"Em chờ một chút, tôi đi rót nước." Giang Ngu sờ sờ khuôn mặt cô gái nhỏ, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Trình Tô Nhiên rũ mắt xuống, nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, bất tri bất giác cùng với thân ảnh trong giấc mơ mơ hồ trọng điệp, có nhàn nhạt cảm giác quen thuộc. Rõ ràng cũng không nhớ quá rõ giấc mơ như thế nào, nhưng lại có cảm giác giống như đã từng gặp được chị ấy ở trong mơ vậy.
Nghe nói giấc mơ là hiện thực chiếu rọi.
Nhất định là do cô quá tưởng niệm chị ấy đi? Từ mấy ngày trước, đến tối hôm qua thần kinh khẩn trương, tâm tâm niệm niệm, cho nên, đại não mới vì cô bện lên một giấc mơ.
Nhưng mà vì cái gì, cô chỉ nhớ rõ xe lửa, nhớ rõ sân ga, nhớ rõ nam nhân trung niên đó...
Đùi trái ẩn ẩn truyền đến đau đớn.
Trình Tô Nhiên nhăn lại mi, giật giật tay trái của mình, truyền dịch quản cũng theo đó dịch theo, cô lại động tay phải, lặng lẽ xốc lên chút đệm chăn.
"Nhiên Nhiên-----"
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Giang Ngu bưng hai ly nước tiến vào, thấy cô xốc chăn, vội vàng ngăn lại: "Đừng nhúc nhích!" Bước nhanh đi qua, buông ly nước xuống, bắt lấy tay cô. "Vết thương trên đùi em vừa mới khâu, không thể lộn xộn. Có phải muốn đi vệ sinh hay không?"
"Đau....." Trình Tô Nhiên thống khổ mà lắc đầu, chỉ chỉ chân trái.
Khâu lại.
Nghe tới liền cảm thấy rất đau. Cô không khỏi nhớ tới hình ảnh trên mạng, miệng vết thương giống như con rết xấu xí bất kham, sau khi khỏi hẳn có khả năng còn lưu lại sẹo.
Lúc này đại khái là thuốc gây tê đã mất hiệu lực, từng trận từng trận càng ngày càng đau, nước mắt của cô đều chảy ra.
Rõ ràng tối hôm qua cũng không đau đến lợi hại như vậy.
Giang Ngu nhìn trong ánh mắt của cô lệ quang đảo quanh, không khỏi đau lòng, buông tay ra, xoay người lấy từ trong ba lô ra một lọ thuốc nhỏ, mở ra đặt một viên vào lòng bàn tay, lại đem giường bệnh hạ xuống một góc khoảng 45 độ.
"Đây là thuốc giảm đau, uống xong đợi một chút sẽ không đau nữa, ngoan." Cô ấy một tay nâng thuốc, một tay bưng nước, nhẹ giọng dỗ dành.
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn tiếp nhận, gấp không chờ nổi ngậm nước nuốt vào, lại đem nước còn dư lại uống đến sạch sẽ.
Cô uống rất chậm, khuôn mặt nhỏ hơi hơi nhăn lại, hai má lại khôi phục chút huyết sắc, nhưng mặt mày nhìn qua uể oải, không có tinh thần.
"Có đói bụng không? Rất nhanh đến trưa rồi, em muốn ăn cái gì, tôi đi mua." Giang Ngu cẩn thận mà thay cô vén tóc mái, dịch ra sau tai, tiếp nhận cái ly không từ trong tay cô đặt sang một bên.
Trình Tô Nhiên ngẩng đầu, đang muốn nói chuyên, lại nhìn thấy trong mắt Giang Ngu che kín tơ máu.
Tâm đột nhiên run rẩy một cái.
"Em không đói bụng." Cô lắc đầu nói, hai má lúm đồng tiền nhỏ dạng khai nhợt nhạt độ cung, "Chị, chị cũng rất mệt, đi đến giường ở cách vách nghỉ một lát đi."
Mới tỉnh lại không bao lâu, miệng vết thương vô cùng đau đớn, không có tinh thần khí lực ăn cái gì.
Nhưng mà bụng cô lại không nghe lời.
