Chương 427LẠI MẶT
Tần Nghi Ninh cười ngượng ngùng, đáp: “Con cũng chỉ vì trốn việc thôi.”
Từ khi bị Bàng Kiêu làm mất mặt, Diêu thị đã cố gắng kiên trì không chú ý tới việc bên Bàng Kiêu một đêm, cũng không bảo Triệu Khôn Gia tìm hiểu. Vậy nên những việc Mã thị nói, Diêu thị vẫn chưa hay biết.
Vốn Diêu thị định giữ giá thêm thời gian, nhưng nghe Mã thị và Tần Nghi Ninh nói chuyện hợp rơ nhìn vậy liền không khỏi hỏi: “Nghi tỷ nhi sắp xếp thế nào?”
Lời hỏi ra lại thấy hơi mất mặt, liền nói: “Ta cũng học hỏi xem.”
Thấy sắc mặt Diêu thị có chỗ không được tự nhiên, sợ Diêu thị lúng túng, Tần Nghi Ninh liền cười đáp: “Con chỉ phân loại những công việc trong viện ra, sắp xếp riêng việc cho mỗi người, sau đó thì quy định giờ giấc làm việc mỗi ngày. Nếu không có việc gấp thì cứ đợi đúng giờ làm việc mới tới lĩnh đối bài. Việc gấp thì ngoại lệ.”
Nghe vậy, Diêu thị đã hiểu được vài điều, bất giác khen: “Như vậy rất tốt, thời điểm này nhận việc trên truyền việc dưới, chuyện xảy ra buổi sáng và việc sắp làm buổi chiều đều có thể sắp xếp cả vào lúc này, hơn nữa cũng tránh có người tới quấy rầy mọi lúc mọi nơi, biện pháp này thực sự rất thông minh.”
Khen xong rồi, Diêu thị mới hơi lúng túng, nhớ ra hình như mình vẫn đang mâu thuẫn với con dâu, nét mặt liền có mấy phần xấu hổ.
Tần Nghi Ninh lại vừa ngượng ngùng vừa thân thiết: “Mẹ khen sai rồi, chẳng qua chỉ là con lười biếng trốn việc thôi.”
Nhìn nụ cười rực rỡ lại chân thành trên mặt nàng, Diêu thị cũng không khỏi cười theo.
Mã thị nhìn mà rất vui, liền bảo: “Ta nghe Đại Phúc nói con còn có việc làm ăn cần để ý bên ngoài, cũng đừng để mình phải mệt quá.”
“Dạ. Việc làm ăn thì thực ra con chỉ ngồi không hưởng lợi thôi, Đại chưởng quỹ của con tại Đại Yên khi trước vừa trung thần vừa sành sỏi, con nói gì ông ấy cũng có thể làm trơn tru chu đáo, không cần tốn nhiều sức lực gì.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Có thể được một người trung thành như vậy trợ giúp chính là có phúc, nhưng cũng là do năng lực con có thể khiến người như vậy thần phục. Xưa nay ta đã biết con giỏi giang, bây giờ thấy quả là như thế. Đại Phúc có thể có một người vợ hiền đức như vậy giúp đỡ chính là phúc phận của nó.”
Mã thị ôm Tần Nghi Ninh vào trong ngực, bàn tay già nua vỗ lên lưng nàng.
Tuy Tần Nghi Ninh có tổ mẫu ruột thị, nhưng nàng chưa từng nhân được sự yêu quý chân thành như vậy từ lão Thái Quân Tần gia, cũng chưa từng được thật lòng đối xử như thế.
Trên người Mã thị có một thứ mùi riêng biệt của người đã có tuổi, khô ráo, ấm áp, thơm mùi nắng, còn có mùi thơm ngọt của cao dưỡng da bà dùng, khiến người ta bất giác muốn cọ cọ vào ấy, cảm giác ấm áp khó tả.
“Bà ngoại chỉ biết khen con thôi, sau này con sẽ kiêu ngạo đấy.”
“Không đâu, con là đứa bé ngoan, không phải người như vậy.”
Mã thị vỗ lưng nàng, trong lòng càng ưng Tần Nghi Ninh hơn. Bà không có cháu gái, Tần Nghi Ninh lại còn nhỏ hơn Bàng Kiêu bảy tám tuổi. Trước nay chưa từng có cháu gái bé nhỏ mềm mại vui vầy bên gối, giờ lại có một cháu dâu xinh đẹp, ngoan ngoãn, thông minh như vậy, Mã thị thích không để đâu cho hết.
Nhìn Mã thị ôm Tần Nghi Ninh tình cảm như vậy, Diêu thị cũng nhớ lại mình khi còn bé, hình như vẫn chưa từng được mẫu thân ôm vào lòng lâu như vậy, trong lòng tự dưng thấy ê ẩm.
Diêu thị ý thức được tâm trạng ấy của mình, cũng biết như thế là không phải lắm, nhưng một số tình cảm lại phát ra từ tận nội tâm, không cách nào không chế, cũng như khi con trai bảo bối của mình lấy vợ, Diêu thị lo không giữ được địa vị của mình trong lòng con.
“Mẹ.”
Đúng lúc này, Bàng Kiêu đã thay bộ cẩm bào màu xanh đậm mới tinh bước tới, thấy Diêu thị liền cười hành lễ trước tiên.
Thấy Bàng Kiêu không có vẻ gì xa lạ với mình mà vẫn thân thiết như trước, trong lòng Diêu thị không khỏi thở dài một hơi, cũng cười đáp: “Đại Phúc tới rồi.”
“Đúng vậy. Vừa mới chuẩn bị ít lễ mọn, hôm nay tới nhà nhạc phụ đại nhân, còn phải để ý nhiều việc.”
Vừa nói vừa đi đến bên Diêu Thành Cốc và Mã thị, Bàng Kiêu vẫn giữ nụ cười hành lễ.
Diêu Thành Cốc gọi Bàng Kiêu tới sát bên mình, nhỏ giọng hỏi xem hắn đã chuẩn bị quà gì. Nghe Bàng Kiêu nói một lần, cảm thấy đã ổn, nghĩ một hồi lại dặn dò: “Con cũng chuẩn bị một ít túi phúc nhỏ đi, bỏ vào trong ít thỏi vào nén bạc, lỡ như gặp vãn bối hoặc đồng bối, có lễ vật ra mắt cũng không quá khó coi.”
Đương nhiên Bàng Kiêu đã chuẩn bị, chẳng qua là vừa rồi quên nói, thấy Diêu Thành Cốc chuẩn bị thì ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, cái này đã có sẵn rồi, lát con sẽ về cầm theo.”
Cả phòng hòa thuận yên vui, tựa hồ chuyện không vui trước đó chưa từng tồn tại.
Mã thị hài lòng trong dạ, liền thúc giục Bàng Kiêu: “Chuẩn bị xong rồi thì lên đường luôn đi, cữu lão gia chắc là cũng sắp đến.”
Ngày thứ ba lại mặt, tất phải có huynh trưởng trong tộc tới đón.
Tần Nghi Ninh cười đáp: “Đoán chắc cũng sắp tới rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, đã nghe bên ngoài có người khách sáo truyền lời: “Cữu lão gia đã tới ngoài cửa lớn.”
“Mau đi đi, trên đường nhớ cẩn thận. Thay chúng ta hỏi thăm sức khỏe cả nhà.” Mã thị vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh liền cười gật đầu, hành lễ, đoạn rời khỏi Tùng Hạc Đường cũng Bàng Kiêu.
Ngoài cửa Vương phủ, hai người Tần Vũ và Tần Hàn đang bàn nhau có nên vào phủ thỉnh an lão Thái Quân của Vương phủ hay không, còn đang trao đổi, đã thấy Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu sóng vai đi ra.
“Hai vị cữu huynh.” Bàng Kiêu không hề có vẻ bề trên, lập tức bước lên chủ động chào hỏi.
Vốn là bởi vì hắn quyền cao chức trọng, lại thêm danh tiếng sát thần nên Tần Hàn và Tần Vũ còn hơi kiêng dè, lo hắn lấy Tần Nghi Ninh chỉ vì báo thù xưa.
Bây giờ thấy hắn cười ôn hòa, Tần Nghi Ninh cũng có vẻ bình thường không gì lạ, hai huynh đệ cũng liền yên tâm, thái độ đối đãi với Bàng Kiêu đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Tần Hàn nói: “Muội phu, giờ chúng ta lên đường chứ?”
Bàng Kiêu rất hưởng thụ tiếng xưng hô này, vui hơn cả những xưng hô Vương gia hoặc Các lão.
Lúc này xe ngựa đã chạy từ trong phủ ra trước cổng. Bàng Kiêu đỡ Tần Nghi Ninh lên xe trước tiên.
Lo nàng thấy không thoải mái, thiếu chút nữa đã lao tới bế lên.
Nhận ra bàn tay đặt bên hông bỗng dùng sức mạnh hơn, Tần Nghi Ninh lập tức phát giác ý đồ của hắn, ngại ngùng đẩy phắt tay hắn ra.
Ánh mắt trao đổi: Bao người đang nhìn kia kìa!
Hết cách, Bàng Kiêu chỉ đành buông lỏng tay.
Đợi khi Băng Đường và Ký Vân đã ngồi yên, Bàng Kiêu mới nhận dây cương phóng người lên ngựa.
Tần Hàn và Tần Vũ trông rõ hết thảy, càng yên tâm hơn. Cả hai cũng cùng lên ngựa, suốt đường vẫn luôn nói chuyện với Bàng Kiêu, vừa nói vừa dẫn ngựa đi đầu.
Tần Nghi Ninh ngồi trong xe ngựa, không khỏi sinh chút cảm khái. Lần trước ngồi xe ngựa đi ra, nàng còn chải búi tóc cô nương, thế mà giờ đã đổi kiểu đầu của người có chồng.
Thấy Tần Nghi Ninh hơi cau mày, cả hai Băng Đường và Ký Vân đều hơi lo lo.
Hai ngày nay, những việc Diêu thị làm họ đều thấy cả, trong lòng đều thấy oan ức thay cho Tần Nghi Ninh. May mà Vương gia không thiên vị mẫu thân, nếu không Tần Nghi Ninh sẽ còn thiệt thòi hơn nữa.
Xe đi tới phố lớn đặt phủ Tần gia. Vừa mới qua khúc rẽ đã thấy cửa Tần phủ rộng mở chờ sẵn, trước cửa là Tần Hòe Viễn trong bộ trường sam cổ tròn thoải mái và Tôn thị dài cổ ngóng trông đang đứng.
Vừa thấy bóng Tần Hàn, Tần Vũ và Bàng Kiêu cưỡi ngựa rẽ qua khúc phố, Tôn thị đã không kìm được bước chân lên đón.
Đám Bàng Kiêu vội tung người nhảy xuống ngựa.
Bàng Kiêu tiến lên hành lễ: “Nhạc mẫu đại nhân.”
Lại nghe thấy xưng hô quen thuộc này, nhưng sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ Tôn thị không thể chắc chắn Bàng Kiêu có còn thật lòng với Tần Nghi Ninh được không nữa. Thế nên cũng chỉ gật đầu bảo: “Về rồi, mau vào nhà đi.”
Xe ngựa dừng lại.
Tần Nghi Ninh vén màn xe cười nói: “Mẫu thân, sao người lại ra đây?”
Tôn thị vội kéo tay nàng, đỡ nàng xuống xe ngựa, “Đường ca con vừa đi là ta đã ra đây rồi. Ở nhà cũng không ngồi yên được, mau vào nhà với mẫu thân.”
Vừa nói vừa nắm tay Tần Nghi Ninh kéo vào trong nhà.
Bàng Kiêu thì tới thi lễ với Tần Hòe Viễn: “Nhạc phụ đại nhân.”
Tần Hòe Viễn cười gật đầu, xoay người nói: “Đi thôi, vào nhà rồi hẵng nói.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vợ chồng Tần Hòe Viễn vừa đón được người, tên canh cổng cũng đã phi như bay vào trong phủ truyền lời.
Nhà ở của Tần gia vốn không được rộng, chưa đi được mấy bước đã đến phòng chính ở nội trạch.
Lão Thái Quân mặc áo kép cổ tròn cân tà màu tím, đặc biệt chải mái đầu sạch sẽ gọn gàng, cài trâm phỉ thúy, ngồi xếp bằng trên giường đất nung.
Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia và các huynh đệ trong nhà toàn bộ đã tập trung đầu đủ trong sảnh.
Đợi khi người vào cửa, tất cả đều khách sáo nghênh đón.
Tần ma ma bày hai cái đệm gấm trên đất.
Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu liền tiến lên dập đầu với lão Thái Quân.
“Lão Thái Quân an khang. Cháu gái xin dập đầu lay.”
Bàng Kiêu cũng nói: “Lão Thái Quân an khang.”
Lão Thái Quân thì đã tâm tình xúc động, tay cũng hơi run run. Người đang dập đầu cho bà ta trước chính là Trung Thuận thân vương của Đại Chu! Là tên sát thần giết người không chớp mắt, là Đại học sĩ của Vũ Anh Điện quyền khuynh triều đình kia!
Một người tôn quý như vậy, nếu không phải có đứa cháu gái bản lĩnh làm được tới chức Vương phi như Tần Nghi Ninh, làm sao bà ta được nhận lễ lớn bậc này?
“Mau miễn lễ, đứng lên đi.” Lão Thái Quân căng mặt cố cười, lệnh cho Tần ma ma đưa quà ra mắt.
Là một nghiên mực thượng hạng.
Bàng Kiêu mỉm cười sai người nhận.
Tiếp theo chính là hai bên làm quen với nhau. Tần Nghi Ninh giới thiệu Bàng Kiêu cho Nhị thúc Nhị thẩm, Tam thúc, Đại đường ca Tần Vũ, Nhị đường ca Tần Hàn, Nhị đường tẩu Mạnh thị, Ngũ đường đệ Tần Hiến, Nhị đường muội Tần Bảo Ninh, Thập đường đệ Tần Dung, Thập nhị đường đệ Tần Tông cùng với đứa cháu Tần Ngọc Trân.
Bàng Kiêu trông kĩ từng người một, trưởng bối thì cúi chào rồi tặng quà ra mắt, lại nhận quà ra mắt. Người cùng vai vế thì chỉ tặng quà ra mắt. Nhất là quà ra mắt cho đứa cháu nhỏ, quà là một túi đậu vàng, khiến Nhị đường tẩu cười không khép được miệng.
Tần Nghi Ninh giới thiệu hết lượt, chỉ bỏ qua một Tần Tuệ Ninh.
Tần Tuệ Ninh cúi đầu đứng gọn trong góc nhỏ, đã hận không thể tìm luôn một cái lỗ chui vào.
Trường hợp như hôm nay, nàng ta thực sự không nên tới. Nhưng nếu không đến thì lại là thiếu tôn trọng Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu. Còn nếu có tới, vậy cũng chỉ tự rước nhục.
Nàng ta đã bị lạnh nhạt lâu như vậy, cũng vô cùng hối hận vì việc khi xưa.
Nếu ban đầu nàng ta không nhằm vào Tần Nghi Ninh, cũng không dùng tới những cách kia, vậy cũng sẽ không mất đi sự yêu quý và thương hại của phụ thân mẫu thân. Cho dù là con gái nuôi, nhưng một phụ thân quyền cao chức trọng lại trọng tình trọng nghĩa như vậy thì sao có thể bạc đãi nàng ta?
Nhưng trên đời không có thuốc chữa hối hận.
Nhị đường tẩu cũng đã nhận ra việc Tần Nghi Ninh không giới thiệu Tần Tuệ Ninh, nghĩ đều là người một nhà, để một người lẻ loi cũng sẽ lúng túng, liền cười giới thiệu với Bàng Kiêu: “Đây là dưỡng nữ của Đại bá phụ, Tuệ tỷ nhi, cùng lứa với Nghi tỷ nhi.”