Ca ca đi biên quan thật rồi!
Có đôi khi Tứ Hải chợt nhớ tới, cảm thấy tựa như một giấc mộng bình thường.
Cha mẹ đều rất không nỡ xa ca ca.
Nhất là cha.
Mặc dù ngoài miệng cha trước nay không nói, nhưng kỳ thật trong lòng không nỡ nhất.
Cha là Kính Bình hầu, chỉ dưới thiên tử, là đệ nhất nhân trong nước Yến Hàn.
Ca ca là Kính Bình hầu thế tử, muốn cái gì không có?
Có đáng đi biên quan lịch luyện không?
Nếu nàng là cha, khẳng định cũng sẽ không nỡ để ca ca đi biên quan...
Ca đi biên quan, là bởi vì Thanh Bình.
Bởi vì, ca ca vẫn luôn là mục tiêu để so sánh với Thanh Bình, bất luận Thanh Bình làm cái gì, trước mặt đều có một ca ca ưu tú chói lóa mắt ~
Mặc dù nàng không phải Thanh Bình, nhưng nàng và Thanh Bình là long phượng thai, biết Thanh Bình thời thời khắc khắc đều muốn vượt qua hình ảnh của ca ca. Chỉ là hình ảnh của ca ca, cũng rất khó vượt qua a...
Ca ca tựa như ngọn núi lớn đặt trên đầu Thanh Bình.
Ca ca là cố ý đi biên quan, bởi vì, ca ca không muốn Thanh Bình khắp nơi đều sống trong cái bóng của ca ca.
Nhưng Thanh Bình là tên đầu gỗ, lại cảm thấy ca ca không thích hắn.
Đúng, ca ca đích thật có nhiều chuyện không thích hắn...
Bởi vì khi không có bọn họ, cha mẹ đều là độc sủng một mình ca ca; nhưng là bọn họ ra đời, cha mẹ tự nhiên sẽ không đặt hết tinh lực trên người ca ca nữa.
Ca ca lớn hơn bọn họ năm tuổi, nhưng trước kia ca ca cũng là bảo bảo a...
Chỉ là nàng là nữ nhi Trần gia, nũng nịu với ca ca, nên ca ca sủng nàng như cha mẹ.
Nhưng Thanh Bình không giống vậy.
Thanh Bình là nhi tử, chút ít khó chịu trong lòng ca ca đều dùng trên người Thanh Bình...
Khi còn bé có một chút thôi, Thanh Bình cũng đều nhớ kỹ.
Nhưng kỳ thật về sau ca ca cũng rất tốt với Thanh Bình, chỉ là, không giống đối với nàng...
Bởi vì, nàng là nữ nhi duy nhất của Trần gia a!
Nữ nhi nhà ta, quý giá ~
Trần Mặc Lâm chống cằm cười cười, đây là cha nói ~
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đảo mắt, ca ca rời nhà được bốn năm tháng.
Trong nhà thiếu đi ca ca, giống như bỗng nhiên thiếu đi thứ gì đó không nói ra được.
Kỳ thật từ nhỏ đến lớn bọn họ đều được ca ca chiếu sóc đến quen...
Sang năm thứ hai ca ca rời khỏi nhà, cả nhà dường như đã quen dần việc ca ca đi biên quan, nương và cha mới không nói sai mọi việc, thí dụ như, lúc ăn cơm, thấy thiếu một người, liền để Lê ma ma đi gọi ca ca ~
Sau năm thứ ba cùng năm thứ tư ca ca rời nhà, đều chưa có về nhà trúng dịp Tết Nguyên Đán.
Sau đó đến năm thứ năm, cha nói biên quan đường xa, vừa đi vừa về là mất bốn năm tháng, nếu nửa đường còn có chậm trễ, thời gian nửa năm liền đi qua, trong một năm tổng cộng chỉ có hai nửa năm, sao có thể về nhà một lần dễ dàng như vậy được?
Ở thời gian lâu chút cũng tốt.
Nhưng nàng và nương đều biết, cha là nhớ ca ca...
Thời gian ca ca không ở trong nhà, cha rút ra càng nhiều thời gian ở cạnh Thanh Bình.
Trước kia có ca ca ở nhà, khi đó nàng và Thanh Bình còn nhỏ, quản lý việc Vạn châu phủ, cha luôn luôn mang theo ca ca cùng đi, nàng và Thanh Bình đều ở chỗ nương.
Sau khi ca ca đi biên quan, mọi việc cha đều mang Thanh Bình đi cùng.
Thanh Bình đã tự tin hơn trước kia.
Cũng đi theo bên người cha và cữu cữu học được không ít thứ.
Hai ba năm nay, Thanh Bình tiến bộ rất nhanh, quan viên Vạn châu phủ khen ngợi Thanh Bình không dứt miệng.
Ca ca không ở nhà, lời khen ngợi trước đây đều đến chỗ Thanh Bình...
Nhưng trong lòng Tứ Hải cũng biết, bản thân Thanh Bình cũng rất cố gắng, khêu đèn đọc sách là chuyện thường, cũng thường xuyên tìm cữu cữu hỏi rất nhiều thứ, mắt trần có thể thấy Thanh Bình đã trưởng thành, cũng bắt đầu dần dần có thể gánh vác.
Hơn nữa, tính tình ca ca đặc biệt thích thoải mái, không chịu gò bó, Thanh Bình càng nội liễm, điệu thấp, kỳ thật, Thăng Bình mới là người giống cha nhất...
Càng ngày càng giống.
Có một lần khi nàng đi tìm nương, vừa vặn nghe được cha mẹ đang nói chuyện.
Nương nói, nếu không đi thăm Sơ Lục một chút đi, trong lòng chàng cũng nhớ con.
Cha lắc đầu không đi, Sơ Lục lớn rồi, con có kiên trì của con, không đi làm phiền con, bây giờ là tốt rồi.
Trần Mặc Lâm trong lòng thổn thức. Lặng lẽ quay người.
Nhưng dưới chân vẫn đá phải sỏi.
Trần Mặc Lâm nhức đầu.
"Tứ Hải." Tiếng cha truyền đến.
Nàng liền biết, chỉ nghe được tiếng đá sỏi, cha đều có thể biết được là nàng.
Nàng và Thanh Bình mặc dù là long phượng thai, nhưng nàng luôn luôn lỗ mãng, Thanh Bình lại trầm ổn nội liễm.
Quả thật, cha đối với bọn họ không thể quen thuộc hơn nữa, Trần Mặc Lâm một mặt ý cười, "Cha, mẹ ~ "
Phảng phất vừa rồi cái gì đều không nghe thấy.
Đường Ngọc nhìn nàng, ấm giọng nói, "Đến đây lúc nào?"
Trần Mặc Lâm chững chạc đàng hoàng, "Vừa tới, mới đá phải sỏi, cha liền gọi con~ "
Trần Thúc cũng nhìn nàng.
Trần Mặc Lâm tiến lên, ôm ôm cha cổ, "Cha ~ "
Cha chịu nhất bộ dáng này của nàng.
Quả thật, trong ánh mắt Trần Thúc đều nhu hòa, tràn đầy tình thương của cha.
"Cha, con muốn đi Thuẫn thành, nghe nói tháng sáu Thuẫn thành có tiết Linh Quang, tiết Linh Quang rất náo nhiệt, cầu nguyện cũng rất linh nghiệm, con muốn đi xem ~" Trần Mặc Lâm nũng nịu, "Đặc biệt đặc biệt muốn đi..."
Vốn trong mắt Trần Thúc còn chút chần chờ, nhưng dần dần chịu không được nữ nhi quấy rầy đòi hỏi, "Vậy để Phong thúc đi cùng con, trên đường nghe lời Phong thúc, đừng có chạy lung tung."
"Dạ ~ cha tốt nhất rồi ~" Trần Mặc Lâm hôn mặt Trần Thúc một chút.
Trần Thúc cười cười.
Trần Mặc Lâm nhanh chân chạy đi, "Con đi đây, cha mẹ ~ "
Trần Thúc nhìn về phía bóng lưng Trần Mặc Lâm, nụ cười trên mặt vẫn còn.
Đường Ngọc nhìn xem, cũng cười cười.
Trần Thúc chuyển mắt nhìn nàng, "Ta biết Ninh Xuyên muốn về Thuẫn thành, con là muốn đi cùng Ninh Xuyên."
Đường Ngọc nhìn nàng, "Trường Doãn, chàng quá nuông chiều con."
Trần Thúc ủng nàng, "Nữ nhi nhà chúng ta, đương nhiên phải nuông chiều sủng ái, ngày sau, ánh mắt con mới nhìn cao, chí ít, phu quân phải tốt như phụ thân, mới đáng giá gả."
Đường Ngọc nghiêm túc, "Từ nhỏ con đã thích Ninh Xuyên, làm chuyện gì cũng đều thích đi theo Ninh Xuyên..."
Trần Thúc hôn nàng, "Ninh Xuyên đứa nhỏ này cũng rất tốt, Tứ Hải thích hắn, nói rõ có ánh mắt; nhưng trước mắt Tứ Hải thích hắn, chưa hẳn ngày sau cũng thích, những điều này bản thân con phải tự suy nghĩ rõ ràng. Hơn nữa, nữ nhi nhà chúng ta cũng không nóng nảy đính hôn..."
Đường Ngọc nhìn hắn, "Trước mắt thích, ngày sau chưa hẳn thích? Khi đó chàng cũng nghĩ như vậy?"
Trần Thúc: "..."
Đường Ngọc đứng dậy, Trần Thúc từ phía sau ôm lấy nàng, ấm giọng nói, "Ta và nàng khác biệt, chúng ta quen biết lúc loạn lạc, mỗi một khắc khả năng đều là lần cuối cùng. Bọn chúng thì không giống, bọn chúng từ nhỏ yên ổn, có thể buồn xuân thương thu, cũng có bao nhiêu thời gian có thể tiêu xài, chúng ta hâm mộ không thôi. Nhưng người mỗi một thời đại có cách sống riêng của thời đại đó, may mắn, bọn chúng yên ổn, chúng ta cũng an định."
Đường Ngọc nhìn hắn, "Lời mật ngọt làm vui lòng người."
Trần Thúc cười, "Trễ rồi!."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
"Nhị tiểu thư, nghe được, hôm nay học đường hưu mộc (nghỉ học), Ninh công tử không có đi học đường, đi nhà in~" Bích Thiền vội vàng chạy tới.
"Đi, chúng ta cũng đi nhà in." Cha mới cho phép đi Thuẫn thành, Trần Mặc Lâm cao hứng cũng còn không kịp, hận không thể ngay lập tức đến trước mặt Ninh Xuyên, nói nàng cũng muốn đi Thuẫn thành ~
Thiếu nữ có tâm sự luôn luôn là mùa xuân.
Trước mắt, cuối mùa xuân đầu mùa hè, là thời điểm rực rỡ nhất.
Ninh Xuyên và nhà bọn họ có quan hệ họ hàng ~
Cữu cữu là con rể Phùng gia gia.
Phùng gia gia có hai nữ nhi, tiểu nữ nhi gả cho cữu cữu, đại nữ nhi gả đến Ninh gia, Ninh Xuyên là cháu ngoại Phùng gia gia...
Từ lâu về trước Ninh gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ Ninh Xuyên cũng mất, cho nên mới đến Vạn Châu tìm nơi nương tựa Phùng gia gia.
Phùng gia gia tuổi tác cao, liền nhờ cữu cữu cữu mẫu chăm sóc Ninh Xuyên.
Nàng thường xuyên đến chỗ cữu cữu cữu mẫu, liền thường xuyên nhìn thấy Ninh Xuyên.
Nàng từ nhỏ đã thích Ninh Xuyên a ~
Ninh Xuyên đọc sách giỏi, học vấn tốt, dáng dấp cũng đẹp mắt, nàng luôn luôn vây quanh Ninh Xuyên.
Nhưng Ninh Xuyên lại giống như không thích nàng... Cũng không phải không thích, là Ninh Xuyên vẫn lạnh lùng thanh cao, do trong nhà xảy ra biến cố.
Nàng biết Ninh Xuyên, là khi còn bé leo cây, suýt nữa ngã, Ninh Xuyên vừa gọi người, vừa trông coi nàng, cùng nàng nói chuyện...
Nàng vẫn nhớ.
Cho nên, ở trong mắt nàng, Ninh Xuyên và người bên ngoài cũng khác nhau.
Lần này Ninh Xuyên về Thuẫn thành bái tế cha mẹ...