Lộc cộc-----
"......."
Trình Tô Nhiên xấu hổ mà che bụng lại.
"Vẫn là thân thể thành thật." Giang Ngu cười vuốt vuốt chớp mũi cô, đứng lên, rút điện thoại đang sạc ra, cất vào trong túi, "Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, tôi rất nhanh sẽ trở lại."
"Chị-----"
Người đã rời đi.
Trình Tô Nhiên nhìn cửa phòng một lúc lâu, mất mát mà gục đầu xuống.
Có thể mang chị ấy ra khỏi ngọn núi kia là may mắn, so với an toàn tính mạng của chị ấy, cô sở chịu một chút thống khổ da thịt này không tính là gì, nhưng hiện tại, lại bởi vì vậy mà gián tiếp liên lụy chị ấy. Nếu lúc ấy cô có thể cẩn thận một chút.....
Không, cô không làm được, ở dưới tình huống khẩn cấp như vậy, cô không phân ra được sức lực dư thừa đi chú ý bản thân.
Nhưng mà này cũng chứng minh, cô vẫn còn chưa đủ thành thục bình tĩnh, không phải sao?
Chỉ sợ trong lòng chị ấy sẽ cho rằng cô quá xúc động đi.
Trình Tô Nhiên có chút uể oải.
Phòng bệnh trống rỗng, im ắng, một sợi dương quang kim sắc xuyên thấu tiến vào, dừng ở tại chân giường, chiếu ra bóng dáng cửa sổ.
Một con chim sẻ nhỏ đậu ở trên đó, trái trái phải phải nghiêng đầu, tò mò mà đánh giá.
Sau đó nó lại bay đi.
Thuốc giảm đau tựa hồ dần dần có tác dụng, đau đớn ở miệng vết thương được giảm bớt, Trình Tô Nhiên xốc lên chút đệm chăn, mới phát hiện trên người bản thân đang mặc quần áo bệnh nhân.
Cô lặng lẽ kéo ra lưng quần, liếc mắt một cái, quả nhiên, trên chân trái bọc băng gạc thật dày, giống như xác ướp.
Vết khâu, thuyết minh cho miệng vết thương không cạn, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới có thể tốt lên. Khóa học buổi sáng hôm nay không đi, nếu lão sư điểm danh, khẳng định sẽ tính cô trốn học, trong một khoảng thời gian ngắn tiếp theo không thể trở lại trường được, cần phải xin nghỉ dài hạn.
Trình Tô Nhiên nhìn quanh bốn phía, thấy túi được đặt ở tủ đầu giường, duỗi tay túm lại đây.
Điện thoại vẫn còn thừa chút pin.
Cô dùng chim cánh cụt hướng giảng viên phụ đạo nói rõ tình huống, xin nửa tháng nghỉ học giả ký tên, giảng viên phụ đạo rất quan tâm hỏi cô vài câu, sau đó cùng cô gọi video, chứng minh người đúng là ở bệnh viện. Đại khái là tình huống của cô quá đặc thù, còn phải cùng gia trưởng trong nhà chào hỏi, rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đem số điện thoại Điền Lâm gửi qua.
Sau đó nhanh chóng cùng Điền Lâm nói rõ đánh yểm trợ.
Làm xong hết thảy những chuyện này, Giang Ngu cũng đã mang cơm trưa quay trở lại.
"Chờ lâu rồi đi?" Trong tay cô ấy xách theo một cái túi nilon, buông đồ ăn xuống, đem hộp cơm từ trong túi mang ra, "Nhà ăn bệnh viện người có chút nhiều, phải xếp hàng một lát, bất quá, đồ ăn vẫn còn rất phong phú."
"Vết thương lúc dưỡng bệnh phải ăn nhiều protein."
Một trận hương khí nồng đậm của thức ăn tràn ra.
Trình Tô Nhiên ngơ ngẩn mà nhìn cô ấy.
Vừa rồi cùng giảng viên xin nghỉ, vốn đang có điểm tiếc hận vì chậm trễ chương trình học, nhưng mà, một khắc kia khi nhìn thấy Giang Ngu, thấy chị ấy bình yên vô sự đứng ở trước mặt, cô bỗng nhiên cảm thấy, hết thảy đều đáng giá. Khóa học bị chậm trễ có thể bổ sung, da thịt bị thương có thể lành lại, sinh mệnh lại không thể trọng sinh lại một lần nữa.
Cô thích một người chỉ có một.
"Cá nhỏ hấp, em thích ăn nhất, còn có...." Giang Ngu mở hộp cơm ra, cẩn thận bày biện thật tốt, đều là những món bạn nhỏ thích ăn lại lợi cho miệng vết thương khép lại.
Trình Tô Nhiên phục hồi tinh thần, lẩm bẩm nói: "Ai? Chị, sao chị lại biết?"
Cô hình như....chưa từng nói qua bản thân thích ăn cái gì. Chị ấy cũng chưa từng hỏi qua, chú ý qua. Số lần hai người cùng nhau ăn cơm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Em đoán xem?" Giang Ngu nhẹ chọn mày đẹp.
"A, không đoán."
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ.
Giang Ngu nheo mắt lại, ở trên đỉnh đầu cô xoa xoa, ngữ điệu ôn hòa nói: "Em ở khách sạn gọi cơm trên hóa đơn đều ghi lại cụ thể và tỉ mỉ, mỗi tuần đều sẽ gửi đến chỗ tôi, tôi đại khái sẽ nhìn một chút, cảm thấy khẩu vị của em tương đối thanh đạm, thích ăn đồ hấp, điểm này rất tốt, không giống tôi, từ nhỏ đã thích ăn cay, thời điểm cần thiết từ bỏ thống khổ rất lâu."
"....."
Trình Tô Nhiên sửng sốt, cúi đầu, khóe miệng không kiềm lại được giơ lên, lộ ra ý cười thẹn thùng.
Chị ấy thế nhưng sẽ chú ý những thứ đó nha.
Số lần cô ở khách sạn gọi cơm rất ít, đại bộ phận thời điểm cơm trưa và cơm chiều đều giải quyết ở nhà ăn trong trường học, thứ nhất là vì tiện, thứ hai là không muốn loạn tiêu tiền của Giang Ngu, mỗi tuần chỉ có bữa sáng là ăn nhiều nhất. Nhưng kỳ thật, bữa sáng cũng không thể nhìn ra cái gì đi? Cho nên..... Cũng rất khó nhận ra.
Là bắt đầu chú ý từ khi nào? Kim chủ như thế nào sẽ quan tâm đến khẩu vị của chim hoàng yến đâu? Nói như vậy, có phải chị ấy đã có một chút để ý cô rồi không.....
Cô lại nhịn không được nghĩ nhiều.
Nhìn bộ dáng cô gái nhỏ phát ngốc, Giang Ngu không khỏi mỉm cười, một tay bưng hộp cơm một tay nắm đũa, ngồi xuống, "Ngoan, cơm nước xong lại phát ngốc."
"?"
Trình Tô Nhiên ngừng lại suy nghĩ lung tung rối loạn, lại nhìn thấy Giang Ngu một bộ dạng tư thế muốn đút cô, tức khắc luống cuống, "Chị, em có thể tự mình ăn, chị hỏi hộ sĩ cho em một cái bàn nhỏ là được...."
"Vì cái gì không thể để tôi đút?" Giang Ngu nhíu mày.
Trình Tô Nhiên nhất thời nghẹn lời.
Cô thấy trên mặt Giang Ngu là mệt mỏi, thấy được con người cô ấy lấp đầy tơ máu, thấy bộ dáng cô ấy chật vật nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, vừa nhớ tới những thứ này đều là bản thân gián tiếp tạo thành, liền không có biện pháp an tâm thoải mái tiếp nhận chiếu cố của cô ấy.
Huống chị, chị ấy là kim chủ nha, nào có đạo lý để kim chủ đút bản thân ăn cơm.
Nhưng mà.... Cô lại có chút mong chờ.
Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ, giấu không nổi cảm xúc, tiểu tâm tư rối rắm đều viết ở trên mặt. Giang Ngu bị cô chọc cười, dỗ dành nói: "Nhiên Nhiên hiện tại là người bệnh, phải nghe lời."
Di.
Chị ấy gọi nhũ danh của cô?
Trình Tô Nhiên mới phản ứng lại, đêm qua mơ hồ nghe thấy không phải là mơ. Cô mím môi, mặt hồng đến tận mang tai, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."
Giang Ngu dùng muỗng múc một chút canh cá, rưới ở trên cơm, sau đó lại gấp một miếng thịt cá đặt vào. Trình Tô Nhiên thật cẩn thận mà hé miệng, hoàn chỉnh ngậm lấy, chậm rãi nhai, khuôn mặt nhỏ hơi hơi phồng lên.
Giống như một chú hamster nhỏ đang gặm hạt dưa.
Giang Ngu từng muỗng từng muỗng đút, cô từng ngụm từng ngụm ăn, phòng bệnh trầm tĩnh lại ấm áp.
Cảm nhận được Giang Ngu chăm chú nhìn mình, Trình Tô Nhiên nhịn không được giương mắt lên, trộm ngắm cô ấy, chính lúc đụng phải ánh mắt ôn nhu kia, tâm không khỏi run lên, cảm giác hạnh phúc tràn đầy tràn ra.
Giờ khắc này lại sinh ra ảo giác, giống như cô không phải là chim hoàng yến của chị ấy, mà là bạn gái của Giang Ngu.
Nhưng thời khắc này cô cần phải bảo trì thanh tỉnh.
Cách kỳ hạn hiệp ước không còn mấy ngày nữa.
Cuối cùng dư lại mấy ngày này, đại khái là phải ở bệnh viện vượt qua, tuy rằng thật đáng tiếc, còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa cùng chị ấy làm, còn có rất nhiều lời vẫn chưa nói với chị ấy, nhưng mà cô không hối hận đêm đó đã làm ra quyết định như vậy.
Có được này đó như vậy đã đủ rồi.
Trình Tô Nhiên sợ bản thân không đối diện được, bại lộ tâm tư, vì thế yên lặng thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống, tốc độ nhanh hơn nhai nuốt.
Đút cơm xong rồi, bản thân Giang Ngu mới bắt đầu ăn, thật sự thì cô ấy cũng không ăn uống gì, chỉ qua loa ăn chút liền thu thập sạch sẽ, bồi bạn nhỏ nghỉ ngơi trong chốc lát, nâng cô đến nhà vệ sinh.
"Chị, chị mau trở về nghỉ ngơi đi, tự em có thể....." Trình Tô Nhiên cắm sạc vào điện thoại, nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của Giang Ngu có chút đau lòng.
Giang Ngu không nói chuyện, chỉ nắm tay cô.
"Chị------" Cô nóng nảy.
"Tôi thật sự không có việc gì."
Giang Ngu dựng thẳng ngón trỏ lên, làm cái động tác im lặng, Trình Tô Nhiên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong mắt vẫn toát ra thần sắc nôn nóng. Cô ấy nhìn cô, nhớ tới lời Bùi Sơ Đồng nói.
"Nhiên Nhiên....."
"?"
"Đồng Đồng đã đem sự tình ngày hôm qua đều nói cho tôi biết, bất quá, tôi có điểm không rõ, vì cái gì?"
"Em......" Trình Tô Nhiên sửng sốt.
Cô biết cô ấy muốn hỏi cái gì.
Đầu ngón tay Giang Ngu thâm nhập vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa vài cái, nói: "Tôi muốn nghe lời thật."
Ngữ khí ôn nhu nhẹ tế, ánh mắt lại mang theo ý vị thăm dò, cặp kia con người đầy tơ máu lộ ra một cổ lạnh lẽo, nhưng cũng không phải dấu hiệu tức giận, mà là nhàn nhạt xa cách.
"Bởi vì....." Chuông cảnh báo trong đầu Trình Tô Nhiên vang lên, cô rất rõ ràng, không thể nói thật, không thể để mất đi mấy ngày cuối cùng còn dư lại. "Lo lắng chị xảy ra chuyện."
Tâm Giang Ngu trầm xuống, lại cũng có chút rung động, nói không rõ là tư vị gì, nếu thật sự như bản thân suy nghĩ, giống như, sợ hãi mất đi khống chế liền được xa xa phủ lên một chút ấm áp.
Cô ấy chỉ có thể vâng theo bản năng thân phận quan hệ.
"Thật vậy không?"
"Đúng vậy, nếu chị xảy ra chuyện, sẽ không ai cho em tiền nữa."
Trình Tô Nhiên giả vờ bình tĩnh nhìn cô ấy, bàn tay giấu trong ổ chăn khẩn trương nắm ống quần, nói xong mới phản ứng lại, lời này có lỗ hổng---- tiền đã sớm cho, hiệp ước cũng rất nhanh đến kỳ, căn bản không tồn tại chuyện như vậy.
Huống hồ, sao có thể làm trò đem chuyện như vậy nói trắng ra trước mặt kim chủ.
Cô rối loạn.
Cô không biết phải làm sao bây giờ.
"Không phải, chị, kỳ thật em cảm thấy..... Chị rất chiếu cố em, làm kim chủ chị thật sự rất tốt, để cho người ta rất muốn tri ân báo đáp lại, vừa lúc em lại là người quen thuộc núi Lăng Bạch, hơn nữa..... Chuyện này cùng em cũng có một chút quan hệ, nếu không phải em đề cập đến hoa tiên nữ, chị cũng sẽ không đi tìm, cũng sẽ không lạc đường, ừm.... Chị đừng để ý, đều là em tự nguyện, cũng không có phức tạp như vậy....."
Nói nói, thanh âm Trình Tô Nhiên càng ngày càng nhỏ, quay mặt đi.
Lý do cô có thể nghĩ đến chỉ có những thứ này.
Một trận trầm mặc ngắn ngủi.
Giờ ngọ phòng bệnh thực an tĩnh, trên hành lang thường thường truyền đến khinh mạn tiếng bước chân, thanh âm vòng lăn xe con cùng mặt đất cọ xát.
Giang Ngu nhìn cô.
Đột nhiên nhẹ nhàng thở ra. Còn tốt, như vậy liền rất tốt.
Cô ấy lại có thể đem cô lưu lại bên người.
May mắn, che giấu một chút mất mát, tựa như sợ hãi được một chút ấm áp che đậy.
"Ừm." Giang Ngu nắm chặt tay cô gái nhỏ, trong mắt lại khôi phục tươi cười.
Trình Tô Nhiên như được đại xá, lộ ra cười khổ.
"Cảm ơn."
"Đừng nói như vậy....."
"Điện thoại còn pin không? Gọi điện thoại cho cha mẹ của em." Giang Ngu bất động thanh sắc mà nói sang chuyện khác.
"....."
"Làm sao vậy?"
Trình Tô Nhiên sửng sốt, ánh mắt bỗng chốc tối đi.
Giang Ngu tựa hồ minh bạch cái gì, xoa xoa đầu cô, cười hỏi: "Là không nghĩ để cho bọn họ lo lắng sao?"
"Không phải....." Khuôn mặt cô lộ ra vẻ khó xử.
Giang Ngu lại gật đầu tỏ vẻ lý giải, nói: "Không quan hệ, em cũng là người trưởng thành rồi, bản thân có quyền đối với những việc này làm chủ, tôi tôn trọng ý nguyện của em."
Trình Tô Nhiên muốn nói lại tôi.
Không phải là không thể nói cho chị ấy biết, mà là cô vẫn chưa suy nghĩ tốt nên nói như thế nào. Huống hồ, chuyện trong nhà của chim hoàng yến, kim chủ như thế nào sẽ có hứng thú muốn biết, nói ra cũng là phụ công sức, nhận phiền phức vào người.
"Ừm."
"Đúng rồi-----" Giang Ngu nắm lấy balo của mình, lấy ra một cái túi trong suốt, "Em xem, đây có phải là hoa tiên nữ không?"
Bên trong cánh hoa lam bạch thay đổi dần màu sắc, hợp với cành lá cùng bùn đất, từng đoàn từng cụm, nhét đầy một túi.
Trình Tô Nhiên rầu rĩ gật đầu.
Nhìn cánh hoa xinh đẹp bản thân từng rất yêu thích, nhưng cô lại không vui vẻ nổi, nếu không phải bản thân một miệng nói ra, chị ấy cũng sẽ không nghĩ đi hái, nếu không đi hái hoa, cũng sẽ không lạc đường, cũng sẽ-----
"Trở về tôi đem nó làm thành tiêu bản, cho em làm thẻ kẹp sách." Giang Ngu giống như bảo bối đem túi thả vào trong balo.
Trình Tô Nhiên muốn nói không cần, lại trông thấy biểu tình cẩn thận quý trọng của Giang Ngu, lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Dù sao cũng là chị ấy phí sức lực thật lớn có được, cô cũng muốn quý trọng.
"Được."
......
Buổi chiều, Tiểu Chu lại đây.
Miệng vết thương phải hai mươi ngày sau mới có thể cắt chỉ, ở tại bệnh viện tương đối tiện, suy xét đến điểm này, khi Giang Ngu rời đi liền mua chút đồ dùng sinh hoạt, để Tiểu Chu mang lên, sau đó một mình trở lại thôn trang.
Quay chụp vẫn còn phải tiếp tục.
Biết được người trở về, tổ làm phim cùng các tổ khách mời khác sôi nổi đến thăm, đạo diễn tỏ vẻ có thể nghỉ ngơi mấy ngày lại quay bổ sung, Giang Ngu không đồng ý, yêu cầu cứ như kế hoạch quay chụp bình thường.
Cô ấy biết càng kéo dài càng cành mẹ đẻ cành con.
Đạo diễn cũng không cưỡng cầu, để tổ y tế tùy thời chờ lệnh, mọi người tiếp tục quay chụp. Giang Ngu vội vàng tắm rửa một cái, bổ giấc hai giờ, lại lên quay bổ sung cảnh lúc sáng, đại khái là đêm qua ở trên núi trúng phải gió lạnh, cô có điểm cảm mạo.
Vì thế phần cảm mạo này cũng biến thành bộ dáng quay chụp hằng ngày.
Thời điểm camera không ở đây, cô ấy liền nghỉ ngơi, Bùi Sơ Đồng bưng trà rót nước cho cô ấy, thậm chí còn học dùng bếp củi nấu cơm.
Ban ngày Giang Ngu ở trong thôn quay chụp, Tiểu Chu ở bệnh viện chiếu cố Trình Tô Nhiên, buổi tối hai người đổi với nhau, Giang Ngu đến bệnh viện bồi đêm, Tiểu Chu trở về ngủ. Cứ như vậy liên tục quay chụp đến ngày cuối cùng, toàn tổ kết thúc công việc.
Sáng sớm ngày thứ tám, Giang Ngu từ bệnh viện trở về, Bùi Sơ Đồng cùng Nguyễn Mộ đang ở đó thu thập hành lý, đang tính toán thay cô ấy thu thập, liền bị ngăn lại.
"Các cậu về Giang Thành trước đi, đừng chậm trễ công tác ở phía sau."
"Chẳng lẽ cậu muốn ở lại chỗ này?"
"Ừm."
Bùi Sơ Đồng khó có thể tin mà nhìn cô ấy.
"Mặc kệ nói như thế nào, Nhiên Nhiên là vì tôi mới bị thương, tôi không thể ném em ấy một mình ở chỗ này." Giang Ngu cười cười, đáy mắt kích động nhu tình.
Bùi Sơ Đồng trầm mặc một lát nói: "Em ấy nói em ấy là người địa phương, vừa lúc, có thể để cho cha mẹ em ấy lại đây chiếu cố, cậu mấy ngày nay hai đầu chạy cũng đã tận nghĩa, kế tiếp còn có công việc, tổng cũng không thể vì em ấy toàn bộ đẩy lùi đi?"
"Nói đến những thứ này, tôi đều có an bài."
"Giang Khả Khả cậu thật là....."
"Được rồi được rồi, biết cậu lo lắng cho tôi, yên tâm đi, tôi đều hiểu rõ." Giang Ngu ôm lấy lưng nàng vỗ vỗ, giống như đang dỗ dành hài tử vậy.
Bùi Sơ Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Cậu hiểu rõ cái gì, cậu chính là thích người ta."
"Cậu nói cái gì thì chính là cái đó đi."
"......."
Giang Ngu cũng không đem lời Bùi Sơ Đồng vui đùa để ở trong lòng, khuyên can mãi mới tiễn được các nàng đi, bản thân cùng Tiểu Chu thu thập hành lý thật tốt, gọi taxi đến bệnh viện, ở khách sạn phụ cận thuê phòng hai người.
Cô ấy gọi điện thoại cho Điền Lâm, đơn giản công đạo chút chuyện công tác, lại gấp không chờ nổi đến bệnh viện.
Hỗ sĩ đang ở đó thay thuốc cho Trình Tô Nhiên.
Mấy ngày nay cô khôi phục không tồi, khí sắc so với ngày đó tỉnh lại tốt hơn rất nhiều, tinh thần càng dư thừa, miệng vết thương ẩn ẩn cảm giác phát ngứa, nhưng mỗi lần đổi thuốc, nhìn thấy vết khâu xấu xí tựa như con rết kia đều làm cô không dám nhìn.
"Cảm ơn hộ sĩ." Đổi thuốc xong, Trình Tô Nhiên nhỏ giọng hướng hộ sĩ nói lời cảm tạ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Ngu.
"Chị!"
Đôi mắt cô phát sáng.
Hộ sĩ đẩy xe con đi ra ngoài, Giang Ngu ngồi vào mép giường, nắm lấy tay cô, tiến đến bên môi hôn hôn, "Hôm nay còn đau không?"
"Một chút, còn có điểm ngứa....." Trình Tô Nhiên đúng sự thật trả lời.
"Ngứa thuyết minh miệng vết thương đang khép lại, ngàn vạn không thể cào."
"Ừm ừm."
"Tôi muốn cùng em nói một chuyện."
"Chuyện gì?"
Giang Ngu ngưng thần một lát nhìn cô, từ trong túi lấy điện thoại ra, mở ra một phần văn kiện, đưa qua, "Gia hạn hiệp ước, em nguyện ý không?"
Là bản hiệp ước điện tử lúc trước.
Trình Tô Nhiên nhìn kỹ một lát, phát hiện thời gian trước đó là ba tháng nay đã đổi thành hai tháng, như vậy.... ý tứ là chỉ tiếp tục hai tháng.
Hôm nay là ngày 25, cách thời gian kỳ hạn còn năm ngày.
Gia hạn hiệp ước liền ý nghĩa cô như cũ vẫn là chim hoàng yến, vĩnh viễn không chiếm được cái nhìn thẳng của chị ấy, nhưng lại có thể tiếp tục lưu tại bên người chị ấy, không cần thổ lộ được ăn cả ngã về không.
Lựa chọn tôn nghiêm, liền mất đi chị ấy, lựa chọn chị ấy, liền mất đi tôn nghiêm.
Cô lâm vào mâu thuẫn.
"Không muốn sao?" Giang Ngu vân đạm phong khinh hỏi, bàn tay bắt lấy tay cô không tự giác nắm chặt.
"Em....." Trình Tô Nhiên ngẩng đầu, môi giật giật, "Nếu gia hạn hiệp ước, em có thể.....không cần tiền hay không?"
Kỳ thật trong lòng cô đã có đáp án.
Lưu lại bên người chị ấy, loại dụ hoặc này quá lớn.
Nhìn bộ dáng cô gái nhỏ cẩn thận, Giang Ngu tâm niệm vừa động, thiếu chút nữa đã đáp ứng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, "Không thể."
"....."
"Nếu không tiếp tục thì sao?" Trình Tô Nhiên khẩn trương hỏi.
Tay Giang Ngu lại căng thẳng, ngẩn ra hai giây, quay mặt đi, không chút để ý nói: "Vậy tốt thôi hảo tụ hảo tán."
Cô ấy chậm rãi buông lỏng tay cô ra.
Trình Tô Nhiên lập tức sửa miệng: "Em nguyện ý!"
- -----------
Editor:
*Thả tim*