Cấm Động Tâm

Chương 99: Chuyện cũ năm xưa



Rạng sáng, phòng khách đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.

Trên bàn là bánh kem đã ăn hơn phân nửa, bình rượu ngã trái ngã phải, Văn Nhược Huyền đầu đội vương miện đang ôm ấp quà tặng, mềm mại mà tựa vào bả vai Trình Tô Nhiên, hai má ửng đỏ.

Hôm nay là sinh nhật tuổi 29 của nàng.

Gần đây hai người đều rất bận, sáng hôm nay Văn Nhược Huyền cũng mới từ nơi khác trở về, buổi chiều lại liên tục họp mấy giờ đồng hồ, buổi tối xã giao, vốn dĩ chiều sinh nhật hôm nay còn phải đi công tác, đợi đến lúc trở về thì sinh nhật đã qua, Trình Tô Nhiên liền quyết định đợi đến 0 giờ chúc mừng sinh nhật trước cho cô, chuẩn bị kinh hỉ sớm.

"Nhiên Nhiên....."

"Ai ~"

"Mình rất vui." Văn Nhược Huyền híp mắt cười.

Trình Tô Nhiên duỗi tay nhéo nhéo cằm nàng, "Vui là tốt rồi, không chỉ có hôm nay, về sau mỗi ngày đều phải vui vui vẻ vẻ."

"Chỉ cần có cậu liền có thể." Văn Nhược Huyền cong khóe môi.

Nàng đã uống rất nhiều rượu, có chút lâng lâng, từ cổ đến mặt, lỗ tai đều đỏ thành một mảnh, lúc này đầu óc đang choáng váng, bên trong con ngươi đen nhánh là thủy quang liễm diễm, càng thêm ôn hòa động lòng người.

Nàng lẳng lặng nhìn Trình Tô Nhiên, chuyên chú, sâu sắc.

Trình Tô Nhiên bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, má lúm đồng tiền nhiễm màu đỏ, nhẹ nhàng gật đầu, "Ừm, mình vẫn luôn ở đây."

Không biết có phải là ảo giác hay không, ánh mắt Nhược Huyền nhìn cô rất kỳ quái, như là có thâm ý khác lại như là muốn nói lại thôi, cô lại không thể nói lên được đó là cái gì, mà trước kia, Nhược Huyền chưa từng cho cô loại cảm giác này, vẫn luôn thanh thanh bạch bạch, sòng phẳng.

Chẳng lẽ có chuyện gì đang gạt cô?

"Nhiên Nhiên....."

"Ai."

"Nhiên Nhiên...."

"Ừm, ở đây ở đây."

"Nhiên Nhiên...." Văn Nhược Huyền chỉ nhẹ giọng gọi cô, nhưng ánh mắt lại không thể nào che giấu được si mê trong đó, đại khái có lẽ là do tác động của cồn, cảm xúc chồng chất ở ngực càng ngày càng mãnh liệt bành trướng, có cổ xúc động muốn phát tiết.

Vẫn luôn ở lại sao?

Vẫn luôn lấy thân phận bạn bè ở lại sao?

Nàng không tiếng động hỏi.

Sắc mặt Trình Tô Nhiên khẽ biến, nhăn lại mi, "Nhược Huyền, cậu làm sao vậy? Có phải uống say rồi không?" Duỗi tay sờ sờ cái trán nàng.

Trong phúc chốc, Văn Nhược Huyền thu hồi tâm tư ngo ngoe rục rịch, đôi mắt ảm đảm xuống, lầm bầm lầu bầu nói: "Ừm, uống nhiều quá." Nàng cười cười, gỡ vương miệng xuống, "Thứ bảy này mình cùng cậu về nhà, một mình cậu trở về mình không yên tâm.

Thứ bảy này Trình Tô Nhiên phải đi một chuyến trở về quê Lăng Châu.

Mấy ngày hôm trước cô cô gọi điện thoại cho cô, nói là mảnh đất mộ phần tổ tiên trong thôn bị trưng dụng, mấy nấm mồ lớn lớn bé bé đều phải di chuyển, cô là hậu bối trực hệ của cha, ấn theo quy củ trong thôn, cần phải trở về chủ trì nghi thức.

Trình Tô Nhiên cũng không lập tức tin tưởng mà là gọi điện thoại cho bạn học ở quê, nhờ đối phương hỏi thăm chuyện này, xác nhận là thật mới định là thứ sáu hôm nay trở về.

Cô có thuê theo bốn bảo vệ.

"Không sao, mình có mang theo bảo vệ." Trình Tô Nhiên bắt lấy cái tay nàng, vỗ vỗ, ý bảo yên tâm.

Văn Nhược Huyền gật gật đầu, không nói cái gì nữa.

"Khuya rồi, Nhược Huyền, cậu mau đi ngủ đi, ngày mai mình đưa cậu ra sân bay."

"Được....."

Nàng ôm quà tặng đứng lên, cơ thể có chút loạng choạng, Trình Tô Nhiên vội vàng đỡ lấy nàng, đưa nàng vào phòng, sau đó trở lại phòng khách thu thập hỗn độn.

Đồng hồ treo trên từng tích tắc chuyển động -----

Thu thập xong Trình Tô Nhiên ngồi xuống, không hề có cảm giác buồn ngủ, trong lòng vô cùng lộn xộn, trong đầu không ngừng lóe lên ánh mắt của Văn Nhược Huyền lúc nãy.

Cái loại ánh mắt này.....

Rất quen thuộc.

Tựa như ánh mắt của Giang Ngu khi nhìn cô.

Giang Ngu.....

Trình Tô Nhiên yên lặng đọc thầm cái tên kia, trong lòng vốn là phân loạn hiện tại lại có chút ẩn ẩn đau, cô lấy điện thoại ra, click mở Wechat, tiến vào vòng bằng hữu của mình.

Ngày 31 tháng 10, 0 giờ ngày hôm qua, cô đã đăng một động thái chỉ thiết lập một mình có thể xem.

[ sinh nhật vui vẻ. ]

Phía dưới là ảnh chụp tiểu hình nhân đất sét cô mới làm.

Ngày hôm qua là sinh nhật của Giang Ngu.

38 tuổi.

Cô nhớ rõ, vẫn luôn nhớ rõ, mỗi năm đều nhớ rõ.

Năm ấy khi mới vừa tách ra, cô nặc danh gửi quà tặng đến phòng làm việc của Giang Ngu, đó là năm mà cô thống khổ nhất. Sau đó cô cưỡng bách bản thân quên đi, liền rốt cuộc không gửi thêm lần nào nữa, nhưng mà mỗi khi tới ngày này tâm tình liền phá lệ nặng nề.

Từ lúc cô đem mô hình làm trò ở trước mặt Giang Ngu, một ngày so với một ngày càng hối hận hơn, cô không biết nên lấy thân phận và lập trường gì để nói câu "sinh nhật vui vẻ" với Giang Ngu, quà tặng cũng chú định không đưa được nữa.

Vừa lúc sinh nhật của Văn Nhược Huyền cùng Giang Ngu chỉ kém nhau có một ngày.....

Ai.

Trình Tô Nhiên âm thầm thở dài, đầu ngón tay ấn xuống, nhìn động thái mà mình đã đăng lúc 0 giờ, mạc danh có chút áy náy. Bỗng nhiên, cô chú ý tới góc bên trái trụi lủi, không có ký hiệu biểu hiện chỉ hai người xem vốn nên có.

"!!!"

Xong đời.

Cô quên thiết lập "Những người không thể thấy".

Giang Ngu ở trong danh sách của cô a!

"....." Trình Tô Nhiên luống cuống.

Khoảng cách từ lúc động thái được đăng lên đã trôi qua một giờ, trong danh sách của cô có rất nhiều cú đêm, cho dù đã là hơn nửa đêm cũng rất nhanh thu hoạch hơn 80 lượt thích, Giang Ngu có thể đã thấy rồi hay không? Có thể cho rằng là cô cố ý hay không? Có thể hay không.....

Cô suy nghĩ vô số loại khả năng.

Không -----

Giang Ngu từ trước đến nay luôn ngủ sớm dậy sớm, 10 giờ rưỡi đã lên giường ngủ.

Trình Tô Nhiên tay chân luống cuống mà thoát ra, click mở ảnh đại diện của Giang Ngu, thiết trí quyền hạn "Không xem được", lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi sụp ở trên sô pha.

Nhất định là đã đi ngủ sớm.

Không nhìn thấy, không nhìn thấy....

Cô an ủi bản thân mình.

..........

Chiều thứ sáu Trình Tô Nhiên phải bay đến Lăng Châu, mang theo hai nam hai nữ bảo vệ, ở bên trong nội thành tìm một khách sạn ở lại. Ngày hôm sau, cô không đến nhà của cô cô ở khu phố cũ mà là trong điện thoại thông báo một tiếng, trực tiếp gọi taxi đi đến nhà cũ ở nông thôn.

Nhiều năm trôi qua lại lần nữa trở về nơi này, nội tâm Trình Tô Nhiên lại không hề có một tia gợn sóng, trong thôn biến hóa cũng không lớn, ở nơi này đa số là người già cùng trẻ nhỏ, cơ hồ tìm không được gương mặt trẻ tuổi nào.

Nói là nhà cũ nhưng thực ra đã được sửa chửa qua một lần, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều rực rỡ hẳn lên ---- nó hiện tại chính là tài sản trên danh nghĩa của cô cô.

Trình Tô Nhiên tới sớm, không có chìa khóa cho nên chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài, cô cùng bốn bảo vệ thoạt nhìn cùng nơi này không hợp nhau, cho nên mới dẫn tới hàng xóm xung quanh vây xem.

Ước chừng nửa giờ sau, một nhà cô cô cũng đến.

"Nhiên Nhiên a....."

Một chiếc xe con màu đen dừng ở trước mặt, nữ nhân trung niên ngồi ở ghế phụ dẫn đầu đi xuống, thân thiết lại thân thiện mà gọi cô, nhưng sau đó liền chú ý đến những gương mặt xa lạ bên cạnh, "Bọn họ là ai?"

Trình Tô Nhiên bình tĩnh mà nhìn bà ta, không mặn không nhạt nói: "Bảo vệ."

"Ai này......" Trình Tú Phương nhíu mày, những nếp gấp trên mặt chụm lại với nhau, cánh tay đang vươn ra lại rụt trở về, "Nhiên Nhiên a, con đây là đang xem chúng tôi như trộm cướp mà đề phòng sao? Còn mang theo bảo vệ, làm như chúng tôi sẽ hại con không bằng? Đều là người một nhà, cũng quá làm người ta đau lòng a....."

Nhiều năm không gặp, nữ nhân lại già nua hơn rất nhiều, bên mái đã sinh ra vài sợi tóc bạc, mới ngoài 50 nhưng nhìn lại giống 60, tướng mạo lại càng thêm có vẻ chanh chua.

Nhưng thật ra dượng ở phía sau sắc mặt lại rất tốt, thoạt nhìn tinh thần không tồi.

Chị họ không có tới.

"Nghi thức khi nào thì bắt đầu?" Trình Tô Nhiên lười phản ứng bà ta, đi thẳng vào vấn đề chính.

Trình Tú Phương đầy mặt hậm hực nhưng cũng không tiện nói gì, một mặt nhanh chóng đánh giá cô một mặt phân trần trả lời: "12 giờ a, lát nữa đến nhà thôn trưởng ăn cơm."

Trình Tô Nhiên gật đầu, không hề lên tiếng.

Dời mộ ở nông thôn quy củ cực kỳ nhiều, mà lần dời này lại là mộ phần tổ tiên của toàn thôn, số lượng công trình rất nhiều, cần phải theo thứ tự từng hộ một, hai ngày này là đến phiên ba của Trình Tô Nhiên cùng bà nội của cô. Ấn theo quy củ, nếu mỗi chủ mộ có con cháu thì con cháu sẽ đến chủ trì giam sát, đầu tiên là dòng trực hệ sau đó mới đến dòng thế hệ, nếu như không có con cháu thì lấy theo vợ chồng, chưa lập gia đình sẽ không được liệt vào mộ phần tổ tiên, trong thôn cũng sẽ mặc kệ.

Một ngày làm không xong, Trình Tô Nhiên ở lại chỗ này một đêm, ban ngày tới trong thôn, ban đêm lại trở về khách sạn trong nội thành, nếu như không thật sự cần thiết thì sẽ không nói chuyện với cô cô.

Cô cô lại rất muốn trò chuyện cùng cô.

Giữa trưa ngày hôm sau, mộ phần của ba ba và bà nội đã được dời xong, Trình Tô Nhiên đặt vé máy bay là buổi chiều, chuẩn bị trở lại khách sạn tắm rửa một cái, rời nhà cũ trước, cô cô ngăn cản cô.

"Nhiên Nhiên a, cô cô muốn mời con ăn một bữa cơm, con thấy có được không a?"

"Tôi còn có việc."

"Một chút thời gian cũng không có sao? Ai, Nhiên Nhiên hiện tại trưởng thành rồi, có tiền đồ, lập tức đem người nhà của chúng ta quên sạch sẽ a, ngay cả người nuôi lớn con cũng không cần a...." Trình Tú Phương cúi mặt, dùng mu bàn tay lau lau khóe mắt, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.

Nghe thấy câu cuối cùng, Trình Tô Nhiên nhíu mày, khuôn mặt bình tĩnh xuất hiện nhè nhẹ vết rách, cô nhẹ giọng sửa đúng: "Cô cô, nuôi lớn tôi chính là tiền, không phải bà, tiền là người ta bồi thường cho ba ba tôi, không phải tiền của bà."

Cô thong dong đọc từng chữ, ngữ khí túc lãnh, trong vô hình tạo có người ta một cổ lạnh lẽo uy áp.

Trình Tú Phương không biết tại sao lại có điểm sợ hãi.

Mấy năm không gặp, cánh thật sự đã cứng.....

"Nếu ba của tôi không chết, loại trói buộc như tôi cũng không rơi xuống trên đầu bà, bà cũng không cần vì mười mấy vạn mà cùng người nhà cũ ủy khuất bản thân mình, đúng không?" Trình Tô Nhiên nhìn bà ta cười lạnh.

Tâm tư bị nói trắng ra, trên mặt Trình Tú Phương một trận xanh một trận trắng, tươi cười cũng cương ở nơi khóe môi, "Mày..... Mày cho rằng người cha đoản mệnh đó của mày là cái thứ gì tốt lành? Như một tên tửu quỷ vô lại lang thang trên đường, trước kia còn muốn đem mày bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé! Mày quên rồi sao? Cái tên đó lừa mày nói là đi chơi, chính là muốn đi bán mày!"

"Bán tôi?" Trình Tô Nhiên có điểm phản ứng không kịp.

"Đúng vậy," Trình Tú Phương căm giận gật đầu, "Mày mới có 6 tuổi, lớn có một chút, chỉ mới khoảng chừng đến đùi của tao, người cha đoản mệnh của mày muốn cưới thêm vợ hai nhưng lại không đủ tiền, liền nghĩ đến đem mày bán đến thôn khác, cái tên đó lừa mày nói là ngồi xe lửa đi chơi, mày cũng vô cùng vui vẻ mà đi theo, sau đó được hai cảnh sát mang trở về, nói mày thiếu chút nữa bị bọn buôn người bán đi, còn đem người cha đoản mệnh của mày bắt trở về...."

Bà ta vừa nói vừa khoa tay múa chân, kích động đến mức đỏ cả mặt.

Trình Tô Nhiên nghe nghe, trong đầu cũng dần hiện lên ký ức mơ hồ.

6 tuổi, ngồi xe lửa.

Xe lửa sơn màu xanh....

Không phải mơ.

"Năm lẻ 5?"

"Đúng vậy, năm con gà."

"Bà nói ai đã cứu tôi?" Trình Tô Nhiên mở to hai mắt, đột nhiên bắt lấy bả vai bà ta.

Trình Tú Phương bị cô dọa cho nhảy dựng, giãy giụa hai cái, hoảng loạn nói: "Làm sao mà tao biết được, cảnh sát nói là có một cô gái trẻ...."

"Là ở trạm nào?"

"Lật..... Lật Thương, hạt dẻ lật (?), hay là trạm số 3 Thủy Thương, hình như là chỗ này.

Cái tên rất quen thuộc.

[ em còn nhớ lúc còn nhỏ đã từng ngồi xe lửa không? Đại khái khoảng năm sáu tuổi? ]

[ trong ấn tượng của em hình như đã từng ngồi qua, nhưng mà cụ thể là mấy tuổi thì không nhớ rõ.... ]

[ thời điểm tôi 18 tuổi ngồi xe lửa đến Giang Thành, nhìn thấy trên sân ga có một em gái nhỏ đang khóc, liền đem con thỏ này tặng cho em ấy. ]

Năm lẻ 5, cô 6 tuổi, Giang Ngu 18 tuổi.

Huyện Lật Thương ở bên trong trang thông tin nói đó là quê nhà của Giang Ngu.

Xe lửa sơn màu xanh, một cô gái.

Cho nên sẽ không....

Từng mảnh nhỏ ký ức mơ hồ phảng phất như được xâu chuỗi lại với nhau, nhưng lại không thể xếp thành hình ảnh hoàn chỉnh, có thứ gì đó miêu tả sinh động, mông lung ở ngay trước mắt.

Sắc mặt Trình Tô Nhiên dần dần trở nên trắng bệch.

"Nhiên a, cô cô không lừa con đâu, người cha đoản mệnh kia của con thật sự không phải con người, đánh vợ đến nỗi bỏ chạy lại còn muốn bán con gái, cái tên đó....." Trình Tú Phương lại không cố kỵ gì đem toàn bộ những chuyện không biết ở đâu ra nói, bà ta muốn Trình Tô Nhiên và bà ta thân cận nhiều hơn nữa, trong nhà có thể cũng nhờ vậy mà thăng quan tiến chức hơn hay không, toàn bộ đều trong cậy vào đứa cháu gái này.

Bà ta còn chưa nói xong, Trình Tô Nhiên đã không còn nghe vào nữa, một phen đẩy bà ta ra, bước đi vội vàng rời khỏi.

Bốn bảo vệ đi theo cũng nhanh chóng đuổi kịp.

"Ai------"

"Nhiên Nhiên!"

Cô cô ở phía sau gọi. Chuyên trang đọc truyện # trumtruy eЛ. VИ #

Trình Tô Nhiên càng đi nhanh hơn......

........

Sau khi máy bay hạ cánh xuống Giang Thành, sắc trời cũng bắt đầu tối sầm.

Trình Tô Nhiên thanh toán khoản tiền thuê bảo vệ cuối cùng, ngồi trên xe trợ lý, mã bất đình đề mà chạy về nhà.

Vừa vào cửa, cô đặt cái gương xuống, đá rơi giày, chân trần nhanh chóng vọt vào trong phòng, kéo tủ đầu giường ra, đem một cái hộp nhỏ giấu ở nơi sâu nhất lấy ra, thật cẩn thận mà mở ra.

Một con thỏ thêu tay ghé ở bên trong, toàn thân trắng tuyết đã hơi hơi ố vàng, lỗ tai có chút bẩn, dưới cổ được thêu chỉ đen một chữ "J", nho nhỏ một con, thực đáng yêu. 

Là hơn hai mươi năm trước Giang Ngu tặng cho cô....

Trình Tô Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm con thỏ, đem nó đặt ở trong lòng bàn tay, đôi môi run rẩy không ngừng.

Cô đã từng hỏi qua lai lịch của con thỏ này, nhưng Giang Ngu lại né tránh, lời nói hàm hồ, qua loa có lệ cô một hồi, khi đó cô đã cảm thấy cô ấy không nói thật nhưng là chim hoàng yến cô hèn mọn cẩn thận, không dám hỏi nhiều, chỉ hận bản thân không nhớ rõ, để lại chung thân tiếc nuối.

Thứ duy nhất có thể xác định đó chính là, lúc cô 6 tuổi, ở trên sân ga tàu hỏa gặp được Giang Ngu 18 tuổi.

Bên tai cô lại vang lên lời cô cô nói.

[ cảnh sát nói mày thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt đi, may mắn được một cô gái gái trẻ cứu.... ]

[ năm con gà, huyện Lật Thương.... ]

Trình Tô Nhiên lấy điện thoại ra, mở ra công cụ tìm kiếm, đầu ngón tay run rẩy di chuyển ở trên bàn phím nhập vào "huyện Lật Thương".

Là một huyện thành nhỏ ở phía nam trung bộ, so với địa phương cấp thấp như Lăng Châu còn muốn thấp hơn một bậc, không có phong cảnh gì, ẩm thực thiên về cay, chỉ có một vị danh nhân: Giang Ngu.

Cô lại tìm tư liệu của Giang Ngu.

Trang đầu tóm tắt không có trực tiếp viết nơi sinh, phía dưới tư liệu văn tự lại có giới thiệu tỉ mỉ, rõ ràng viết là "sinh ngày 31 tháng 10 năm 1987 ở tỉnh x thành phố x huyện Lật Thương"...... Lần đầu khi cô xem trang thông tin cũng không quá chú ý, sau đó không biết đã xem lại bao nhiêu lần, dần dần cũng chậm rãi nhớ kỹ.

Một cái phỏng đoán thành hình ở trong đầu Trình Tô Nhiên....

Nhưng mà, vì cái gì?

Vì cái gì Giang Ngu lại muốn gạt cô? Vì cái gì không chịu nói chân tướng cho cô? Vì cái gì có lệ né tránh cô?

Trình Tô Nhiên hít sâu một hơi, lòng bàn tay bóp chặt thỏ con.

Cô muốn đi hỏi Giang Ngu.

Muốn hỏi cho rõ ràng.

Giờ phút này Trình Tô Nhiên chỉ cảm thấy có một cổ nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, bất chấp mọi thứ, gọi vào dãy số của Giang Ngu....

"Nhiên Nhiên?" Không quá hai giây bên kia đã bắt máy, trong thanh âm lộ ra một tia kinh hỉ.

Tâm Trình Tô Nhiên run lên, hạ giọng: "Chị đang ở đâu?"

"Vừa đến nhà, làm sao vậy?"

"Tôi có chút việc muốn hỏi chị, trong điện thoại nói không rõ, chị chờ tôi."

Giang Ngu có chút sửng sốt, "..... Được."

.....

Hoàng hôn đem không trung nhuộm thành màu kim hồng, chân trời cuốn lên tầng tầng ráng đỏ, trên mặt đất bóng người được kéo rất dài.

Quản lý của tiểu khu biệt thư cao cấp rất nghiêm ngặt, cứ việc Trình Tô Nhiên là lần thứ ba đến đây rồi nhưng vẫn phải đăng ký, thông báo, đợi sau khi có xác nhận của chủ nhân mới được bảo an mang lên tầng, không dung qua loa.

Chớp mắt kia khi cửa mở ra, cô ngừng lại hô hấp.

"Nhiên Nhiên...." Giang Ngu mỉm cười nhìn cô, trong mắt không hề che giấu mà toát lên vẻ vui sướng, "Mau vào đi."

Cô ấy mới về đến nhà không lâu, còn chưa kịp thay quần áo, áo gió da màu đen dài đến cẳng chân, sắc môi là nùng diểm ánh hồng, trang dung tinh xảo.

Dép lê tình nhân sớm đã được đặt sẵn.

Trình Tô Nhiên trầm mặc không lên tiếng mà vào nhà, đi theo cô ấy lướt qua huyền quan, đi đến sô pha ngồi xuống.

"Nhiên Nhiên, muốn uống cái gì?" Giang Ngu chỉ chỉ bàn trà, phía trên đã được đặt sẵn các loại đồ uống, có trà, có nước vừa rót, có nước trái cây cùng sữa chua, tùy cô chọn lựa.

Trình Tô Nhiên lắc lắc đầu, móc thỏ con từ trong túi ra, mở lòng bàn tay ra cho cô ấy xem, "Chị còn nhớ rõ nó không?"

Giang ngu sửng sốt.

"Ngày hôm qua tôi có việc phải trở về nhà một chuyến, cô cô của tôi nói, lúc tôi 6 tuổi từng được ba ba mang ngồi xe lửa, tính sẽ bán tôi đi, nhưng thực may mắn được một cô gái trẻ cứu, sau đó cảnh sát đưa tôi trở về...." Trình Tô Nhiên chậm rãi nói ra tin tức mà bản thân có được, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt mang theo ý vị xem kỹ.

"Giang Ngu -----"

Cô gọi tên cô ấy.

"Sự thật rốt cuộc là như thế nào? Chị đừng gạt tôi nữa."

Giang Ngu khẽ nhíu mày, sắc mặt đổi rồi lại đổi, lòng bàn tay bất chợt nắm chặt góc áo, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Là tôi lúc ấy vừa lúc thấy được...."

Cô ấy dựa vào ký ức năm đó nói ra chân tướng.

"Vậy chị vì cái gì không chịu nói cho tôi biết?" Trình Tô Nhiên truy vấn.

Giang Ngu rũ mắt xuống, trầm mặc một lát, khóe môi cô ấy lộ ra một tia cười khổ: "Bởi vì lúc ấy..... Tôi vẫn luôn trốn tránh, tôi...."

"Chị Ngu -----"

Cửa phòng khách không biết từ khi nào đã mở ra.

Người còn chưa đến thanh âm đã đến trước, Bạch Lộ xách theo túi xách vui vẻ thoải mái tiến vào, tươi cười cứng lại, "Nha, em gái nhỏ."

"Sao em lại tới đây? Không phải ở chỗ của Mina sao?" Giang Ngu ngạc nhiên nhìn cô ta.

Bạch Lộ không đáp, nhìn Trình Tô Nhiên từ trên xuống dưới, nheo mắt lại: "A, không đúng, hẳn là nên gọi Trình tổng?" Cô ta gợi lên một mạt cười trào phúng, ngược lại nhìn về phía Giang Ngu, "Vẫn là nguyên bản tình nhân thì tốt hơn a, nhiều vật phẩm thay thế so ra cũng đều kém hơn."

Trong lòng Giang Ngu có chút lộp bộp.

"Vật phẩm thay thế gì?" Trình Tô Nhiên mới từ bên trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, có chút không rõ nguyên do, chỉ cảm nhận được địch ý nồng đậm từ phía cô ta.

"Bạch Lộ." Giang Ngu trầm giọng cảnh cáo.

Bạch Lộ lại giống như không nghe thấy, nhướng mày, "Đương nhiên là vật phẩm thay thế lớn lên rất giống cô a, chị Ngu của chúng tôi dưỡng thực....."

"Em câm miệng cho tôi!" Giang Ngu khẽ quát, lạnh mặt đứng lên.

"Chị Ngu..... Chị hung dữ với em?" Bạch Lộ bị ánh mắt nham hiểm hung ác của cô ấy dọa sợ, một bộ dáng khó có thể tin mà lắc đầu, "Ở trong lòng chị tình nhân mới quan trọng nhất đúng không? So với em còn quan trọng hơn có đúng không? Đúng rồi, em thì tính là cái gì a, mấy năm nay chị dưỡng nhiều tiểu tình nhân như vậy có cái nào quan trọng hơn em? Chị chính là ngại....."

- ----- chát!

Giang Ngu vươn tay tát cho cô ta một cái bạt tay.

- ----------

Editor:

Ăn tết xong rồi ヽ(∀°)人( °∀)ノ


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv