“Cửa hàng thú cưng sao? Hay đấy.” Phương Mộc nói: “Rất hợp với cậu.”
Tri Nhạc liên tục gật đầu, cũng cảm thấy như vậy.
Cậu cũng có lo lắng của mình, sợ người ta không cần cậu, không cho cậu làm.
“Ai dám không cần em, Tần đại ca của em dẫn người phá banh cửa hàng của nó.” giọng Tần Việt truyền đến.
Tri Nhạc cười vẫy vẫy tay, chào hỏi Tần Việt.
Đây là nhóm chat Tần Việt lập, bọn họ đều ở trong này. Khi nào rảnh rỗi thì sẽ gọi nhau tán chuyện. Vốn Thẩm Trình đã từ chối, nhưng thấy dáng vẻ hí hửng của Tri Nhạc thì hắn đành nhịn. Hắn vẫn duy trì giả thiết mình đi nước ngoài, đến lúc gọi video cũng để màn hình đen sì. Nhưng hôm nay hắn có cuộc họp nên không vào.
Thẩm Minh và Chu Tĩnh cũng không vào, hẳn họ cũng đang bận.
Phương Mộc cất giọng khinh thường: “Động cái là phá cửa hàng, anh là thổ phỉ à?!”
“Nhạc Tử đừng để ý đến anh ta, chúng ta nói chuyện tiếp,” Phương Mộc nói với Tri Nhạc: “Tôi cảm thấy ý của Thẩm Trình không phải cho cậu đến làm ở cửa tiệm thú cưng đâu, mà hẳn là mở luôn một cửa hàng riêng ấy.”
“A?” Tri Nhạc không nghĩ tới ý này.
Phương Mộc nhún vai: “Nếu không phải thì tôi mở cho cậu.”
“Đúng vậy, anh Thẩm nhà em không mở cho em thì bọn anh mở cho em, anh có rất nhiều tiền, em muốn mở lớn cỡ nào thì mở.” Tần Việt nói xen vào: “Đến lúc đó thì đưa Phương Mộc đi cùng thường xuyên chút, đừng để em ấy mốc meo ở nhà. Haiz, mấy ngày nay em không ở đây, em ấy ngoài việc đến triển lãm tranh ta thì chỉ ru rú trong nhà thôi.”
Phương Mộc lơ Tần Việt nhưng cũng được gợi ý: “Hm, hay tôi cũng mở cái cửa hàng nhỉ.”
“Cửa hàng, gì?”
“Tiệm bánh! Hai chúng ta mở cùng nhau, tầng một là tiệm bán bánh kem, tầng hai làm cafe thú cưng.”
Sau đó Phương Mộc giải thích cho Tri Nhạc nghe cafe thú cưng là gì, lại miêu tả sơ sơ tính khả thi của sự kết hợp này: Khách đến uống cà phê, vuốt ve các bé thú cưng, đói thì có thể ăn chút bánh kem hoặc điểm tâm ngọt…
Tri Nhạc yên lặng nghe, nghĩ nghĩ rồi hỏi một vấn đề.
“Cậu biết, làm bánh kem sao?”
“Đương nhiên sẽ mời đầu thợ làm bánh về rồi,” Phương Mộc hờ hững: “Nhưng tôi cũng sẽ tự mình ra tay, làm món đặc trưng của tiệm.”
Tri Nhạc ồ một tiếng.
Tần Việt: “Tổ tông, em có thể không cần làm. Đặc trưng gì đó, thật ra cũng không cần thiết lắm đâu.”
Phương Mộc: “Em phải làm.”
Tần Việt: “Được rồi, tổ tông.”
Tri Nhạc: “Đồ ăn của cậu, khẩu vị hơi nặng.”
Phòng chat chợt im lặng hai giây.
Tần Việt: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Phương Mộc: “………… Có phải cậu về nhà lén đi kết bạn với ai không đáng tin hay không?”
Tri Nhạc cười ha hả. Nhóm học sinh trong thôn lần lượt được nghỉ hè, thỉnh thoảng cậu cũng theo họ học mấy từ mới thịnh hành trên mạng.
Thẩm Minh cùng Chu Tĩnh bận bịu xong cũng online, gia nhập vào.
“Đang nói chuyện gì thế?”
Tần Việt không chút nào nể tình kể lại chuyện vừa nãy, chọc cho Thẩm Trình và Chu Tĩnh cười to. Phương Mộc bày vẻ mặt cao ngạo, không thèm so đo với họ.
“Ấy, Tri Nhạc, em đang làm gì thế?” Chu Tĩnh hỏi.
Tri Nhạc đội mũ rơm, cầm theo một bình nước đi ra khỏi nhà, đi tới ven đường.
“Tưới chút nước cho hoa ạ” Tri Nhạc: “Bên này nóng lắm.”
Ven đường mọc chi chít hoa dại không tên, hồng vàng tím, từng đóa từng đóa nở bung khoe sắc, muôn hồng nghìn tía. Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, chỗ này lại chẳng có bóng cây nào, khóm hoa bị phơi dưới nắng hơi héo.
Tri Nhạc tưới nước xong, nâng giá điện thoại lên, cậu cũng xoay ống kính lại, chiếu lên bầu trời xanh thăm thẳm.
Mùa hè, không trung như tấm lụa màu lam, mây trắng như những con cừu lông trắng như tuyết dạo chơi trên cánh đồng, nối đuôi nhau chậm rãi bước đi, ánh mặt trời nóng cháy mà chói chang, xa xa là núi non trùng điệp, đồng ruộng và đường mòn ngang dọc đan xen, có những đứa nhỏ không sợ nắng nóng đội nắng chạy thỏa thuê hái hoa bắt bướm.
“Tri Nhạc, cảnh sắc quê cậu thật đẹp.” Chu Tĩnh khen. Đam Mỹ H Văn
Khuôn mặt của Tri Nhạc xuất hiện trên màn hình, ánh nắng xuyên qua vành mũ thành từng đốm sáng, mồ hôi theo thái dương lăn xuống, bởi vì da cậu trắng nõn nên không thấy dơ mà ngược lại còn cho người ta cảm giác khỏe khoắn, Tri Nhạc cười tươi, đó cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.
“Có thời gian sẽ đến nhà em chơi,” Thẩm Minh bỗng nhiên nói: “Hoan nghênh không?”
“Ấy, cái đề nghị này hay nè, chúng tôi cũng muốn đi.” Tần Việt nói.
“Hoan nghênh, rất hoan nghênh.” Tri Nhạc lập tức vui vẻ đáp.
“Mọi người tới, sẽ cho mọi người đi bắt gà, làm gà hầm nấm.” Tri Nhạc nói: “Ăn siêu ngon.”
Đúng lúc này, Thẩm Trình online, màn hình vẫn đen như mực, gia nhập vào phòng chat.
Tần Việt: “Gà nhà nuôi hả?”
Tri Nhạc: “Đúng vậy. Nhà của em nuôi rất nhiều, gà. Mọi người muốn ăn, con nào, thì bắt con nấy.”
Phương Mộc: “Tôi sợ gà.”
Tần Việt: “Tổ tông chớ sợ, có anh ở đây.”
Thẩm Minh: “Ồ? Tự mình bắt gà?”
Mấy người này đều là nhân vật có tiếng của thành phố C, giờ lại đi thảo luận một đề tài không hợp với thân phận thường ngày không hài hòa chút nào, nhưng ai nấy đều thích thú.
Tri Nhạc: “Vâng, tự mình bắt. Mọi người biết bắt không?”
Tần Việt: “Ha ha, hỏi loại câu hỏi này, khinh thường mấy anh của em hả?”
Tri Nhạc: “Không phải. Mọi người là người thành phố, sẽ không chơi trò này.”
Tần Việt: “Ồ, xem thường người thành phố?”
Thẩm Minh: “A ——”
Tri Nhạc: “Thật mà, lần trước, anh —— Thẩm Trình, bắt hồi lâu, cũng chưa bắt được.”
Màn hình đơ ra một lúc như bị đứng hình.
Giây tiếp theo, Thẩm Trình rời khỏi cuộc nói chuyện.
“Ha ha ha, thật hả? Mau kể chút xem nào.”
Tất cả mọi người cười phá lên.
Tri Nhạc vừa đi vừa nói chuyện phiếm, không chú tới ai đến ai đi, nghe Tần Việt nói vậy thì cậu bắt đầu kể từ đầu tới đuôi chuyện Thẩm Trình bắt gà cho mọi người nghe.
Cậu chỉ kể đúng sự thật, đơn giản, nhưng lại cho người ta thêm chỗ tưởng tượng. Mọi người nghe chuyện cười to, hôm nay lại thu hoạch được một niềm vui mới.
“Mọi người đều tới chơi chứ?” Cuối cùng Tri Nhạc hỏi.
Thẩm Minh, Tần Việt, Phương Mộc sôi nổi gật đầu.
Chu Tĩnh cười cười: “Chưa chắc chị đã có thời gian đâu.”
Tri Nhạc nói: “Vậy chị, có thời gian, thì nhất định phải tới nhé, chị Tiểu Tĩnh.”
Chu Tĩnh nói được.
Tri Nhạc về đến nhà, cất bình tưới, cởi mũ rơm, lấy nước lạnh rửa mặt, Giang Thiện Nguyên đã sang nhà hàng xóm rồi, trên bàn có để dưa hấu đã bổ sẵn, Tri Nhạc ngồi ngoài cửa, mở quạt điện, ăn dưa hấu, trên mặt vẫn còn treo nụ cười hí hửng.
Cậu rất thích nói chuyện cùng bọn họ.
Tuy không ai nói rõ ra rằng họ là bạn bè nhưng Tri Nhạc vẫn hiểu, họ là bạn bè. Khoảng thời gian cậu về quê này mọi người cũng không quên cậu, lơ cậu đi, thỉnh thoảng sẽ tìm cậu nói chuyện phiếm, tựa như họ vẫn đang ở gần nhau, cãi nhau cười đùa ầm ĩ.
Điện thoại đổ chuông.
“Anh là Thẩm Trình đây.” Trên màn hình là một gương mặt quen thuộc.
“Thẩm đại ca.” Tri Nhạc cười nói.
Thẩm Minh đeo kính lên, chỉ trong giây lát đã đổi thành một gương mặt tươi cười: “Lại bị em đoán trúng rồi. Hoả nhãn kim tinh sao.”
Tri Nhạc cười ha hả.
“Tri Nhạc, một thời gian nữa chị Tiểu Tĩnh của em sẽ nghỉ phép, hôm nay cô ấy đã đồng ý với em có thời gian sẽ đến nhà em chơi, em phải nhớ kỹ nhé, đến lúc đó thì để cô ấy thực hiện lời hứa.” Thẩm Minh cong mắt cười như một con hồ ly.
“…… Ồ.”
“Người trưởng thành nên giữ lời, đúng không.”
“…… Đúng không.” Tri Nhạc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm mà không thể nói rõ thành lời.
“Vì cảm ơn em, anh có thể hy sinh một chút để đóng vai Thẩm Trình, cho em nhìn anh mỗi ngày, nguôi ngoai bớt nỗi khổ tương tư.” Thẩm Minh nói rồi tháo kính ra.
“A, không cần.” Tri Nhạc vội vàng cự tuyệt: “Các anh không giống nhau. Hơn nữa anh trai, sẽ mắng anh.”
Nói xong vội nhanh tay tắt trò chuyện video đi.
“Ừm, làm tốt lắm.”
Lúc sau trò chuyện với Thẩm Trình, Tri Nhạc kể lại chuyện này, được Thẩm Trình khen.
Thẩm Trình còn để sau này Tri Nhạc cứ dứt khoát từ chối lời mời trò chuyện video của Thẩm Minh luôn, có việc thì gửi tin nhắn thoại hoặc gọi điện là được.
Tri Nhạc nghĩ nghĩ nhưng không nói gì.
Thẩm Trình khẽ nâng mắt, thấy tròng mắt Tri Nhạc đảo tới đảo lui, thông thường vẻ mặt này của cậu có nghĩa là cậu có ý khác, hoặc cậu không đồng ý với quan điểm của người khác cho lắm.
Chẳng nhẽ cậu thật sự muốn nhìn thấy gương mặt kia của Thẩm Minh —— tuy rằng của hắn cũng là gương mặt đó.
“Giang Tri Nhạc.” giọng Thẩm Trình hơi trầm xuống.
“A,” Tri Nhạc ngẩng đầu, nhìn màn hình tối đen như mực kia rồi lại rời mắt đi, nhẹ giọng nói: “Em cảm thấy, cũng có thể, nhìn mà.”
Quả nhiên.
Thẩm Trình đang định nói chuyện thì lại nghe Tri Nhạc nhẹ giọng nói tiếp: “Đã lâu không, nhìn thấy anh trai rồi. Rất nhớ anh.”
Thẩm Trình yên lặng.
Tri Nhạc từng học rất nhiều lời âu yếm trên mạng, nhưng năng lực kém quá nên học nghệ không thành, có lẽ cậu vĩnh viễn không hiểu được được nói lời âu yếm chân chính, tựa như cậu cũng sẽ mãi mãi chẳng biết được mình chỉ nói như vậy thì đã chính là lời ngon tiếng ngọt rồi.
Thẩm Trình cười. Mọi ý nghĩ dao động cũng như khói nhẹ theo gió bay đi, không để lại dấu vết, cũng không còn gợn sóng.
“Nhanh thôi, sắp gặp được rồi.”
“Ba ngày, ba ngày sau, là có thể gặp nhau rồi.”
“Em nhịn thêm một chút nữa thôi.”
Thẩm Trình cố nén cảm xúc nào đó xuống, thấp giọng nói.
Anh cũng rất nhớ em. Cho dù ngày nào anh cũng được nhìn thấy em.