Cấm Hôn Môi

Chương 1170: Phiên Ngoại 3



Tần Việt bị lưu ban một năm, Phương Mộc lại nhảy lớp một năm. Khi Tần Việt học năm hai đại học thì Phương Mộc đã là tân sinh viên, trở thành đàn em cùng trường của Tần Việt.

Tần Việt vẫn là nhân vật nổi tiếng trong trường, đội trưởng đội bóng đá, còn thêm cái danh hiệu phó chủ tịch hội học sinh, hắn còn bắt đầu giúp gia đình xử lý việc làm ăn, hoành hành ngang ngược từ trường học đến thành phố C, diễu võ dương oai đến là đắc ý.

Mỗi người đều biết Phương Mộc là vảy ngược của Tần Việt, hơn nữa bản thân Phương Mộc cũng có gia thế và danh vọng của mình, dù Phương Mộc rất cao ngạo lạnh nhạt thì cũng không có ai dám đắc tội hay chọc đến y, cuộc sống đại học của y cũng coi như là xuôi chèo mát mái.

Nhưng y vẫn không chịu yêu đương.

“Không thích.”

“Em thích loại hình thế nào? Cần anh hỗ trợ giới thiệu người cho không?”

“Cút!” Phương Mộc lạnh lùng nói.

Tần Việt gãi gãi đầu, không rõ vì sao Phương Mộc lại có vẻ tức giận.

Tần Việt cũng chưa yêu đương, không hiểu tại sao nhưng chỉ biết là chưa gặp ai vừa ý.

“Mẹ nó, yêu đương cũng đếch dễ dàng gì.” Tần Việt cảm thán.

Phương Mộc đang pha màu, ngón tay thon dài cầm cọ vẽ quấy khay pha màu.

“Phương Tiểu Mộc, anh nói cho em biết chuyện này.” Ở ngoài thì Tần Việt rất ngầu rất chiến, giống một gã đại ca xã hội đen ấy, ở trước mặt Phương Mộc thì vẫn không đổi được tác phong làm việc từ nhỏ tới giờ, giống một bé trai to xác vậy, hắn hạ giọng nói đầy thần bí: “Hôm qua có người bày tỏ với anh —— là một cậu con trai.”

Phương Mộc dừng tay, ngẩng đầu nhìn Tần Việt.

“Sau đó?”

“Sau đó? Đương nhiên là từ chối rồi.” Tần Việt nói. Bên cạnh Tần Việt không thiếu con trai nhưng hầu như đều là anh em với nhau, dù có thích hắn nhưng biết hắn là trai thẳng thì cũng không nói rõ ra, đây là lần đầu tiên hắn được một người đồng giới tỏ tình.

“Cảm thấy không thoải mái sao?” Phương Mộc nhìn Tần Việt, hỏi.

“Còn tốt, mà hơi là lạ.” Tần Việt nghĩ rồi nói: “Anh vẫn thích con gái hơn. Nam ấy à… không có cảm giác. Chắc giống kiểu em không có cảm giác với nữ ấy.”

Phương Mộc không nói gì.

“Ngày mai là cuối tuần, anh có một buổi hẹn hò, em có muốn đi cùng không?” Tần Việt đổi chủ đề.

“Anh đi hẹn hò em đi theo làm gì, làm bóng đèn* à?” Phương Mộc lạnh nhạt đáp.

*bóng đèn: vật cản trở

“Chỉ là một buổi hẹn bình thường mà thôi, còn có những người khác nữa. Cảnh xuân đẹp thế này, em đừng cứ chui rúc trong phòng, ra ngoài nhiều chút, không phải em vẽ tranh cũng cần có linh cảm à… Ấy, đừng đẩy anh, anh biết rồi biết rồi, anh đi một mình…”



Tần Việt bị Phương Mộc đuổi đi, phòng vẽ tranh chỉ còn một mình Phương Mộc

Phương Mộc ngồi trước giá vẽ, y nâng cọ lên, nhưng thật lâu vẫn chưa đặt xuống, y ngơ ngẩn nhìn vải vẽ, bỗng có chút bực bội, không hiểu sao mà tâm phiền ý loạn, y ném bút đi, cởi giày ngồi xuống phía trước cửa sổ sát đất, dõi mắt nhìn ra ngoài thất thần.

Ngoài cửa ánh nắng tươi sáng, vạn vật sinh sôi nảy nở, trong vườn hoa cỏ non xanh mơn mởn tươi tốt, trong lòng Phương Mộc cũng có một thảm cỏ, nhưng nó lại lộn xộn, không biết đâm rễ ở đâu, vươn tới nơi nào.

Tần Việt đứng trước mặt thì thấy phiền

Không ở trước mặt, cũng phiền lòng.

Tần Việt lại đang hẹn hò.

Lần này không giống lần trước lắm.

Khi cô gái nọ tạm biệt Tần Việt dưới chân tòa ký túc xá, trong tay cô nàng có cầm một hộp nhỏ tinh xảo đưa Tần Việt, Tần Việt nhận lấy.

Tần Việt không bài xích việc con gái ngỏ lời mời, nếu hợp mắt, có chút hảo cảm thì mọi người ăn cùng nhau một bữa, bạn bè chơi trò chơi cùng nhau, bảo hẹn hò còn không bằng nói xã giao bình thường, đôi bên tìm hiểu lẫn nhau, cho nhau một cơ hội, trong lòng các cô gái cũng hiểu rõ.

Tuy thoạt nhìn Tần Việt hơi lưu manh, nhưng hắn sẽ không lợi dụng các cô gái, dù là về tiền tài hay cái khác. Từ trước đến giờ hắn đi hẹn hò đều nghiêm túc quy củ, cũng không để phái nữ tiêu tiền, nếu bên nữ tặng quà mà không có ý phát triển thêm một bước thì hắn tuyệt đối không nhận.

Đây là lần đầu tiên hắn nhận quà con gái tặng.

Học sinh bốn phía gần như đều quen biết Tần Việt, tức khắc bu tới ồn ào bàn tán.

Cô gái đỏ mặt tạm biệt, có người vây xung quanh Tần Việt muốn nhìn xem hắn được tặng gì, bị Tần Việt cười cười đuổi đi: “Cút, không có phần cho mấy chú.”

Đó là một phần bánh ngọt xinh xắn, phía trên lớp kem bơ trắng muốt là cánh hồng nở rộ, ở giữa điểm xuyết một quả dâu tươi rói, nom giống một trái tim nho nhỏ, tinh xảo mà đáng yêu.

“Cô ấy nói mình tự tay làm đấy.” Tần Việt nói: “Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”

Phương Mộc mặc tạp dề, trên tạp dề dính đủ loại màu sắc, càng khiến mặt Phương Mộc thêm trắng.

“Anh thích lắm à?” Phương Mộc nhìn Tần Việt chằm chằm.

“Anh thích ăn ngọt.” Tần Việt lấy nĩa, đưa cho Phương Mộc trước, nói: “Nào, mỗi người một nửa.”

“Em không thích ăn ngọt.” Phương Mộc thấp giọng nói.

“Ồ, ừ nhỉ, anh quên mất.” Tần Việt thu tay lại, nói: “Vậy anh tự ăn.”

“Bởi vì thích ăn ngọt, nên mới nhận nó sao?” Phương Mộc nhìn Tần Việt chằm chằm, y hỏi như vậy.

Tần Việt không để ý lắm hử một tiếng, không biết là thừa nhận hay phủ nhận.

“Anh đồng ý với cô ta, rằng sẽ ở bên cô ta sao?” Phương Mộc hỏi, hôm nay y nói rất nhiều, cứ một câu tiếp một câu.

Tần Việt rửa tay rồi mở hộp bánh ra, nghe Phương Mộc hỏi như vậy thì thoáng lâm vào suy tư.

Có lẽ chỉ vài giây thôi nhưng thoáng chốc ấy với Phương Mộc lại dài như một thế kỷ.

“Có thể lại tiến thêm một bước tìm hiểu xem sao.” Tần Việt nói: “Cô ấy khá được, rất…”

Hắn vừa nói vừa xiên một miếng bánh định ăn, đột nhiên giữa đường Phương Mộc hất hộp bánh rơi cái bịch xuống sàn, bánh ngọt tức khắc nát bét, Tần Việt không tránh kịp, cả người bị dính kem.

“Em làm gì đấy!” Tần Việt thực sự không thể hiểu được, ngẩng đầu nhìn Phương Mộc.

Phương Mộc đứng ở đó, ngực phập phồng, thở dốc dồn dập.

“Em làm sao vậy?” Tần Việt hốt hoảng, không rõ tại sao tự nhiên Phương Mộc lại phát giận, còn giận dữ đến vậy.

“Đừng ở bên cô ta.” Phương Mộc cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Em không thích.”

Tần Việt ngạc nhiên, mấy năm nay hắn kết bạn với ai, hẹn hò với ai, chơi với ai, dù có là đánh nhau đi chăng nữa thì Phương Mộc cũng chưa từng nói gì, tại sao bây giờ lại nhúng tay vào.

“Cô ấy chọc em ở điểm nào?” Tần Việt khẽ nhíu mày: “Phương Tiểu Mộc, sao em, lại quản thúc chuyện anh kiếm bạn gái…”

“Em nói, em không thích!” Phương Mộc đột nhiên rống đến, y cũng ném cọ vẽ trong tay xuống đất, màu vẽ màu tím bắn lên đôi giày trắng của Tần Việt.



Tần Việt cũng lập tức phát hỏa.

Vốn dĩ hắn vô cùng cao hứng tới tìm Phương Mộc, có lòng tốt muốn chia cho y ăn một chút, mà chẳng hiểu tại sao lại bị quát vào mặt, trên người lại càng là nhem nhuốc lộn xộn, vô cùng chật vật.

“Em làm cái gì đấy?” Cuối cùng Tần Việt không nhịn được nữa, khó chịu nói: “Là anh tìm bạn gái, cứ không phải em tìm, em nói thích hay không thích làm gì? Bình thường anh chiều em quá đúng không, không biết lớn nhỏ, em có tư cách gì quản chuyện này…”

“Em thích anh.”

Tần Việt dại ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Phương Mộc.

Phương Mộc cũng im lặng.

“Em thích anh, cho nên không thích anh yêu đương với người khác. Chính là như vậy đấy.”

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, từng hạt bụi li ti nhảy múa quanh tia nắng, trong phòng lặng ngắt như tờ.

“Này…… Này…… Phương Tiểu Mộc…… Em đùa dai cái gì đấy, đừng có trêu anh.” Tần Việt không dám tin, nhất thời nói năng lộn xộn.

“Không đùa dai, cũng không nói giỡn.” Phương Mộc bình tĩnh nói: “Anh……”

Phương Mộc nhất thời cũng không biết phải nói gì, môi khẽ mấp máy, đang định nói tiếp thì điện thoại Tần Việt rung lên, tiếng chuông đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng. Tần Việt bắt máy, vội vàng liếc Phương Mộc một cái rồi nói: “Anh có việc, đi trước đây.”

Nói xong, hắn nhanh chóng đẩy cửa rời đi.

Phương Mộc đứng phía trước cửa sổ, nhìn bóng dáng Tần Việt xuất hiện dưới nhà, Tần Việt đi vừa nhanh vừa vội, quần áo giày dép hỗn loạn, đi trên đất bằng mà cũng bị vấp, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt. Phương Mộc quen biết Tần Việt nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy hắn thất thố đến vậy.

Chỉ là một câu nói thích mà thôi, nghiêm trọng đến vậy sao?

Phương Mộc nhìn chăm chú vào bóng dáng chật vật rời đi của Tần Việt, y đứng đó thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Trước đó, thật ra Phương Mộc chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện này. Phương Mộc may mắn có thể sống sót đã là kỳ tích rồi, cho nên y không hề có chút kỳ vọng gì với những chuyện khác, học hành sự nghiệp, tiền tài địa vị, thậm chí là yêu đương kết hôn, đều tùy vào tâm tình của Phương Mộc, y thích là được, vui là được.

Yêu đương kết hôn? Phương Mộc chưa từng nghiêm túc nghĩ về nó.

Y không có cách nào tưởng tượng ra cảnh mình sinh sống cùng những người khác.

Nhưng ngày hôm nay, đứng trước khả năng Tần Việt có thể sẽ bắt đầu yêu đương, Phương Mộc chợt bị bao vây bởi cảm xúc ngỡ ngàng, phẫn nộ, khủng hoảng, sợ hãi cùng đau đớn, sau đó y cũng tự mình hiểu rõ ngọn nguồn. ——

Phương Mộc thích Tần Việt.

Cái suy nghĩ ấy ập đến mà y không kịp phòng bị, giờ bình tĩnh ngẫm lại thì nó cũng không phải tự nhiên nhảy ra. Hết thảy, thật ra đều có dấu vết để lại.

Phương Mộc có hai thế giới, một cái là ở vùng đất rộng lớn thoáng đãng, muôn màu muôn vẻ, một cái lại nhỏ hẹp giản đơn, bên trong chỉ có người nhà, vài người thân cận, cùng với Tần Việt.

Nếu dùng cách phối màu để miêu tả thì ở trong thế giới ấy, Tần Việt là màu sắc sáng chói nhất, đẹp đẽ nhất, lóa mắt nhất.

Từ ngày Phương Mộc được sinh ra, Tần Việt đã có mặt trong cuộc sống của y rồi, hắn cùng y trải qua vô số xuân hạ thu đông, gần như tham dự vào mỗi lần thăng trầm, mỗi lần vui buồn tan hợp của y.

Nếu Phương Mộc thích một người, yêu đương với một người, cùng người nọ kết hôn, cùng nhau sống đến cuối đời, người ấy ngoài Tần Việt ra thì Phương Mộc không thể nghĩ ra ai khác.

“Ấy, sao hôm nay cậu ấy lại đi một mình. Tần Việt đâu?”

Phương Mộc đi vào nhà ăn trường học, sau lưng truyền đến tiếng nghị luận khe khẽ. Chỉ cần là người biết y và Tần Việt thì đều biết Phương Mộc không thích ăn cơm một mình, lúc khác thì không biết nhưng một ngày ba bữa, Tần Việt đều đi cùng Phương Mộc, có lúc cùng nhau tới nhà ăn, có lúc lại gọi cơm về ký túc xá.

Hôm nay lại ngoại lệ chỉ có mình Phương Mộc.

Phương Mộc mặt không biểu tình ngồi trong góc.

Bên trong nhà ăn đắt khách, Phương Mộc lại nhìn thấy cái cô nàng đã tặng bánh ngọt nọ. Cô gái rất xinh đẹp, đang cùng hội chị em ngồi xuống một bàn gọi món, chuyện trò vui vẻ.

Phương Mộc nghĩ đến cái bánh bị mình hất đổ, y hơi trầm ngâm, đứng lên đi vào nhà ăn nói mấy câu với ông chủ, lấy thẻ hội viên ra thanh toán.

Y không định ăn nữa, khoác balo lên, khi y rời đi, người phục vụ cũng đến bàn của nhóm nữ sinh nói cho họ biết rằng đã có người thanh toán cho bàn họ rồi, muốn ăn gì thì cứ việc gọi. Mấy cô nàng hoan hô, tiện đà trêu chọc cô gái nọ được người ta theo đuổi.

Cô gái nhướng mày, vẻ mặt hí hửng: “Kệ nó, có người nguyện ý trả tiền mà, nào, chị em, muốn ăn gì thì ăn, mình mời.”



Có người nhắc tới tên Tần Việt: “Có phải sắp thành đôi rồi không? Thu phục anh ấy rồi thì cậu sẽ có một nét bút huy hoàng nhất trong cuộc đời làm sinh viên của mình đấy.”

Cô gái kia cười đáp: “Còn sớm.” Giọng điệu rất lấy làm tự tin.

Phương Mộc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía cô gái kia, cô ta vẫn chưa chú ý tới y, thấp giọng nói gì đó với bạn mình, Phương Mộc mơ hồ nghe được mấy chữ “bánh ngọt” với “mua”, sau đó cô ta nhướng mày cười rộ lên, nhóm bạn giơ ngón cái với cô ta.

Chút áy náy trong lòng Phương Mộc lập tức chẳng còn sót lại chút gì, y nghĩ thầm, đây là người mà anh thấy không tồi? Ở bên người như vậy còn không bằng ở bên em.

Nhưng mà mấy ngày liên tiếp Phương Mộc không gặp được Tần Việt.

Người lúc trước ngày nào cũng xuất hiện, chỉ qua một đêm bỗng như biến mất. Giữa bọn họ ít khi phải nhắn tin gọi điện, muốn gặp nhau thì đến gặp thôi, tình huống “mất liên lạc” này là lần đầu tiên.

Nhưng rồi sẽ gặp thôi.

Trong trường không gặp thì dù sao cuối tuần học cũng phải về nhà cùng nhau mà.

Phương Mộc soạn balo, y ngồi trước cửa sổ nhìn xuống dưới.

Hình bóng quen thuộc xuất hiện, rồi lại dừng bước dưới tàng cây mà không bước tiếp —— Tần Việt do dự, đi tới đi lui dưới gốc cây như con kiến chuyển tổ.

Phương Mộc nhìn mà thấy hơi buồn cười.

Ngày đó sau khi buột miệng thổ lộ, Phương Mộc đã nghĩ về phản ứng sau đó của Tần Việt, có lẽ là sau khi khiếp sợ rút đi thì họ sẽ lại giả như chưa có chuyện gì xảy ra, hoặc là giả vờ tùy ý gạt nó sang một bên, có khi còn đùa mấy câu… Y chỉ không nghĩ tới rằng Tần Việt sẽ lại tránh mặt mình như vậy.

Đây là một bộ mặt mà Tần Việt chưa bao giờ để lộ, nếu là những người khác thì hắn sẽ không sầu não như vậy, nhưng đối phương lại là Phương Mộc nên hắn mới thế.

Phương Mộc nghĩ đến đây, trong lòng vừa mềm mại vừa chua xót.

“Đừng đi qua đi lại nữa, cây cũng bị anh làm cho hôn mê rồi. Lên đây.”

Cuối cùng Phương Mộc không nhìn thêm được nữa phải gửi tin nhắn đi.

Tần Việt đẩy cửa vào phòng, như mọi khi, hắn tự giác xách balo của Phương Mộc khoác lên lưng, hắn nói: “…… Đi thôi.”

Đến khi ngồi trên xe, sự im lặng đã biến thành xấu hổ, bởi vì không gian kín nhỏ hẹp nên lại không thể bỏ qua không nhìn.

Tần Việt mở ra radio.

Phương Mộc duỗi tay tắt nó đi.

Tần Việt nhanh chóng liếc Phương Mộc một cái, rồi hắn lại lập tức dời ánh mắt đi, mất tự nhiên ho khan một tiếng, môi động đậy định nói gì đó nhưng lại như không biết nói gì.

Ngày xưa nay tỏa sáng bốn phía như cá gặp nước giờ lại bị y dồn đến mức không có cách nào mở miệng, cũng thật đáng thương. Phương Mộc nghiêng đầu nhìn về phía Tần Việt, đánh vỡ sự yên tĩnh trong xe: “Tần Việt, chúng ta ở bên nhau đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv