Cấm Hôn Môi

Chương 1115



“Vui là được” nhanh chóng trở nên nổi tiếng, trở thành nơi mà mọi người đến để thả lỏng thể xác và tinh thần.

Sau đó nó lại dẫn đầu xu hướng của thành phố C. Độ nổi tiếng và cơ hội phát triển sau này của nó đã vượt xa suy đoán của mọi người, trong đó có cả chủ kinh doanh.

Đó là chuyện sau này.

Tri Nhạc không hiểu mấy cái đó lắm, cũng không để ý nhiều, lợi nhuận bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu tiền, những chuyện ấy cậu mặc kệ. Chỉ cần mỗi ngày có việc làm, hoàn thành tốt công việc mỗi ngày, cùng Thẩm Trình về nhà là cậu đã rất vui rồi.

“Hi, ông chủ Giang.”

“Tiểu Đào!” Tri Nhạc quay đầu lại, thấy người tới là ai thì mắt lộ vẻ vui mừng: “Đã lâu không gặp cậu.”

“Gần đây đang bận làm luận văn.” Tiểu Đào nói.

Người đến là Tiểu Đào mà Tri Nhạc đã gặp ở câu lạc bộ của Tần Việt, lúc trước Tiểu Đào đã thể hiện thiện ý với Tri Nhạc, khi Ninh Minh chèn ép Tri Nhạc thì cậu ấy còn giúp Tri Nhạc. Sau đó Tiểu Đào đã phân rõ giới hạn với Ninh Minh, có lần tình cờ đi vào “Vui là được”, phát hiện chủ tiệm là Tri Nhạc thì lúc mới khai trương Tiểu Đào thường đưa bạn đến ủng hộ, thường xuyên qua lại, dần trở nên quen thuộc với Tri Nhạc.

Tiểu Đào nhỏ hơn Tri Nhạc mấy tháng tuổi, là bạn đồng lứa đúng nghĩa. Tri Nhạc rất thích Tiểu Đào.

Tóc Tiểu Đào xoăn tự nhiên, nhuộm thành màu vàng, cắt kiểu Hàn Quốc thịnh hành, má trái có một lúm đồng tiền, cũng rất hay cười, cười lên thì mắt cong cong, ánh mắt sạch sẽ mà xán lạn như ánh mặt trời.

Lần này Tiểu Đào tới là để tạm biệt Tri Nhạc, tuy còn hơi sớm —— tháng sau cậu ấy sẽ tạm nghỉ học để đi nơi khác làm việc một thời gian.

Khi được hỏi là tại sao không làm việc ngay trong thành phố, câu trả lời của Tiểu Đào là: Ở thành phố C, thanh danh của Tiểu Đào có thể sẽ đem lại phiền toái.

Mới đầu Tri Nhạc cũng không hiểu xã giao, bao nuôi nghĩa là gì, sau khi được Phương Mộc giải thích thì cậu mới hiểu.

“Nghe nói nhà cậu ta rất nghèo, lúc trước còn có người nhà chờ chi phí giải phẫu.” Phương Mộc đánh giá nhiều, y chỉ nói: “Mỗi người đều có cuộc sống và lựa chọn của mình.”

Mỗi lần Tri Nhạc nhìn thấy Tiểu Đảo thì Tiểu Đào đều đang cười tủm tỉm.

“Thử một cuộc sống mới.” Tiểu Đào nhún vai, cười nói: “Chẳng may không thể sống ở nơi khác thì tôi sẽ về làm việc cho cậu nhé.”

Tri Nhạc cảm thấy Tiểu Đào có thể làm được.

Tri Nhạc ôm Tiểu Đào một cái, hai người lại nói chuyện thêm một lát rồi Tiểu Đào đứng dậy tạm biệt, Tri Nhạc đưa Tiểu Đào xuống lầu, ở chỗ rẽ của cầu thang, Tiểu Đào va phải lồng ngực của một người.

“Xin lỗi xin lỗi.” Tiểu Đào vội nói xin lỗi.

Người cậu đụng phải là một người đàn ông, thân hình cao lớn, cơ ngực cứng rắn, đầu Tiểu Đào đụng vào mà như đụng phải tấm sắt, suýt nữa đã kêu lên vì đau.

Nhưng là do cậu không nhìn đường nên đụng vào người ta, còn phải xin lỗi nữa.

Tiểu Đào che trán lại, vẫn trưng nụ cười tươi thương hiệu, cậu ngẩng đầu nói xin lỗi với người đàn ông.

Sau khi nhìn thấy mặt người nọ thì thoáng sửng sốt.

Mặt người đàn ông cũng giống thân thể anh, cũng đầy chí khí nam tính, góc cạnh rõ ràng, chỉ tiếc là có một vết sẹo vắt từ khóe mắt đến mũi anh.

Tầm mắt của người đàn ông lướt qua mặt Tiểu Đào một cái rồi lạnh lùng gật đầu, nghiêng người tránh sang bên cạnh.

“Người này là ai đây?” Tiểu Đào thấy anh ta cũng mặc tạp dề có logo của “Vui là được”, lúc trước chưa từng gặp anh trong tiệm, sau khi xuống tầng thì cậu hỏi: “Nhân viên mới à?”

Tri Nhạc gật đầu.

“Thoạt nhìn không giống lắm.” Tiểu Đào thuận miệng nói: “Tôi đi đây, có thời gian sẽ quay về tìm cậu.”

Tiểu Đào vẫy tay chào tạm biệt Tri Nhạc, khoác túi một quai hòa vào dòng người tấp nập bên ngoài.

“Cậu ấy là ai vậy?”

Tri Nhạc quay vào trong, người đàn ông nọ thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đi đến trước mặt Tri Nhạc hỏi cậu.

Tri Nhạc hơi ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện, cũng là lần đầu hỏi về những người khác.

Tri Nhạc không nhớ tên đầy đủ của anh lắm, tháng trước trong tiệm có xảy ra một cuộc cãi vã giữa khách hàng, có lan đến gần Tri Nhạc, sau đó đích thân Thẩm Trình đã tuyển người đàn ông này vào làm, mọi người gọi anh là Ảnh ca, cả tháng nay Tiểu Đào chưa đến tiệm lần nào nên chưa từng nhìn thấy Ảnh ca.

Ảnh ca là nhân viên khiến khách khứa mê mệt nhất trong tiệm.

Anh mặc tạp dề, hiển nhiên là nhân viên của tiệm, nhưng mà chẳng làm gì cả. Mỗi ngày anh chỉ ngồi một góc hoặc nhìn ra ngoài rồi ngây người, hoặc trưng vẻ mặt vô cảm ngồi xem phim, từ sáng sớm đến chiều muộn. Thẩm Trình vừa đến là anh đã tan tầm chạy mất hút.

Có khách gọi anh, anh sẽ không để ý đến hoặc lạnh lùng chỉ một nhân viên khác ý bảo tìm họ đi.

“Người này đang làm gì vậy? Trông ưa nhìn thế cơ mà.”

Có khách thấy bất mãn và khó hiểu, mà chẳng ai dám đụng vào anh.

Dáng người Ảnh ca lực lưỡng, cơ bắp rắn rỏi ẩn dưới lớp áo thun giản dị mộc mạc, khi anh yên lặng ngồi một chỗ thì cho người ta cảm giác như anh là nhân vật không đáng chú ý trong đám đông, nhưng một khi anh giương mắt, ánh mắt trở nên sắc bén, lại thêm vết sẹo trên mặt kia thì tức khắc sẽ khiến người khác run bần bật.

“Chuyên để trông em đấy.” Tri Nhạc cũng từng thấy nghi hoặc, Thẩm Trình đáp: “Đề phòng em ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Tri Nhạc cười ha ha.

Đúng là anh đến để trông Tri Nhạc, dù là ở trong tiệm thì Ảnh ca cũng không hề rời khỏi khu vực xung quanh Tri Nhac. Mãi đến một lần Tri Nhạc ra ngoài đụng phải một tên đứng đầu đường khiêu khích kiếm chuyện, Ảnh ca lấy một địch cả đám, sau đó bình tĩnh bảo vệ Tri Nhạc rời đi, mặt không đỏ cũng không thở gấp. Bấy giờ Tri Nhạc mới hiểu rõ công việc thực sự của anh.

Vệ sĩ.

Tuy hơi lạnh lùng, trên mặt còn có vết sẹo, nhưng lại là một anh vệ sĩ đẹp trai siêu lợi hại.

Tri Nhạc thích lắm, cậu cũng hiểu cho tính cách không ưa nói chuyện của Ảnh ca. Vệ sĩ trong phim đều ngầu như thế mà.

Mọi người cũng dần quen với tính kiệm lời của Ảnh ca.

Cho nên hôm nay khi anh tự nhiên chủ động nói chuyện, còn hỏi về người khác, cậu không khỏi lấy làm kinh ngạc.

Tri Nhạc nghe được câu hỏi của Ảnh ca, nghĩ rồi trả lời: “Cậu ấy là, bạn của tôi. Anh đừng, đánh cậu ấy.”

Ảnh ca: “Tên là gì?”

Tri Nhạc trả lời: “Tiểu Đào. Sao thế?”

Ảnh ca lại không nói nữa, cũng không hỏi lại, chỉ gật đầu, trở lại vị trí bên cửa sổ, anh nhìn ra ngoài rồi lại cúi đầu, tiếp tục cày phim —— Chân Hoàn Truyện.

Tri Nhạc nhìn Ảnh ca, không rõ tại sao. Có khách tới, Tri Nhạc lại đi tiếp đãi khách, không nghĩ nữa.

Buổi chiều, Chu Tĩnh và Thẩm Minh tới.

“Chị Tiểu Tĩnh.” Tri Nhạc vui vẻ chạy ra đón. Hôm nay là cuối tuần, trong tiệm kín chỗ, nhân viên đều bận bù đầu, chân không chạm đất, đến giờ còn chưa có thời gian ăn cơm. Chu Tĩnh và Thẩm Minh mang một nồi canh gà to đến.

Thẩm Minh vắt áo khoác của Chu Tĩnh lên tay, trong tay Chu Tĩnh là bát đũa đơn giản, sau lưng là tài xế đang bưng canh gà.

“Biết ngay là hôm nay mấy đứa sẽ bận mà.” Chu Tĩnh nói: “Còn chưa ăn cơm đúng không? Uống chút canh lót bụng cái đã.”

Mái tóc dài Chu Tĩnh được tết theo kiểu phục cổ đặt phía trước ngực, xinh đẹp dịu dàng động lòng người. Thẩm Minh đứng cạnh Chu Tĩnh, đến cuối tuần thì hai người đổi thân phận cho nhau, Thẩm Minh đã thành trợ lý của Chu Tĩnh.

“May quá.” Tri Nhạc đã đói meo, cậu chạy đi gọi Phương Mộc ra ăn canh.

“Tiểu Tĩnh tự tay hầm đấy. Ăn nhiều vào. Nhất là em đấy Tri Nhạc, ông nội Giang có lệnh, em phải ăn ít nhất hai bát.” Thẩm Minh cười tủm tỉm nói.

Tri Nhạc đã cắm mặt vào bát rồi, ăn canh ừng ực, đừng nói là hai bát, bây giờ cậu ăn ba bát cũng được.

Ánh mắt Phương Mộc đảo qua hai người kia: “Anh chị vừa từ nhà cũ Thẩm gia qua đây à?”

“Ừ.” Thẩm Minh thoáng nhướng mày.

Chu Tĩnh vuốt vuốt lọn tóc bên tai, khẽ mỉm cười.

Phương Mộc nói: “Ngày mai có hoạt động, hai người muốn đăng ký không?”

Trước đây mở tiệm bán bánh ngọt này chủ yếu là để thỏa mãn sở thích cá nhân, mời về toàn các thợ làm bánh có thâm niên trong nghề, bình thường y không có dịp phát huy, nhưng mỗi tháng đều dành ra một ngày để trổ tài, chơi đến nghiện luôn.

Khách khứa thấy y ra tay thì cũng tham gia, người nhiều thì không thể tránh việc cạnh tranh, đánh giá lẫn nhau. Vì vậy dần hình thành một cuộc thi mỗi tháng.

Phương Mộc cũng chỉ chơi thôi, không sao hết, dứt khoát cho món mình làm thành phần thưởng nho nhỏ tặng miễn phí cho người thắng. Nhưng những người chiến thắng ăn thử đều cho rằng sao lại có thể gọi đây là phần thượng được, rõ ràng là hình phạt mà… Sau đó họ đổi luật luôn, coi đó là hình phạt dành cho người về bét.

Thông thường ngày cuối tuần của mỗi tháng sẽ tổ chức một lần, khách gọi đây là cuối tuần đen tối.

Phương Mộc rất là buồn bực, cuối cùng cũng đành thuận theo, kệ nó —— dù sao trên đời này vẫn còn một người không chê tay nghề nấu ăn của y.

Hoạt động lần này là dành cho các cặp đôi.

Theo Phương Mộc được biết, Chu Tĩnh và Thẩm Minh đều không khéo tay lắm. Phương Mộc mời mọc rất nhiệt tình.

Chu Tĩnh dịu dàng đáp: “Không được rồi, ngày mai chị có chút việc.”

Thẩm Minh vô tình nói: “Cảm ơn, tôi kén chọn lắm, không thể nuốt trôi mấy món không thể ăn đâu. Hơn nữa mai tôi cũng có việc.”

Phương Mộc lạnh lùng nói: “Anh hoàn toàn có thể chỉ nói câu cuối.”

Thẩm Minh lễ phép nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Tri Nhạc thích nhất là nghe Thẩm Minh cùng Phương Mộc nói chuyện, một người cười tủm tỉm, một người lạnh như băng, tốc độ nói đều rất nhanh, anh một câu tôi một câu, cứ như hai nghệ sĩ tấu hài trên TV ấy. “Ngày mai anh chị, đi làm gì ạ?” Tri Nhạc xen vào một câu hỏi.

Thẩm Minh cười nói: “Hẹn hò. Muốn đi cùng không?”

Tri Nhạc nhìn Chu Tĩnh, lại nhìn Thẩm Minh, lắc đầu nói: “Ngày mai em, cũng phải đi hẹn hò.”

Thẩm Minh gật đầu: “OK. Nhưng mà tuần trước hai đứa không về nhà, hai ông cụ cứ nhắc mãi, tốt nhất là mai về một chuyến đi.”

“Mai sẽ, về.” Tri Nhạc nói: “Đã hẹn, với anh trai rồi.”

Chu Tĩnh cùng Thẩm Minh ở lại một lát rồi rời đi. Tri Nhạc lại tiếp tục bận rộn, thẳng đến khi Thẩm Trình tan tầm qua đây đón cậu, hai người nắm tay nhau, dắt chó cùng nhau về nhà.

Sau bữa cơm chiều, hai người sẽ xem TV hoặc chơi game một lát, sau đó sẽ vào phòng làm việc —— tuy bề bộn công việc nhưng Tri Nhạc cũng không bỏ thói quen đọc sách và viết nhật ký, dù cho mỗi ngày đọc ít sách hơn, viết ít hơn thì vẫn duy trì.

Bây giờ Tri Nhạc chỉ có một quyển nhật ký, bởi vì mỗi ngày đều chỉ có những chuyện vui vẻ, tốt đẹp.

Trời quang mây tạnh, bầu trời đêm dần buông xuống.

Thẩm Trình tắt máy tính đi, cùng Tri Nhạc đưa Tiểu Nhạc và Tiểu Trình về ổ của chúng, sau đó họ đi tắm và về phòng, nằm lên giường nói chuyện phiếm, ôm, hôn, và làm mấy chuyện khiến người ta vui sướng khác.

Tuy cả hai chưa cử hành hôn lễ nhưng đã giống như kết hôn rồi, đến lúc này thì Thẩm Trình còn làm Liễu Hạ Huệ làm gì nữa, có thể làm mấy chuyện vui vẻ rồi.

Tri Nhạc từng là một tờ giấy trắng, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Trình đã dần bị nhuộm đủ sắc màu.

“Không chịu…nổi….”

Cả người Tri Nhạc đỏ lên, gần như nói không ra lời.

“Ngoan, xong ngay đây.”

Lồng ngực của Thẩm Trình phập phồng, nhẹ giọng dỗ dành.

……

Trong mắt Tri Nhạc lấp lánh ánh nước, nom cậu như một bé mèo được no nê, ngoan ngoãn nằm trong lòng Thẩm Trình, hai mắt đã díp cả vào rồi, bỗng cậu nhớ đến một chuyện, cố mở mắt ra nói: “Ngày mai, đi thăm các ông.”

“Anh nhớ rồi.” Thẩm Trình thấy buồn cười, hôn lên trán Tri Nhạc: “Ngủ đi, sắp sang ngày mới rồi.”

Đèn tắt, ánh trăng như nước, dịu dàng phủ lên thân hình của hai người đang ôm nhau ngủ.

Giang Thiện Nguyên dưỡng bệnh và điều trị một năm, khôi phục rất tốt, bây giờ ông đã béo thêm một chút, có tinh thần hơn. Ở nhà cũ Thẩm gia, ông có trồng một vườn rau, hàng ngày dạy Thẩm Thái Viễn và nhóm người bên lão quản gia trồng rau nuôi gà, rất giống điền viên. Thỉnh thoảng ông sẽ ra ngoài cùng Thẩm Thái Viễn đánh golf, câu cá, vui vẻ hòa thuận.

Thẩm Thái Viễn đội mũ rơm, lấy xẻng nhỏ đào khoai tây trong vườn, khoai không cần quá to, bé thôi cũng được, dùng để làm món khoai tây bỏ lò, mọi người trong Thẩm gia đều thích ăn.

“Oa! Ngon quá!” Tri Nhạc rất mất hình tượng lao vào ăn ngấu nghiến.

“Ai da, con ăn từ từ thôi, không ai tranh với con mà.” Giang Thiện Nguyên đau lòng nói.

Thẩm Thái Viễn lại nhìn Thẩm Trình đầy trách cứ: “Có phải gần đây Tri Nhạc không được ăn cơm tử tế không? Ông thấy hình như thằng bé bị gầy đi rồi.”

Thẩm Trình vẫn bình tĩnh: “Béo lên ba cân đấy, hôm trước vừa cân xong.”

“Thế hả? Sao ông cứ thấy gầy nhỉ?” Thẩm Thái Viễn lầm bầm.

Thẩm Trình nhàn nhạt nói: “Hôm nay ông có thời gian không? Cháu đưa ông đi thay kính nhé?”

Thẩm Thái Viễn hung hăng trừng hắn một cái.

Tri Nhạc do dự ăn chậm lại, đợi khi Thẩm Thái Viễn đang nói chuyện cùng Giang Thiện Nguyên thì lén hỏi Thẩm Trình: “Béo thêm, ba cân ạ?”

Thẩm Trình cong môi, thấp giọng nói: “Lừa ông ấy thôi, em cứ yên tâm ăn đi.”

Tri Nhạc lập tức yên lòng, tiếp tục sung sướng ăn uống thỏa thích.

Trời tháng ba tràn ngập ánh nắng, chim sẻ bay phía trên đồng cỏ, hôm nay cảnh xuân phơi phới, Giang Thiện Nguyên và Thẩm Thái Viễn đi câu cá mùa xuân, Thẩm Trình và Tri Nhạc cũng cùng hai ông đến nơi câu cá rồi cả hai đi dạo ở công viên gần đó.

Bây giờ “Vui là được” đã vào guồng, phát triển ổn định, công việc của Thẩm Trình cũng đã vào quỹ đạo, thuận buồm xuôi gió, vì vậy hai người đã dành thời gian và sắp xếp công việc để có thời gian cho cuộc sống sinh hoạt cá nhân.

Mỗi ngày sẽ cố tan làm sớm chút, cùng nhau ăn tối. Cuối tuần lược bớt việc đi xã giao để có chỗ cho việc về nhà cũ thăm hai ông cụ, tụ tập liên hoan với người nhà hoặc đi hẹn hò.

Mỗi khi xử lý xong một đợt công việc bận rộn thì lại ra ngoài du ngoạn một thời gian, đi thăm thú khắp nơi.

Họ như mọi đôi tình nhân trên đời này, Tri Nhạc và Thẩm Trình trải qua những ngày bình dị.

Trong công viên có tiếng người nói cười, trên không trung có mấy cánh diều lả lướt, ven đường trăm hoa đua nở, Tri Nhạc và Thẩm Trình nắm tay nhau, chậm rãi đi dưới bóng cây râm mát ven đường.

Tri Nhạc mua một cây kem, Thẩm Trình không cho phép cậu ăn quá nhiều, dù sao vẫn chưa đến hè, vì thế hắn ăn hộ cậu một nửa, Tri Nhạc cầm một nửa còn lại vừa đi vừa ăn.

Bàn tay hai người nắm lấy nhau, trên ngón áp út có đeo một cặp nhẫn bạc đơn giản, mặt trong có khắc tên của cả hai.

“Tuần sau em nhớ để trống thời gian đấy.” Thẩm Trình nói.

“Ồ.”

“Ồ cái gì.” Thẩm Trình liếc xéo Tri Nhạc.

“He he he.” Tri Nhạc ngây ngô cười.

“Có phải em quên mất mình phải đi làm gì không?”

“Nhớ rõ mà.” Tri Nhạc ăn kem, cười nói: “Đi Italy, may đồ cưới.”

Thẩm Trình nhướng mày, vốn dĩ họ cũng có thể đặt may trong nước, nhưng vừa hay Tri Nhạc chưa từng được đến Italy, lần này tiện thể đưa cậu đi chơi một chuyến luôn.

Cửa tiệm có tuổi đời trăm năm kia là nơi đầu tiên may đồ cưới cho các cặp chồng chồng, rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Thực ra ngay sau ngày đón Tri Nhạc về thì Thẩm Trình đã gọi điện hẹn trước rồi, ai ngờ cửa tiệm kia của Tri Nhạc càng ngày càng phất, họ cứ phải hoãn rồi lại hoãn, mãi đến năm nay mới đi sang đó được.

Tri Nhạc ăn xong kem, Thẩm Trình vứt vỏ vào thùng rác, hắn dắt tay Tri Nhạc tiếp tục chậm rãi đi dạo.

Khắp nơi là tiếng người tới du xuân, già trẻ gái trai, từng nhà, từng đôi, trẻ con đuổi nhau chạy khắp nơi, vui đùa ầm ĩ, xa xa truyền tới tiếng nói cười rộn rã, dưới tán cây có người hôn nhau.

Thẩm Trình cao lớn anh tuấn, trầm ổn lạnh lùng, Tri Nhạc đẹp trai cao ráo, điềm đạm đoan chính, hai người sóng vai nắm tay đi cũng là một loại cảnh đẹp khiến người ta dõi mắt nhìn theo ngắm nhìn. Mọi người nhìn bọn họ, Tri Nhạc cũng nhìn mọi người.

Họ đều là một phần của đám đông.

Phía trước Tri Nhạc cùng Thẩm Trình có một đôi vợ chồng tóc bạc phơ đi tới.

Hai cụ mua kem mini của trẻ nhỏ, một người ăn vị dâu, một người ăn vị trà xanh. Ăn một hồi, cụ bà muốn ăn thử vị trà xanh, cụ ông bèn cho bà nếm thử một miếng, cụ ông cũng muốn thử vị dâu mà cụ bà lại không cho.

Cụ ông lập tức giận luôn, chống gậy thở phì phì đi về phía trước.

Cụ bà đuổi theo, gọi: “Lão già chết tiệt, ông lại phát điên cái gì.”

Cụ ông không muốn để ý đến bà, cụ bà đuổi theo vài bước rồi cũng phát giận, bà dứt khoát ngồi xuống băng ghế ven đường, không chịu đi nữa. Cụ ông quay đầu lại nhìn, thôi được rồi, ông lại quay về, bắt đầu dỗ cụ bà.

Cũng không biết họ đã nói những gì, cụ bà nín khóc mỉm cười, hai người đổi kem, ông một miếng bà một miếng ăn hết kem, sau đó họ lại nắm tay nhau chậm rãi đi về phía trước.

“Anh, khi chúng ta già rồi, thì cũng sẽ, như vậy.” Tri Nhạc nhìn bóng dáng của ông bà, chợt nói với Thẩm Trình như vậy.

Thẩm Trình thu lại ánh mắt nhìn hai ông bà, đáy mắt dịu dàng, hắn hiểu ngụ ý của Tri Nhạc, hỏi lại: “Loại nào cơ?”

“Giống bọn họ ấy.” Tri Nhạc nói: “Tóc cũng, bạc trắng, ừm, cũng giống chúng ta, của hiện tại.” Tri Nhạc lắc lắc tay Thẩm Trình.

Khóe mắt Thẩm Trình đầy ý cười,”Già như vậy rồi mà vẫn gọi anh là anh trai sao?”

“A,” Tri Nhạc ngẩn người, chớp chớp mắt, cậu lại cười nói: “Đúng thế. Cả đời, đều là anh trai.”

Trong đầu Thẩm Trình hiện ra một hình ảnh, không biết bao nhiêu năm sau, tóc họ đã bạc trắng, sống lưng đã còng, già ơi là già, một người trong đó vẫn cứ gọi người kia là anh trai… Hắn không khỏi cười rộ lên.

“Bọn họ, đã rất già rồi.” ánh mắt của Tri Nhạc vẫn còn dừng trên người hai người kia.

Thẩm Trình hiểu ý cậu, cố ý cười: “Sao thế, em sợ già à?”

Hắn còn tưởng Tri Nhạc sẽ lắc đầu, dù sao chuyện còn xa lắm, nhưng Tri Nhạc lại nghiêm túc nghĩ ngợi, trong mắt là sự mờ mịt và suy tư, cuối cùng cậu gật đầu nói: “Sợ ạ.”

Thẩm Trình nghiêng đầu, “Làm sao thế?”

Tri Nhạc nhẹ giọng nói: “Già rồi, sẽ chết.”

Thẩm Trình khựng lại.

Tri Nhạc: “Anh lớn hơn em, sẽ, chết trước mất thôi.”

Thẩm Trình:……

Thẩm Trình lẳng lặng nhìn Tri Nhạc.

Không biết từ khi nào, bọn họ đã dừng bước. Có đứa trẻ vui vẻ rượt nhau chạy qua, Thẩm Trình nghiêng người, che Tri Nhạc ra sau lưng mình, đợi bọn trẻ chạy qua hắn mới quay lại nhìn Tri Nhạc.

Đôi vợ chồng già đã đi xa, Tri Nhạc cũng nhìn Thẩm Trình, vẻ mặt bỗng trở nên ủ rũ.

“Anh đừng, bỏ em lại, một mình.” Tri Nhạc nói: “Một mình, cô đơn lắm, ngày nào cũng nhớ anh.”

“Nếu em chết trước, anh ở một mình, cô đơn, khổ sở, cũng nhớ em mỗi ngày mất thôi.” Tri Nhạc còn nói thêm.

Thẩm Trình nghe hiểu, hắn hiểu từng câu từng chữ.

“Em không muốn đau lòng, cũng không muốn anh, đau lòng.” Tri Nhạc thoáng hoảng sợ, giống như cậu đã nhìn thấy cảnh tượng lúc ấy khi về già: “Phải làm sao đây?”

Sinh lão bệnh tử, là chuyện mà mỗi người đều phải trải qua, Tri Nhạc không thường xuyên nghĩ về mấy chuyện này nhưng không có nghĩa là cậu không hiểu.

Thẩm Trình không ngờ Tri Nhạc đã nghĩ đến vấn đề này sớm như vậy.

Đây từng là vấn đề mà Giang Thiện Nguyên lo lắng nhất: Sau khi ông chết đi thì Tri Nhạc phải làm sao? Bây giờ vấn đề này lại chuyển lên đầu Thẩm Trình. Nhưng không ngờ Tri Nhạc cũng có nỗi lo như vậy.

“Đúng vậy, làm sao đây?” Thẩm Trịnh nhẹ giọng nói, tựa như hắn không thấy bất ngờ với vấn đề này, như thể hắn đã sớm nghĩ đến nó, lại giống như đây không phải một chuyện đáng bận tâm.

Hai người dừng chân ven đường, Tri Nhạc vô thức nắm chặt tay Thẩm Trình, cậu muốn được gần hắn hơn một chút, trong mắt hiện vẻ suy tư.

“Em nghĩ ra cách nào không?” Thẩm Trình nhẹ nhàng ôm lấy eo Tri Nhạc, thấp giọng hỏi.

“Không bỏ lại em, cũng không, bỏ lại anh.” cuối cùng Tri Nhạc nói: “Chúng ta ở cùng nhau, mãi mãi.”

Thẩm Trình đột nhiên cười rộ lên.

“Anh cười gì đấy?” Tri Nhạc khó hiểu.

Khóe mắt đuôi mày của Thẩm Trình đều là ý cười, nụ cười kia bình thản mà dịu dàng, “Cười chúng ta có suy nghĩ giống nhau.”

“Ái chà ——” Tri Nhạc cũng cười rộ lên: “Chồng chồng, ăn ý.”

“Không ai bỏ lại người còn lại hết.” Thẩm Trình nhẹ nhàng ôm Tri Nhạc, dùng từ ngữ mà cậu có thể nghe hiểu, thấp giọng nói: “Già đi cùng nhau, chết đi cùng nhau.”

“Vâng! Cùng già đi, cùng chết.” Tri Nhạc ngẩng đầu, cười thật tươi với Thẩm Trình: “Đã hứa rồi đấy.”

Thẩm Trình vươn tay, có cơn gió nhẹ thổi qua, Tri Nhạc cũng vươn tay, trong gió xuân ấm áp của tháng ba, hai ngón út ngoéo vào nhau, đóng dấu.

Chỗ Thẩm Trình đứng cao hơn một chút, Tri Nhạc nhón chân hôn lên môi Thẩm Trình.

“Càng ngày càng, thích anh.”

“Ừm.”

“Anh cũng, như thế ạ?”

“Ừm.”

“Ừm cái gì cơ.” Tri Nhạc không cho hắn hôn, lùi ra sau một chút, cậu ngước mắt nhìn Thẩm Trình.

“Giang Tri Nhạc!” Thẩm Trình híp mắt đầy nguy hiểm.

Tri Nhạc nhún vai, lá gan càng lúc càng lớn: “Ừm cái gì chứ. Anh đừng có mà bắt nạt, em ngốc.”

Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, sau một lúc lâu đành bất đắc dĩ vỗ trán, cười rộ lên, hắn kéo cậu qua ôm vào lòng, xoa đầu cậu, Thẩm Trình thì thầm: “Thẩm Trình cũng thế, càng ngày càng thích Giang Tri Nhạc.”

Tri Nhạc lập tức được dỗ, mặt mày hớn hở.

“Vậy lại, mua cho em cái kem, nữa đi.”

“Không được.”

“Được mà.”

Tri Nhạc ôm eo Thẩm Trình, rướn người hôn lên trán, lông mày, đôi mắt, cái mũi, bờ môi của Thẩm Trình. Trong tiết trời mùa xuân, nơi nơi đều là những cặp yêu nhau, môi Tri Nhạc mềm lại, ấm áp, thơm ngọt như một đóa hoa.

Thẩm Trình cúi đầu, đôi mắt trầm xuống, hắn mút lấy môi Tri Nhạc… Một lát sau, Thẩm Trình cũng đã được dỗ.

Vì thế Tri Nhạc lại được ăn thêm một cây kem nữa.

Thẩm Trình nhìn đôi môi đỏ đến không thể đỏ hơn của Tri Nhạc, hắn không khỏi bật cười, giá của cây kem này hơi đắt đấy.

“Ngốc.” Thẩm Trình nhéo mũi Tri Nhạc một cái.

Tri Nhạc cười ha hả, “Nhóc ngốc, của anh trai.”

Thẩm Trình nắm tay Tri Nhạc, sóng vai cùng nhóc ngốc của hắn, chậm rãi tản bộ trong gió xuân, đi dưới ánh mặt trời, và cùng nhau đi suốt quãng đời còn lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv