Đây là lần thứ hai Giang Ngu đến trường đón Trình Tô Nhiên.
Lặng lẽ mấy tháng trôi qua, có rất nhiều thứ phảng phất đều đã biến đổi, trở nên vi diệu hơn, không muốn người biết, hạt giống chôn nhập vào trong thổ nhưỡng, lặng lẽ mọc rễ nảy mầm.
Hoàng hôn kim sắc đạm nhạt dừng ở trên mặt Giang Ngu, nhiễm sáng đôi mắt cô ấy, trong một khắc kia, Trình Tô Nhiên nhìn thấy trên đó là biểu tình mà chỉ những đứa trẻ làm sai sự mới có, nhưng nó cũng thật nhanh biến mất, nhanh đến mức khiến cho người ta hoài nghi đến tột cùng đó có phải là ảo giác hay không.
Trình Tô Nhiên nhỏ giọng nói: "Tự em có thể lái xe trở về."
Nếu như không được thì vẫn còn chị tài xế, nơi nào phải mời đến bà chủ đại giá quang lâm. Cô ở trong lòng nói.
Sau đó lại sợ bản thân đến ngây người.
Cô thế nhưng lại đi tranh luận.
"Không muốn để tôi đến đón sao?"
"......"
Thấy cô gái nhỏ không nói lời nào, nụ cười của Giang Ngu đông cứng ở bên môi.
Một lát sau, cô ấy rũ mắt xuống, như là mất mát lại như là bất đắc dĩ, nhẹ nhàng gật gật đầu, cái gì cũng không nói, đứng dậy liền xuống xe.
"Chị đi đâu vậy?" Trình Tô Nhiên tay mắt lanh lẹ mà giữ cô ấy lại, nhìn nhìn khắp nơi, lại đem cô ấy kéo trở về.
Lúc này vừa lúc lại là thời điểm sinh viên ra vào nhiều nhất, nơi nơi đều là ánh mắt người khác, Giang Ngu một nữ nhân cao ráo đi ở trên đường đã đủ chói mắt, kia khí tràng cường thế càng dẫn người chú ý, xuống xe khẳng định sẽ bị vây xem.
Giang Ngu ngã ngồi ở trên ghế, đầu cũng không nâng, "Gọi xe."
"Có xe tại sao còn muốn gọi xe?"
"Nếu không muốn để tôi đón, tôi cũng chỉ có thể đi thôi. Tự em lái xe trở về đi."
Thanh âm cô ấy thấp thấp, lộ ra bất đắc dĩ.
"Em không phải có ý tứ đó...." Trình Tô Nhiên tức khắc áy náy, nắm lấy cái tay kia, giống như bản thân đang khi dễ cô ấy vậy, "Muốn chứ, em muốn còn không được nữa, chị mau ngồi lại, đừng để bị người nhìn thấy."
Cô vừa phải làm nũng vừa phải dỗ người, có chút dở khóc dở cười, khóe miệng cầm lòng không được dẩu lên.
Giang Ngu ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô.
- ------ Vậy em còn tức giận tôi không?
Môi giật giật, lời này nảy lên lại nuốt xuống.
"Đi lên đi."
"Được."
Trình Tô Nhiên cẩn thận mà trái phải nhìn nhìn, xác định phụ cận không ai đi qua mới thối lui, đóng cửa lại, vòng đến bên phải, chui vào ghế phụ bên cạnh.
Xe chậm rãi rời khỏi phạm vi trường học.
Dọc theo đường đi, ai cũng không nói lời nào, không khí yên tĩnh lược hiện quỷ dị, thẳng đến khi ngừng lại chờ đèn đỏ trước giao lộ, Giang Ngu quay đầu nhìn về phía Trình Tô Nhiên, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ màu xám bạc đưa qua.
Là thẻ tín dụng buổi sáng hôm nay đã đưa trả lại.
Trình Tô Nhiên há miệng thở dốc, đang muốn nói cái gì, Giang Ngu lại chặn trước lời cô:
"Em còn nhớ mật mã của tấm thẻ này không?"
"82......" Cô nhớ không rõ.
"827930." Giang Ngu bình tĩnh mà tiếp lời.
"Ý nghĩa là, ngày 27 tháng 8, buổi tối 9 giờ rưỡi, lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt nhau."
Trong lòng Trình Tô Nhiên chấn động, không tự giác siết chặt tấm thẻ, cảm giác bén nhọn ở trong lòng bàn tay, cơ hồ muốn bị niết cong.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn Giang Ngu.
Hai người trầm mặc đối diện.
Lúc này đèn xanh sáng lên. Xe ở phía trước đã bắt đầu di chuyện, xe ở phía sau điên cuồng ấn kèn thúc giục.
Giang Ngu yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Trình Tô Nhiên đem mặt chuyển hướng bên ngoài cửa sổ, tay vẫn như cũ gắt gao nắm lấy tấm thẻ kia, xúc giác bén nhọn giống như cộm ở trong lòng cô, dời không được, cũng vô pháp bỏ qua.
Hàm ý như vậy thì có thể thuyết minh cái gì?
Chị ấy coi trọng cô? Để ý cô? Trong lòng có vị trí thuộc về cô? Chỉ có bao nhiêu lý do đó có thể giải thích, nhưng cô lại không vui vẻ nổi.
Một cái tát kia không chỉ đánh vào trên mặt cô, mà còn đâm vào trong lòng cô, cô cho rằng, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ tốt lên, chị ấy cũng giống như lúc trước vậy nói mấy câu dỗ dành bản thân liền tốt, nhưng mà lần này cô không ngủ được, ngay cả dỗ dành cũng không có.
Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, trái tim tốt đẹp của cô giống như bị cái gì đó giống phá đại động, trống trơn, ngẫu nhiên còn có gió lạnh thỏi vào, tê tê nhức nhức mà đau, ngẫu nhiên giống như nước biển thủy triều, phập phập phồng phồng, sau khi thối lui lại lưu đầy cát đá, một mảnh tịch mịch.
Cô làm sao vậy?
Tối hôm qua không ngủ, hôm đến lớp cả một ngày, thân thể hẳn là đã mệt mỏi.
Nghĩ như vậy, cô nhắm mắt lại.
......
Xe không có chạy theo hướng về khách sạn, mà là đi tới quảng trường trung tâm thành phố.
Sắc trời tối dần, đèn đường lục tục sáng lên, ven đường người đến người đi, náo nhiệt ồn ào náo động. Trình Tô Nhiên mở mắt liền nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, vô cùng sửng sốt.
"Chị? Chúng ta đây là....."
"Mua đồ."
Giang Ngu mắt nhìn thẳng, đem xe chạy vào một hầm đỗ xe cách đó không xa, tìm vị trí đỗ tốt, từ trong túi lấy ra mũ cùng khẩu trang mang lên, "Đi thôi, đi vào đi dạo."
Trình Tô Nhiên nghĩ là theo bồi cô ấy đi dạo phố, ngoan ngoãn gật đầu.
Tấm thẻ đang cầm trong tay bỗng nhiên bị rút lấy.
"?"
Cô có loại dự cảm "không lành".
Xuống xe, Giang Ngu thực tự nhiên mà dắt lấy tay Trình Tô Nhiên, cùng cô mười ngón đan xen, Trình Tô Nhiên còn không kịp kinh ngạc, cái tay kia lại buông lỏng ra, đổi thành tư thế bình thường nắm tay cô.
"......"
Phía trên hầm đỗ xe là toàn bộ đoạn đường phồn hoa nhất Giang Thành, tiếp giáp với sông Tân Giang, những ngọn đèn lưu lệ, từ bờ bên này cách một con sông có thể những thấy những tòa cao ốc cao chót vót ở bờ bên kia, các nhà hàng cao cấp, ngoài cửa mấy cửa hàng xa xỉ tụ tập đầy người đang xếp hàng, ngợp trong hơi thở tràn ngập vàng son.
Đến Giang Thành đã hơn hai năm, Trình Tô Nhiên chưa bao giờ đi vào bất luận một cửa hàng nào, những ánh đèn kia quá mức sáng ngời, sẽ bỏng rát đến trái tim không đủ tự tin của cô.
Nháy mắt kia khi vào cửa, cô không tự giác lùi một bước trốn ở phía sau Giang Ngu, thấy người hướng dẫn ra chào đón, cả người liền bắt đầu căng thẳng.
"Không phải sợ." Giang Ngu thấp giọng thì thầm.
Bị nói toạc tâm tư, gương mặt Trình Tô Nhiên hơi nóng, không thể không cưỡng bách bản thân nâng tầm mắt lên, biểu hiện thật hào phóng.
Người hướng dãn mỉm cười chào hỏi, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Ngu, tựa hồ muốn ở trên mặt cô ấy nhìn chằm chằm cho đến khi nào có một cái lỗ thủng mới thôi, "Ngài là....Giang....."
Phốc.
Trình Tô Nhiên nhanh chóng quay mặt đi, nhấp miệng cười trộm.
Ha ha ha-----
"Tùy tiện nhìn xem." Giang Ngu nhàn nhạt gật đầu, cười cười, nắm lấy tay Trình Tô Nhiên từ bên trái bắt đầu đi dạo.
Một bên dạo một bên giảng giải cho cô các yếu tố ăn mặc, đại khái nói nói có thể phối hợp như thế nào.
Người hướng dẫn chỉ đi theo ở phía sau, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, có thể kịp thời nhận thấy được nhu cầu, lại không đến mức làm người xấu hổ.
Vốn dĩ Trình Tô Nhiên không thích dạo cửa hàng, vô luận là đồ vật quý giá hay là đồ tiện nghi, luôn có ngươi đi theo cô, để cô cả người không được tự nhiên, nhưng hôm nay cảm giác vẫn còn tốt, không biết là bởi vì Giang Ngu vẫn luôn nói chuyện phân tán lực chú ý của cô, hay là bởi vì đi ở bên cạnh người này rất có cảm giác an toàn....
Dần dần cũng thả lỏng xuống.
Nhưng mà dạo dạo, cô lại có cảm giác không thích hợp, mỗi khi Giang Ngu dừng lại, hai mắt nhiều xem một bộ quần áo nào đó, sau đó ánh mắt sẽ quét về phía cô, mỗi một bộ đều xem kỹ bộ dáng, không biết là đang suy nghĩ cái gi.
Giốnng như không phải đang mua quần áo cho bản thân, mà là thay cô lựa chọn.
"Chiếc váy này rất thích hợp với em." Giang Ngu lại lần nữa dừng lại, cầm lấy một chiếc váy hai dây màu lục quả bơ, ở trước người Trình Tô Nhiên so tới so lui, vừa lòng gật gật đầu.
Trình Tô Nhiên liên tục lắc đầu, thấp giọng nói: "Em đã có loại váy kiểu này rồi, không cần mua nữa."
"Tôi biết, từng thấy em mặc qua, nhưng cái đó không xứng với em."
"......"
"Loại váy này gọi là slip dress, dùng kỹ thuật xén nghiêng thiết kế vô cùng đẹp mắt, nhưng mẫu váy này yêu cầu thứ nhất phải có công nghệ chất liệu vải tốt nhất, yêu cầu thứ hai là phải đại lượng tính toán chuẩn, chi phí không thấp, cho nên những mẫu slip dress tiện nghi bên ngoài hết thảy đều là giả mạo, mặc ở trên người gập ghềnh, không có cách nào tự nhiên ôm lấy đường cong cơ thể, không chỉ không đạt được hiệu quả phiêu dật ưu nhã, ngược lại còn tổn hại đến chỉnh thể khí chất của em."
*Kiểu váy slip dress
"Dáng người của Nhiên Nhiên chúng ta tốt như vậy, không nên bị loại đồ vật gia công ẩu làm liên lụy." Giang Ngu híp mắt cười, ngữ khí ôn hòa.
Trình Tô Nhiên bị dăm ba câu nói của cô ấy làm cho vô cùng sửng sốt, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, Giang Ngu đã đi xoát thẻ thanh toán, cô giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm mặt mình, thẹn thùng mà cắn môi.
Đến cửa hàng thứ hai, Giang Ngu lại vì Trình Tô Nhiên chọn hai cái áo, cửa hàng thứ ba, chọn một cái quần, một đôi giày, dần dần, trên tay hai ngươi phân biệt xách theo ba bốn túi gấy.
Dự cảm "không lành" trong lòng Trình Tô Nhiên cuối cùng cũng ứng nghiệm----
Tất cả đồ đều dùng tấm kia thanh toán.
Này xem như biến tướng cưỡng chế cô tiêu tiền sao? Khiến cô biến thành "chân chân chính chính" chim hoàng yến.
Cô không khỏi cười khổ.
Đem đồ trong tay thả vào trong xe, hai người tay trong tay đi ăn cơm. Ngồi ở trên tầng cao của một nhà hàng ven bờ Tân Giang, Trình Tô Nhiên nhìn những tòa cao ốc lập lòe, ngọn đèn mê say, nhìn trên màn hình lớn đang phát tin quảng cáo có Giang Ngu, tư vị nội tâm càng thêm phức tạp.
Cô có thể cảm giác được chị ấy đang xin lỗi, cũng hiểu được, đây có lẽ là phương thức mà chị ấy hướng cô xin lỗi.
Nhưng mà tổng lại cảm thấy thiếu cái gì đó.
Cái gì đây?
Chẳng lẽ cô không phải là chim hoàng yến sao? Kim chủ dỗ dành chim hoàng yến chẳng lẽ còn không phải là dùng loại phương thức này sao? Giờ phút này, cô bỗng nhiên hiểu được, không phải thiếu cái gì, mà là bản thân trước nay chưa từng có.
Nếu là bạn gái, liền sẽ chính miệng nói "Thực xin lỗi".
Nếu là bạn gái, liền sẽ không có một cái tát kia.
Cô rốt cuộc vẫn là canh cánh trong lòng.
Cơm nước xong, hai người dọc theo đường nhỏ cạnh sông Tân Giang tản bộ một lát, Giang Ngu lại bị nhận ra, lần này là fans, cô ấy cũng rất vui lòng cùng đối phương chụp ảnh.
Cô ấy đối với fans rất tốt, đối với người xa lạ qua đường cũng rất tốt, mà cái loại tốt này, là nhìn thẳng.
Trình Tô Nhiên hoảng hốt có chút minh bạch.
Bản thân kỳ thật ngay cả người xa lạ qua đường cũng không bằng....
Vết nứt trong lòng lại lớn thêm vài phần, bờ sông gió đêm lạnh băng, từ từ rót vào trong cơ thể, đông lạnh đến cả người cô đều lạnh thấu, từ trước tới nay cô chưa từng cảm thấy lạnh như vậy, giống như toàn bộ thế giới đều bị hắc ám cùng rét lạnh bao phủ, rốt cuộc nhìn không thấy mặt trời của ngày mai.
"Tại sao tay lại lạnh như vậy?" Giang Ngu dắt lấy tay cô, nhăn lại mi.
Trình Tô Nhiên thu lại suy nghĩ, nặn ra một nụ cười chua xót, chớp hạ đôi mắt nói: "Ừm, có chút lạnh, chúng ta trở về đi."
Trở lại hầm đỗ xa, lên xe, Giang Ngu cũng không lập tức đi ngay, trước tiên mở máy sưởi thổi một lát, lại nắm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của Trình Tô Nhiên, nhẹ nhàng che lại.
Lòng bàn tay cô ấy rất ấm áp.
"Nhiên Nhiên hôm nay rất dũng cảm."
"?"
Trong xe không bật đèn, ánh sáng tối tăm, lãnh quang ở bên ngoài chiếu vào, chiếu lên da thịt cô gái nhỏ trắng như tuyết, tựa như được bao phủ bởi một tầng men mỏng gốm sứ, oánh nhuận bóng loáng.
"Lúc tôi lớn như em vậy, tiến vào phố mua sắm cũng sẽ khẩn trương, sợ hãi, bởi vì không có tự tin, cái gì cũng mua không nổi, sợ bị người ta chê cười, đi ngang qua tủ kính cửa hàng cũng không dám hướng mắt nhìn vào bên trong một cái."
"Nhiếp ảnh gia lần đầu tiên chụp ảnh cho tôi, nói tôi cứng đờ giống như một khối gỗ, lúc đó tôi cảm giác được có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm tôi, cười nhạo tôi, lúc đầu tôi phi thường để ý, sau đó, tôi nghĩ rằng, bản thân vốn dĩ là hai bàn tay trắng, còn có cái gì mà phải để ý chứ? Lại sau đó nữa, chụp rất nhiều lần, có kinh nghiệm rồi, cũng chậm rãi tìm được cảm giác phương hướng, tôi cũng không còn biểu lộ quá khiếp người nữa."
"Rất nhiều chuyện đều giống như vậy. Sợ hãi không biết là bản năng của con người, muốn đem không biết biến thành đã biết, phải đi ra ngoài nếm trải nhiều lần, mà lần đầu tiên nếm trải vĩnh viễn không có khả năng làm được hoàn mỹ nhất."
"Có một câu gọi là 'chi phí thử lỗi', em nhìn đến bạn cùng trang lứa tự nhiên hào phóng, giống như làm bất luận chuyện gì đều rất tự tin, thành thạo, rất tự nhiên, sẽ rất hâm mộ có đúng không? Kỳ thật cũng không phải bọn họ sinh ra đã cái gì cũng biết, mà là bọn họ có chi phí thử lỗi thấp, ở thời điểm nếm trải làm một chuyện, cho dù có làm sai, cũng có thể gánh vác được nguy hiểm cùng hậu quả, sẽ không mang tới chửi rủa cùng trách cứ, cho nên bọn họ dám làm, làm được rất nhiều, theo thói quen mà thành tự nhiên. Mà chúng ta-----"
Cô ấy đột nhiên tạm dừng một chút, dùng sức nắm lấy tay cô gái nhỏ.
"Chúng ta không thể so với bọn họ kém hơn."
"Nếu em muốn nhìn đến thế giới rộng lớn hơn nữa, nhất định phải bước ra, tỷ như hôm nay tôi mang em đi dạo cửa hàng, chúng nó cũng là một thế giới nhỏ, một thế giới nhỏ mà em chưa bao giờ tiếp xúc qua, em không nhất định phải có được đồ vật bên trong, nhưng em có thể xem, có thể biết, biết rằng có những thứ như vậy tồn tại. Ngay lúc em kiến thức được đủ người đủ sự vật rồi, liền sẽ không bị người khác nói hai ba câu đã bị lừa gạt. Em còn trẻ, bất cứ thứ gì đều có thể đi nếm trải, sau đó nghĩ kĩ xem bản thân muốn cái gì, không muốn cái gì."
Giang Ngu cong lên khóe môi, duỗi tay phất khai tóc mái bên má của cô gái nhỏ, dịch ra sau tai.
Không biết vì cái gì, càng nhìn bạn nhỏ càng có loại cảm giác quen thuộc, giống như xuyên thấu qua em ấy có thể nhìn được bản thân của trước kia, lại tựa như đang trong một không gian song song, nhìn thấy một bản thân khác càng thêm may mắn hơn bản thân mình.
Cô ấy hiểu được Nhiên Nhiên có dã tâm.
"Chị....." Biểu tình Trình Tô Nhiên ngưng trọng nhìn cô ấy, "Chị thích người dũng cảm sao?"
"Ai lại không thích người dũng cảm chứ?" Giang Ngu nhướng mày cười nhạt.
Ánh sáng trong mắt Trình Tô Nhiên ảm đạm xuống.
Cô không đủ dũng cảm.
Ngay cả dũng khí mở miệng nói thích cũng không có, chỉ có thể lấy thân phận chim hoàng yến bị nhìn xuống ngốc ở bên người chị ấy....
Khuôn mặt nhỏ nhiễm thần sắc đau khổ, con ngươi mơ hồ, uể oải.
Giang Ngu nhìn cô bỗng nhiên cũng sinh ra chua xót, hít sâu một hơi, ôm lấy cô, môi mấp máy một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Thực xin lỗi."
Trình Tô Nhiên bỗng dưng cứng đờ.
"Đừng giận tôi nữa có được không?"
"Em không có....."
"Ngoan."
Một cái hôn trấn an dừng bên má trái của cô.
......
Lễ Giáng Sinh qua đi, Giang Ngu tham gia quay chụp show thực tế cho tiết mục phát sóng, kỳ đầu tiên vô cùng náo nhiệt, ratings cực cao, trong một đêm đã xông lên top 3 hot search Weibo, ngoài ý muốn nhận được hưởng ứng không tồi.
Giang Ngu cùng Bùi Sơ Đồng là tổ nhận được lượt thảo luận cao nhất, tổ thứ hai cùng các cô ấy chênh lệch một đoạn cũng không xa lắm, hai tổ còn lại cơ bản là ngang hàng.
Theo kỳ thứ hai được phát sóng, nguyên nhân rốt cuộc cũng trồi lên mặt nước. Phổ biến mọi người cho rằng Giang Ngu cùng Bùi Sơ Đồng thoạt nhìn vô cùng chân thật, hai người vô luận làm chuyện gì đều có thể phối hợp thật sự ăn ý, chi tiết hỗ động hằng ngày cũng thập phần tự nhiên, mà những tổ khác dấu vết biểu diễn có chút rõ ràng, còn có thần tượng chưa hiểu rõ không biết nên làm gì, không bằng các cô ấy cho người ta cảm giác thoải mái----
Nguyên nhân sâu xa ở bên trong chỉ có đương sự mới tự mình biết được----
Các cô ấy là được điều động nội bộ, chân chính nhận thức đã là bạn bè tốt mấy năm, những người khác cũng chỉ là quan hệ bình thường có công tác mới lui tới, tham gia tiết mục chỉ là tổ đội lâm thời, cho nên thiếu chút cảm giác chân thật.
Mà show thực tế muốn chính là cảm giác chân thật.
Thường xuyên qua lại, trong cái vòng nhỏ hẹp này bắt đầu cắn nổi lên CP.
Có người tạo siêu thoại, có người thu lượm tranh ảnh đẹp, còn có người viết văn CP, tự mình tưởng tượng, vô cùng sung sướng.
Trình Tô Nhiên cũng thấy.
Nguyên Đán vừa qua, cách kỳ thi cuối kỳ còn có hai tháng, đây đúng là thời điểm khua chiên gõ mõ ôn tập, cố tình cô ngẫu nhiên lướt Weibo lại không cẩn thận lướt phải đồ CP, tìm hiểu nguồn gốc tiến vào siêu thoại, rốt cuộc không thoát ra được.
Những bản văn CP, dài dài ngắn ngắn, triền triền miên miên, tranh ảnh CP, vừa đẹp vừa xứng, nhân gian giai ngẫu.
Cô tâm phiền ý loạn, lại nhịn không được vào xem. Rõ ràng biết là fans tự tưởng tượng, nhưng trong lòng vẫn là khổ sở.
Vì thế cũng không có tâm tư ôn tập nữa.
Chạng vạng hôm nay tan học, Trình Tô Nhiên vội vàng đến nhà ăn ăn bữa tối, lại chạy tới thư viện, vạn hành còn có mấy chỗ trống. Cô ngồi xuống, lấy sách vở cùng máy tính ra, vừa nhìn thấy điện thoại, đã nhịn không được mở Weibo ra xem.
Siêu thoại CP xếp vị trí thứ nhất trong danh sách thường xuyên truy cập, chân dung là ảnh Giang Ngu cùng Bùi Sơ Đồng hai người đang ôm nhau, thân mật tự nhiên.
Cô điểm đi vào, đầu trang chính là bài đăng mới nhất kia ---- bản văn CP được nhiều người thích nhất.
Ấn vào xem phần "Bài đăng mới nhất", lại là đủ loại ảnh chụp tiết mục.
[ Ngu Ngu tử đối với Đồng Đồng tử của chúng ta thật sự sủng vô cùng nga. ]
[ Đoạn nấu cơm này kswl (ngọt chết tôi rồi) kswl (ngọt chết tôi rồi)! Ngu Ngu tử mẫu mựa lão công tốt! (đầu chó.jpg) ]
[ Ngàn năm lão yêu nghiệt x nhân gian phú quý hoa a!]
Mới lướt có hai phút, ngón tay của Trình Tô Nhiên chuyển động càng ngày càng gấp, khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng, rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa thoát ra, điểm tiến vào Weibo Giang Ngu, muốn tìm kiếm chút an ủi.
Chị ấy hôm nay đăng bài mới lên Weibo, là một tổ chín tấm ảnh phong cách khác nhau.
Cô ấy mặc một bộ tây trang màu đen, đứng trong mưa, tóc nửa ướt nửa không ướt, khuynh hướng cảm xúc giống như điện ảnh phim nhựa, ôn hòa an tĩnh.
Ánh mắt Trình Tô Nhiên hơi sáng, nghĩ người như vậy lại ngủ ở bên người mình, cảm giác được một tia an ủi. Cô đem ảnh chụp toàn bộ đều lưu vào album riêng, lại điểm vào khu bình luận.
Bình luận đầu tiên hot nhất là fans thổ lộ.
[ a a a chị gái của em thật thích chị, đơn phương tuyên bố chị là lão bà của em =3= ]
Giang Ngu ở dưới trả lời: Tôi cũng thích em nga (tình yêu.jpg)
Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm bình luận này, ánh sáng trong mắt thoáng chốc dập tắt, phảng phất nghe thấy trong lòng mình "oanh" một tiếng vang lên, nháy mắt kia, cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Từ trong miệng Giang Ngu nghe được một câu "thích em", thế nhưng lại nhẹ nhàng lại là chuyện đơn giản như vậy. Tựa hồ, ai cũng đều có tư cách được Giang Ngu nhìn thẳng, duy độc chỉ có cô là không có.
Cho dù chị ấy mỗi tối đều ngủ bên người cô, cho dùng chị ấy mỗi tối đều ôm cô, thân mật gọi nhũ danh của cô, hôn cô.....
Nhưng mà cô liền ngay cả người xa lạ qua đường cũng không bằng.
Một giờ, hai giờ....Thời gian chậm rãi trôi qua. Sách một tờ cũng không thấy, máy tính cũng không mở, nhưng thật ra điện thoại lại sắp hết pin.
Như thế nào tiến vào thư viện, cô liền như thế đó rời đi.
Trình Tô Nhiên mang túi lớn màu đen Giang Ngu đưa cho cô, như một cái xác không hồn phiêu đãng ở sân trường, nhớ tới phải lấy sách, bước chân liền thay đổi hướng ký túc xá đi.
Đèn trong ký túc xá vẫn sáng, điều hòa thổi ra không khí khô ráo nóng hổi tựa máy sưởi, Lý Mỹ Linh ở trong nhà vệ sinh tắm rửa.
Trình Tô Nhiên giống như máy móc đi tới trước bàn của mình, từ trên giá lấy xuống một quyển sách, tầm mắt lơ đãng đảo qua tiểu bạch thỏ được bày biện ở bên cạnh, ngẩn người, đem nó nâng lên.
Đặt tại nơi này ba tháng, chưa bao giờ chà lau rửa sạch, thỏ trắng nhỏ trên người tích không ít tro bụi.
Cô nhẹ nhàng thổi một cái, vỗ vỗ, cẩn thận chỉnh trang lại điểm vẫn còn dơ của thỏ nhỏ, thuận tay cất vào túi, cầm sách lên, xoay người rời đi.
Rất nhanh điện thoại nhận được tin nhắn của Giang Ngu:
[ đã trở về chưa? Có muốn tôi đến đón em hay không? ]
Trình Tô Nhiên chậm rãi trả lời: [ Chuẩn bị đi rồi. ]
Thêm một muỗng Khả Khả: [ Lái xe chậm một chút, đừng vội. ]
Nhìn văn tự quan tâm, đáy mắt Trình Tô Nhiên ập lên hơi nước, nhanh chóng thoát ra, xóa toàn bộ Weibo....
......
Trở lại khách sạn, Giang Ngu đang tắm rửa.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách tí tách....
Trình Tô Nhiên đứng ở cửa, nhìn phương hướng đó xuất thần một lát, mới xoay người, chậm rì rì đi vào phòng ngủ phụ, mở đèn lên.
Cô buông túi xuống, đem điện thoại cùng thỏ con lấy ra, ném ở trên giường, cởi ra áo khoác, đem bản thân ném lên trên giường, nằm yên.
Nằm không bao lâu, có tiếng bước chân hướng bên này.
Trình Tô Nhiên mở to mắt.
"Nhiên Nhiên?" Giang Ngu khoác áo ngủ bước vào phòng, thấy cô nhỏ nằm thành hình chữ X, ngẩn người, "Vừa trở về sao?"
"Ừm."
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, ngồi dậy, đáy lòng mơ hồ có một cổ xúc động.
"Ôn tập như thế nào rồi?" Giang Ngu ngồi xuống, ôm eo cô, mang cô tiến vào trong lòng ngực.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, có chút chột dạ, "Còn tốt nha."
"Tháng này là tháng cao định, tôi có mấy show diễn phải đi, cho nên tuần sau đi công tác, em ở nhà ôn tập thật tốt, chờ em thi xong, tôi liền đã trở về." Giang Ngu sủng nịch mà xoa đầu tóc cô gái nhỏ, ở bên môi cô hôn lại hôn.
Trình Tô Nhiên nhắm mắt lại, gương mặt kề sát cổ Giang Ngu, cảm thụ được độ ấm nóng hổi kia, rầu rĩ mà ứng thanh: "Được...."
Chờ cô thi xong cuối kỳ, cách kỳ hạn lần hiệp ước thứ hai cũng chỉ còn lại mười một ngày.
Ai cũng không đề cập đến.
Nhưng tổng vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Giang Ngu im lặng không nói, lòng bàn tay ôn nhu mà vuột ve mặt cô, xê dịch vị trí, dán đến gần, lại giống như không cẩn thận ngồi xuống thứ gì đó.
Nho nhỏ, lược ngạnh.
Cô ấy khẽ nhíu mày, quay đầy, cầm tới nhìn nhìn.
Một con thỏ nhỏ được thêu thủ công đã ố vàng.
"Đây là...."
"Hả?"
Trình Tô Nhiên nghi hoặc mà ngẩng đầu, lại thấy Giang ngu mở to hai mắt kinh ngạc, môi mỏng rung động, "Em lấy ở nơi nào?"