Trong quán bar thì ngoài cặp đôi rock and roll ra thì còn một ông chú đầu trọc và một ông lão. Lạc Vũ không dám đắc tội hai người phía trước nên cậu đành hướng chủ ý lên hai người phía sau.
Lạc Vũ rời khỏi phòng, nấp trong chỗ rẽ quan sát bên ngoài. Anh chàng bị thương đang ngồi cùng cô gái tóc đỏ, cô nàng duỗi tay sờ vết thương của hắn, vẻ mặt vô cùng tức giận, Lạc Vũ nghĩ rằng có khi Doãn Trừng xuất hiện ở quầy bar thì họ sẽ lao vào đánh nhau thêm lần nữa.
Bên kia, chú đầu trọc đang đứng sau quầy bar, động tác trì độn mà chặt thịt trên thớt, Lạc Vũ không muốn phân biệt kia là thịt của con gì, chỉ nhìn ông vung dao thôi đã đủ khiến cậu sởn tóc gáy rồi.
Chỉ còn lại ông lão đang đứng lau cốc chén sau quầy bar. Ông như một món đồ chơi cũ kĩ được lên dây cót, vô cảm lặp đi lặp lại một động tác. So với những người khác ông trông có vẻ trầm ổn hơn, không có khí thế điên cuồng của tang thi. Nếu không phải do làn da tái nhợt cùng con ngươi đã co lại thành một chấm nhỏ đáng sợ thì ông cũng có vẻ là một quý ông hào hoa phong nhã.
“Đang… làm gì?” Giọng của Doãn Trừng đột nhiên vang lên sau lưng, Lạc Vũ hoảng sợ suýt thì ngã ra đất.
Lạc Vũ chỉ vào ông lão hỏi Doãn Trừng: “… Ông ấy là đại ca ạ?”
Doãn Trừng nheo mắt lại, cười ghé vào tai Lạc Vũ nói, “…… Là anh cơ.”
“Anh không phải.” Lạc Vũ dễ dàng nhìn thấu lời của anh, cậu giơ ngón tay chọc chọc lên khuôn mặt được ngụy trang của anh, “Đại ca sẽ không đánh đàn em của mình đến gần chết mới thôi đâu.”
Âm mưu thất bại, Doãn Trừng không nói nữa.
Sự thật chứng minh suy đoán của Lạc Vũ là đúng. Khi cậu và Doãn Trừng lần lượt xuất hiện trước quầy bar, cô gái tóc đỏ nọ thét chói tai định lao tới, ông lão chỉ gầm nhẹ một tiếng thì cô nàng đã đứng im.
Ông chú chặt thịt cũng dừng lại, quay cổ một cách cứng đờ, ông dùng tròng mắt nhỏ của mình để quan sát người sống đột nhiên xuất hiện.
Lạc Vũ to gan đi đến bên cạnh quầy bar, ngồi xuống cái ghế cao trước mặt ông lão, chống khủy tay lên bàn, rất ra dáng một ông lớn đi đàm phán. Doãn Trừng đi theo sau đứng cạnh cậu sắm vai vệ sĩ của ông lớn.
Ông lão đặt cái ly trong tay sang một bên, cạnh những chiếc ly sạch bóng khác.
“Chào ngài, tôi là quân tình nguyện của căn cứ nhân loại.” Lạc Vũ bắt đầu chém gió, trên mặt nở nụ cười tự nhiên hào phóng, tay thì toát mồ hôi, “Chúng tôi muốn lấy một chút mẫu máu của ngài về nghiên cứu để sớm ngày nghiên cứu ra thuốc chống lại virus.”
Dựa vào việc lúc trước họ tiêu diệt đám biến dị giúp căn cứ nhân loại, những người này vẫn còn ôm hy vọng đối với nhân loại. Lạc Vũ thầm đánh cược, cậu vươn tay thể hiện sự hữu hảo, “Hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp của mọi người.”
Khóe miệng của ông khẽ giật giật, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vươn ra của cậu, ông tự hỏi hồi lâu rồi đưa tay bắt tay với cậu. Lâu lắm rồi không có người nào xem họ như con người, Lạc Vũ đã bắt đúng điểm này để đạt được tín nhiệm của ông. Cũng như Doãn Trừng, tay của ông lạnh như băng, thậm chí còn thô ráp hơn tay Doãn Trừng. Lạc Vũ không có biểu hiện gì khác thường, cậu gật đầu cười, “Cảm ơn.”
Cậu lấy kim tiêm và ống nghiệm trong túi ra, thao tác thuần thục như Đan Hi Thanh làm lần trước, “Nếu được thì ngày có thể cho tôi rút chút máu không? Rất nhanh thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.”
Kim tiêm sắc nhọn vừa mới xuất hiện thì những người bị bệnh khác đã đứng lên đầy cảnh giác. Lạc Vũ thu tay lại, đặt đồ lên bàn đợi ông đáp lại.
Cậu rất muốn học theo bộ dáng gặp nguy không loạn của Doãn Trừng, dù thế nào thì ngoài mặt vẫn cười nhẹ nhàng, không để đối phương đoán ra ý của cậu.
Ông lão nhấp miệng, cúi gương mặt tái nhợt xuống, quét mắt nhìn ống nghiệm trên bàn rồi lại nâng mắt nhìn Doãn Trừng sau lưng cậu. Lạc Vũ có thể cảm nhận được ông nhìn lướt qua chỗ mình rồi đối mắt với Doãn Trừng.
Đây là cách đối thoại đặc biệt giữa những người bị nhiễm với nhau hả.
Một lát sau, ông vụng về cởi áo ngoài của mình ra, gấp gọn để sang một bên, rồi ông xắn tay áo lên, đặt cánh tay tái nhợt trên mặt bàn.
Tĩnh mạch của ông đã giãn khá nhiều, mạch máu màu xanh lá chằng chịt như mạng nhện bao trùm làn da tái nhợt bệnh trạng, lúc ẩn lúc hiện theo từng nếp nhăn. Lạc Vũ cẩn thận lật cánh tay của ông để tìm ven. Tuy bây giờ ông cũng chẳng cảm thấy đau nhưng Lạc Vũ cũng không muốn tùy tiện tìm một chỗ xuống tay cho xong, cậu mong rằng mình có thể coi ông như một người bệnh, như một con người. Huống chi nếu cậu lấy máu ông mà để xảy ra chuyện gì thì mấy vị ở bên kia chắc chắn sẽ xông đến xé xác cậu ngay tắp lự, đến lúc đó Doãn Trừng sẽ không có cách nào bảo vệ cậu đâu.
Kim tiêm được đẩy vào mạch máu, máu đen chảy vào ống sau đó chảy vào ống nghiệm. Lạc Vũ không dám lấy nhiều, khi được một phần ba ống thì dừng lại, cậu rút kim ra rồi thuận tay lấy một tờ giấy cho ông cầm máu.
“Cảm ơn.” Lạc Vũ cất ống nghiệm đi, “Toàn thế giới đều cảm ơn ngài.” Cậu ngẩng đầu nhìn ông lão lại thấy ông nghiêng đầu nhìn về phía sau mình. Lạc Vũ hơi khó hiểu quay nhìn theo ánh mắt của ông thì thấy cửa quán bar.
“…… Sao thế?” Lạc Vũ nhìn xung quanh, phát hiện những người còn lại cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía kia, Doãn Trừng híp mắt lại như đang phân biệt gì đó.
Lạc Vũ thầm thấy bất an, cậu đi tới mở hé cửa ra một chút.
Cửa gỗ mở ra một khe hở, một áp lực không gì cản nổi lập tức ập tới, Lạc Vũ không kịp chuẩn bị gì bị đẩy về phía sau rồi ngã ngồi ra đất. “Két” một tiếng, cửa bị mở toang ra, biết bao nước mưa, cát bụi, lá cây, sỏi đá bị thổi vào trong.
Cơn bão tới rồi.
Bị cát thổi vào mắt, Lạc Vũ ngồi dưới đất dụi mắt liên tục, không kịp đóng cửa. Doãn Trừng tiến đến cố sức đóng cửa lại rồi ngồi xổm xuống đỡ lấy bả vai Lạc Vũ kiểm tra cho cậu.
Cằm Lạc Vũ bị anh nắm lấy đưa cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu hồng hồng, chớp liên tục, nước mắt đảo quanh. Doãn Trừng bắt lấy cái tay đang dịu lung tung của cậu, định bụng thổi thổi giúp cậu thì nước mắt đã chảy xuống. Lạc Vũ quay đầu lấy quần áo lau mặt, ngăn cản hình động trẻ con của Doãn Trừng.
“Em không sao.” Cậu chớp chớp mắt đứng dậy.
Quán bar cách âm quá tốt, nếu không phải nhìn thấy hành vi khác lạ của mọi người thì Lạc Vũ đã không ra mở cửa, có thể thấy thính giác của người bị nhiễm nhạy bén hơn người thường đến nhường nào.
Bên ngoài rối tung rối mù, Lạc Vũ đang định lấy điện thoại ra liên lạc với Đan Hi Thanh thì đèn đóm trong quán bar tắt ngóm.
Tại căn cứ trên đảo ở nơi xa, còi cảnh bảo đang réo vang, quân đội lái xe đến các khu chung cư đưa dân chúng còn đang ở ngoài trốn vào nhà.
Đan Hi Thanh dẫn theo nhân viên công tác trong viện nghiên cứu tới hỗ trợ sơ tán người dân, giông bão thổi cho áo mưa tung bay. Thấy quần chúng đã được sơ tán gần hết, cô đưa mọi người quay lại viện nghiên cứu.
Chân trời phía xa xuất hiện một lốc xoáy màu xám, trông giống một tòa tháp chọc trời nối liền biển và trời. Mây đen giăng kín biển, sấm chớp rền vang, sóng biển điên cuồng, hình như thiên nhiên muốn cắn nuốt nhân loại, vò nát đến khi con người chỉ còn là một nắm bùn.
Giờ phút này học chỉ có thể ngồi chờ chết thôi. Đan Hi Thanh rời tầm mắt khỏi những giọt mưa hắt lên cửa kính, cô hỏi một người trẻ tuổi bên cạnh: “Người bệnh thế nào rồi?”
“…… Đã không còn dấu hiện sống nữa ạ.” Cô gái thở dài, “Ngài có muốn lên xem cậu ấy không?”
Nghiên cứu viên đều biết quá trình con người biến thành tang thi. Mới đầu thì giống bệnh dại, phát sốt, co giật, miệng vết thương đau đớn vô cùng, sau đó virus bắt đầu lan ra, người bệnh dần khó thở, sau đó các cơ quan bắt đầu suy kiệt, toàn thân phát run, cuối cùng tắt thở, mất mọi dấu hiệu sinh mệnh.
Tại đây cuộc sống làm “nhân loại” kết thúc, cuộc sống làm “tang thi” bắt đầu. Sau khi mất dấu hiệu sống một thời gian, tim của người bệnh sẽ lại bắt đầu đập, biến thành một con tang thi mang virus gây bệnh.
Đan Hi Thanh nhanh chân đi đến trước cửa phòng bệnh, mặc đồ bảo hộ, đeo găng tay rồi đẩy cửa vào trong. Người nằm trên giường đã không còn thở nửa, dưới mặt nạ hô hấp là một gương mặt của người chết. Giờ đây nếu không kịp thời cho cậu bé một cái chết không đau đớn thì viện nghiên cứu sẽ lâm vào cảnh bên ngoài là bão tố, bên trong là tang thi.
Hai binh lính mà Trình Xuân Sinh phái tới canh giữ ngoài cửa cùng theo cô vào phòng, thấy Đan Hi Thanh đứng im trước giường bệnh thì thúc giục, “Nhanh tiêm đi ạ, đừng để cậu ta hóa tang thi.”
Đan Hi Thanh mặc lớp áo bảo hộ hít sâu một hơi. Lát sau cô buông ống thuốc trong tay, xoay người ra khỏi phòng.
“Chị Đan! Chị Đan! Chị đi đâu đấy?” Hai binh lính không dám rời đi, chỉ đành nhìn cô đi khuất khỏi tầm mắt rồi lại ra khỏi một phòng thí nghiệm khác, trên tay cầm một ống tiêm, dung dịch bên trong có màu đỏ, đỏ như máu.
“Đây là thành quả nghiên cứu vừa mới ra lò.” Cô trói chặt khủy tay người bệnh vào giường, “Lạc Vũ nói đúng, so với việc để cậu ấy chết một cách vô ích, không bằng chúng ta đánh cược một phen.”
“Đánh cuộc gì?” Binh lính giơ súng lên nhắm thẳng vào người bệnh có thể nhảy dựng lên bất cứ lúc nào.
“Đánh cược xem thứ này có thể trở thành thuốc giải cho người bị nhiễm hay không.” Mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trên trán cô, Đan Hi Thanh cẩn thận tiêm chất lỏng màu đỏ vào mạch máu của người bệnh, “Coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy vậy.”
Bên ngoài phòng thí nghiệm đứng đầy nghiên cứu viên, để có thể lấy ra thứ vừa mới được tiêm vào người người bệnh từ mẫu máu của Doãn Trừng họ đã ba ngày không chợp mắt. Đan Hi Thanh đứng dậy lui về sau nhưng không ra khỏi phòng thí nghiệm hoàn toàn, cô đứng cạnh hai binh lính nọ, chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Thật lâu sau, người bệnh trên giường cử động ngón tay, mở mắt.