“Em nhớ anh, chết mất.”
Tri Nhạc nhào vào lòng Thẩm Trình, được Thẩm Trình ôm lấy, hai tay Thẩm Trình ôm cậu thật chặt, giống như muốn hòa Tri Nhạc vào da thịt mình, giọng nói lại dịu dàng, hắn cúi đầu thì thầm bên tai cậu: “Anh cũng nhớ em.”
Một ngày không gặp như cách ba thu, nhớ nhung nhiều ngày cuối cùng cũng được xoa dịu.
Thẩm Trình ôm Tri Nhạc thật chặt, giờ phút này, người luôn giữ vẻ ổn trọng đã để lộ tình cảm ra ngoài, hắn hận không thể hòa người nọ vào xương thịt mình, lòng hắn rạo rực, ngón tay hơi run.
Mới chỉ một tháng thôi mà cứ ngỡ như xa nhau nhiều năm vậy.
Tri Nhạc dụi đầu lên vai Thẩm Trình, lồng ngực hai người dán chặt vào nhau. Không biết qua bao lâu, Tri Nhạc ơi động đậy, cậu nói: “Anh ơi, tim em đập, nhanh quá, anh cũng…”
“Suỵt.” Thẩm Trình khẽ thủ thỉ: “Tiếp khách cái đã nào.”
Thẩm Trình Tri Nhạc buông ra, Tri Nhạc lưu luyến ngẩng đầu, vành tai hơi đỏ lên, cậu được Thẩm Trình dắt, chào hỏi Thẩm Thái Viễn rồi nhìn sang những người khác.
“Tri Nhạc, chúng ta cũng ôm một cái.”
Tần Việt khoa trương vươn tay.
“Thẩm đại ca. Tần đại ca. Chị Tiểu Tĩnh.”
Tri Nhạc cười xán lạn, chạy tới, lần lượt ôm từng người.
“Mộc tử!”
“Nhạc Tử……”
Tri Nhạc nhào lên đi, ôm Phương Mộc thật chặt. Phương Mộc hơi say xe, sắc mặt tái nhợt, bị vồ lấy như vậy suýt nữa đã hộc máu ngay tại chỗ. May mà Tần Việt nhanh tay nhanh mắt kéo y lại. Tri Nhạc vội đỡ Phương Mộc.
“Mộc Tử, nhìn cậu, thảm quá…”
Phương Mộc:……
Giang Thiện Nguyên: “Tri Nhạc, đưa bạn bè vào nhà đi đã, bên ngoài nắng lắm.”
Cả nhà sôi nổi chào Giang Thiện Nguyên, bốn chiếc xe không vừa trong sân nhà Giang gia, đành phải đỗ ven đường, mọi người lấy hành lý rồi vào nhà.
Trước khi họ tới đã báo trước, Giang Thiện Nguyên và Tri Nhạc đã dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đâu ra đấy, từ trong ra ngoài sạch sẽ tinh tươm.
Giang Thiện Nguyên pha trà, mọi người cùng uống, sau đó Tri Nhạc đưa họ đi tham quan quanh nhà.
Tri Nhạc kéo tay Thẩm Trình đi phía trước, dẫn mọi người lên tầng, lên sân thượng, nghiễm nhiên đã coi Thẩm Trình là người nhà, họ như hai người chủ nhà đưa bạn bè đi tham quan nhà mình vậy.
Chỉ một lát sau, người trong thôn đã biết Giang gia có khách quý tới chơi, nhìn thời gian rồi mời mấy chị mấy cô sang đây hỗ trợ nấu cơm. Trưởng thôn mang tới mấy quả dưa hấu to, sau lưng còn có mấy người đàn ông mà một nhóm trẻ con nói nói cười cười đi tới.
Trong nháy mắt, căn nhà lập tức trở nên náo nhiệt.
Ghế không đủ thì đành sang nhà bên mượn thêm mấy cái. Giang Thiện Nguyên chuẩn bị chút bánh kẹo từ trước, hôm nay mỗi nhà đến chơi lại mang thêm chút ít từ nhà mình đến, nào đào nào lê, loáng cái trên bàn đã bày đủ loại bánh trái rực rỡ muôn màu.
Bọn nhỏ bóc kẹp ra ăn, gấp giấy gói kẹo thành hình con bướm, có đứa còn thổi bong bóng, bóng đủ mọi màu bay tới bay lui trong sân.
Tuy hơi ồn ào nhưng lại là sự nhiệt tình hoan nghênh thật lòng, tràn đầy không khí vui mừng, trong nhà tiếng cười nói không dứt.
“Trong nhà, chưa từng náo nhiệt, như vậy bao giờ.”
Tri Nhạc ngồi cùng Thẩm Trình ngồi, mọi người tự động ngồi rải rác quanh họ như sao vây trăng, không biết là cố ý hay vô tình mà vị trí của hai người lại là vị trí trung tâm.
“Giống như tổ chức đám cưới ấy.”
Tri Nhạc hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Thẩm Trình.
Thẩm Trình không nhịn xuống nữa, khóe miệng nhếch lên, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Hiếm khi nào mà trong nhà được náo nhiệt như thế này, Tri Nhạc rất vui, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn ở một mình với Thẩm Trình thôi, không có những người khác, ở một không gian nho nhỏ, cậu có rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Trình, cậu còn muốn nắm tay, ôm nhau, còn cả hôn môi nữa… Đã rất nhiều rất nhiều rất nhiều ngày rồi họ không được hôn nhau.
Tri Nhạc nghiêng đầu nhìn Thẩm Trình, sườn mặt của Thẩm Trình rất đẹp, tựa như điêu khắc vậy, hắn đang trò chuyện cùng những người khác, vừa lễ phép vừa thân thiện.
Lần trước Thẩm Trình tới, tuy mọi người đều yêu quý và chúc phúc nhưng ít nhiều gì trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, cần phải quan sát lâu dài. Lần này hắn lại tới chơi, ý không cần nói cũng biết, cho nên thái độ của người trong thôn tức khắc càng thêm hòa ái thân thiện.
“Sao Tiểu Trình lại gầy hơn lần trước thế? Có phải công việc mệt mỏi quá không?”
“Tiền các cậu làm ra đủ tiêu mấy đời rồi, thân thể là quan trọng nhất, đừng liều quá.”
“Ai da, trưởng thôn, đừng mời cậu ấy hút thuốc nữa, cái hay không dạy mà cứ dạy cái xấu.”
Cha mẹ Tri Nhạc đều không còn, người trong thôn cùng nhau đảm đương chức mẹ vợ, mẹ vợ càng nhìn con rể càng thấy hài lòng.
“Tiểu Trình đẹp trai như ngôi sao trên TV ấy nhỉ.”
“Ngôi sao có khi còn không bì nổi cậu ấy đâu, nhìn gương mặt này, dáng người này đi, chậc chậc chậc, theo cách nói của con gái nhà tôi ấy à, nam thần đỉnh cao.”
“Vừa có tiền, vừa đẹp trai, vừa có khí chất, lại còn trẻ, đi ngàn dặm mới tìm được một nhá.”
“Còn lễ phép, nhìn đi, vẫn cười từ nãy giờ, vừa nhìn đã thấy tính tình tốt rồi.”
Tri Nhạc nghe đến đó, môi giật giật, cậu định nói tính tình anh ấy cũng không tốt đến thế đâu, ở công ty hung dữ lắm luôn, mọi người đều sợ anh ấy, có đôi khi còn hung dữ với cậu nữa, nhưng gần như cùng lúc ấy, bàn tay phải đã rũ bên người của cậu bị Thẩm Trình nắm lấy.
Tri Nhạc nghiêng đầu nhìn Thẩm Trình, Thẩm Trình vẫn nhìn về phía mọi người, trên mặt vẫn mỉm cười, không hề có chút nào là mất kiên nhẫn, lễ phép mà tự nhiên ứng đối các loại ánh mắt và câu hỏi.
Tri Nhạc tránh ra, Thẩm Trình lại hơi dùng sức nhấn một cái, Tri Nhạc bèn an tĩnh.
Hai người nắm tay nhau dưới mặt bàn.
Mắt Tri Nhạc cong cong.
“Oa, giống nhau như đúc á.”
Đứa trẻ hô lên đầy kinh ngạc.
Thẩm Minh ngồi bên kia tháo kính ra, nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Trình, sau đó anh bắt chước điệu cười cười của hắn, tức khắc nhận được một trận ồ à kinh ngạc. Bọn nhỏ nhìn Thẩm Minh, lại nhìn Thẩm Trình, lần đầu tiên chúng được tận mắt nhìn thấy một cặp song sinh giống nhau đến vậy.
Bọn Thẩm Trình cởi tây trang, từ tinh anh, bá tổng chốn thành thị, trở thành anh trai thân thiện, giản dị nhà bên, không hề có chỗ nào kỳ lạ. Ở đây họ cũng được thả lỏng một cách chân chính, lộ ra dáng vẻ trẻ trung tuổi đôi mươi vốn có.
“Thật ra anh đẹp trai hơn chút.” Thẩm Minh cười tủm tỉm: “Anh cao hơn nó mấy centimet, mũi cũng cao hơn 1mm.”
Bọn nhỏ nhìn trái nhìn phải, nhìn không ra điểm khác nhau.
“Hơn nữa anh thích nhất là mời người khác ăn món gì đó, nào, cửa hàng lớn nhất ở thôn mấy đứa nằm ở đâu?” Thẩm Minh móc ví ra: “Muốn ăn gì thì cứ việc chọn.”
“Anh đẹp trai anh đẹp trai anh đẹp trai hơn ảnh.” Đám trẻ tức khắc chọn chiến tuyến.
Tri Nhạc mím môi, mặc mọi người đang cười, cậu cúi người về phía Thẩm Trình, nhẹ giọng thì thầm: “Anh, anh đẹp trai nhất.”
Thẩm Trình liếc cậu một cái, cũng nhẹ giọng: “Đương nhiên. Đừng so đo với kẻ lừa đảo.”
Thẩm Trình nắm chặt tay Tri Nhạc dưới mặt bàn.
“Đây là con rồng xanh ạ?”
Bên kia, cánh tay xăm hình của Tần Việt trở thành trung tâm của sự chú ý. Mùa hè mặc áo ngắn tay, cánh tay xăm hình của Tần Việt lộ ra hoàn toàn, hoa văn phức tạp dữ dằn, rất có tính chấn động.
“Anh là xã hội đen ạ?”
Một đứa bé vừa mới lên tiểu học chọc chọc cánh tay Tần Việt tò mò hỏi. Mẹ nó quát lớn một tiếng, bảo không được không lễ phép như thế, Tần Việt hào sảng xua tay, cũng không để bụng.
“Hiện đang là xã hội hòa bình, bạn nhỏ không được nói lung tung —— nhưng mà, cũng coi như thế đấy.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nếu Thời Gian Có Tên
2. Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
3. Cô Vợ Thay Thế Của Sở Thiếu
4. Tục Thái A Kiếm
=====================================
“Vậy anh đứng hàng* mấy ạ?”
*chỗ này đứa bé hỏi “anh là lão gì ạ?”, lão kiểu lão đại trong tổ chức xã hội đen ấy.
“Anh chẳng đứng hàng gì cả, lấy đâu ra danh xưng chứ. Khi còn nhỏ anh ham chơi không chịu học, bây giờ không kiếm được công việc nào tốt, đành phải đi làm xã hội đen. Làm xã hội đen vất vả lắm, hình xăm này là bị đại ca bắt đi xăm, bị kim đâm rất nhiều lần, đau chết đi được ấy. Làm xã hội đen phải đi đánh nhau cũng đau lắm. Cho nên nhóc phải cố gắng học tập, bằng không lớn lên cũng chỉ có thể như anh thôi, đi làm xã hội đen, bị kim đâm.”
Hình như đứa bé bị dọa sợ, chạy biến đi.
Chu Tĩnh tháo cái kẹp tóc trên đầu xuống đưa cho một bé gái. Mấy bé gái vây quanh cô, xem lớp trang điểm xinh đẹp và móng tay xinh đẹp của cô.
Sau khi được mẹ của các bé đồng ý, Chu Tĩnh lấy ra một lọ sơn móng tay, cho đám nhóc rửa tay sạch sẽ rồi cô dịu dàng dạy chúng cách sơn móng tay.
“Cậu tên Phương Mộc hả, sao lại không nói gì thế?” Có người cất tiếng nói.
Tri Nhạc nhìn qua, chỉ thấy Phương Mộc đang ngồi một chỗ, chẳng nói chẳng rằng, dần dần bị mọi người chú ý đến.
“Ơ, đứa nhỏ này, sao lại gầy thế này? Có phải không thích ăn uống không? Hay trong nhà trọng nữ khinh nam không cho con ăn cơm?”
“Mặt trắng quá, có phải bị ốm không nhỉ?”
“Tóc để dài thế này còn thắt bím tóc nhỏ nữa, đẹp nữa, giống một cô gái ấy.”
Vẻ thanh lãnh cao ngạo của Phương Mộc lại không có đất dùng ở đây, y bị một nhóm bác gái nhiệt tình vây lấy hỏi ngắn hỏi dài, sợ y bị đói nên không ngừng lấy đồ cho y ăn.
Phương Mộc…… Hoàn toàn không có đường cự tuyệt, chỉ có thể yên lặng không ngừng ăn ăn ăn.
Tri Nhạc nhìn, tự nhiên lại thấy Phương Mộc hơi đáng thương, cậu bèn gọi y: “Mộc Tử, lại đây đi.”
Phương Mộc như được cứu rỗi, y chạy nhanh đến cạnh Tri Nhạc, ngồi sát cạnh cậu.
Vừa cúi đầu xuống y đã nhìn thấy bàn tay nắm lấy nhau của Tri Nhạc và Thẩm Trình dưới bàn.
Phương Mộc:……
Phương Mộc yên lặng dời tầm mắt đi, tiếp tục ăn trong chết lặng, nhân tiện liếc Tần Việt đằng xa một cái.
Cơm trưa đã xong, người trong thôn lục tục rời đi, mọi người vây quanh một cái bàn lớn, còn có cả những bác tài xế, ngồi đầy một bàn, cùng nhau ăn trưa.
Hôm nay họ ăn trưa muộn, ăn xong thì đã đầu giờ chiều rồi, mọi người nghỉ ngơi chốc lát rồi Thẩm Thái Viễn đề nghị đi đến chỗ gần đấy một lát, vì vậy đoàn người cùng nhau đi ra ngoài.
Tri Nhạc cùng Thẩm Trình chậm rãi đi đằng sau, họ nắm tay nhau, đi qua nơi mà Tri Nhạc sinh sống từ nhỏ, ánh mắt Thẩm Trình bất giác trở nên mềm mại, hắn tưởng tượng hình ảnh Tri Nhạc lúc nhỏ chạy băng qua đồng ruộng.
Mặt trời ngả về tây, ánh nắng ban chiều đỏ như lửa, phủ kín phía chân trời.
“Tri Nhạc, đi bắt hai con gà về, buổi tối hầm canh gà.”
Nghe câu ấy, Thẩm Trình khựng lại.
Tri Nhạc lại vui vẻ nói: “Vâng ạ. Mọi người muốn đi không?”
Ngoài Thẩm Trình ra, ai nấy đều trăm miệng một lời: “Đương nhiên rồi.”
Nơi chốn quen thuộc, cảnh vật quen thuộc, đám trẻ trong thôn nghe tin lập tức chạy tới, khi Tri Nhạc dắt theo đoàn người đi vào sân thì đám trẻ đã tụ tập lại thành nhóm, tìm được chỗ quan sát tốt nhất, chúng như đang đón xem một trận thi đấu bóng đá, chờ họ mở màn.
Sân vườn được quét tước sạch sẽ, khắp nơi là cỏ mọc tự do và rau xanh, vây lấy chuồng gà. Ban ngày nhiệt độ cao, gà đều được nhốt trong lồng, đến chạng vạng mới được thả ra cho kiếm ăn. Lũ gà đủ mọi màu lông đầy kích động, cục cục cục tác bay tán loạn.
Tri Nhạc cùng Thẩm Trình đi tuốt đằng trước, Tri Nhạc cười tủm tỉm, Thẩm Trình vẫn để mặt vô cảm.
“Ối chà, có nhiều người xem vậy sao.” Tần Việt xắn tay áo lên đến vai, phô ra cánh tay cường tráng xăm hình, nom đến là hứng chí.
Phương Mộc, Thẩm Minh, Chu Tĩnh cũng đi vào theo.
Chu Tĩnh đã thay sang quần dài, tóc búi lên, cô còn vỗ vỗ tay, nóng lòng muốn thử: “He he đã lâu không bắt gà, vừa lúc đỡ ghiền.” Quê cô ở vùng nông thôn, xem ra lúc nhỏ cũng chơi trò này không ít lần.
Thẩm Minh xắn tay áo, tháo kính xuống.
Phương Mộc tay trói gà không chặt, chạy hai bước đã thở dốc, tự động lui sang một bên làm khán giả.
“Tiểu Thẩm tổng, cậu tới không?” Tần Việt nhướng mày.
Thẩm Trình không nói gì.
Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình: “Anh, để em đi cho.”
“Bạn Tri Nhạc, anh hỏi em à?”Tần Việt nhướng mày đầy lưu manh.
Tri Nhạc khí thế không đủ: “Bọn em, bọn em là người một nhà.”
“Đấy, chia thân sơ rồi, nói thế thì tôi với Phương Mộc không phải người thân hả, nào, vậy…” Tần Việt bắt đầu mở máy hát, giây tiếp theo gã im bặt.
Thẩm Trình đi vào giữa sân.
Cái này Tần Việt không còn lời gì để nói, chép chép miệng, nói: “Giỡn thôi, hay là cậu cứ…”
Nói đoạn gã còn liếc Tri Nhạc một cái, không nói hẳn ra. Thương thế của Thẩm Trình thật ra còn chưa khỏi hẳn, cánh tay thì không sao, chỉ có chỗ bị thương ở xương sườn là cần cẩn thận. Vừa nãy Tần Việt nói cho đã mồm mà nhất thời quên mất.
Thẩm Trình mặc áo sơmi trắng như tuyết, quần tây đen bao lấy hai chân thon dài thẳng tắp, hắn thong thả ung dung cởi đồng hồ ra giao cho Tri Nhạc, nhàn nhạt nói: “Đối phó với mấy người thì vẫn dư sức.”
Một câu đã thu hết sự thù hận của mọi người, kiêu ngạo vô cùng.
Tần Việt cũng không lưu tình: “Cái gì cho cậu dũng khí đấy, là lần thảm bại trước kia sao?”
Thẩm Trình không dao động, như không nghe thấy.
Thẩm Minh lại khẽ mỉm cười, mắt hồ ly cong lên: “Cứ chơi thế thì có gì vui. Đặt cược đi?”
Tần Việt vỗ tay: “Thần tán thành.”
Sắc mặt Thẩm Trình vẫn trầm tĩnh, khó mà nhìn ra vui giận, “Theo hết.”
“Cũng không quá phận đâu,” Thẩm Minh nghĩ nghĩ, nói: “Một căn hộ, thế nào? Chu Tĩnh tính cho anh — tính cho công ty.”
Chu Tĩnh cười nói: “Một căn hộ thì tôi còn có thể lấy ra được, tôi tự đặt. Thắng là có thể có thêm một căn hộ mà.”
Thẩm Minh duỗi tay, ba người đặt tay lên vỗ một cái, vì thế hiệp nghị đã định.
“Chán chết.” Phương Mộc nói thầm.
“Tôi cảm thấy, rất thú vị mà.” Tri Nhạc cũng cảm thấy vô cùng thú vị. Cậu cùng Phương Mộc đứng một bên, giúp mấy người kia trông đồ, bốn người đứng trong sân tách nhau ra đúng bốn góc, chân đặt sẵn tư thế.
Đàn gà trong sân kêu cục cục cục, đi dạo xung quanh.
Hình ảnh này có chút buồn cười, một nhóm tuấn nam mỹ nữ, khí chất hơi người lại đặt mình ở nơi dân dã, ai nấy đều bày khí thế như đang ngồi trên bàn đàm phán, khắp nơi là mùi thuốc súng vô hình.
Phương Mộc mở điện thoại ra, nhàm chán chụp bức ảnh, giúp bọn họ ghi lại khoảnh khắc hiếm hoi này.
“Mau mau mau, cược cho ai đây.”
Bọn trẻ cũng đến xem náo nhiệt, móc tiền xu ra bắt đầu đặt cược. Chơi với nhau nửa ngày, đám trẻ đã không còn sợ người lạ, chúng rất thích những vị khách mới đến này.
“Tui cược cho anh trai của cặp song sinh.”
“Tui cược cho anh giai xã hội đen.”
“Còn tui cược cho chị gái xinh đẹp —— không thể trông mặt mà bắt hình dong được, có khi chị ấy lại lợi hại nhất đấy.”
……
Bọn trẻ lục tục đặt cược.
Tri Nhạc nhìn tới nhìn lui, nghe đi nghe lại, phát hiện một điều.
“Sao lại không có ai cược cho, anh trai vậy?”