Cấm Hôn Môi

Chương 222



“Nếu cậu muốn sớm khỏe lại thì về nhà phải cố gắng nằm trên giường tĩnh dưỡng.”

Nằm viện được một tuần thì Thẩm Trình xuất viện sớm, trước khi đi, bác sĩ điều trị và bác sĩ gia đình của Thẩm gia đã trao đổi với nhau rồi dặn dò Thẩm Trình như vậy.

Rõ ràng là Thẩm Trình không thích nằm viện, mới nằm được mấy ngày thì không còn kiên nhẫn nữa nhưng hắn hiểu lời dặn dò này của bác sĩ, cũng kiên nhẫn nghe hết, gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

Thẩm Trình được bác sĩ và hộ lý đỡ xuống xe lăn, đưa về nhà.

Mấy ngày trước phòng ngủ của hắn đã được sửa sang lại, đổi sang một cái giường có thể tự động nâng lên hạ xuống, bổ sung thêm cái bàn làm việc trên giường và thêm máy chiếu thông minh vân vân để tiện cho hắn có thể xem tin tức và làm việc khi nằm trên giường.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà công việc của Thẩm Trình phải hoãn lại mấy ngày, sau khi vượt qua giai đoạn đau đớn nguy hiểm nhất thì đã có thể bắt đầu xử lý công việc ngay trên giường.

Chức tổng giám đốc cũng không phải dễ làm gì cho cam. Chu Huy nhìn cánh tay bó thạch cao và thân thể băng bó đầy mình của sếp nhà mình, cảm thán trong lòng không thôi.

“Thẩm tổng, báo cáo mới nhất và văn kiện liên quan đều đã được đặt lên bàn rồi, giờ có cần giúp ngài mở ra không ạ?”

Đặc trợ cũng không dễ làm, khi Thẩm Trình làm việc tại nhà thì địa điểm làm việc của Chu Huy cũng thay đổi theo, anh đứng trước giường để có thể hỗ trợ Thẩm Trình bất cứ lúc nào.

Thẩm Trình về đến nhà, hộ lý giúp hắn nằm lên giường, hắn lập tức để Chu Huy mở máy tính lên, điều chỉnh một lần. Chu Huy lại bắt đầu thông cảm tổng giám đốc vất vả quá, đồng thời lại không thể không cảm thấy bội phục sự chuyên nghiệp của Thẩm Trình. Sau khi điều chỉnh mọi thứ xong thì anh hỏi thêm mấy vấn đề nữa, tự mình chuẩn công việc, cố gắng để việc gì Thẩm Trình không cần động tay thì không cần động, từ đầu đến cuối anh đều thao tác giúp sếp mình.

Thẩm Trình nhàn nhạt nói: “Không cần gì nữa. Mọi người vất vả rồi, cứ ra ngoài đi.”

Chu Huy và hộ lý rời khỏi phòng ngủ, trước khi anh đi thì thấy Thẩm Trình chậm rãi đăng nhập vào một ứng dụng mạng xã hội trên máy tính, nhấn vào ảnh chân dung nào đó rất quen thuộc.

Chu Huy tức khắc hiểu rõ.

Hình tượng tổng giám đốc chuyên nghiệp lập tức rơi vãi đầy đất.

Được rồi, tổng giám đốc cũng phải yêu đương chứ.

“Mấy người cũng đi ra ngoài.” Thẩm Trình nói với hai người khác còn ngồi trong phòng.

Tần Việt và Phương Mộc ngồi trên sofa, bên cạnh là lẵng hoa và giỏ hoa quả cỡ đại siêu khoa trương mà hai người mang tới tặng, Tần Việt nhướng mày: “Đây là phong cách đãi khách của Thẩm gia à? Không phải chứ?”

Khi Thẩm Trình vừa nhập viện thì Tần Việt đã qua thăm rồi, Phương Mộc ghét cay ghét đắng bệnh viện, hôm nay y mới tới thăm lần đầu.

“Tôi có việc, không rảnh quan tâm đến mấy người,” Thẩm Trình lạnh nhạt nói: “Mời đi ra ngoài.”

“Không cần để ý đến chúng tôi đâu.” Tần Việt cười hì hì: “Thẩm tổng, ngài cứ việc bận việc của ngài đi, chúng tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy đâu.”

Thẩm Trình lạnh lùng nhìn Tần Việt.

“Định gọi điện cho Tri Nhạc đúng không?” Tần Việt không hề bị ảnh hưởng: “Cậu cứ gọi đi. Chúng tôi sẽ không lên tiếng đâu, nhất định sẽ không khiến cậu lòi đuôi.”

“Ra, ngoài.” Thẩm Trình híp mắt lại.

“Có gì mà bạn thân từ bé của cậu với bạn thân của Tri Nhạc không thể nghe à? Định nói lời âu yếm nhau hả? Ngày nào cậu với Tri Nhạc chả nói qua nói lại, cũng không phải tôi nghe không hiểu, cũng chỉ có mấy cái đấy thôi, cần gì phải tránh đi. Ai chẳng từng yêu đương, nói lời âu yếm với nhau. Đàn ông với nhau, tránh đi làm gì, đúng không, tổ tông?”

Phương Mộc nhàm chán nghịch một đóa hoa, y không để tâm, cũng không thèm động đậy.

Nếu ánh mắt có thể hóa thành đao thì có lẽ lúc này Tần Việt đã bị vạn kiếm xuyên tim, thi thể lăn ra đất. Thẩm Trình chưa thể rời giường để tự tay đuổi họ ra ngoài, hắn đành nhịn cục tức xuống, coi như họ không tồn tại.

Ngón tay Thẩm Trình bấm mấy cái, gửi yêu cầu gọi video đi.

Tiếng tút quen thuộc vang lên.

Thẩm Trình nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi đầu kia nhấc máy.

Trong phòng yên tĩnh.

“Tổ tông, em nói thử xem, bây giờ trong lòng cậu ta đang như nào? Có phải tim đập nhanh hơn không?” Tần Việt thì thầm bằng âm lượng mà người trong phòng có thể nghe được.



Phương Mộc giương mắt, liếc nhìn Thẩm Trình.

Thoạt nhìn, sắc mặt Thẩm Trình vẫn như thường, hắn trừng mắt cảnh cáo Tần Việt ý bảo gã yên lặng.

Nhưng hắn chỉ nhanh chóng trừng một cái rồi lại nhanh chóng quay lại với màn hình. Sao còn chưa bắt máy? Em ấy đang làm gì? Chẳng lẽ không mang theo điện thoại theo sao? Không ở cạnh điện thoại? Đi làm cái gì? Giờ đã gần trưa rồi mà còn ra ngoài sao? Không sơ bị cảm nắng à?… Môi mỏng của Thẩm Trình hơi mím lại, thời gian trôi qua rất chậm, không biết vì sao mà càng lúc tim càng đập nhanh.

“Alo, anh!”

Video được kết nối, gần như cùng lúc đó giọng nói quen thuộc vang lên cùng với hình ảnh.

Thẩm Trình thở phào, cuối cùng cũng bắt máy rồi, nhưng ngay sau đó tim hắn lại đập thật mạnh, có xu thế càng lúc càng nhanh.

“Ơ, anh đâu rồi.” Tri Nhạc nhìn màn hình, mắt cậu lộ vẻ nghi hoặc: “Sao lại, không thấy đâu?”

“Có. Anh đây.” Thẩm Trình trả lời.

Khuôn mặt Tri Nhạc nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, gần như không có góc chất, cậu mặc áo cộc tay màu trắng, có lẽ cậu vừa từ bên ngoài về, mặt bị phơi nắng hơi đỏ lên, cậu ngồi trên băng ghế trước quạt điện, bên cạnh là một cái bạt đựng quả dưa hấu to.

Tám ngày.

Suốt tám ngày, không được nhìn thấy em ấy.

Thẩm Trình gần như nhìn người trong màn hinh không chớp mắt, hắn ở trong nhà mình, hơn nữa đối phương còn không nhìn thấy mình, hắn không cần phải kiềm chế làm gì. Còn hai người khác trong phòng hắn cũng coi như không khí luôn.

Từ khi Tri Nhạc xâm nhập vào cuộc sống của Thẩm Trình, ngày nào họ cũng gặp nhau, có thể coi là sớm chiều ở chung. Học chưa từng phải tách khỏi nhau, chưa từng phải tách khỏi nhau lâu đến vậy.

Tự nhiên được nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, hắn lại có cảm giác đã rất lâu rồi.

Đau đớn về thân thể như được chữa khỏi, được xóa sạch. Cũng trong nháy mắt ấy hắn mới hiểu rõ thế nào là nhớ nhung thực sự.

“Không bị lag mà…” Tri Nhạc nghe được tiếng Thẩm Trình thì cười rộ lên, cậu nói: “Vậy tại sao, lại không nhìn thấy anh thế?”

Camera trên máy tính không mở, hình ảnh bên hắn đen sì, trên trán Thẩm Trình còn quấn băng gạc trắng xóa, sưng to, những vết xước do thủy tinh để lại cạnh mũi vẫn đáng sợ như ban đầu.

Thẩm Trình mặt không đổi sắc trả lời: “Do tính chất công việc nên phải làm việc bí mật. Cho nên sắp tới có lẽ anh chưa thể bật camera được.”

“Ồ.” Tri Nhạc không hề nghi ngờ.

“Vậy, anh có thể nhìn thấy em không?”

“Ừm, nhìn được.”

Tuy không nhìn thấy Thẩm Trình nhưng Tri Nhạc đã rất thỏa mãn rồi, cậu vẫn vui vẻ như cũ.

Thẩm Trình: “Ban nãy em đi đâu thế?”

Tri Nhạc: “Đến nhà trưởng thôn, lấy dưa hấu.”

Tri Nhạc kể cho Thẩm Trình nghe, nhà trưởng thôn có mấu chục mẫu đất trồng dưa hấu, mỗi năm khi dưa chín thì lứa đầu tiên sẽ được ông chia cho người trong thôn. Lần này Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên không ở nhà, sau khi họ trở về thì trưởng thôn bổ sung cho hai ông cháu, hôm nay cậu mới đi lấy.

“Dưa nhà trưởng thôn, cực kỳ, cực kỳ ngọt luôn.”

Thẩm Trình kiên nhẫn nghe cậu kể, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tri Nhạc, mỗi một vẻ mặt, mỗi một cử chỉ của Tri Nhạc đều được hắn thu hết vào mắt, khi cậu nói dưa cực kỳ ngọt Tri Nhạc còn không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, Thẩm Trình không nhịn được phải bật cười.

“Có phải ở nhà em không chăm ăn cơm không?” Thẩm Trình quan sát khuôn mặt của Tri Nhạc thật kỹ: “Em gầy đi rồi hả?”

“Béo lên mà!” Tri Nhạc nói: “Hôm qua trong thôn có người, bán heo con, em cũng cân thử, béo lên hai cân luôn! Cho anh xem, bụng nè.”

Suýt nữa Tần Việt đã bật cười ra tiếng, gã và Phương Mộc nhẹ chân nhẹ tay đi đến cạnh giường, cùng nhau nhìn vào màn hình. Hai người rất muốn trêu ghẹo mấy câu, nhưng lại ngại tình huống đã thiết kế cho Thẩm Trình bây giờ đang ở nước ngoài, bọn họ không thể nào xuất hiện được, nên họ đành đứng ngoài xem.

Tri Nhạc nói đoạn vén áo lên cho Thẩm Trình xem bụng mình, Thẩm Trình vội ngăn cậu lại, đồng thời hắn cũng ném cho Tần Việt và Phương Mộc một ánh mắt nguy hiểm, ý bảo hai người cút ra xa chút.

Tần Việt nhún vai, kéo Phương Mộc tránh ra.

“Trời nóng lắm, em ra ngoài ít thôi kẻo bị cảm nắng.” Thẩm Trình nói.

Tri Nhạc đồng ý, cậu nói: “Anh cũng, thế nhé.”

Hàng ngày họ đều liên hệ với nhau, chuyện để nói cũng không nhiều, chỉ là mẩu chuyện vụn vặt giản đơn thường ngày mà thôi. Nhưng nội dung trò chuyện không quan trọng, quan trọng là lúc nào cũng có thể nhìn thấy, nghe thấy người kia, tựa như họ vẫn đang ở cạnh nhau vậy.

Hàn huyên một lát, hộ lý lên tiếng nhắc đã đến giờ thay thuốc, vì vậy hai người không thể không dừng lại.

“Hóa ra Tiểu Thẩm tổng khi yêu đương cũng sến súa như người thường chúng tôi thôi.” Tần Việt có thể mở miệng thì lập tức như mở máy hát: “‘Có phải không chăm ăn cơm không, có phải gầy đi không. Trời nóng lắm, ra ngoài ít thôi’, ha ha ha ha.”

Sau khi Thẩm Trình kết thúc cuộc gọi thì lập tức đổi sắc mặt, vẻ ôn nhu dịu dàng lui hết, hắn lại quay lại làm tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo, vừa hay chị Lưu đưa đĩa trái cây lên, hắn lập tức không lưu tình ra chỉ thị: “Tiễn khách.”

Chị Lưu cười ha hả, chị đã quen cách họ ở chung, chị biết chỉ là nói đùa thôi, đem đĩa trái cây qua: “Hai vị ăn chút trái cây nhé.” rồi chị đặt một đĩa nữa lên bàn bên mép giường.

Tần Việt nói: “Không có dưa hấu sao? Tôi thấy hôm nay hẳn Tiểu Thẩm tổng sẽ muốn ăn dưa hấu đấy.”

Hộ lý đứng cạnh đổi thuốc lên tiếng nhắc nhở: “Dưa hấu có tính hàn, bây giờ tốt nhất là không nên ăn.”

Tần Việt: “Chậc chậc chậc, thật đáng thương nha.”

Hộ lý lại nói: “Nếu thực sự muốn ăn thì ăn một chút vẫn được.”

Tần Việt: “Ồ —— kìa chị Lưu, còn không mau đi……”

Thẩm Trình: “…… Cút!”



Tần Việt cười ha ha, lần trước bị hành hạ ở trại nuôi ngựa, sau đó gã biết được nguyên nhân thì đúng là không thể tin nổi, đường đường là Tiểu Thẩm tổng mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy, hắn lại còn phát điên, hại gã rất lâu sau đó cứ nhắc đến ngựa là rùng mình. Bây giờ cuối cùng Tần Việt cũng tìm được cơ hội “báo thù rửa hận”, đã!

Hộ lý đổi thuốc xong thì đi. Tần Việt cũng cảm thấy đã đủ thỏa mãn nên đưa Phương Mộc về.

Thẩm Trình nửa dựa vào đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần một lát, đợi miệng vết thương đỡ đau mới mở mắt ra, cầm cốc nước lên uống.

Bên cạnh cốc nước vẫn là đĩa trái cây kia.

Ánh mắt Thẩm Trình nhìn lướt qua mặt bàn. Sau đó hắn ấn nút gọi vào hệ thống bộ đàm nội bộ.

“Chị Lưu, lấy cho tôi một miếng dưa hấu. Một miếng nhỏ là được.”

Đầu bên kia, Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên mỗi người một nửa, chia nhau ăn quả dưa hấu to to kia.

Ánh nắng bên ngoài chói chang, ve sầu trốn trên cây kêu inh ỏi, nhiệt độ giữa trưa tăng cao, vô cùng nóng nực, Tri Nhạc lại thấy lòng mình sung sướng. Quạt thổi gió mát, dưa hấu nhiều nước ngọt ngào, cậu còn được nói chuyện phiếm với Thẩm Trình qua video, đúng là một ngày đẹp trời.

Không biết vì sao mà khi sắp mở video, Tri Nhạc lại có chút thẹn thùng. Đã lâu rồi không được gọi video cùng anh trai.

Tiếc là không được nhìn thấy Thẩm Trình.

Sau đó mỗi lần gọi video đều chỉ có một mình cậu đơn phương mở video, ban đầu cậu còn có chút không quen, nhưng dần dà cậu cũng quen với nó. Cậu biết rõ bên kia là Thẩm Trình, rất nhanh cậu đã tìm về cảm giác khi còn ở Thẩm gia đâu đâu cũng có camera giám sát. Nhìn không thấy đối phương, đối phương lại có thể nhìn thấy mình, đây cũng là một loại cảm giác mới mẻ.

“Nóng thế này mà còn ra ngoài sao?” Giọng Thẩm Trình xen lẫn chút không hài lòng.

Tri Nhạc đội mũ rơm rộng vành, độ nắng đi giữa đồng ruộng, cậu mang theo một bình nước quân dụng kiểu cũ thật to, hơi thở hổn hển.

Cậu đi đưa nước cho chú Vương đang cuốc đất, người nhà chú Vương không ở đây, hôm nay trời quá là nóng, Giang Thiện Nguyên để ý thấy buổi sáng chú Vương rời nhà chỉ mang theo một bình nước nhỏ, ông ước lượng thời gian, thấy có lẽ chú Vương đã uống hết nước rồi, ông bèn để Tri Nhạc đi một chuyến.

“Không xa đâu mà. Đi rồi về ngay ạ.” Tri Nhạc cầm gậy selfie trong tay, quay con đường phía trước.

“Quay ống kính về phía em đi.” Thẩm Trình nói.

“Vâng.” Tri Nhạc ngoan ngoãn quay ống kính lại.

“Ừ, ngoan lắm.”

“Anh nhìn này!”

Tri Nhạc cầm mấy quả sơn trà, quả không lớn lắm nhưng vỏ vàng rực rỡ.

Lúc đến nơi Tri Nhạc đã ngắt video, không biết cậu lấy đâu ra mấy quả sơn trà này.

“Phía trên ruộng nhà chú Vương, có cây sơn trà, chín rồi.”

“Tự em hái?” Đây là điểm khiến Thẩm Trình chú ý.

Tri Nhạc a một tiếng.

Giọng Thẩm Trình lập tức trầm xuống: “Về sau không được tự ý leo cây nữa, nhỡ bị ngã thì sao?”

“Sẽ không đâu mà……”

“Giang Tri Nhạc.”

Tri Nhạc không nói nữa, một lát sau mới nói: “Cây, không cao.”

“Vậy cũng không được.” Thẩm Trình dừng một chút, nói: “Về sau khi không có anh ở cạnh, cấm không được leo cây hay làm mấy hành động nguy hiểm khác.”

Tri Nhạc xoa xoa cái mũi, nhìn chằm chằm vào màn ảnh, khẽ bĩu môi.

“Anh cứ như, đang nói chuyện với trẻ con ấy. Em cũng không phải, trẻ con.”

Thẩm Trình bên kia yên lặng một lúc rồi nói: “Anh lớn hơn em, trong mắt anh thì em chính là trẻ con. Người lớn quan tâm đến trẻ con, quan tâm đến người yêu của mình là chuyện bình thường.”

Thẩm Trình cũng không kiểm soát Tri Nhạc, mà ngược lại, hắn rất nguyện ý để Tri Nhạc được trải nghiệm nhiều thứ hơn, chỉ cần cậu thích và vui vẻ. Nhưng tiền đề là phải đảm bảo an toàn. Khi có Thẩm Trình ở bên thì Tri Nhạc làm gì cũng được, một khi không có hắn ở đấy thì không thể không lo lắng.

Không phải hắn thực sự coi cậu là trẻ con, chỉ là những người yêu nhau thật lòng mà phải xa cách hai nơi, bởi vì không thể ở bên cạnh nhau nên không thể bảo vệ người ấy mọi lúc thành ra trong lòng nhớ mong, sẽ lo lắng, chỉ một chút nguy hiểm cũng có thể suy diễn viển vông.

Tri Nhạc nghe xong lời này thì cười rộ lên, ánh nắng lóa mắt nhảy nhót trên vành mũ, chiếu xuống khuôn mặt tươi cười hớn hở của Tri Nhạc, cậu cười tủm tỉm: “Vậy anh quan tâm đi. Em sẽ không leo cây nữa đâu.”

Đêm đến, trăng thanh gió mát, bóng cây dập dìu.

“Anh ơi, chỗ anh, yên tĩnh quá.”

Tri Nhạc ngồi trước cửa sổ, cửa sổ mở ra, cậu nhìn bầu trời đêm ngoài sân vườn, tựa vào bàn viết nhật ký.

Thẩm Trình bên kia tựa nửa người lên đầu giường, làm việc trên máy tính.

Hai người vẫn như những lúc Thẩm Trình đi làm buổi sáng ở thành phố C, không cần nói chuyện, mở máy ra làm chuyện của mình, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn qua, biết đối phương đang làm gì là được. Bây giờ Tri Nhạc chưa được nhìn thấy Thẩm Trình, cậu chỉ có thể nghe tiếng hắn đánh máy hoặc kích chuột.

“Đợi chút.”

Một lát sau, bên phía Thẩm Trình truyền đến tiếng nhạc.

Âm nhạc nhẹ nhàng du dương, hòa với tiếng ếch bên hồ và tiếng chó sủa, tiếng xa xa bên chỗ Tri Nhạc như vẽ nên bức họa ngày hè điển hình trong phim hoạt hình vậy.

Hai người đều có thể nhìn thấy ánh trăng bên cửa sổ.

Gió thổi qua, rèm cửa tung bay, ánh trăng ở lại nơi khác nhau lại dùng ánh sáng dịu dàng như nhau để soi sáng cho người đàn ông trẻ và cậu thiếu niên của hắn.



Đêm đã khuya, cửa sổ khép hờ.

“Lên giường chưa?”

“Nằm xuống rồi ạ.”

Tri Nhạc đắp chăn mỏng, cậu đã tắm xong, đang nằm giang chân giang tay trên chiếu. Mấy tháng nay cậu đã quen nằm cạnh người khác, giờ về nhà lại phải ngủ một mình, có chút vắng vẻ, đã mấy ngày rồi mà cậu vẫn chưa quen được. Ngủ cùng người kia thoải mái hơn hẳn.

Thẩm Trình cùng Tri Nhạc trò chuyện mấy chuyện linh tinh trước khi ngủ, tai Tri Nhạc hồng hồng, cậu còn chưa muốn ngủ, lăn qua lăn lại trên giường.

“Anh ơi, giọng của anh, hay quá.”

“Buổi tối nghe càng, hay.”

Nhìn không thấy người, giọng nói lại càng rõ ràng hơn, tối đến Tri Nhạc đeo tai nghe, giọng nói của Thẩm Trình như kề sát bên tai, có chút mát lạnh thong dong của một người đàn ông thành thục, lại có chút dịu dàng không nói thành lời, thường khiến Tri Nhạc cảm thấy tai mình tê dại.

“Mới phát hiện ra ư?” Thẩm Trình nhàn nhạt nói, hắn nhìn thời gian rồi nói tiếp: “Không còn sớm nữa, ngủ đi thôi.”

Giọng hắn dễ nghe đấy, nhưng một khi đã nghiêm túc thì lại có vẻ uy nghiêm.

“Anh, ngủ ngon. Gặp anh trong mơ nhé.”

“Ngủ ngon.”

Tri Nhạc cuộn mình trong chăn mỏng, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.

Thẩm Trình đợi trong chốc lát, cách một màn hình, duỗi tay sờ gương mặt của Tri Nhạc, hắn thì thầm: “Gặp em trong mơ nhé.”

Sau đó hắn tắt máy tính, tắt đèn đi.

Sau khi Tri Nhạc về nhà thì vẫn đọc sách viết chữ mỗi ngày, bọn trẻ trong thôn cũng lục tục nghỉ hè, Giang Thiện Nguyên cũng cho cậu nghỉ hè, nhiệm vụ hàng ngày được giảm bớt một nửa, cậu có thêm thời gian để làm chuyện khác.

Hôm nay Giang Thiện Nguyên nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh, mở ra thì thấy là một số món đồ của Tri Nhạc để quên ở Thẩm gia do lần trước dọn đồ vội vàng, chủ yếu là sách đọc, vở luyện chữ, máy tính bảng, máy chơi game và quyển nhật ký khác của Tri Nhạc.

“Ông có thể xem không?”

Thế Giang Thiện Nguyên mới biết Tri Nhạc đã thay đổi thói quen ghi chép nhật ký, ông nghĩ rồi hỏi ý Tri Nhạc. Dù sao trước kia ông xem nhật ký của cậu cũng chỉ là để kiểm lỗi sai cho cậu thôi, mục đích lần này lại khác.

“Được ạ.” Tri Nhạc không chút do dự.

Giang Thiện Nguyên đeo kính lão, dùng thời gian một ngày để xem quyển nhật ký màu hồng này. Hiển nhiên nội dung của nó nhiều hơn quyển màu lam kia.

“Tri Nhạc.”

Giang Thiện Nguyên ngồi lặng im một lát, ông cúi đầu, kính treo trên sống mũi, ông nhìn Tri Nhạc, “Con sống ở Thẩm gia rất vui vẻ nhỉ?”

Tri Nhạc ngẩng đầu khỏi sách vở, đáp vâng.

“Ở bên Thẩm Trình rất vui sao?”

“Vâng ạ.”

“Con thích Thẩm Trình lắm nhỉ?”

“Vâng ạ.” Tri Nhạc nhướng lông mày, tay cầm sách, cậu không rõ vì sao Giang Thiện Nguyên lại hỏi chuyện này, hình như cách đây không lâu ông đã hỏi rồi.

“Thật sự thích sao?”

Tri Nhạc không rõ lý do, vẫn kiên nhẫn gật đầu, nói vâng ạ.

Nhất thời trong lòng Giang Thiện Nguyên có chút phức tạp, muốn nói lại thôi, ông suy nghĩ một hồi rồi không nói thêm gì nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv