Cấm Hôn Môi

Chương 1141



Chàng trai trẻ kia đúng là Ninh Minh mà Tri Nhạc đã từng gặp lúc trước, nhưng Tri Nhạc gần như đã quên cậu ta rồi, Phương Mộc cùng từng gặp cậu ta nhưng không biết tên.

Ngoài Ninh Minh ra thì trên hành lang còn mấy người nữa, hẳn là đồng bọn của Ninh Minh, họ đứng cách đó không xa để quan sát.

Trong đó có một người ở ngoài cùng, Tri Nhạc thấy rõ hơn nửa khuôn mặt của cậu ta, còn nhận ra đó là Tiểu Đào đã nói chuyện khá thân thiện với cậu hôm đó.

Tri Nhạc nhìn sang chỗ Thẩm Trình, theo bản năng định đi qua nhưng bị Phương Mộc giữ chặt, họ lại giống lần trước, nép mình vào chỗ ngoặt, chỉ ló đầu ra lặng lặng nhìn,

Bên kia mọi người đều tập trung sự chú ý lên Thẩm Trình và Ninh Minh, nhất thời không chú ý động tĩnh bên này.

“…… Làm gì thế.” Tri Nhạc khó hiểu, thoáng cảm thấy như vậy là không đúng.

Lần trước “nghe lén” là bất đắc dĩ, lần này lại…

“Suỵt.” Phương Mộc ra hiệu cho Tri Nhạc nhỏ giọng đừng nhúc nhích, sau đó y khe khẽ nói: “Ngốc ạ, cậu không nhìn ra vấn đề hả?”

“Gì?” Tri Nhạc nghi hoặc.

Phương Mộc không nói gì, hất cằm, ý là xem tiếp là biết.

Ở bên kia hành lang.

Ánh đèn mông lung chiếu lên mặt Ninh Minh, không thể không nói, cậu ta rất đẹp, được rất nhiều đàn ông thích, nhưng vẫn khác với vẻ nhu mì của phái nữ, cậu ta không phải đến xã giao, thậm chí gia thế còn có thể coi là ưu việt, chỉ là cậu ta mê chơi, chịu chơi, trong giới cũng có tiếng.

Giờ đây cậu ta đang ngoan ngoãn đứng trước mặt Thẩm Trình, hai mắt nhìn hắn đến phát sáng.

Từ khi Thẩm Trình về nước, Ninh Minh đã bắt đầu chú ý đến hắn rồi, dù cho họ không có duyên gặp nhau. Mãi đến lần trước, tình cờ cậu ta lại mắc nối quan hệ, mượn danh nghĩa của một người bạn Tần Việt mời, cuối cùng cậu ta cũng được nhìn thấy Thẩm Trình.

Vốn cậu ta định nhân cơ hội đó kết bạn với Thẩm Trình nhưng không ngờ suốt cả quá trình Thẩm Trình chẳng thèm liếc nhìn cậu ta một cái.

Việc này khiến cậu ta thấy rất thất bại, cũng rất không cam lòng.

Hôm nay nghe nói Thẩm Trình có mặt ở câu lạc bộ, cậu ta bèn chờ thời cơ xuất hiện trước mặt Thẩm Trình.

“Không lâu trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, Thẩm tổng có nhớ không?” Ninh Minh nói.

Thẩm Trình cầm điện thoại, đồng hồ trên tay phản chiếu ánh sáng dịu dàng dưới ngọn đèn, hắn cao lớn, anh tuấn, vẻ lãnh đạm xa cách khiến người ta kiêng kị rồi lại mê muội.

“Không nhớ rõ.” Thẩm Trình lạnh nhạt nói, trên mặt không có biểu cảm gì: “Có chuyện gì?”

Mặt Ninh Minh đỏ lên, có chút thất vọng, “Không nhớ rõ ư. Cũng phải thôi, lần trước cũng chưa giới thiệu chính thức —— Thẩm tổng, em tên Ninh Minh.”

Thẩm Trình ra ngoài nghe điện thoại, tự nhiên lại bị người khác chặn lại, hắn có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn duy trì lễ phép cơ bản nhất, hỏi lại lần nữa: “Cậu có chuyện gì.”

Ninh Minh cũng rất trực tiếp: “Em muốn kết bạn với Thẩm tổng. Không dám giấu, em thích Thẩm tổng, Thẩm tổng có thể cho em cơ hội làm quen không?”

Hình như Ninh Minh đã uống rượu, mặt hơi đỏ lên, hai mắt ẩn chứa tình cảm, giọng rất nhẹ, mang theo chút ngưỡng mộ và nhu hòa mà phái nam thích, người đẹp thế này có bao nhiêu người có thể từ chối chứ.

“Tao đm…” Phương Mộc bắt đầu nhỏ giọng mắng, miệng liên tiếp tuôn ra mấy từ không hài hòa.

Tri Nhạc khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Phương Mộc chửi ai, y lại có thể mắng chửi như vậy… Tri Nhạc cũng hạ thấp giọng: “Đừng, nói tục.”

Phương Mộc: “Đào góc tường nhà người khác, đê tiện! Cắm sừng cho người khác, không biết xấu hổ! Kỹ nam, khốn kiếp!”

Tri Nhạc:……

Phương Mộc xắn tay áo, lộ ra cánh tay gầy trơ xương, y cúi đầu nhìn: “Thôi, đánh người thì mình còn đau hơn. Đợi xíu, tôi gọi Tần Việt tới.”

Nói đoạn y rút điện thoại ra.

Tri Nhạc nghe hiểu, vội nói: “Đừng, đánh nhau.”

Hai người đứng ở chỗ ngoặt, dựa lên tường thì thầm, Phương Mộc nhăn mày, trong mắt có chút giận dữ, y nói: “Cậu có biết nó đang làm gì không? Tranh đàn ông với cậu đấy!”

Tri Nhạc mím môi, nghiêm túc nói: “Còn chưa, theo đuổi được đâu.”

“Không phải cũng thế sao?!” Phương Mộc nói: “Tóm lại, nó là tình địch của cậu. Cậu ngốc nghếch, không phải đối thủ của tên Ninh Minh này, đợi chút, tôi tìm người oánh nó, loại người này…”

“Tình địch…” Tri Nhạc nhắc lại cái từ này, sau đó đè tay Phương Mộc lại, ngăn hành động của y, nói: “Trong sách nói, chuyện mình có thể làm được, phải tự mình làm.”

Phương Mộc ngẩng đầu, nhìn Tri Nhạc, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Tri Nhạc lại ló đầu ra nhìn về phía bên kia hành lang.

Đầu bên kia, dưới ánh vàng của đèn tường.

“Không thể.” Môi mỏng của Thẩm Trình phun ra hai chữ cực kỳ lạnh lùng.

Ninh Minh ngẩn ra, hình như không ngờ Thẩm Trình sẽ từ chối đơn giản thô bạo như vậy, còn không có ý gì định xin lỗi hay giải thích, đồng bọn của hắn ở cách đó không xa đang sôi nổi dựng thẳng tai hóng hớt, ghé mắt chú ý tình huống bên này.

“Bởi vì cái vị được gọi là đối tượng đính hôn kia sao?” ý cười trong mắt Ninh Minh rõ hơn, dịu dàng hơn, cậu ta nhẹ giọng nói: “Em biết, đó không phải do Thẩm tổng tình nguyện. Thẩm tổng, em không ngại, em nghĩ anh cũng…”

Lời nói còn lại của Ninh Minh bỗng bị chặt đứt, chính là do cậu ta thấy rõ trong mắt người đàn ông đối diện chợt có vẻ sắc bén âm trầm, trong lòng cậu ta giật thót, khi Thẩm Trình sắp mở miệng bỗng có một giọng nói bất ngờ truyền đến.

“Anh.”

Mọi người nghe tiếng quay đầu, Thẩm Trình cũng bất ngờ nhướng mày.

Tri Nhạc nhanh chân đi tới, sau lưng là Phương Mộc đang lạnh mặt.

Thẩm Trình vừa nhìn Phương Mộc đã hiểu hẳn họ đang định đi lên sân thượng, chỉ không ngờ lại vừa khéo đụng phải việc này, không biết cả hai đã nghe được bao nhiêu. Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc.

Tri Nhạc lại không nhìn Thẩm Trình, cậu đứng cạnh Thẩm Trình, sóng vai với hắn, rồi đối mặt với Ninh Minh.

Ninh Minh bất chấp, nhất định phải thẳng thắn, Tri Nhạc cũng thẳng thắn, bằng phẳng, cậu không hiểu quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Cậu thích, anh ấy hả?”

Ninh Minh ngẩn ra, đơn giản đáp: “Đúng vậy.” cậu ta ưỡn thẳng sống lưng, trong mắt có chút khinh miệt.

“Cậu đi thích, người khác đi,” Tri Nhạc nói không nhanh không chậm: “Đừng thích anh ấy nữa.”

Ninh Minh cười: “Cái này lại không phải do…”

Tri Nhạc: “Anh ấy có tôi rồi.”

Nụ cười của Ninh Minh cứng đờ, cãi: “Nhưng hai người…”

Tri Nhạc: “Chúng tôi đang, thích nhau. Cậu, đừng quấy rầy.”

Ninh Minh đờ người, có cảm giác như mình đang đánh vào bông, cảm giác rất khó nói, cậu ta nhếch khóe miệng nói: “Cái này cũng không phải do cậu quyết, hơn nữa Thẩm tổng còn chưa kết hôn, mỗi người đều có quyền yêu…”

“Đào góc tường nhà người khác, đê tiện. Cắm sừng cho người khác, không biết xấu hổ. Nam kỹ, khốn kiếp.” Tri Nhạc lại cắt lời Ninh Minh, hai mắt nhìn thẳng vào cậu ta, gằn từng chữ một.

Ninh Minh:……

Hành lang chợt yên lặng đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Đồng bọn của Ninh Minh đứng đó không xa đã hóa đá. Cái người tên Tiểu Đào kia không nhịn được mà cười khúc khích rồi vội che miệng lại.

Thẩm Trình nghiêng đầu, chăm chú nhìn Tri Nhạc. Hắn chưa bao giờ gặp một Tri Nhạc như vậy, tình huống trước mắt không tệ, hắn không mở miệng, chỉ nhìn Tri Nhạc, trong mắt có ý cười.

Có tiếng vỗ tay vang lên, là Phương Mộc đang vỗ tay.

Phương Mộc: “…… Ôi chà!”

Sắc mặt Ninh Minh rất xấu, đây là hướng phát triển mà cậu ta hoàn toàn không dự đoán được, không ngờ cái tên ngốc này lại khó đối phó đến vậy. Cậu ta nhanh mắt lia mắt sang chỗ Thẩm Trình, ánh mắt Thẩm Trình lại đang nhìn Tri Nhạc.

“Thẩm tổng, em,” hốc mắt Ning Minh đỏ len, định bụng giãy giụa lần cuối.

“Cậu còn gọi anh ấy nữa, là tôi giận đấy.” Tri Nhạc tiến lên che trước người Thẩm Trình, vẻ mặt trầm tĩnh: “Cảnh cáo cậu, không được, tới gần anh ấy nữa, nếu không…”

Tri Nhạc thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”

“Cái gì tôi, cũng dám làm đấy.” Tri Nhạc nói chậm rãi rành mạch.

Ánh đèn vàng mông lung chiếu lên khuôn mặt chợt biến đổi của Tri Nhạc, vẻ vô tội ôn hòa biến mất trong nháy mắt, thay thế bằng ánh mắt lạnh như băng, khóe môi cậu cong lên, gợi ra một độ cong âm trầm, tà ác, cười như không cười, cậu rũ mắt, nhìn Ninh Minh một cách lạnh lùng mà chăm chú.

Bầu không khí trên hành lang ngột ngạt, lặng ngắt như tờ.

Nhóm Ninh Minh biết một chút về tình huống của Tri Nhạc, không dám giễu cợt trắng trợn. Tuy lời nói, việc làm vừa nãy của Tri Nhạc khiến người ta rất bất ngờ nhưng họ chưa để cậu vào mắt, dù sao cũng khác với người thường, sao mà là đối thủ của Ninh Minh được. Nhưng giờ đây Tri Nhạc như biến thành người khác, ánh mắt tà ác, còn cười nữa, có ánh đèn làm nền lại khiến người ta sởn tóc gáy, đáy lòng phát lạnh.

Ngay cả Phương Mộc là một thành viên bên quân ta còn không dám thở mạnh hay chớp mắt.

Ninh Minh không khỏi lui về phía sau một bước.

“Rời đi, ngay lập tức.” Tri Nhạc vẫn nở nụ cười lạnh kia, lạnh lùng nói.

Ninh Minh hơi há mồm, đã mất khí thế, đành phải thất bại chuẩn bị rút lui.

“Phương Mộc,” Thẩm Trình chợt mở miệng lạnh lùng nói: “Bảo Tần Việt, mấy công tác quản lý của câu lạc bộ phải tăng mạnh, đừng để người nào cũng có thể đi vào, nhất là vào tầng sáu.”

Phương Mộc: “Ờ.”

Sắc mặt Ninh Minh biến đổi, cậu ta nhìn về phía Thẩm Trình rồi khựng lại. Vẻ mặt Thẩm Trình vẫn bình tĩnh, ánh mắt lại như hóa thành thực thể, không nói thẳng ra nhưng lại cảnh cáo thật, từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt Tri Nhạc nữa.

“Còn nhìn!” Tri Nhạc lập tức ôm lấy cánh tay của Thẩm Trình, nhíu mày nói: “Không được nhìn. Của tôi.”

Tri Nhạc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, quay sang nhìn Thẩm Trình: “Chúng ta mới là, cưới hỏi đàng hoàng, đúng không?”

Phương Mộc ho khan một tiếng, thầm nghĩ đúng là hơi ngốc, không biết một vừa hai phải, Thẩm Trình đã có thể phối hợp đến thận lúc này đã tốt lắm rồi, còn được voi đòi tiên, chỉ sợ đến túi da trâu cũng sắp bục ra rồi.

Lại thấy Thẩm Trình ừ một tiếng.

Tri Nhạc khẽ hếch cằm lên như đang khoe khoang.

Phương Mộc liếc Thẩm Trình một cái, vẻ mặt hắn vẫn như thường.

“Cút.” Phương Mộc nói với Ninh Minh.

Ninh Minh thua không còn mảnh giáp, xám mặt rời đi cùng đồng bọn. Tiểu Đào đi cuối cùng thì nhún vai, cười với Tri Nhạc.

Người đã đi hết, trên hành lang chỉ còn lại ba người.

Phương Mộc vươn ngón tay thon dài, khoa trương phủi phủi tay áo, sau đó giơ ngón cái với Tri Nhạc: “Cậu được đấy. Học ở đâu ra đây?”

Phương Mộc giật nhẹ khóe miệng, học theo nụ cười kia của Tri Nhạc.

Thẩm Trình cũng nhìn về phía Tri Nhạc, cánh tay vẫn bị Tri Nhạc ôm, hắn cũng không định rút ra.

“Học trên phim.” Tri Nhạc trả lời, trong một bộ phim có một cô gái đã cười như vậy, rất là đáng sợ. Lúc ấy cậu xem xong còn sởn tóc gáy, sau đó lại thấy rất hay, cậu bèn đứng trước gương bắt chước, không ngờ hôm nay lại có tác dụng.

“Phim gì thế, tôi cũng muốn xem.” Phương Mộc nói.

Tri Nhạc quên tên rồi, bảo mình về nhà tìm lại.

Phương Mộc gật đầu, vẫn thấy hơi khó tin: “Cậu còn rất hung dữ nha, dọa tôi nổi cả ra gà, về sau chắc không dám chọc vào cậu nữa đâu.”

Tri Nhạc nghiêm túc nói, “Trong sách nói, đối đãi với kẻ địch, tuyệt đối không thể, nhân từ —— tình địch cũng là, kẻ địch.”

Phương Mộc cho ngón tay cái thứ hai, sau đó lại nhìn hai người kéo tay nhau, chỉ lên tầng, hỏi: “Còn lên không?”

Tri Nhạc nhớ lại chuyện chính, định buông tay ra nhưng cánh tay khựng lại, bị Thẩm Trình kẹp lấy, không thể nhúc nhích. Thẩm Trình mở miệng: “Không đi nữa.”

Thẩm Trình nghiêng đầu nhìn Tri Nhạc, thấp giọng nói: “Tôi hết bận rồi, cậu có muốn về cùng tôi không?”

Tri Nhạc à một tiếng, cậu đã bảo sẽ đi tập thể dục theo đài với Phương Mộc rồi.

Thẩm Trình nhìn về phía Phương Mộc, hai người trao đổi ánh mắt, vẻ mặt Thẩm Trình nhàn nhạt, Phương Mộc nhận ra gì đó, y khẽ nhướng mày, nói: “Đột nhiên tôi nhớ ra mình có chút việc, Nhạc Tử, lần sau lại tìm cậu nhé.”

Tri Nhạc nghe vậy chỉ đành gật đầu.

Thẩm Trình gọi điện báo một tiếng với Chu Huy, báo mình sẽ rời đi trước, sau đó hắn vào phòng Phương Mộc lấy balo của Tri Nhạc rồi cùng cậu bắt thang máy xuống nhà.

Thang máy bằng kính lộ thiên phản chiếu ánh đèn ngũ sắc ngoài phố, Thẩm Trình treo balo của Tri Nhạc trên tay, cùng Tri Nhạc đứng trong khoang thang máy chầm chậm đi xuống, xuống đến bãi đỗ xe, dọc đường họ không nói một lời, không gian kín yên lặng không một tiếng động.

Thang máy tới nơi, Thẩm Trình đặt tay lên cửa, Tri Nhạc đi ra ngoài, họ cùng nhau lên xe.

“Anh ơi?”

Sự yên lặng của Thẩm Trình khiến Tri Nhạc hơi thấp thỏm, không biết có phải vừa nãy mình đã làm sai điều gì hay không.

Xe khởi động, chậm rãi ra khỏi bãi đỗ lên đường về nhà.

Thẩm Trình ấn nút mở tấm ngăn cách giữa ghế lái và hàng ghế sau lên, tạo ra một không gian riêng tư. Thẩm Trình đặt tay lên đầu gối, hắn ngước mắt nhìn Tri Nhạc.

“Cậu nói đi.” Thẩm Trình nói.

Không biết vì sao, giọng hắn rất thấp, rất nhẹ.

“Lúc nãy em, có lợi hại không?” Tri Nhạc không có gì để nói, cậu kề sát vào Thẩm Trình hơn chút, hỏi hắn.

“Chính cậu thấy thế nào?”

“Rất lợi hại.” Tri Nhạc có chút ngượng ngùng nhưng vẫn thẳng thắn đáp.

“Đúng là có lợi hại.” Thẩm Trình nói.

“Thật ạ?”

“Ừm.”

Tri Nhạc cười rộ lên, cậu đọc trong sách và xem TV thì biết động vật khi tranh giành bạn đời thì có thể hung ác cắn xé lẫn nhau, mà con người bình thường cũng chẳng thiếu đánh đấm ẩu đả, chửi rủa thóa mạ, có nhiều cách thể hiện ra, có người thần bí, có người ấu trĩ, có người ăn vạ, có người ưu nhã… Tri Nhạc không biết mắng chửi, cũng chẳng biết đánh nhau, nhưng cậu sẽ cố hết sức dùng cách của mình để bảo vệ.

“Vậy hôm nay anh, có thích em hơn chút không?” Tri Nhạc được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Thẩm Trình không nói gì.

Từ sau khi bắt đầu triển khai kế hoạch đại tác chiến theo đuổi, Tri Nhạc thường hỏi Thẩm Trình như vậy, bình thường đều không nhận được câu trả lời, Tri Nhạc đã quen rồi, bây giờ Thẩm Trình không đáp, Tri Nhạc cũng không thất vọng lắm, chỉ thở dài.

“Được rồi, em lại nỗ lực hơn chút nữa.”

Tri Nhạc thấy hơi lạ, dường như Thẩm Trình có chỗ nào đó khang khác, nhưng cậu không nhiều lời.

“Anh ơi, anh…”

“Giang Tri Nhạc.” Thẩm Trình bỗng mở miệng, tiếng nói trầm thấp.

“Hửm?”

“Em có thể không cần nỗ lực nữa.” Thẩm Trình nhìn chăm chú vào hai mắt Tri Nhạc, chậm rãi nói.

“Ơ?” Tri Nhạc không hiểu ý hắn, mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Một lần nữa, cậu cảm thấy bây giờ Thẩm Trình rất khác. Thẩm Trình hơi nghiêng người, chăm chú nhìn Tri Nhạc, ánh đèn rực rỡ muôn màu xẹt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt hắn thâm thúy như bóng đêm biển rộng, lại dịu dàng như ánh trăng mùa thu nơi rừng già…

“Anh, em…”

Phía trước bỗng có người đi đường chạy qua trước đầu xe, xe vội đánh lái sang một bên tránh tai nạn.

Thẩm Trình và Tri Nhạc không khỏi ngã sang, trong phút chốc Thẩm Trình phản ứng cực nhanh kéo Tri Nhạc lại, giúp cậu ổn định thân thể.

Tiếng xin lỗi của tài xế truyền đến, may mà chỉ là chút ngoài ý muốn, rất nhanh xe lại vững vàng chạy tiếp.

Tri Nhạc nửa ngã người vào lồng ngực Thẩm Trình, cậu không bị dọa, cũng không ngồi thẳng dậy ngay mà ngẩng đầu, nhìn Thẩm Trình đầy kinh ngạc, cậu nói: “Anh ơi, tim anh đập, nhanh quá.”

Tay Thẩm Trình đặt trên vai Tri Nhạc như thể đang ôm lấy cậu, hắn cúi đầu, nhìn vào mắt Tri Nhạc, hai mắt đen láy sáng ngời nhưng lại không hay biết gì.

Thẩm Trình không phủ nhận, cũng không đẩy Tri Nhạc ra.

“Anh bị dọa ạ?” Tri Nhạc chớp chớp mắt, hơi lo lắng.

“Không phải.” Thẩm Trình thấp giọng loại bỏ lo lắng của Tri Nhạc.

“Thế, làm sao vậy ạ?”

Trong lúc xóc nảy vừa rồi, mặt và tay Tri Nhạc đều đặt lên ngực Thẩm Trình, tai và tay cậu đều có thể cảm nhận được tiếng tim đập nhanh bất thường của Thẩm Trình.

Thịch thịch thịch.

Tri Nhạc sờ ngực mình, rồi lại sờ ngực Thẩm Trình, cảm thấy khó hiểu.

Thẩm Trình không trả lời Tri Nhạc, hắn chỉ nhìn cậu, trong mắt là vẻ ôn nhu cùng chút bất đắc dĩ, một lát sau, hắn kéo tay Tri Nhạc ra, nói: “Ngồi hẳn dậy đi.”

Tri Nhạc nghe lời ngồi vững trên ghế, không còn rối rắm chuyện mình chưa hiểu kia nữa.

Đèn neon lập lòe, cảnh đêm phồn hoa.

Thẩm Trình nới lỏng cổ áo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ mở một nửa, gió đêm ùa vào xe, phất qua tóc, qua mặt hắn, cũng như phất qua lồng ngực nơi trái tim trẻ trung vốn luôn bình tĩnh thì giờ lại đang đập dữ dội.

Cửa kính phản chiếu cái cằm xinh đẹp và đôi môi ửng hồng của Tri Nhạc.

Giang Tri Nhạc đúng là một nhóc ngốc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv