Đã nhiều năm trôi qua nhưng khi một lần nữa nghe lại xưng hô này, trong lòng Giang Ngu vẫn nhịn không được mà rung động.
Cô ấy lại hôn lên phiến môi kia.
Kịch liệt, cấp bách, khó phân khó rời.
Hô hấp càng thêm ngắn ngủi, Trình Tô Nhiên cũng thuận theo nhắm mắt lại, ngón tay câu lấy tóc Giang Ngu, cầm lòng không đậu mà đáp lại.
"Ưm-----"
Thật sự chờ được đến ngày này rồi sao?
Cô phảng phất như vẫn còn đang trong cơn mơ.
Tần suất tim đập cũng theo đó tăng lên, không khí lại càng ngày càng ít đi, Trình Tô Nhiên dần dần cảm giác được có điểm hít thở không thông, giãy giụa quay mặt đi, "Giang Ngu...."
"Từ từ----" Giang Ngu dựng thẳng ngón trỏ lên, khinh mạn đặt ở trên môi cô, "Tôi không thích em gọi tên của tôi."
Mặt Trình Tô Nhiên trướng đến đỏ bừng, một hồi lâu mới hô hấp lại được, hô thanh gọi chị, lại khống chế không được ho khan, gập cả người lại.
Giang Ngu có chút ảo não, rồi lại bị tiếng chị này gọi đến ngực nóng lên, nâng mặt cô lên, ánh mắt thâm tình ngóng nhìn cô.
Là Nhiên Nhiên.
Thiên sứ của cô ấy.
"Lại gọi một lần nữa được không?" Cô ấy có chút nghiện.
Trình Tô Nhiên ngẩn người, tựa hồ như nhìn thấu ý đồ của cô ấy, kháng cự lắc lắc đầu: "Không."
"Hửm?"
"....."
Giang Ngu cho rằng là cô đang ngạo kiều, ôn thanh dỗ dành nói: "Nhiên Nhiên ngoan."
"Ngoan cái gì mà ngoan, em cũng không phải là chim hoàng yến của chị." Trình Tô Nhiên ninh chặt mi, quay lưng lại, cuộn tròn thân mình.
Nhớ tới đoạn thời gian trước kia, một tiếng "chị" tựa như đại danh từ của kim chủ, là một loại lạc thú thân mật trêu chọc bên dưới mối quan hệ bất bình đẳng, chỉ có giao dịch, không có cảm tình. Cô đối với xưng hô này cảm giác thập phần mâu thuẫn, đã kháng cự nhưng lại cũng lưu luyến.
Trong nhất thời cảm xúc có chút mất khống chế.
Tươi cười của Giang Ngu đình trệ, "Tôi không phải có ý này...." Cô ấy nhẹ hít một hơi, ôm lấy Nhiên Nhiên đang cuộn tròn thân mình, "Vậy không gọi 'chị' nữa, gọi 'Khả Khả' có được không?"
Nghe cô ấy ôn thanh tế ngữ dỗ dành mình, tâm Trình Tô Nhiên lại mềm xuống, cũng hối hận bản thân không thể khống chế cảm xúc, nhưng cô lại vẫn không chịu từ bỏ một chút rụt rè cuối cùng. "Không tốt."
"Nhiên Nhiên....."
"Em phải đặt cho chị một cái tên riêng."
Giang Ngu buồn cười, "Được a, là tên gì?"
"...... Chưa nghĩ ra." Trình Tô Nhiên bĩu môi.
Giang Ngu nhéo nhéo cái mũi cô, nói: "Không vội, chậm rãi suy nghĩ, nhưng mà tôi đã nghĩ xong rồi. Nhiên bảo, thế nào?"
"Ai là bảo bảo của chị." Trình Tô Nhiên bị cái tên buồn nôn này làm cho đỏ mặt, thẹn thùng đẩy cô ấy ra.
"Mau đưa điện thoại cho em chụp ảnh."
Một tay Giang Ngu chế trụ cái gáy của cô, lại cúi đầu mổ một cái lên môi cô, lúc này mới chưa đã thèm mà buông ra, ngược lại cầm lấy điện thoại đưa qua, "Mật mã là 0630."
Trình Tô Nhiên đang dùng đầu ngón tay điểm sáng màn hình, nhất thời ngây ngẩn cả người.
0630?
Đó là ngày mà các cô gặp lại....
Bất tri bất giác đã qua hơn nửa năm.
Cổ họng Trình Tô Nhiên như có cái gì đó mắc lại, vội vàng làm bộ dáng không thèm để ý nhập mật mã vào, giải khóa, màn hình nền điện thoại là một gương mặt quen thuộc ánh vào trong mi mắt, hô hấp của cô cứng lại.
Là bản thân cô.
Bối cảnh là ở hội nghị khách sạn lần đó, cô đứng ở cạnh băng truyền hành lý, đầu hơi cúi thấp, một sợi tóc buông xuống bên mái, gương mặt trang điểm nhẹ dịu dàng khả nhân.
Nhìn từ góc độ này hình như là chụp lén.
Trình Tô Nhiên ngẩng đầu, ngơ ngẩn mà nhìn Giang Ngu, "Chị....."
"Tôi đi xem hai người Đồng Đồng đã câu cá đến đâu rồi." Giang Ngu cười cười, cũng không có ý muốn giải thích, đứng dậy rời khỏi khoang thuyền.
"......"
Trình Tô Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm giấy dán tường, trong lòng dâng lên một cổ tư vị khôn kể.
Đã từng có một đoạn thời gian, màn hình nền điện thoại của cô cũng là Giang Ngu, là tấm hình lúc hai người cùng nhau cưỡi ngựa mà cô đã chụp lén.
Khi đó, cô còn nghĩ đặt nó làm cả màn hình khóa, nhưng sẽ rất dễ bị người khác nhìn thấy tâm tư, đặt ở trang bên trong tương đối an toàn hơn, cho nên liền đem ảnh chụp thiết lập làm màn hình nền chính. Mỗi lần sau khi mở khóa đều có thể thấy được sở niệm trong lòng cô, một người tự mình vỗ về liếm láp miệng vết thương.
Có phải Giang Ngu cũng nghĩ giống cô không?
Trình Tô Nhiên thở dài, ánh mắt từ trên màn hình nền dời đi, điểm vào camera, đem hai con thỏ được vẽ kia canh góc chụp lại.
Sau đó dùng Wechat của Giang Ngu gửi qua cho cô.
Đang muốn buông điện thoại xuống, tầm mắt của cô lại đảo qua một cái icon màu xanh lục, ngẩn ra.
Hiện tại không phải đã có thể gửi rồi sao?
Trình Tô Nhiên theo bản năng liền click mở, đột nhiên phản ứng lại, đây là điện thoại của Giang Ngu, số Wechat của Giang Ngu, bên trong khẳng định có rất nhiều riêng tư, chỉ cần cô điểm vào liền khó tránh khỏi sẽ thấy vài thứ không nên thấy.....
Không được.
Trước đây đã làm chuyện như vậy, cô đã áy náy thật lâu mới có thể trở lại bình thường, tuyệt đối không thể có thêm một lần nữa.
Trình Tô Nhiên khóa màn hình lại, đem điện thoại thả lại trên bàn.
.........
Đêm khuya, đoàn người hân hoan mà trở về.
Đang đi trên đường, Bùi Sơ Đồng bị fan nhận ra, tính tình tốt cùng người ta chụp ảnh chung cho nên liền rơi lại ở phía sau. Giang Ngu nắm tay Trình Tô Nhiên chậm rãi đi trở về, thân ảnh hai người đan xen nhau ở dưới bóng đèn bị kéo thật dài.
Đi đến cửa phòng, Trình Tô Nhiên dẫn đầu dừng bước chân, nhìn cửa phòng mình, lại nhìn về phía Giang Ngu.
"Em...."
"Buổi tối ở cùng tôi có được không?" Giang Ngu luyến tiếc buông tay ra.
Cô ấy hơi hơi cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Trình Tô Nhiên, thân ảnh cao gầy che lấy ánh sáng trên đỉnh đầu, tạo thành một cái bóng mờ, bao phủ lấy cô.
Trong lòng Trình Tô Nhiên mềm nhũn, không chút suy nghĩ liên tục gật đầu, "Được."
"Tôi giúp em thu thập."
"Không cần, đồ đạc cũng không nhiều lắm."
Tuy là nói như vậy nhưng Giang Ngu vẫn theo vào, chủ động đến ban công thu quần áo. Trình Tô Nhiên ở trong phòng tắm thu thập chai lọ vại bình đi ra liền nhìn thấy Giang Ngu đang ngồi ở mép giường nghiêm túc mà gấp quần áo.
Một cái váy hoa đai đeo.
Chỉ thấy Giang Ngu trước tiên gấp trái phải lại, đem phần váy thừa ra thu vào, sau đó nhanh chóng từ trên xuống dưới cuốn lại thành ống, động tác thuần thục, liền mạch lưu loát, một cái váy dài nháy mắt đã trở thành một cuộn nho nhỏ, vừa cả một lòng bàn tay.
Trình Tô Nhiên nhìn đến ngây người.
Trong phút chốc, cô có một loại cảm giác, dường như hai người đã ở chung rất lâu rất lâu, toàn bộ căn phòng này chính là nhà của các cô.
Một cổ cảm giác ấm áp đã lâu dâng lên từ nơi đáy lòng.
Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của cô, động tác Giang Ngu dừng lại, ngẩng đầu, "Nhiên bảo?"
"Ai." Trình Tô Nhiên theo bản năng đáp, phục hồi tinh thần lại, ba bước làm hai đi qua, "Đây là loại gấp gì?"
"Gấp quần áo kiểu cuộn ống." Giang Ngu cong cong khóe môi.
"Gấp như vậy sẽ tiết kiệm được không gian hơn, quần áo cũng nhờ vậy mà không quá nhăn, thích hợp nhất để đi du lịch mùa hè."
Trình Tô Nhiên lộ ra tươi cười ngạc nhiên, "Dạy cho em đi."
"Được."
Giang Ngu lại tháo chiếc váy đã cuộn ra, một lần nữa gấp lại cho cô xem. Cô nhìn một lần không đủ còn muốn lần thứ hai, thứ ba, nhìn nhìn, lực chú ý dần dần từ quần áo chuyển dời đến trên mặt Giang Ngu.
"Giang Khả Khả."
"Hửm?"
"Chị biết hiện tại chị giống gì không?"
"Giống gì?"
Trình Tô Nhiên nhịn không được cười, "Hiền thê lương mẫu."
"Em thích không?" Giang Ngu hỏi lại cô.
Trình Tô Nhiên cắn môi dưới, gật gật đầu, thanh âm rất nhẹ nói: "Thích, đặc biệt thích."
"Đó có phải đã nói lên.... Tôi là hiền thê lương mẫu của em rồi không?"
"Đây là chị nói, không liên quan đến em."
Giang Ngu duỗi tay nhéo cái mũi cô.
Đột nhiên, Trình Tô Nhiên nắm lấy cái tay kia, thuận thế lăn đến trong lồng ngực Giang Ngu cọ co, làm bộ dáng hung ác nói: "Chỉ có ở nhà, ở trước mặt em mới có thể như vậy, không được để người khác thấy."
Phốc.
Giang Ngu nghẹn cười, nặng nề hôn một cái lên mặt cô, "Được."
Thu thập xong hành lý, hai người rời khỏi phòng, đi đến phòng ở cách vách, Trình Tô Nhiên đem thẻ phòng giao lại cho Giang Ngu, để cô ấy chuyển giao cho Nguyễn Mộ, sau đó liền trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa.
Giang Ngu cầm thẻ phòng gõ cửa phòng đối diện.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, Bùi Sơ Đồng và Nguyễn Mộ vừa mới trở về, ngáp dài đi về phía bên này, "Khả Khả?"
"Nha, tân hôn yến nhĩ*, không bồi bạn gái sao?"
*Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.
"Cái gì tân hôn...." Giang Ngu giận cười nói, đem thẻ phòng đưa cho Nguyễn Mộ, "Tối nay Nhiên Nhiên ở phòng của tôi, cho nên sẽ có phòng trống, có muốn hiện tại để a di đến quét dọn trước làm phòng cho khách không?"
Nguyễn Mộ tiếp nhận thẻ, lắc lắc đầu, "Sáng mai hẳn quét dọn."
"Khả Khả-----"
Bùi Sơ Đồng chớp chớp mắt vài cái với cô ấy.
Giang Ngu: "?"
"Cậu có mang cái kia không?"
"Cái nào?"
Bùi Sơ Đồng dựng thẳng ngón trỏ và ngón giữa lên giật giật.
Giang Ngu tức khắc hiểu ra, ho nhẹ một tiếng, "Không có."
"Tôi có." Bùi Sơ Đồng vỗ vỗ bả vai cô ấy, "Chờ chút."
Chỉ thấy Bùi đại tiểu thư mở cửa, nhanh chóng chui vào phòng, vài giây công phu đã chạy ra, trong tay còn cầm theo một cái hộp nhỏ màu hồng nhạt. Nàng nắm lấy tay Giang Ngu, trịnh trọng mà đem cái hộp nhỏ giao cho cô ấy, "Yên tâm dùng đi, không đủ tôi vẫn còn."
"....."
Nguyễn Mộ ở bên cạnh xấu hổ đến nói không nên lời, chỉ có thể bất đắc dĩ ôm nàng, kéo vào phòng.
"Cố lên Khả Khả!"
Cửa "phanh" một tiếng đóng lại.
Lỗ tai Giang Ngu hơi hơi nóng lên, siết chặt hộp giấy trong tay, trở lại phòng.
Qua hơn mười phút, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Giang Ngu đem cái hộp bỏ vào trong túi, lấy tốt áo ngủ, chờ Trình Tô Nhiên đi ra, làm như không có việc gì mà đi vào tắm rửa.
Khi trở ra liền nhìn thấy Trình Tô Nhiên dựa ngồi ở đầu giường, cầm lấy điện thoại, biểu tình có chút ngưng trọng.
"Nhiên Nhiên?"
Không phản ứng.
Giang Ngu đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, tầm mắt không cẩn thận ngó tới màn hình, thấy cái tên quen thuộc trên khung Wechat ----- Nhược Huyền.
Trình Tô Nhiên theo bản năng khóa màn hình lại.
Sau đó mới phản ứng lại, bản thân tựa như đang làm chuyện trái với lương tâm. Cô thở dài, đem điện thoại ném sang một bên, chui đầu vào trong ngực Giang Ngu.
"Chị....."
Cả người Giang Ngu chấn động.
Nhiên bảo rõ ràng không thích cái xưng hô này.
"Ừm, làm sao vậy?" Cô ấy nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Quanh quẩn mũi là hương sữa tắm trên người lẫn nhau, thanh đạm say lòng người, Giang Ngu nhịn không được hít sâu, chóp mũi cọ cọ mái tóc tế nhuyễn, nhắm mắt lại.
Trình Tô Nhiên rầu rĩ nói: "Cũng không có gì, Nhược Huyền nói với em chút chuyện công việc, ngày mai là phải trở về, ngày kia đi làm lại, em đang nghĩ lúc gặp mặt có phải đặc biệt xấu hổ không..... Còn có sau này ở công ty..... Ai."
Nghe cô sầu bi thở dài, tâm của Giang Ngu cũng nắm lên, chua xót cùng ghen tị trước kia đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn dư lại có đau lòng.
Hận bản thân không thể thay cô nhận hết thảy phân thống khổ này.
"Lúc đầu có lẽ sẽ vậy, nhưng thời gian dài rồi sẽ tốt thôi, Nhiên bảo, em ngẫm lại xem, nói không chừng rất nhanh cô ấy có thể gặp được chân chính nửa kia của mình thì sao?"
"Em cũng hy vọng như vậy....."
Trình Tô Nhiên không lên tiếng gật đầu.
Cô hy vọng Nhược Huyền có thể gặp được một người yêu mình, một người đáng giá, hỉ nộ ai nhạc đều vì sở động của nàng, sau đó cả đời vui vẻ hạnh phúc.
Có như vậy cô mới thật sự vui vẻ.
Trong phòng yên lặng lại, hai người không nói gì mà chỉ ôm nhau, nương theo độ ấm khiến cho mùi hương càng thêm mê say, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, phảng phất mang theo hơi ẩm.
Giang Ngu hôn lên mái tóc Trình Tô Nhiên, nhẹ ngửi mùi hương thoang thoảng giữa những sợi tóc.
Như là ngọt ngào của trái cây.
Dâu tây, dưa hấu, hay là hương bưởi, nhàn nhạt ngọt thanh, thực hợp với mùa hè.
Môi chậm rãi di chuyển từ tóc xuống lỗ tai.
Trình Tô Nhiên run run.
"Nhiên bảo."
"Ưm?"
"Tên riêng cho tôi đã nghĩ được chưa?" Giang Ngu biết lỗ tai là chỗ mẫn cảm của cô, dường như cố ý chơi xấu, một bên nói chuyện một bên nhẹ nhàng thổi khí.
Trình Tô Nhiên cắn răng nhịn xuống run rẩy, nhỏ giọng nói: "Gọi chị là Giang Khả Khả...."
"À, nguyên lai là 'Giang Khả Khả'."
"....."
Giang Ngu thấp thấp cười, "Như vậy cũng rất thích."
Trình Tô Nhiên không kịp nói chuyện đã ngưỡng mặt ngã xuống.
Trên đỉnh đầu là ánh đèn vàng nhạt, mảng lớn bóng mờ hạ xuống, mùi hương thoang thoảng lôi cuốn độ ấm vây quanh cô.
Cô thấy trong mắt Giang Ngu có ngọn lửa nho nhỏ đang nhảy lên.
Phảng phất như về tới 5 năm trước, kia bên trong gian phòng hoa lệ xa hoa lãng phí, ánh đèn thủy tinh chiết xạ lộng lẫy quang mang, cô khoác áo ngủ tơ tằm hồng nhạt, giống như một con chim cút nho nhỏ rụt rè mà đứng ở trước mặt Giang Ngu.
Giang Ngu ôn nhu hôn, Giang Ngu ánh mắt mê ly, Giang Ngu ngọt ngào thủ thỉ.... Đều ngay lúc cô ngã xuống tiến vào hồi ức.
Cô không được.
Cô dường như làm không được.
"Nhiên Nhiên....." Giang Ngu liếc mắt đưa tình nhìn cô, khó lòng kìm nổi, trong lòng có một thanh âm đang điên cuồng kêu gọi.
Trình Tô Nhiên lại nhắm mắt lại, duỗi tay đẩy cô ấy ra.
"Em mệt rồi."
"?"
Giang Ngu chống cánh tay ngồi dậy, lại nhìn thấy Trình Tô Nhiên lăn long lóc chui vào ổ chăn, trở mình, cái ót đối với cô ấy, "Ngủ ngon."
"....."
Đây là cự tuyệt cô ấy sao?
Giang Ngu ngồi yên trong chốc lát, chậm rãi phục hồi tinh thần lại, đáy mắt dâng lên khôn kể mất mát.
"Ngủ ngon."
.......
Hôm sau, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Bùi Sơ Đồng và Nguyễn Mộ còn chơi chưa đủ, không nóng nảy rời đi, các nàng đều là người có thời gian hoàn toàn tự do, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, nhưng Giang Ngu và Trình Tô Nhiên không thể không trở về.
Trước khi đi cô ấy đem cái hộp màu hồng nhạt đưa lại cho Bùi Sơ Đồng.
Bị vô tình cười nhạo một phen.
Bốn giờ chiều, máy bay đáp xuống Giang Thành.
Kỳ nghỉ Tết Âm Lịch kết thúc, thành phố lớn trống rỗng lại náo nhiệt trở lại, đầu đường treo cao cao đèn lồng màu đỏ còn chưa tháo xuống, nội thành đã khôi phục lại trạng thái đông đúc thường ngày.
Vừa mới xuống máy bay, Giang Ngu liền nhận được điện thoại của luật sư, nói đến chuyện kiện tụng với Bạch Lộ.
Trình Tô Nhiên cũng vội vàng liên hệ với trợ lý.
Hai người ai bận việc nấy, ăn ý không đề cập tới chuyện tối hôm qua.
Tài xế lái xe chạy đến cổng tiểu khu Tân Vịnh, tay phải Trình Tô Nhiên kéo của xe ra, tay trái lại bị Giang Ngu gắt gao nắm lấy, bất đắc dĩ cười nói: "Chị....."
Chung quy vẫn là cái xưng hô này khiến tâm cô xúc động nhất.
Giang Ngu lưu luyến mà nhìn cô, ánh mắt thật sâu, tựa hồ như muốn nói lại thôi.
"Khi nào thì chúng ta có thể cùng nhau về nhà?"
"Còn có chút chuyện phải công đạo.... Chờ em bận rộn xong hai ngày này, được không?" Tâm Trình Tô Nhiên trở nên mềm mại, ngữ khí cũng không tự giác mềm hơn vài phần, bắt lại cái tay kia, đưa đến bên môi hôn hôn.
Giang Ngu hơi hơi giương lên khóe môi, rốt cuộc cũng chịu buông tay ra, "Được."
Đầu ngón tay cô ấy điểm điểm mặt mình.
Trình Tô Nhiên hiểu ý, thò lại gần nhẹ nhàng mổ một cái, trong mắt dường như có lưu luyến mà xoay người, mở cửa xuống xe. Tài xế đã lấy xong hành lý cho cô, cô lại hướng bên trong xe phất phất tay.
Mỗi bước lưu luyến mà đi vào tiểu khu.
Nên đối mặt vẫn phải đối mặt, nên xử lí vẫn phải xử lí.
Theo con số trên thang máy tăng lên, tim Trình Tô Nhiên cũng đập càng lúc càng nhanh, tới cửa nhà rồi, cô đưa vào mật mã vân tay, mở cửa.
Nghênh diện đánh tới là mùi rượu nhàn nhạt.
Ban ngày ban mặt, rèm cửa trong phòng khách đóng kín, không có ánh sáng, đồng hồ treo trên tường phát ra thanh âm tích tắc máy móc, mà trên miếng lót có giày của Văn Nhược Huyền.
"Nhược Huyền?" Trình Tô Nhiên thử thăm dò gọi, "Mình đã về rồi."
Cô thay dép lê, đẩy rương hành lý đi vào trong.
Một đạo thân ảnh màu đen từ thư phòng phía bắc đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Văn Nhược Huyền dừng lại bước chân, lẳng lặng mà đứng ở nơi đó.
Nàng tựa hồ như đã gầy đi một vòng, huyệt thái dương hơi hơi ao hãm, xương gò má hiện rõ, đáy mắt là ứ thanh nhợt nhạt phù lên, hốc mắt vốn thâm thúy càng thêm hãm sâu, cả người thoạt nhìn tiều tụy hơn rất nhiều.
"Nhiên Nhiên đã trở lại rồi à." Giọng nói càng thấp, tươi cười lại vẫn ôn hòa như cũ.
Trình Tô Nhiên cả kinh nói không nên lời.
"Phòng mình đã quét dọn qua rồi, cũng đã đổi ga trải giường và vỏ chăn, cũng hút bụi qua một lần, rất sạch sẽ, cậu sửa sang đồ đạc xong thì nghỉ ngơi một lát đi.... Đúng rồi, cơm chiều có ăn ở nhà không?" Thần sắc Văn Nhược Huyền tự nhiên, ngữ khí thong dong, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Trình Tô Nhiên cứng đờ gật đầu, "Có."
Câu "Cảm ơn" vọt tới bên miệng kịp thời nuốt xuống.
Cũng bất quá chỉ mấy ngày ngắn ngủi, giữa hai người đã lập tức hoành khai một khoảng cách thật lớn, rõ ràng đã đứng ở trước mặt nhau, là thanh âm quen thuộc, bộ dạng quen thuộc, nhưng lại cảm thấy xa lạ như vậy.
Cô biết bản thân đã hoàn toàn mất đi người bạn này.....
"Được, buổi tối mình sẽ nấu cơm, bây giờ còn có chút chuyện cần xử lý, cậu nghỉ ngơi đi." Văn Nhược Huyền đạm đạm cười, xoay người về thư phòng.
Trình Tô Nhiên nhìn theo thân ảnh nàng biến mất ở khúc cua hành lang, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, mí mắt chậm rãi rũ xuống.
Không biết đứng trong bao lâu, hai chân có chút tê, cô đẩy cái rương đến ban công, tùy ý cầm giẻ lau lên lau lau bánh xe, lại đẩy về phòng, từng chút từng chút sửa sang lại hành lý của mình.
Sắc trời dần dần tối sầm.
Những hạt mưa đông lạnh linh tinh vụn vặt nhỏ giọt ở trên cửa sổ.
Sửa sang lại đồ đạc xong, Trình Tô Nhiên tắm rửa một cái, tới khi ra tới, Văn Nhược Huyền đã ở trong phòng bếp nấu cơm. Cô nhớ tới ngày mai đã phải đi làm, cũng không rảnh nghĩ nhiều những chuyên khác nữa, ôm máy tính vào thư phòng.
Đầu xuân công ty chuẩn bị mở rộng phạm vi nghiệp vụ, có dự án mới cần thảo luận, đây là chuyện hai người của cô và Nhược Huyền.
Trình Tô Nhiên mở hòm thư công việc ra.
Kỳ nghỉ một tuần không nhìn, trong hòm thư đã chất đầy các loại bưu kiện, cô đại khái quét mắt nhìn tiêu đề, chuẩn bị xem từ cái phía dưới cùng, đột nhiên, một phong bưu kiện tên là "Giang Ngu" hấp dẫn sự chú ý của cô.
Thời gian gửi tới là năm ngày trước.
Giang Ngu gửi sao?
Cô click mở phong bưu kiện này, bên trong không có bất luận văn tự gì, chỉ có một văn kiện ghi âm.
Chậc.
Không biết Giang Khả Khả lại chơi cái trò lãng mạn gì.
Nhớ tới người kia, Trình Tô Nhiên không khỏi nhếch lên khóe môi, gấp không chờ nổi mà download đoạn ghi âm đó về, mang tai nghe lên truyền phát tin.
"Một ngày như vậy, cả đời đều như vậy! Bị bao dưỡng chính là hạ tiện..... Đồ vật đùa bỡn..... Cô ta không xứng với chị!"
Giọng nữ sắc nhọn lại quen tai.
Trình Tô Nhiên bị gào rống bất thình lình làm cho hoảng sợ.
Tiếp theo vang lên thanh âm càng quen thuộc hơn:
"Đúng vậy, không có người nào có thể xứng với tôi, cho nên tôi tính sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại, làm sao vậy?"