Lúc ăn cơm, Tri Nhạc nói với Thẩm Trình chuyện nhóm người tới làm vườn vào ban ngày. Tất nhiên những việc này có người xử lý, Thẩm Trình không quan tâm lắm, nhưng tối về hắn có để ý thấy mặt cỏ đã được cắt tỉa.
“Gặp họ rồi sao?” Thẩm Trình hỏi.
Tri Nhạc gật đầu.
Thẩm Trình liếc cậu một cái, nghĩ một lát, nói: “Tuy là người lạ nhưng đều là công ty đã ký hợp đồng hợp tác dài kỳ, không phải người xấu.”
Đây là khu biệt thự ở nơi tấc đất tấc vàng, tất nhiên dịch vụ bảo an và những dịch vụ khác sẽ không kém, công ty tuyển dụng nhân công đều phải tuyển chọn kỹ lưỡng, nhóm công nhân cũng được nhận huấn luyện, ít nhất cũng biết tuân thủ quy củ, chuyên nghiệp đáng tin.
Thẩm Trình yên tâm với công tác an toàn trong nhà.
Tri Nhạc ồ một tiếng, gật đầu, hiện tại độ tín nhiệm của cậu với Thẩm Trình đã tăng cao một bậc, sắp đuổi kịp ông nội nhà mình rồi, cậu thẳng thắn thành thật với hắn.
“Có vài người đó.” Tri Nhạc nói.
“Suýt nữa em đã đụng vào, hai người trong đó.” Tri Nhạc nhớ tới hai người mình đụng mặt kia, giải thích tình cảnh lúc đó cho Thẩm Trình: “… Thật sự không, thấy bọn họ, bị dọa giật mình.”
“Sau đó thì sao.” Thẩm Trình thuận miệng nói tiếp. Vốn dĩ tốc độ ăn cơm của hắn rất nhanh, nhưng Tri Nhạc lại khá chậm, khi hai người ăn cơm cùng nhau, bất tri bất giác, Thẩm Trình sẽ chậm lại.
“… Sau đó, em, xoay người rời đi.” Tri Nhạc nói tới đây, bỗng ngộ ra điều gì, tức khắc lộ vẻ ảo não: “Ôi, như vậy, là không đúng rồi, bọn họ… chắc, sẽ cười sau lưng, nói em ngốc.”
Thẩm Trình không chút để ý nói: “Quan tâm người khác nói cái gì làm gì.”
Lúc trước Giang Thiện Nguyên cũng từng nói không cần quan tâm người khác nói gì, nhưng chủ yếu là do bất đắc dĩ, lời nói của Thẩm Trình lại giống như thật sự không cần để ý tới cái nhìn của người khác, mang theo cảm giác chắc chắn, Tri Nhạc bị hắn thuyết phục, lập tức quên đi chút phiền não nho nhỏ này, cười rộ lên.
Thẩm Trình liếc nhìn cậu một cái, lát sau lại nói: “Nếu như thực sự có người khiến cậu không vui, có thể cho họ nghỉ luôn.”
“Vui lắm.” Tri Nhạc nói: “Nhiều người như vậy, rất náo nhiệt.”
Tri Nhạc bắt đầu bắt đầu kể cho Thẩm Trình những gì cậu đã thấy, cụ thể có bao nhiêu công nhân, cái máy cắt cỏ ầm ầm làm việc thần kỳ như thế nào, cây cối được cắt tỉa thành đủ loại hình dáng như thế nào… Đáng tiếc sau đó cậu về phòng, từ cửa sổ nhìn ra không xem được hoàn chỉnh nữa.
Thẩm Trình đã ăn xong rồi, vừa xem điện thoại vừa nghe Tri Nhạc nói chuyện, những chuyện này đối với hắn là quá vụn vặt, cũng không gợi được hứng thú, nhưng hắn không biểu hiện vẻ thiếu kiên nhẫn ra mặt.
“Muốn xem thì đi xem.” Thẩm Trình nói: “Có gì muốn hỏi, cũng có thể trực tiếp hỏi họ.”
Thẩm Trình không biết bình thường Giang Thiện Nguyên dạy Tri Nhạc giao tiếp với người khác như thế nào, thấy Tri Nhạc có hứng thú với những người làm vườn cùng công việc của họ, lại đang ở nhà, nếu cậu muốn, thì tiếp xúc, trò chuyện với những người khác nhiều hơn còn có thể coi như một trò tiêu khiển.
“Nếu không muốn nói chuyện với bọn họ thì cũng không cần miễn cưỡng,” cuối cùng Thẩm Trình nói: “Tạm thời cậu cứ coi như mình là chủ nhân của nơi này, muốn làm gì thì làm, không cần cố kỵ người khác.”
Sau đó Thẩm Trình không quá để ý chuyện này, mà hôm sau Tri Nhạc lại ra ngoài lần nữa, đi vào vườn hoa.
Nhóm công nhân đẩy nhanh tiến độ công việc, so với hôm qua, hình như còn nhiều hơn mấy người, trước và sau vườn hoa cùng trên sân cỏ, cây to, vòi phun nước giữa sân, sân tennis xanh rì… đều có người làm công tác bảo trì cải tạo.
Khi Tri Nhạc xuất hiện, tất nhiên nhóm công nhân có chú ý tới, nhưng mọi người đều rất bận, lại thấy có vẻ Tri Nhạc không thích nói chuyện, nên họ chỉ cười với cậu hoặc chào hỏi đơn giản, sau đó mạnh ai nấy làm.
Như thế lại khiến Tri Nhạc thả lỏng hơn nhiều.
Vì vậy, mỗi buổi chiều, Tri Nhạc ngủ trưa dậy thì sẽ chậm rãi tản bộ trong sân, quan sát từ xa, âu cũng là một loại lạc thú mới mẻ. Đáng tác là cậu vẫn không dám bắt chuyện cùng bọn họ.
“Hey, xin chào.”
Hôm nay, Tri Nhạc đang nhìn không chớp mắt một công nhân trèo lên trên cây, treo lên rất cao, đang lo người ta có thể bị ngã hay không, bên cạnh chợt vang lên một giọng nói xa lạ.
Tri Nhạc giật mình, vội quay đầu.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trên bãi cỏ cách đó không xa, cười với Tri Nhạc.
Tri Nhạc đứng bật dậy, động tác của anh chàng kia còn nhanh hơn Tri Nhạc, lui về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với cậu, giơ hai tay lên, “Ha ha ha, đừng sợ, đừng chạy, tôi không tới gần cậu đâu.”
Động tác này làm Tri Nhạc tạm hoãn lại ý định chạy trốn, cảnh giác mà bất an nhìn chàng trai trẻ nọ.
“Nhẹ nhàng thôi, tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu,” chàng trai trẻ vẫn giơ tay, duy trì tư thế “an toàn”, “tôi là công nhân, lần trước chúng ta suýt va vào nhau, cậu còn nhớ chú?”
Chàng trai xoay cái mũ trên đầu lại, đội ngược, nháy mắt với Tri Nhạc.
Tri Nhạc nhíu mày, nhớ rồi, đúng là hôm trước cậu suýt đụng phải một trong hai người nọ, lúc đó cậu xoay người chạy, cũng không nhìn rõ bộ dáng của đối phương, nhưng đội mũ ngược thì có ấn tượng.
“Nhớ ra rồi?” Chàng trai trẻ cười nói: “Lần trước hẳn đã dọa cậu sợ, cậu chạy nhanh quá, cũng chưa kịp nói xin lỗi với cậu. Tôi tên A Kiện, cậu tên gì?”
A Kiện tiến về phía trước một bước, Tri Nhạc lập tức lùi ra sau một bước, A Kiền đành dừng lại.
“Tôi không phải người xấu,” A Kiện cười nói: “Chỉ là thấy cậu ngồi một mình ở đây, vừa hay tôi cũng đi ngang qua, nên chào cậu một cái, đừng lo. Không quấy rầy cậu nữa, tôi cũng nên đi làm đi thôi, có cơ hội lại nói chuyện.”
A Kiện vẫy tay với Tri Nhạc, nhanh chóng rời đi.
Tri Nhạc thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng đang ở nhà, không sợ lắm, mà sau này, cái anh chàng trẻ tuổi tên A Kiện này thường hay xuất hiện.
“Hey! Hôm nay lại ở một mình à?”
Trên vai A Kiện khiêng một cái thang, đi đến bên cạnh Tri Nhạc, dừng lại, tán gẫu với cậu mấy câu.
“Tôi là A Kiện, còn nhớ rõ tôi chứ?”
Tri Nhạc không nói lời nào, A Kiện cũng không để ý, tự tìm đề tài: “Hôm nay nắng to lắm, cậu không sợ cháy nắng hả?”
“Nào, hôm nay đổi chỗ ngồi nhé? Dưới bóng cây này được này, không bị nắng.”
A Kiện cầm cái kéo to, khua kéo cạch cạch cạch đi qua trước mặt Tri Nhạc, “Thấy cậu rất thích nghề làm vườn đấy, có muốn học không? Tôi có thể dạy cậu. Muốn tỉa cành hay cắt hoa?”
“Dạy cậu miễn phí cũng không sao hết, nhưng tôi chỉ dạy cho bạn bè thôi.”
“Có muốn làm bạn với tôi không?”
“Trước hết cho tôi biết tên cậu đi.”
Sau khi Tri Nhạc tới thành phố C, đây là lần đầu tiên có người muốn làm bạn với cậu, da A Kiện hơi ngăm đen, luôn cười tủm tỉm với cậu, y cười lộ hàm răng trắng, điều này khiến Tri Nhạc nhớ tới anh Nhị Cẩu ở quê, cho nên cảm thấy có chút thân quen.
Cậu vẫn căng thẳng, nhưng không còn vừa nhìn thấy người đã chạy trối chết như lúc ban đầu nữa.
Đây là trong nhà, đừng sợ đừng sợ.
Ông nội cũng từng nói, dù có sợ, thì cũng phải cố gắng khắc phục, không thể một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng được*. Nếu sau này còn muốn giao tiếp với người khác thì phải dũng cảm chút, lại dũng cảm thêm chút nữa.
*Khi gặp chuyện đổ vỡ, đau thương thường sẽ bị ám ảnh, e sợ cả đời, đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Bị ám ảnh bởi những nỗi đau cũ, không ít người không thể mở lòng đón nhận những tình cảm mới.
“Tôi, tên Tri Nhạc.”
Khi A Kiện lại chủ động nói chuyện với cậu một lần nữa, cuối cùng Tri Nhạc cũng tích đủ dũng khí, mở miệng đáp lại.
A Kiện sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Tri Nhạc? Tên hay lắm.” Y nghĩ tới gì đó, cười càng tươi: “Kề cho cậu nghe một chuyện rất thú vị.”
Chuyện gì?
“Tôi có một con chó tên Nhạc Nhạc, có phải có chút giống tên cậu không ha ha ha.” A Kiện cười ha hả, quan sát vẻ mặt của Tri Nhạc: “Nói vậy cậu sẽ giận chứ?”
Tri Nhạc không giận, ngược lại còn bị y gợi lên hứng thú, đôi mắt mở to: “Chó?”
“Ừm, chó. Chó lớn, rất uy phong.” A Kiện nói: “Cậu thích động vật đúng không? Từng nuôi vật nuôi rồi hả?”
Động vật cùng trẻ nhỏ luôn dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác, là vũ khí nói chuyện phiếm hữu hiệu nhất, hai mắt Tri Nhạc hơi tỏa sáng, thành thật gật đầu: “Thích! Từng nuôi rồi.”
“Thế hả? Từng nuôi con gì?”
Đây là đề tài mà Tri Nhạc thích, Tri Nhạc vẫn có chút đề phòng, nhưng không còn giữ im lặng nữa mà nguyện ý mở miệng nói chuyện.
Trước kia đúng là Tri Nhạc từng nuôi một con mèo và một con chó, chó bị bệnh rồi đi sang một thế giới khác, mèo thì lại bỏ đi cùng một con mèo hoang, sau đó cậu không nuôi con gì nữa. Dù sao trong thôn cũng có rất nhiều nhà nuôi chó mèo, còn có chim non cùng động vật nhỏ hoang dã, vùng nông thôn không thiếu thú nuôi, lúc nào cậu cũng có thể tìm chúng chơi đùa.
Nói tới chuyện này, cậu lại thấy thân thiết.
Cậu vẫn thích chó nhất.
“Giỏi quá.” A Kiện nói: “Tôi thấy nhà các cậu không nuôi thú cưng nhỉ. Muốn chơi với chó không? Tôi có thể đưa Nhạc Nhạc đến chơi với cậu.”
Hai mắt Tri Nhạc sáng lên: “Oa, có thể sao?”
“Đương nhiên là được. Nhạc Nhạc ngoan lắm, chắc chắn cậu sẽ thích nó, nhưng mà,” A Kiện gãi đầu, nói: “phải được chủ nhà đồng ý, tôi mới có thể đưa nó vào được.”
“Hẳn cậu đang làm khách ở nhà Thẩm tiên sinh nhỉ,” A Kiện nói: “Vậy phải được Thẩm tiên sinh đồng ý mới được.”
Tri Nhạc nghĩ một lúc mới hiểu Thẩm tiên sinh là chỉ Thẩm Trình. “Cậu hỏi Thẩm tiên sinh một chút, nếu Thẩm tiên sinh gật đầu, tôi sẽ mang Nhạc Nhạc tới chơi với cậu.”
Tối đó, Tri Nhạc bèn nhắc chuyện này với Thẩm Trình. Cậu không nói lúc ăn cơm, khi cậu ngồi trong phòng làm việc viết nhật ký thì vừa lúc viết tới đây.
Hiện tại Tri Nhạc đã điều chỉnh thời gian viết nhật ký và xem TV, chơi game một chút, ăn cơm xong lên phòng làm việc, viết nhật ký cùng Thẩm Trình, rồi xem phim hoặc chơi game. Giờ cậu có ipad rồi, Thẩm gia lại có mạng wifi, lúc nào lên mạng xem cũng được.
Tri Nhạc cắn đầu bút, mím môi vắt óc suy nghĩ, sau hồi lâu vẫn không nghĩ ra, đành xin giúp đỡ từ Thẩm Trình.
Thẩm Trình cũng không thèm nhìn Tri Nhạc, vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, một tay cầm bút, nâng bút lên, viết chữ, ném cho Tri Nhạc.
“Cảm ơn!”
Vốn Tri Nhạc ngồi trên cái bàn nhỏ chỗ ghế sofa, sau lại phát hiện ra bàn làm việc của Thẩm Trình còn rộng hơn, thoải mái hơn, còn hoàn toàn có đủ chỗ cho mấy người ngồi, vì thế cậu dọn một cái ghế dựa qua, ngồi cạnh Thẩm Trình.
Thẩm Trình:……
Cuối cùng Thẩm Trình cũng không đuổi cậu đi.
Vì vậy hai người bắt đầu dùng chung bàn làm việc, một người ngồi thẳng, một người ngồi cạnh bàn, từng người tự “múa bút thành văn”, Thẩm Trình cũng trở thành công cụ kiểm tra hình người, Tri Nhạc không hiểu chỗ nào, lúc nào cũng có thể đến hỏi hắn.
Nhưng Tri Nhạc rất hiểu chuyện, cố gắng không làm phiền Thẩm Trình làm việc.
“A Kiện nói, đưa chó tới chơi.” (chỗ này ‘kiện’ trong 健康 – ‘kiện khang/sức khỏe’ là tên A Kiện)
Viết tới đây, Tri Nhạc bỗng nhớ tới lời A Kiện nói, vừa hay Thẩm Trình xong việc, đứng dậy rót cà phê, Tri Nhạc bèn mở miệng, nói yêu cầu của A Kiện cho Thẩm Trình nghe.
Thẩm Trình tự rót cà phê cho mình, lấy cho Tri Nhạc một cốc trà hoa quả, nhìn trái cây lơ lửng trong cốc thủy tinh, lộ vẻ sặc sỡ dưới ánh đèn.
“Thích chó?” Thẩm Trình nghe xong, hỏi.
Tri Nhạc gật đầu.
Thẩm Trình suy nghĩ một chút, nói: “Thích chủng loại gì, mua cho cậu một con.”
Tri Nhạc nghe xong thì vui lắm, nhưng vẫn hỏi: “Vậy chó của A Kiện, có thể, vào không ạ?”
Trong mắt cậu mang theo chút chờ mong. Mua con chó thì dễ thôi, nhưng có thể vui chơi và giao lưu cùng con người, có khi lại thú vị và hữu ích với Tri Nhạc hơn…… Thẩm Trình thoáng suy tư, gật đầu: “Được. Nhưng phải làm kiểm tra cẩn thận.”
Chuyện này Tri Nhạc không suy xét đến, Thẩm Trình cũng không định nói nhiều với cậu, trực tiếp giao cho mấy người bên chị Lưu.
Mấy ngày sau, A Kiện dắt chó vào sân nhà họ Thẩm, còn mang theo giấy xác nhận sức khỏe của chó, còn cả kết quả kiểm tra sức khỏe gần nhất của nó, sau khi được người bên chị Lưu kiểm tra đối chiếu, mới xuất hiện trước mặt Tri Nhạc.
“Oa!”
Tri Nhạc nhìn thấy chó, không nhịn được mà nhỏ giọng hô lên.
Đó là một con chó săn lông vàng 1, lông có vẻ lâu chưa được cắt tỉa, dài mà rối, nhưng lại sạch sẽ, như A Kiện đã nói, nó cao lớn, quả thật là một con chó lớn.
A Kiện hô lên, buông dây ra, chó bèn chạy về phía Tri Nhạc.
“Mày tên Nhạc Nhạc hả?” Tri Nhạc ngồi xổm xuống, vui sướng ôm lấy Nhạc Nhạc, vuốt lông trên đầu cùng sống lưng nó.
Nhạc Nhạc ngửi ngửi Tri Nhạc, xoay quanh cậu hai vòng, sau đó lại tiến đến trước mặt Tri Nhạc, lại ngửi ngửi, sủa một tiếng, giống như đang chào hỏi, sau đó ngoan ngoãn để Tri Nhạc vuốt ve, trong cổ truyền ra tiếng ư ử thoải mái.
“Ồ.” Mặt A Kiện lộ vẻ kinh ngạc.
Thật ra Nhạc Nhạc có chút sợ người lạ, ngoan ngoãn và nhiệt tình với người lạ như thế này là lần đầu tiên đấy.
“Xem ra nó rất thích cậu đó.” A Kiện nói.
Tri Nhạc nghe vậy thì ngẩng đầu, có chút đắc ý: “Không phải tôi chém đâu, tôi rất dễ được chó mèo, thích.”
“Cũng rất dễ khiến ‘người’ thích đó.” A Kiện nhìn Tri Nhạc, híp mắt cười nói.