Cẩm Đường Xuân

Chương 144: Về nhà



"Bệ hạ, Kính Bình Hầu tới rồi." Thủ lĩnh cấm quân tiến lên, cuộc trò chuyện giữa Triệu Văn Vực cùng mưu thần ngừng lại.

Phùng Vân cùng Vương Uy đi theo vào sau Trần Thúc

"Trần Thúc." Triệu Văn Vực tiếp đón.

Người bên cạnh Triệu Văn Vực, thủ lĩnh cấm quân cùng mưu thần sôi nổi chắp tay thăm hỏi, "Kính Bình Hầu."

Trần Thúc gật đầu.

"Đường Ngọc thế nào?" Triệu Văn Vực quan tâm Đường Ngọc trước

Người bên cạnh Triệu Văn Vực cùng mưu thần có chút sốt ruột.

Kính Bình Hầu phu nhân có Kính Bình Hầu quan tâm thì được rồi.

Bây giờ vừa lúc tâm tư Kính Bình Hầu không đặt ở chuyện này, hẳn nên nhân cơ hội để Lưu thành lấy về trong tay nhiều hơn Vạn châu phủ một chén canh mới phải.....

Nhưng nhìn bộ dáng thiên tử, càng như người không có tâm tư làm thiên tử.

Trần Thúc tiến lên, "Khỏe hơn rồi, vừa mới đi gặp Văn Quảng,"

Triệu Văn Vực cũng buông lỏng rõ rệt, "Thời buổi rối loạn, qua được khó khăn thì tốt."

Trần Thúc gật đầu.

"Trần Thúc, việc trong kinh đã xong, ở lâu vô ích. Bây giờ Đường Ngọc còn cần ngươi chăm sóc, thê tử cùng nữ nhi ta đều ở Lưu thành, nếu ngươi và ta từng người đều muốn mau chóng về Lưu thành cùng Vạn Châu, không bằng hôm nay đưa ra quyết định?" Triệu Văn Vực công bằng.

Mưu thần kinh ngạc nhìn hắn, châu quận tân triều quản lý không ít, hôm nay làm sao quyết định xong kịp?

Chuyện lớn như vậy, chưa kể đàm phán kéo dài, mất ba năm vẫn là thời gian cực kỳ nhanh!

Phùng Vân cũng nhìn về phía Trần Thúc, không tin được hôm nay có thể quyết định những việc này

Trần Thúc lại nói, "Được, hôm nay giải quyết xong đi"

Hai người nhìn nhau cười, trong điện sôi nổi thổn thức.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Có nội thị quan đi phía trước dẫn đường, Đường Ngọc đi theo sau nội thị quan, trong cung đối với nàng mà nói hết thảy còn đều rất quen thuộc, nhưng lại tựa như đã thay đổi

Trần Thúc đã dặn dò, nội thị quan đi rất chậm.

Trần Phong vẫn luôn đi theo Đường Ngọc, bảo đảm Đường Ngọc an ổn.

Khi nhìn thấy Văn Quảng, trên mặt Văn Quảng hai hàng nước mắt, "Cô cô! Cô cô bình an thì tốt, suýt nữa cho rằng cô cô xảy ra chuyện, cô cô bình an thì tốt......"

Trong đầu Đường Ngọc mơ hồ có ấn tượng, nàng đi theo phía sau Văn Quảng và các cung nữ khác ra khỏi cung, khi đi phảng phất như còn gặp Đỗ Thanh Hồng. Nhưng trong đầu Đường Ngọc chỉ hiện lên một đoạn thực ngắn như thoảng qua, nếu tiếp tục nghĩ, lại có chút đau.

"Phu nhân?" Trần Phong thấy nàng không được thoải mái.

Đường Ngọc nhẹ giọng nói, "Không có việc gì, chỉ có chút mệt mỏi."

Trần Phong đỡ Đường Ngọc ngồi xuống cùng Văn Quảng nói chuyện.

"Bị thương nặng lắm đúng không?" Đường Ngọc nhìn về phía cổ tay áo hắn, "Cho ta xem."

Văn Quảng chần chờ, Đường Ngọc kiên trì, "Văn Quảng?"

Văn Quảng chỉ phải giống như trước đây, từ từ vén cổ tay áo lên, mới vừa vén tới cánh tay, liền thấy những vết máu lớn lớn bé bé nhìn thấy ghê người, có vết đã đóng vảy thật lâu, vẫn còn đang chảy máu thấm

Cũng đã qua ba bốn ngày, miệng vết thương còn chảy máu, vậy thì vết thương này có bao nhiêu sâu......

Đường Ngọc nhớ không được chuyện trước đây, nhưng chỉ nhìn vết thương trên cánh tay Văn Quảng, càng làm cho đáy lòng nàng như bị dao cùn xẹt qua, nước mắt ngăn không được chực trào ra

Văn Quảng có thể cho nàng xem, nhất định đều không phải vết thương quá sâu

Dưới vạt áo, khẳng định......

Chóp mũi Đường Ngọc hồng thấu, "Văn Quảng......"

Nàng tuy rằng nhớ không được, nhưng bây giờ, đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Văn Quảng lo lắng, "Cô cô, ta nghe Tấn Vương nói, cô cô có thai, ngàn vạn đừng động thai khí, nếu không Văn Quảng không thể thoái thác tội của mình."

Ở trước mặt Đường Ngọc, Văn Quảng đều gọi Triệu Văn Vực là Tấn Vương.

Đường Ngọc duỗi tay sờ sờ khóe mắt, chậm rãi gật đầu, Văn Quảng dường như cũng mới yên lòng.

"Ngày sau có tính toán gì không?" Đường Ngọc hỏi.

Nàng nghe Trần Thúc nói, tiểu hầu tử sẽ về Lưu thành, Lưu thành tiếp tục là kinh đô, vậy kinh thành hiện nay liền sẽ thành phế đô

Hoàng cung nơi phế đô cũng không cần, vậy những cung nhân phải có nơi đi.

Văn Quảng nghiêm túc nói, "Cô cô, Tấn Vương nói, trong cung phần lớn đều là lão nhân trước đây, nếu nguyện ý cùng hắn đi Lưu thành, vậy chờ việc bên này xử lý xong xuôi, hắn an bài người đón mọi người đi Lưu thành; còn nếu không muốn rời phế đô, hắn sẽ phát một phần bạc, để mọi người tự chọn nơi đi."

Đường Ngọc ngoài ý muốn, nhưng kỳ thật nghĩ lại, cũng không ngoài ý muốn.

Nếu trong cung có không ít người đều là người cũ trước đây, với Triệu Văn Vực mà nói, đều là nô bộc trong nhà, nếu nguyện ý theo hắn đến Lưu thành, hắn tiếp nhận; không muốn đi, phát bạc ngay tại chỗ, cũng coi như tận tình tận nghĩa.

Khi Triệu Văn Vực làm Tấn Vương, đã không giống những người khác trong hoàng thất, hiện giờ xưng Tấn đế, trong xương cốt lại vẫn là Triệu Văn Vực trước đây

"Vậy còn ngươi?" Đường Ngọc nhìn về phía hắn.

Văn Quảng nói, "Tấn Vương từng hỏi nô gia, nô gia muốn cùng Tấn Vương đi Lưu thành."

Đường Ngọc nhìn hắn.

Văn Quảng nói, "Cô cô, Văn Quảng từ nhỏ đã ở trong cung, quen hết thảy mọi việc trong cung, cho dù để Văn Quảng rời khỏi cung, Văn Quảng cũng không biết đi nơi nào. Tấn Vương cùng cô cô đều là quý nhân của Văn Quảng ở trong cung trước đây, hiện giờ phế đô xuống dốc, cô cô cũng an toàn, Văn Quảng muốn theo hầu Tấn Vương, để báo đáp ân tình Tấn Vương trước đây."

Đường Ngọc nhớ tới trước đây khi nàng rời cung, Văn Quảng đuổi theo ra khỏi cung chỉ vì đưa thêm cho nàng một cái tay nải, trong bao có nam trang phù hợp cùng đồ vật dùng được trên đường; vừa rồi, nàng lại thấy vết thương trên cánh tay Văn Quảng, đều bởi vì đưa nàng rời cung bị tra khảo......

Hốc mắt Đường Ngọc lần thứ hai ẩm ướt, "Văn Quảng."

Văn Quảng sợ nàng lại động thai khí, liền đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Đường Ngọc, "Cô cô, Văn Quảng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ân tình của hầu gia cùng cô cô, bất luận hầu gia cùng cô cô ở nơi nào, cô cô ở trong lòng Văn Quảng, vĩnh viễn đều là cô cô."

Đường Ngọc duỗi tay nâng hắn dậy

Phía sau, Trần Phong cũng rũ mắt, che giấu rung động trong mắt

Kỳ thật trước đây hắn còn nghĩ rằng, phu nhân sao có thể chạy ra từ trong cung, nhưng bây giờ xem ra, bởi vì trong cung có những người như Văn Quảng, phu nhân mới có thể hóa hiểm thành an......

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Tháng tư trong kinh lại đổ cơn mưa nhỏ, tí tách tí tách, kéo dài không dứt.

Tháng tư mỗi năm, mưa trong kinh đều sẽ rơi rất nhiều

Đường Ngọc ngồi ở ấm đình, an an tĩnh tĩnh nhìn trận mưa này trong cung

Trước đây người đến người đi, nơi nơi đều là cung nữ cùng hình ảnh nội thị quan và cấm quân tới lui trong cung, hiện giờ cũng do phế đô xuống dốc mà xuống dốc theo......

Nơi này tràn ngập dấu vết tân triều cùng triều đình cũ, nhưng cuối cùng vẫn suy tàn trong cơn lũ lịch sử

Đường Ngọc nhìn bên ngoài ấm đình, phảng phất như còn có thể nhớ rõ lần đầu tiên vào cung, có chút khẩn trương, lại có chút tò mò đánh giá bốn phía, nhưng lại không dám nhìn lâu

Hiện giờ, những thứ này đều đã đi xa......

Trong mưa, Đường Ngọc nghe được tiếng bước chân, thấy Trần Thúc cầm ô, chậm rãi tiến lên, một bộ áo gấm sạch sẽ quý giá, làm cho dáng người hắn thẳng tắp, mặt mày tinh xảo như khắc, từ trong cơn mưa chậm rãi mà đến, phiên nhược xuất trần, hình như có muôn ngàn vinh hoa

Nàng nhớ rõ một cảnh này.

Khi ở Miểu thành, hắn cũng là như thế.

Mưa tháng tư, tựa như xóa sạch mọi thứ trong cung, chỉ còn lại bóng dáng hắn, đặc biệt xa, lại đặc biệt gần.

"Gặp Văn Quảng chưa?" Thanh âm hắn ôn hòa thuần hậu, thanh âm không lớn, tựa như bị lấn át bởi tiếng mưa rơi trong cung, nhưng Đường Ngọc vẫn nghe thấy

Vừa thu dù, vừa vào ấm đình, lại giơ tay phất phất nước trên ống tay áo, ôn hòa nhìn nàng.

Nàng nhẹ giọng nói, "Gặp rồi."

Hắn nhẹ giọng, "Văn Quảng có khỏe không?"

Nàng ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng đáp, "Hắn nói hắn khá tốt, nhưng ta nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn......"

Nàng cũng không biết vì sao mặc dù không biết rõ chi tiết, lại có thể kể hết tâm sự cùng mọi việc với hắn, ánh mắt vẫn luôn nhìn hắn, không có dời mắt, "Hắn muốn cùng Triệu Văn Vực đi Lưu thành, Triệu Văn Vực trước kia đã chiếu cố hắn, hắn muốn ở lại bên cạnh Triệu Văn Vực"

Trần Thúc đặt dù một bên, ôn hòa nói, "Tri ân báo đáp, Văn Quảng là người tốt."

Nàng nhìn hắn, không biết vì sao, đáy lòng hơi ấm, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên một cái.

"Ngươi không phải muốn thảo luận cùng Triệu Văn Vực sao? Nói xong rồi?" Nàng thấy canh giờ hiện tại còn sớm.

Hắn tiến lên, "Nói xong rồi."

"Nhanh như vậy?" Đường Ngọc hơi kinh ngạc.

Hắn ấm giọng nói, "Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, không người nào có tính toán chi li, cho nên rất nhanh."

Đường Ngọc nhìn hắn.

Hắn nhìn nàng, ôn nhu nói, "Hắn muốn sớm về Lưu thành gặp thê tử cùng nữ nhi của hắn, chúng ta cũng về nhà thôi."

Có lẽ do tiếng mưa rơi cũng ôn nhu, trong lòng nàng không hiểu sao lại rung động

Hắn bung dù.

Mưa không tính lớn, nàng đi bên cạnh hắn, hắn đưa hơn nửa dù qua che chắn cho nàng, Đường Ngọc cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, không biết đã gặp ở nơi nào, nhưng khẳng định, khẳng định đã xảy ra, nàng cũng nhớ thật sâu, cho nên mới xúc động.

"Muốn nói một tiếng tạm biệt với Triệu Văn Vực không?" Hắn hỏi.

Nàng nhạt giọng nói, "Không cần."

Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, bằng hữu chơi cùng khi còn bé, ai rồi cũng sẽ đi đường khác nhau

Hiện giờ hắn là Tấn đế, có trọng trách trên vai, còn con đường phía trước, cũng luôn có người đi cùng hắn

Mà nàng, cũng sẽ có người đi cùng

Nàng chuyển mắt nhìn về phía Trần Thúc, Trần Thúc cầm dù, không nói gì.

Nhưng bên môi hơi nhếch lên, dưới khuôn mặt tinh xảo, ẩn giấu phong hoa tuyệt luân......

Nàng tuy rằng nhớ không được cái gì, nhưng giống như mơ hồ nhớ nụ cười này, ấm áp, cũng làm người an ổn.

Dường như nhớ không được, cũng không có gì để sợ hãi......

Trong mưa, nàng nhẹ giọng hỏi, "Trần Thúc, vì sao ngươi không nhắc tới chuyện chúng ta trước đây?"

Trần Thúc nhìn nàng, ấm giọng nói, "Vì sao cần phải nhắc?"

Nàng hơi kinh ngạc.

Hắn cười cười, mắt đầy ấm áp.

Đường Ngọc cũng không nhắc lại.

Trong mênh mông bụi mưa, Đường Ngọc chậm rãi đánh giá trong cung, trước đây rời đi trong vội vàng cùng áp lực, vẫn chưa nhìn thêm một cái.

Bây giờ, dường như mới chậm rãi chia tay cùng nơi đã sinh sống hơn mười năm.

Nơi này từng có vui mừng, từng có kinh hoảng, từng có sắc thái sặc sỡ, cũng từng có ký ức màu xám, nhưng với nàng mà nói, đều đã qua đi......

Về sau, hẳn là cũng sẽ không lại trở về.

Đường Ngọc đem lần thoáng nhìn cuối cùng này, chậm rãi lưu vào đầu, nơi sâu thẳm trong ký ức.

"A Ngọc, tới." Trước xe ngựa, Trần Thúc duỗi tay đỡ nàng.

Nàng mới thấy sườn xiêm y bên kia của hắn gần như ướt một nửa.

"Không quan trọng, trên xe ngựa có xiêm y để thay." Hắn vén mành lên, cùng nàng lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi rời nội cung, Đường Ngọc vừa nhìn tường cung ngoài xe ngựa, vừa chuyển mắt nhìn hắn, "Đi nơi nào?"

"Về nhà." Trần Thúc lên tiếng, "Sơ Lục cùng tổ mẫu, còn ở nhà tại Vạn Châu chờ chúng ta......"

Đường Ngọc không nghĩ hắn nói về nhà, là thật sự đi ngay bây giờ

Bánh xe cuồn cuộn chạy về phía trước, dần bỏ lại hoàng cung phía sau, tòa cung kia đã từng có một thời phồn hoa nhất, trong màn bụi mưa che lắp, cũng chậm rãi hạ màn.

"Đi Vạn Châu xa không?" Nàng chỉ nhớ rõ về Bình Nam cần 15 ngày

"Không xa." Trần Thúc đáp, "Có lẽ, vừa đủ để nàng thích ta......"

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

nhamy111: sao tui cảm thấy chương này đậm màu thời gian quá, xảm xúc của tui lúc này nó cứ sao sao ý.... lắng đọng.... buồn buồn

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv