Cấm Hôn Môi

Chương 107



Nửa đêm, mọi thanh âm đều lặng thinh, thánh thần đã yên giấc, nhưng trong thành thị vẫn còn có vô số người mất ngủ.

Đêm nay, Thẩm Trình là một trong số đó.

Tri Nhạc đắp chăn đã sớm ngủ say rồi. Cậu ngủ một lát rồi trở mình, ngựa quen đường cũ tìm được thân thể quen thuộc nằm cạnh, bám cả chân cả tay lên.

Thẩm Trình đẩy cậu ra đến lần thứ ba thì không nhịn được nữa phải ngồi dậy. Dưới ánh đèn mờ, hắn quay đầu nhìn Tri Nhạc chăm chú, Tri Nhạc ngủ ngon lành, vô tri vô giác.

Thầm Trình ngồi yên một lát, người toát một tầng mồ hôi mỏng, hắn không chịu nổi nên xuống giường đi vào phòng tắm.

Tiếng nước vang lên, chắc chắn đêm nay là một đêm thức trắng không ngủ

Thẩm Trình chống một tay lên tường, tùy ý để nước lạnh chảy dọc thân thể trẻ trung của hắn, đường cong cơ thể săn chắc mượt mà, làn da trắng nhưng khỏe khoắn, vai rộng chân dài, cơ bắp trên bụng và cánh đều vừa vặn, bây giờ lại được dòng nước gột rửa nên càng lộ ra vẻ đẹp mạnh mẽ chói lóa đánh mạnh vào thị giác.

Một lúc lâu sau khi lửa trong lòng thoáng được dập tắt, Thẩm Trình mới thở ra một hơi.

Chuyện hôm nay đã tác động rất lớn tới Tri Nhạc, với Thẩm Trình cũng vậy.

Hai mươi mấy tuổi, đúng độ tuổi sung mãn. Tuy Thẩm Trình không phải loại hoang dâm vô độ, hoàn cảnh ở nước ngoài cởi mở, không đâu không có cám dỗ, nhưng nếu một người có thể dễ dàng đạt được gì đó mà không cần cố sức thì cũng chẳng còn hứng thú đến vậy nữa. Thẩm Trình lại luôn tự biết kiềm chế và có tính tự chủ, hắn vô cùng tin tưởng bản thân trong chuyện này.

Nhưng niềm tin này sắp bị phá vỡ rồi.

Trước kia, khi nằm cạnh Tri Nhạc hắn còn có thể thờ ơ, bình tĩnh. Mà hiện giờ tình cảm đã khác, kiềm chế với tự chủ vốn có cũng sắp tan tành cả rồi.

Chung chăn chung gối, dù chỉ là chút động chạm da thịt đơn thuần của Tri Nhạc cũng như mang theo ngọn lửa, đốt cháy lí trí mà hắn lấy làm kiêu ngạo. Vốn nhẫn nhịn đã khó mà hôm nay Tri Nhạc lại “nhào vào ngực” hắn như vậy, quả thực là như đổ thêm dầu vào lửa mà.

Thẩm Trình sờ môi, hình như cảm giác mềm mại kia vẫn còn lưu lại, bất ngờ tới quá nhanh, hắn còn chưa kịp cảm nhận kĩ. Việc này khiến Thẩm Trình chợt nhớ lại khi hai người mới gặp nhau, nụ hôn bất ngờ lúc ấy cũng chóng vánh, trúc trắc như thế, vừa nhìn đã biết là không có tí kinh nghiệm nào.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Thẩm Trình khẽ nhếch lên.

Tiếng nước dừng lại, Thẩm Trình lau người lau tóc, đổi một bộ đồ ngủ mới rồi đi chân trần trở về phòng ngủ, nằm lên giường một lần nữa.

Đã 3 giờ sáng rồi.

Tri Nhạc ngủ đến là ngon lành, chăn đắp đến eo, lộ ra bả vai mảnh dẻ mà trắng nõn, mày giãn ra, trông cậu như một đứa trẻ không rành sự đời.

Thẩm Trình lặng lẽ chăm chú nhìn Tri Nhạc.

Hắn không có ý trêu chọc người khác để lấy đó tiêu khiển, nhưng thấy dáng vẻ Tri Nhạc vắt hết óc khiến hắn vui vẻ nên không có cách nào ngăn cậu lại —— nó như một viên kẹo ngọt ngào giúp tâm trạng của hắn vui vẻ mỗi ngày.

Cho đến hôm nay, Thẩm Trình đã không thể lảng tránh lòng mình được nữa rồi, cậu trai ngốc nghếch này đã hoàn toán đánh chiếm được thành trì canh giữ trái tim hắn. Bây giờ, đối với Thẩm Trình, Tri Nhạc đã không còn như trước, người khác không thể sánh bằng.

Cũng chính vì vậy mà hắn không thể chiếm hữu cậu một cách không rõ ràng được.

“…… Có phải anh, không được không?”

Ánh mắt Thẩm Trình tối lại, nhéo nhẹ lên mũi Tri Nhạc, có một nhóc ngốc đã được lợi còn đi khoe mẽ.

Thẩm Trình cài đặt báo thức trên điện thoại, tiện thể mở mục thông báo, đều là báo cáo và thông báo mà bệnh viện gửi.

Giang Thiện Nguyên đang hồi phục rất tốt sau cuộc phẫu thuật, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tháng sau là ông có thể xuất viện rồi.

Một tháng, cũng không lâu lắm. Hắn có thể chờ.



Thẩm Trình chỉnh đèn cho tối đi, nhắm mắt lại.

Vài phút sau, Tri Nhạc động đậy, vô thức lăn qua chỗ hắn, quen đường quen nẻo bò lên người Thẩm Trình. Thẩm Trình đẩy cậu ra không chút lưu luyến, thân thể kia lại dán lại gần như một con mèo dính người, kéo thế nào cũng không chịu buông, thậm chí cậu còn định kéo chăn Thẩm Trình ra để chui vào.

Cứ kéo qua kéo lại như vậy vài lần, thân thể vừa hạ nhiệt lại bắt hơi khô nóng.

“…. Làm gì thế.” Tri Nhạc bị đá văng trong cơn mơ, bất mãn lầm bẩm.

Trong ánh sáng mông lung, hai mắt Thẩm Trình chăm chú nhìn vào hư không, trên mặt là vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà bình thường hắn tuyệt đối không lộ ra trước mặt người ngoài. Lần đầu tiên trong đời hắn muốn mắng chửi giữa đêm đến vậy, nhưng hắn lại sợ đánh thức Tri Nhạc nên đành nhẫn nhịn.

Tri Nhạc vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Trình, một chân gác lên đùi hắn, cuối cùng cũng tìm được một tư thế quen thuộc, cậu hài lòng yên vị, hô hấp ổn định.

Thẩm Trình thở hắt ra, bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, vẻ mặt đầy mệt mỏi và bất đắc dĩ, một lát sau hắn tựa đầu lên đầu cậu, nhắm mắt lại.

“Nhạc Tử, sao tôi không gửi tin được tin nhắn cho cậu thế?”

Hôm sau, Phương Mộc gọi điện tới, khó hiểu hỏi qua điện thoại: “Có phải cậu hủy kết bạn với tôi không đấy?”

“Không mà.” Tri Nhạc cũng khó hiểu, cậu mở WeChat ra, phát hiện khung chat với Phương Mộc tự nhiên lại biến mất, rõ ràng hôm trước còn trò chuyện với nhau mà. Hai người đều dốt đặc với phương diện này, Tri Nhạc chỉ biết mấy thao tác đơn giản thôi, tuy Phương Mộc ôm điện thoại thường xuyên nhưng không nghiên cứu nhiều. Hai người thủ thỉ thảo luận một lúc mà vẫn không rõ nên quyết định tạm thời mặc kệ.

“Xem phim ngắn đến đâu rồi?” Phương Mộc dù có ngủ đủ giấc thì vẫn có chút lười biếng.

“À, chưa xem xong.” Tri Nhạc thành thật trả lời, cậu cũng nói với Phương Mộc rằng USB bị tịch thu mất rồi.

“Tịch thu á?” Phương Mộc kinh ngạc nói: “Sao lại thế? Cậu bị bắt quả tang à? Nhanh vậy sao? Sau đó thì sao, chuyện gì đã xảy ra?”

Nhiều câu hỏi như vậy… Tri Nhạc chậm rãi đáp: “Đúng vậy, bị tịch thu rồi, sau đó…”

“Đợi đã đợi đã, ngày mai là cuối tuần, Tần Việt hẹn Thẩm Trình đến trại nuôi ngựa để đua ngựa, cậu cũng tới đi, đến lúc đó chúng ta gặp nhau rồi nói cho rõ.”

“Được.”

Tối đó Thẩm Trình đi làm về quả nhiên nói với Tri Nhạc rằng mai sẽ đưa cậu đi cưỡi ngựa.

Vì vậy hôm sau Tri Nhạc đi theo Thẩm Trình đến câu lạc bộ dạy cưỡi ngựa của thành phố.

“Nhạc Tử.”

“Mộc Tử.”

Nhoáng cái đã mấy ngày rồi Tri Nhạc và Phương Mộc không gặp nhau. Công việc của Phương Mộc đã kết thúc, y thấy nhẹ cả người, khôi phục lại bộ dạng ngái ngủ của mình, y khoác vai Tri Nhạc lắc lư lên xe, ngồi chung một hàng ghế.

Thẩm Trình cùng Tần Việt ngồi ở hàng ghế phía trước, câu được câu không trò chuyện cùng nhân viên của câu lạc bộ.

Trước hết bốn người cùng đi ăn chút gì đó rồi mới theo nhân viên đến trại đua ngựa.

Đây là câu lạc bộ đua ngựa lớn nhất thành phố C, trang trại dưới tên nó chiếm diện tích hơn 1000 mét vuông, nổi danh cả nước. Tần Việt còn mang hai con ngựa giống nổi tiếng từ nước ngoài về đây nuôi.

Hôm nay ngoài nhóm của Thẩm Trình còn có người khác.

“Tri Nhạc.”

Tri Nhạc nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, thế mà lại gặp được Thẩm Minh và Chu Tĩnh, đi cùng họ còn có mấy người nữa. Không cần giới thiệu, khuôn mặt giống Thẩm Minh như đúc kia của Thẩm Trình đã là tấm danh thiếp tốt nhất rồi, vì vậy mọi người sôi nổi chào hỏi lại hắn.

Người ngoài giới vẫn truyền tai nhau rằng anh em Thẩm gia bất hòa, người thực sự ở trong giới kinh doanh mới biết, Thẩm Minh và Thẩm Trình chia nhau quản lý hai phía bắc nam, thế lực ngang hàng, thái độ lạnh nhạt nhưng thực ra nghiệp vụ cốt lõi của Thẩm thị vẫn chưa chia đôi, vẫn vì cái chung, vì lợi ích chung mà cùng nhau tiến tới, cũng chẳng có cái gì là xích mích, tranh đoạt quyền lợi giữa anh em với nhau như người khác vẫn tưởng tượng.

Hiện tại hai anh em đứng cùng một chỗ chỉ thấy vẻ anh em hòa thuận, Thẩm Minh cười tủm tỉm giới thiệu Thẩm Trình và mọi người với nhau, Thẩm Trình gật đầu chào lại, bắt tay hàn huyên với nhau.

“Tri Nhạc, Phương Mộc, hai người đi uống gì đó trước đi.” Thẩm Minh nói.

Tần Việt đã lăn lộn ở thành phố C nhiều năm, đa số đều biết gã, cũng biết Phương Mộc bên cạnh gã trước giờ đều lạnh lùng cao ngạo, không thèm để người khác vào mắt, bây giờ lại thân thiết với một thiếu niên xa lạ… Thiếu niên kia theo Thẩm Trình tới đây, chẳng lẽ là đối tượng đính hôn trong truyền thuyết của Thẩm Trình?

Người trong giới đều biết Thẩm Trình bị ép đính hôn, không ai nghĩ chuyện này là thật, nhưng gần đây lại có tin đồn ngược lại, không biết bọn họ từ giả thành thật hay từ đầu đã có hiểu nhầm, nghe nói Thẩm Trình đối xử với đối tượng đính hôn kia rất khác…

Nghĩ đến đây ai nấy đều không khỏi nhìn Tri Nhạc thêm một cái, cũng không nhìn ra khác thế nào.

Thẩm Minh, Thẩm Trình và cả Tần Việt đều không có ý giới thiệu Tri Nhạc và Phương Mộc với bọn họ, giống như không cần phải giới thiệu với những người không liên quan.

Bây giờ trước mặt người lạ, Tri Nhạc đã không còn sợ hãi như ban đầu, chỉ còn chút ngại ngùng và lo lắng mà thôi. Nhất là hôm nay lại có nhiều người quen nên càng không cần phải lo.

Thẩm Trình gật đầu với cậu, Tri Nhạc bèn cười với Chu Tĩnh vừa gọi mình, sau đó cùng Phương Mộc đi uống gì đó.

“Đợi chị với.”

Đi được một đoạn thì có tiếng gọi với theo, Chu Tĩnh đuổi theo họ, cười: “Chị đi cùng hai người.”

Hôm nay là cuối tuần, cũng không phải một buổi làm việc chính thức, giải trí là chính, Chu Tĩnh không cần đi theo Thẩm Minh mọi lúc mọi nơi nên cô tách ra.

“Chúng ta qua chỗ khán đài ở đằng kia đi, đừng phơi mình dưới nắng.”



Hiển nhiên Phương Mộc có quen Chu Tĩnh, hai người gật đầu chào nhau sau đó cả ba đi vào một khán đài nhỏ của trại.

Chỗ này là nơi ngắm cảnh, tầm nhìn thoáng đãng, có thể quan sát trọn vẹn đường đua của trại nuôi ngựa. Trong phòng mở điều hòa, gió mát đầy đủ, cả người mát lạnh sảng khoái.

“Tầm nhìn chỗ này là tốt nhất.” Chu Tĩnh nói: “Lát nữa họ sẽ đi đua ngựa, hai người chơi không?” Phương Mộc lười biếng xua tay xin miễn. Tri Nhạc cũng lắc đầu, Thẩm Trình đã nói trước rằng đua ngựa thì phải có kỹ thuật chuyên nghiệp, sau này cậu muốn học thì hắn sẽ dạy, bây giờ chưa thể cho cậu lên đường đua được. Thẩm Trình nói, đợi bọn hắn đua xong thì sẽ cho cậu lên cưỡi thử.

Chu Tĩnh cũng không chơi, nhân viên công tác đem nước lạnh và trái cây tới, đợi họ rời đi, cô rửa tay rồi tự mình bổ dưa hấu cho Tri Nhạc và Phương Mộc ăn.

Hôm nay cô nàng mặc quần áo thoải mái, mặc váy ngắn phong cách thể thao khoe đôi chân dài cân xứng, mái tóc uốn xoăn cũng buộc thành tóc đuôi ngựa cao cao, trông cô giống như một đàn chị xinh đẹp ở trường đại học vậy. Chu Tĩnh lớn hơn Tri Nhạc và Phương Mộc hai tuổi, tuy còn là một cô gái trẻ nhưng lại như chị gái chăm sóc em trai vậy, cô tự tay gọt trái cây, lấy nước cho các em mình.

“Cảm ơn.” Tri Nhạc vội hỗ trợ chia đồ.

Phương Mộc lười nhất, y thực sự coi Chu Tĩnh như người nhà, cho ăn thì ăn, lười biếng ngồi một bên.

“Khéo thật, gặp được hai người ở đây chứ không thì hôm nay chị chán chết mất.” Chu Tĩnh nói.

“Đúng là rất khéo.” Phương Mộc tùy ý nói: “Theo tôi biết thì ở nước ngoài Thẩm Minh cũng có trại nuôi ngựa tư nhân của mình, không hay tới mấy chỗ như thế này đâu.”

Chu Tĩnh cười nói: “Chị cũng thấy lạ, vì sao cứ phải tới hôm nay nhỉ.”

Hai người cùng nhau nhún vai. Tri Nhạc lại không hiểu ẩn ý trong lời của họ, ngồi cạnh yên lặng ăn uống, thấy nho ngọt thì để một chùm sang một bên, đợi lát nữa cho Thẩm Trình nếm thử.

“Tri Nhạc dạo này thế nào?” Chu Tĩnh hỏi Tri Nhạc.

“Ừ ha, suýt thì quên, mau nói đi, cậu với Thẩm Trình thế nào rồi?”

Phương Mộc vào thẳng chủ đề chính của hôm nay, hiển nhiên không coi Chu Tĩnh là người ngoài, đến cả “chuyện nhà” này của Thẩm gia cũng không kiêng dè cô. Hình như Chu Tĩnh cũng rất quan tâm tới tiến triển của hai người.

Tri Nhạc thành thật trả lời: “Tôi, hôn anh ấy rồi.”

“Ồ ——” Chu Tĩnh cùng Phương Mộc cùng nhau ồ lên.

“Sau đó thì sao?” Phương Mộc hỏi tiếp.

“Sau đó, tôi đi, ngủ. Anh trai, cũng ngủ.”

Phương Mộc: “…… Thế thôi?”

Tri Nhạc: “Ừ.”

Phương Mộc: “Cậu nói hôm ấy bị Thẩm Trình phát hiện mình xem “phim” rồi bị tịch thu USB, sau đó không có chuyện gì xảy ra cả, cậu hôn hắn một cái rồi ai ngủ của người nấy?”

Tri Nhạc nghĩ nghĩ: “Còn bảo, tôi dừng lại, không được, xem nữa.”

Chu Tĩnh cười tủm tỉm, cô cũng rất tự nhiên: “Phim? Có phải là ý tưởng của Phương Mộc không? Phương Mộc, cậu không được dạy hư Tri Nhạc đâu.”

Phương Mộc không cho là đúng: “Tôi hiểu mà.” mà y vẫn không tin nổi: “Hắn không nói gì khác, cũng không làm gì luôn ấy hả?”

Tri Nhạc lắc đầu.

Phương Mộc híp mắt: “Này mẹ nó là… tổng tài thần tiên gì vậy.”

Chu Tĩnh bật cười, cô đang định mở miệng thì ở phía xa có tiến động, ba người nhìn qua chỗ đó.

Chỉ thấy trên trường đua có mấy người xuất hiện, bọn Thẩm Trình đã thay trang phục cưỡi ngựa, đang tiến vào sân, có vài người khác và huấn luyện viên dắt mấy con ngựa cao to đi phía sau.

“Oa.”

Đây là lần đầu tiên Tri Nhạc được thấy ngựa thật ngoài đời, lại còn là mấy con liền, cậu hưng phấn đứng lên đi đến phía trước khán đài, dựa lên lan can bảo hộ để nhìn ra ngoài.

Ngựa trong sân đều là ngựa tốt, xương cốt chắc khỏe, tứ chi thon dài, hình thể đẹp đẽ.

“Bên kia là nhà cậu hả?”

Chu Tĩnh hỏi Phương Mộc, hai người cũng đi tới trước lan can xem mọi người lên ngựa, Tần Việt cưỡi một con ngựa lông màu vàng đậm.

Phương Mộc gật đầu.

“Có tiếng đấy.” Chu Tĩnh khen.

Phương Mộc không đồng tình: “Tác phẩm đắc ý của lão Tần đấy, ngày nào cũng khoe khoang. Mà chắc hôm nay sẽ hơi khiêm tốn hơn chút.”

Chu Tĩnh khẽ mỉm cười. Thẩm Minh đã có trang trại nuôi ngựa tư nhân của mình, hiển nhiên thuật cưỡi ngựa của anh là không thể coi thường, còn kỹ thuật của Thẩm Trình thế nào thì không biết được, dù sao hắn ở nước ngoài rất khép kín thần bí, ít ai biết được.

Bọn Thẩm Trình lần lượt lên ngựa, trước hết chạy nửa vòng sân làm ấm người.

“Em có nhìn ra đâu là Thẩm Trình không?” đột nhiên Chu Tĩnh cất tiếng hỏi.



Tri Nhạc nhìn những bóng hình giữa sân.

Còn có cả những người bạn xã giao của Thẩm Minh và những vị khách khác của câu lạc bộ nên trong sân có khoảng mười người. Dù chỉ là cuộc đua mang tính giải trí, tính chất linh hoạt, nhưng mà trang bị và lễ nghi cơ bản trong sân vẫn tuân theo quy củ thi đấu chính thức.

Bọn Thẩm Trình đều mặc áo bảo hộ chuyên nghiệp, mặc quần trắng, giày trắng, đầu đội mũ đen. Ba người Thẩm Trình, Thẩm Minh và Tần Việt trạc tuổi nhau, bình thường đều chăm vận động, dáng người đâu ra đấy, cả ba ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, nổi bần bật trong đám người.

Thẩm Minh đã tháo kính, khi anh đi sóng vai với Thẩm Trình thì giống nhau như hai giọt nước, người ngoài khó mà phân biệt nổi.

“Trời ạ, quá giống nhau.” Chu Tĩnh nhìn một lát thì giơ tay xin hàng: “Khi cả hai không nói không cười thì tôi không có cách nào phân biệt được. Tri Nhạc, em thì sao —— có khi lần này các cậu không phân biệt được rồi.”

Phương Mộc nhìn kỹ một lát rồi cũng từ bỏ.

Tri Nhạc chăm chú nhìn vào mấy bóng hình đang đi qua đây, rất nhanh cậu đã chỉ và một người trong đó.

“Chắc không?” Chu Tĩnh hỏi.

Tri Nhạc gật đầu.

Chu Tĩnh khẽ nhướng mày, sau đó cô đưa tay kề bên môi, hô lên: “Đại Thẩm tổng!”

Người trong sân nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, hai gương mặt giống nhau như đúc dưới ánh mặt trời của Thẩm Trình và Thẩm Minh cũng ngẩng đầu, nhìn qua theo tiếng gọi.

“Cố lên, Đại Thẩm tổng.” Chu Tĩnh vẫy vẫy tay. Là trợ lý thì đương nhiên là phải cổ vũ cho ông chủ của mình rồi, mọi người đều cười rộ lên.

Thẩm Minh cũng cười rộ lên, hơi giơ cái roi lên như đáp lại.

Đương nhiên người đứng cạnh anh là Thẩm Trình rồi —— Tri Nhạc trả lời đúng rồi!

“Ồ ——” Phương Mộc khoa trương hô.

“Sao lại phân biệt được thế?” Chu Tĩnh rất tò mò, từ trước đến giờ thị lực của cô cũng không tồi, khả năng quan sát tinh tế nhưng chuyện này thì lại chịu.

Tri Nhạc xoa mũi, “Thì, nhìn ra thôi.”

“Trực giác à?”

“Hừm, chắc thế.” Tri Nhạc không biết nên nói thế nào. Ngoài lần đầu không hề phòng bị ra thì sau đó Tri Nhạc chưa từng nhận nhầm, cậu chỉ cần nhìn một cái là có thể tìm được Thẩm Trình một cách chính xác.

Phương Mộc nhẹ nhàng xoa đầu Tri Nhạc: “Nhạc Tử của tôi lợi hại thật đấy —— Chị phải học hỏi đi, bây giờ Thẩm Trình về nước rồi, về công hay tư thì số lần hai người họ gặp nhau chắc chắn sẽ không ít, nếu chị nhận sai người thì không chỉ xấu hổ mà còn khiến ai kia giận đó.” Phương Mộc nói với Chu Tĩnh.

“Đại Thẩm tổng ít khi tháo kính lắm, cũng ít khi không cười. Chẳng may có lúc ấy,” Chu Tĩnh đảo mắt, cười tủm tỉm: “Thì để Tri Nhạc xác nhận trước, còn lại thì nhìn cái là ra ấy mà.”

Chu Tĩnh cũng xoa xoa tóc Tri Nhạc. Phương Mộc giơ ngón cái.

Mắt Tri Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào giữa sân.

Thẩm Trình ngẩng đầu, tựa lơ đãng nhìn về phía cậu, Tri Nhạc cười rộ lên, cậu học theo Chu Tĩnh đưa tay lên bên miệng, dùng khẩu hình để nói: “Anh ơi, cố lên!” —— ra ngoài, cậu vẫn nhớ ra phải cẩn thận, nói ít lại, tránh để người ta chú ý.

Thẩm Trình ngồi trên lưng ngựa, mặc trang phục cưỡi ngựa, đường cong cơ thể mượt mà tuyệt đẹp, mặt mày tựa điêu khắc, ánh nắng vàng ươm bao phủ toàn thân hắn, trông hắn tựa vị hiệp sĩ ưu nhã anh tuấn của thế kỷ trước vậy. Hắn đặt hai ngón tay lên bên lông này, tùy ý đưa tay về phía Tri Nhạc ——

—— Đẹp trai quá.

Tim trong ngực Tri Nhạc chợt nhảy lên, đập thình thịch thình thịch. Trong mắt cậu, những người khác chợt biến thành phông nền, toàn bộ trại nuôi ngựa như chỉ còn lại một mình Thẩm Trình mà thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv