống như hắn chỉ thuận miệng bình luận một câu thôi.

“Muốn được theo đuổi không?” Thẩm Trình hỏi tiếp.

Tri Nhạc trợn mắt, cậu không hiểu Thẩm Trình có ý gì cho lắm.

“Muốn anh theo đuổi em để trải nghiệm một chút không?” Thẩm Trình đặt tay cạnh bản kế hoạch của Tri Nhạc, lời hắn không nặng không nhẹ, giọng điệu chẳng mặn cũng chẳng nhạt, khiến người ta không hiểu rõ lắm.

Tri Nhạc a một tiếng, cậu nghĩ một lát rồi lắc đầu, cậu nói: “Không cần đâu ạ. Anh với em, là ở bên nhau rồi, không cần theo đuổi nữa.”

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

“Em nói đúng. Anh đã chấp nhận cho em theo đuổi, đã nhận lời tỏ tình của em rồi.” Một lát sau, Thẩm Trình thấp giọng nói.

Tri Nhạc cười rộ lên. Đây là chuyện khiến Tri Nhạc lo lắng nhất. Tốt quá, anh ấy không đổi ý.

Nụ cười của Tri Nhạc như ánh nắng mùa xuân xua tan tầng sương mù cuối cùng, khiến cho nếp nhăn giữa hai mày của Thẩm Trình giãn ra.

Người ngồi trên cao, về bản chất cũng chỉ là người mà thôi nên đương nhiên Thẩm Trình cũng là người, đã là người thì tất có thất tình lục dục hỉ nộ ai nhạc. Đêm đó sau khi phát hiện ý nghĩ thực sự của Tri Nhạc thì hắn đã như bị người ta chơi một vố vậy, nói thật, cái cảm giác ấy không được thoải mái cho lắm.

Nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn vẫn phải đối mặt với vấn đề của mình.

Thứ nhất: Thật ra ngay từ đầu Tri Nhạc đã làm vì ông nội, chuyện này đã được đề cập đến rồi. Không biết từ bao giờ mà mọi chuyện đã bị “bóp méo”, đến nỗi họ đã quên mất dáng vẻ vốn có của nó, cuối cùng lại “tấu hề” như thế này đây. Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân hắn đã bất cẩn không lường trước được, cứ coi đó là chuyện đương nhiên. Hắn không thể trách Tri Nhạc được.

Thứ hai: Cần phải nhìn thẳng vào tình cảm trong lòng mình. Giống như lúc trước không thích thì phải từ chối thẳng ấy, bây giờ hắn đã tìm ra manh mối, ván đã đóng thuyền, hắn cũng không cần rối rắm hay giấu giếm làm gì.

Mấy ngày nay hắn giận dỗi trong lòng, ban đêm trằn trọc đến nửa đêm, Thẩm Trình đã gặm nhấp xong gần hết cảm xúc tiêu cực rồi, chỉ còn chút không cam lòng thì khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ quen thuộc của Tri Nhạc thì nó cũng tan thành mây khói luôn rồi.

Còn nhóc ngốc Tri Nhạc…

Gia huấn của Thẩm gia, cũng chính là điều thứ nhất trong nguyên tắc sống của Thẩm Trình: Có thì phải giữ cho chặt; muốn thì phải cố mà đạt được.

Vốn Thẩm Trình còn định chịu chút đau khổ, đổi lại thành hắn theo đuổi Tri Nhạc đến khi có được đáp án thực sự thì thôi. Lúc trước tuy hắn không cố ý, nhưng đúng là vì tư tâm, hắn đã bắt nạt Tri Nhạc không hiểu ẩn ý của mình mà nhiều lần dắt mũi cậu. Giờ đổi chỗ để Tri Nhạc cố ý dắt mũi hắn, gây khó dễ cho hắn thì Thẩm Trình cũng không thể nói gì, đồng ý giơ tay chịu trói.

Nhưng cuối cùng thì Tri Nhạc vẫn là một nhóc ngốc.

Đây là vận may lớn nhất mà ông trời ban cho Thẩm Trình.

“Cho nên, từ nay về sau, chúng ta là người yêu, em hiểu không?” Thẩm Trình nhìn vào mắt Tri Nhạc, trịnh trọng nói.

“Người yêu.” Tri Nhạc lặp lại, từ này nói ra nghe rất êm tai, nó còn có một tên khác nữa, Tri Nhạc vui sướng nói: “Vâng, người yêu, đối tượng. Anh là, đối tượng của em.”

Mày kiếm của Thẩm Trình hơi nhướng lên, “Em từng yêu đương chưa?”

Đương nhiên đây là một câu hỏi vô nghĩa, đến theo đuổi còn không biết cách theo, lấy đâu ra yêu với chả đương.

Thẩm Trình nói: “Tốt lắm.”

“Từ giờ trở đi, em và anh,” Thẩm Trình giơ ngón trỏ chỉ Tri Nhạc rồi lại chỉ chính mình, nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu yêu đương.”

Tri Nhạc trợn to hai mắt nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình nói xong, thì tạm dừng, cho Tri Nhạc thời gian tiêu hóa và tự hỏi.

Tư duy của Tri Nhạc là: khiến Thẩm Trình đồng ý chuyện đính hôn, hai người trở thành đối tượng, có thể đi báo cáo với ông nội là đã thành công rồi, chuyện kế tiếp thì cậu chưa từng nghĩ tới. Bây giờ Thẩm Trình lại đặt cho cậu một vấn đề mới.

“Yêu đương thế nào ạ?” Trên mặt Tri Nhạc là vẻ mới lạ cùng mong đợi.

“Cứ từ từ thôi.” Thẩm Trình đáp.

“Giang Tri Nhạc,” giọng Thẩm Trình dịu dàng nhưng vẫn có chút áp bách, hắn gọi tên đầy đủ của Tri Nhạc, chậm rãi nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta là duy nhất của nhau, không hề giống bất cứ kẻ nào trên thế giới này. Em hiểu chưa?”

Tri Nhạc ngồi một bên bàn, hai tay đặt trên mặt bàn, cậu như một học sinh nghe thầy giáo giảng bài, nghiêm túc gật đầu.

“Chúng ta sẽ làm những chuyện có thể làm giữa người yêu với nhau.” Thẩm Trình nói tiếp: “Và những chuyện chỉ có người yêu với nhau mới có thể làm. Hiểu chưa?”

Mắt Tri Nhạc đảo tới đảo lui giống như đang hỏi “Chuyện gì cơ ạ?” vậy. Không phải cậu hoàn toàn không hiểu gì, chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, từ TV hay những cặp đôi yêu nhau xung quanh thì cậu cũng từng được nhìn thấy chun chút rồi, chỉ là cậu chưa rõ cụ thể từng mục một thôi.

“Không vội, từ từ rồi sẽ nói cho em biết.” Thẩm Trình hơi híp mắt lại, hắn ung dung nói: “Em chỉ cần hiểu rõ mối quan hệ này, ngoan chút là được.”

Thẩm Trình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại đi thảo luận chuyện tình yêu với người khác. Nếu để người ngoài thấy thì hẳn sẽ không tưởng tượng nổi, nhưng mà người ngoài sẽ chẳng bao giờ có cơ hội thấy được cảnh này. Khía cạnh này của Thẩm Trình chỉ hiện ra trước mặt Tri Nhạc mà thôi.

Người bình thường có nhiều chuyện trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không cần phải cố ý giảng giải, nhưng Tri Nhạc là một nhóc ngốc, có những chuyện phải nói ra thì cậu mới rõ, mới hiểu rồi nhớ kỹ được.

Thẩm Trình không cảm thấy phiền hay mất kiên nhẫn, hắn cũng không thấy nó ghê tởm. Thẩm Trình kiên nhẫn dịu dàng, ngoài mặt thì thành thạo như một tay già đời có kinh nghiệm đầy mình, thật ra tim hắn đang đập rất nhanh.

Đêm nay Thẩm Trình kết thúc công việc sớm rồi đi tắm.

Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng lẳng lặng chiếu sáng, hình như mới đổi tinh dầu xông phòng, mùi thơm vừa thanh đạm mà lại điềm tĩnh, còn thoang thoảng chút ngọt ngào như có như không.

Tri Nhạc đã nằm xuống rồi, hai chân dán lên tường, cậu đang làm chút vận động trước khi đi ngủ. Ống quần mỏng trượt xuống, để lộ đôi chân thẳng tắp, thon dài, trắng nõn của Tri Nhạc, ống quần tụt xuống tận đùi cậu.

Thẩm Trình vừa tiến vào phòng vừa lau tóc, ánh mắt khựng lại.

“Bỏ chân xuống đi.” Thẩm Trình lau tóc cho khô một nửa, vắt khăn lông len cổ, hắn nói mà mặt không có biểu cảm gì.

Tri Nhạc gập người một góc 90 độ trên giường, cậu không nhúc nhích, kiên trì ói: “Còn chưa, đến lúc mà.”

“Giang Tri Nhạc.”

Tri Nhạc nghe mùi nguy hiểm, ngoan ngoãn bỏ chân xuống, cậu thấy tay Thẩm Trình có cầm một hòm thuốc nhỏ thì ngồi dậy ngay.

“Anh ơi, em giúp anh nhé.”

Thẩm Trình hơi nhướng mày, mở hòm thuốc ra.

Vết trầy da trên cánh tay không nghiêm trọng lắm, thao tác thay thuốc cũng không phức tạp. Thầm Trình lên giường, hắn cũng ngồi khoanh chân, duỗi cánh tay ra trước mặt Tri Nhạc.

Tri Nhạc nghe Thẩm Trình hướng dẫn tìm lọ thuốc, vết thương ngoài da thế này thì chỉ cần bôi chút thuốc rồi dán băng gạc là được. Chỗ bị bầm tím thì lại cần xoa bóp vừa phải để đánh tan máu bầm. Tri Nhạc dán băng gạc không thuần thục lắm, ngón tay chuyển sang chỗ bị bầm.

“Còn, đau không ạ?” Tri Nhạc cẩn thận sờ chỗ bị thương.

Giường lớn mềm mại hơi lõm xuống, ánh đèn chiếu lên đỉnh đầu cả hai, Thẩm Trình cao hơn Tri Nhạc nửa cái đầu, hai người ngồi đối diện nhau thì hắn vẫn cao hơn cậu một chút. Thẩm Trình hơi rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt sạch sẽ của Tri Nhạc.

Chút thương tích cỏn con mà thôi, thấm vào đâu chứ.

Thẩm Trình trầm giọng nói: “Đau.”

“Vậy, phải làm sao đây?” Tri Nhạc lo lắng nói.

“Đúng vậy, làm sao bây giờ nhỉ?” Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc.

Tri Nhạc nói: “Vậy em, sẽ nhẹ nhàng thôi.”

Tri Nhạc thật cẩn thận xoa bóp, động tác vừa trúc chắc vừa mềm nhẹ, ánh mắt vô cùng tập trung, nói là xoa bóp thì không bằng nói là vuốt ve, cậu như đang dỗ trẻ con, cúi đầu vừa xoa vừa thổi nhẹ

Thẩm Trình rũ mắt nhìn vào cần cổ mềm mại của Tri Nhạc và ngón tay trắng nõn của cậu.

“Được rồi ạ,” Tri Nhạc ngẩng đầu, “Còn đau không ạ?”

“Không đau.” Thẩm Trình trả lời.

Tri Nhạc thở phào, cười tươi.

“Em làm tốt lắm.” Thẩm Trình nói.

Được khen thì ai mà chẳng vui, đôi mắt Tri Nhạc cong cong, cậu dọn dẹp hòm thuốc, khi cậu chuẩn bị đi rửa tay thì lại bị Thẩm Trình ngăn lại.

Tay Thẩm Trình đặt lên cánh tay của Tri Nhạc, hắn nói: “Làm tốt thì hẳn là nên được khen thưởng.”

Tri Nhạc đang định nói chuyện thì Thẩm Trình đã nâng cánh tay bị thương lên, ngón trỏ và ngón cái giữ cằm Tri Nhạc, khẽ nâng mặt cậu lên.

Tiếp đó, thân thể Thẩm Trình hơi nghiêng về phía trước, hắn hôn lên khóe miệng Tri Nhạc.

“Ơ?!”

Ánh đèn chiếu ra cái bóng của hai người tựa ánh nắng đầu thu, lặng lẽ, nhu hòa.

Chỉ trong chớp mắt, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, Thẩm Trình buông ra tay, rời khỏi cánh môi mềm mại.

Tri Nhạc trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn Thẩm Trình.

“Đây là phần thưởng, cũng là muốn nói cho em biết chuyện đầu tiên mà người yêu làm với nhau.”

Thẩm Trình thấp giọng nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv