Lúc hỏi ra những lời này đồng thời Giang Ngu cũng nhớ tới ngày mưa 5 năm trước ---- cô ấy ngồi ở trong xe, không hề chần chờ mà mở bản ghi chú bên trong điện thoại ra, đem vô số lưỡi dao sắc bén đâm vào chân tình nhiệt liệt của cô gái nhỏ, đâm đến máu tươi đầm đìa.
Miệng vết thương sâu như vậy, phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn toàn khép lại, mỗi khi đến ngày mưa dầm có phải cũng ẩn ẩn đau đớn hay không.
Nó có thể sẽ biến thành khoảng cách không có cách nào vượt qua được giữa hai người họ.
Nhiều năm trôi qua, vết thương cũ lại thêm vết thương mới, lại chính cô ấy là người tự tay tạo nên....
Giang Ngu, ngươi chính là loại người cặn bã như vậy.
Ngươi không xứng.
Cô ấy ở trong lòng tự mắng bản thân mình.
Động tác nhấm nuốt cũng Trình Tô Nhiên chững lại, mí mắt rũ xuống, nhanh chóng giấu đi cảm xúc vốn có. Cô nhún vai, một bộ dáng chẳng hề để ý nói: "Không có cái gì tốt để để ý cả, cứ tính là chị dưỡng một trăm tình nhân đi chăng nữa cũng không có quan hệ với tôi."
Lời này vừa nói ra, Giang Ngu liền minh bạch, Nhiên Nhiên chính là để ý.
Sao có thể không ngại chứ?
Cô thương cô ấy nhiều đến như vậy mà.
Giang Ngu còn muốn nói cái gì nữa lại thấy Trình Tô Nhiên ăn đầy miệng bánh kem, như là đang rất sốt ruột, gấp không chờ nổi mà cho hết vào miệng, tràn đầy, vì thế lời nói vọt tới bên miệng đành nuốt trở về.
An an tĩnh tĩnh nhìn cô ăn cái gì đó cũng là một loại hưởng thụ.
Nhiên Nhiên trưởng thành, đã trút đi ngây ngô nhuyễn manh ngày trước, trở nên thành thục, tinh xảo, cũng càng thêm hấp dẫn người khác, chỉ là trong xương cốt vẫn như cũ không thay đổi, vẫn là cô gái nhỏ muốn đi bảo hộ người khác nhưng cũng muốn được người khác bảo hộ lại, vẫn là cổ sức mạnh cứng cỏi quật cường không chịu thua kia.
Khi đó ở bên trong mật thất tối đen, ánh đèn chợt tắt, toàn bộ thế giới đều lâm vào tĩnh mịch, Nhiên Nhiên lòng mang sợ hãi rồi lại đầy ngập lo lắng mà nhào về hướng cô ấy, muốn bảo hộ cô ấy, cũng muốn tìm kiếm bảo hộ từ cô ấy.
Mà cô ấy muốn bắt trụ cái gì, cũng muốn bị cái gì đó bắt lấy.
Một khắc kia Nhiên Nhiên chính là ánh sáng của cô ấy.
Thật lâu về sau đó, vẫn luôn là như vậy.
"Chị nhìn tôi làm gì?" Trình Tô Nhiên bị cô ấy nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, cái muỗng trên tay dừng lại, nhịn không được ngẩng đầu lên.
Sóng mắt Giang Ngu nhộn nhạo, ngữ khí lại mang theo chút thương cảm nói: "Muốn nhìn nhiều một chút, đem bộ dáng hiện tại của em khắc vào trong trí óc, có như vậy thời điểm không gặp em, tôi có thể chậm rãi hồi ức lại."
Trình Tô Nhiên khẽ nhíu mày, tâm giống như bị điện giật khẽ run, chậm rãi nuốt xuống vị ngọt trong yết hầu, tránh đi ánh mắt nóng rực kia.
Cô không nói chuyện chỉ cúi đầu, ăn nốt một ngụm bánh kem cuối cùng.
Ánh mắt Giang Ngu càng thêm thâm thúy.
"Đúng rồi, có chuyện tôi cảm thấy không thích hợp, nghĩ nên nói với chị một chút." Trình Tô Nhiên dùng khăn giấy xoa xoa miệng, uống nước, một mặt thu thập túi đựng rác một mặt nói.
Giang Ngu mắt thấy cô ăn sắp xong rồi, bản thân cũng cần phải đi, đang suy nghĩ xem nên dùng lý do gì để lưu lại, chỉ cần có thể ở lâu thêm một chút cũng tốt, không nghĩ tới cô lại chủ động khơi chuyện, trong lòng tức khắc tràn đầy vui vẻ.
"Chuyện gì?"
"Về Bạch Lộ."
"Nhiên Nhiên, ngày đó Bạch Lộ...." Cô ấy nóng vội muốn giải thích.
Trình Tô Nhiên làm động tác im lặng, hoãn thanh mở miệng: "Chị còn nhớ mấy năm trước công ty của chị tổ chức hoạt động ở một khu biệt thự sơn trang hay không? Ngày đó chúng ta uống rất nhiều rượu chơi trò nói thật cùng đại mạo hiểm, cũng từ lần đó sau khi trở về tôi đột nhiên đâm thủng tầng giấy mỏng kia."
Chuyện xưa nhắc lại, Giang Ngu cho rằng trong lòng cô vẫn còn canh cánh, tâm cũng không khỏi treo lên, "Nhớ rõ."
"Kỳ thật ngày đó sau khi chị ra ngoài Bạch Lộ có tới phòng chúng ta tìm chị, cùng tôi nói một ít lời....." Trình tô Nhiên than nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm mà nói về chuyện cũ, mặt mày càng thêm trầm trọng, mỗi khi nói đến chữ "tình nhân" đều phóng nhẹ thanh âm.
Giang Ngu trầm mặc lắng nghe, biểu tình cũng dần dần trở nên nghiêm túc, nội tâm nhấc lên vạn trượng gợn sóng.
Những chuyện đó cô ấy đều không biết.
Bạch Lộ thế nhưng......
"Em nói là, em ấy yêu thầm tôi? Đối với tôi có ý nghĩ như vậy?" Giang Ngu nghẹn họng nhìn trăn trối.
Trình Tô Nhiên nhướng mày, "Chị không cảm nhận được sao?"
Giang Ngu rũ mắt trầm tư.
Cho tới nay cô ấy cũng chỉ xem Bạch Lộ như em gái, đồ đệ, thầm chí còn có loại tâm thái mẹ hiền. Bạch Lộ là một hạt giống tốt cực kỳ ưu tú rất có tài năng, cô ấy dốc lòng bồi dưỡng cô ta là vì lợi ích của bản thân cũng là xuất phát từ nhiệt tình yêu thương đối với sự nghiệp, cho nên cô ấy toàn tâm toàn ý đầu nhập vào, đối với Bạch Lộ so với những người mẫu khác thân thiết khoan dung hơn rất nhiều, hai người từ từ cũng trở nên thân mật. Mà ở trong quá trình này, Bạch Lộ xác thật cũng càng ngày càng ỷ lại cô ấy, từ một chút tiểu tâm tư đến dục vọng chiếm hữu cùng khống chế mãnh liệt, cô ấy đều có thể cảm nhận được.
Nhưng cô ấy cũng chỉ cho rằng đó là do tính cách của Bạch Lộ.
Hiện tại xem ra hết thảy đều có dấu vết để lại.
"Nhưng mà năm trước em ấy có dẫn theo bạn trai trở về cho tôi xem, còn nói với tôi sau khi lui vòng muốn tìm một nam sinh ngoại quốc kết hôn...." Giang Ngu nhất thời khó có thể tiếp thu.
Sau đó cô ấy lại nghĩ đến lời Bạch Lộ nói trong điện thoại tối hôm đó.
[ làm tiểu tình nhân của chị cút đi. ]
[ Cô ta không xứng với chị! ]
Đó còn không phải là đang ghen sao?
Giang Ngu hoàn toàn hồ đồ.
"A?" Trình Tô Nhiên kinh ngạc, "À, cũng có khả năng là song tính luyến ái."
Giang Ngu: "......"
"Chị không cảm thấy Bạch Lộ ngày đó rất kỳ quái sao? Cô ta đối với tôi có địch ý, làm lơ cảnh cáo của chị, giáp mặt bóc gốc gác của chị, vì cái gì? Muốn làm chị xấu mặt trước mặt tôi? Hay là muốn làm cho hai người chúng ta bởi vì loại chuyện này mà nháo lên? Trước không nói đến tám tiểu tình nhân kia, tôi có thể khẳng định là cô ta cố ý làm như vậy." Trình tô Nhiên một hơi nói xong.
"Tôi không biết giữa chị và cô ta là như thế nào, cụ thể có ân oán gì, tôi cảm giác được rằng khả năng cô ta không phải chỉ là đơn thuần ghen hay là vì yêu sinh hận..... Tóm lại, chị nên cẩn thận chút."
Nói xong, cô liếc mắt nhìn Giang Ngu thật sâu, đứng dậy đi đến trước cửa sổ.
Không trung là một màu xanh oánh triệt, những đám mây giống như sợi bông nổi bồng bềnh trên mặt nước, trong tầm mắt là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, đường cái ngang dọc đan xen, người đi ở trên đường nho nhỏ giống như những con kiến.
Trình Tô Nhiên hít sâu, nhắm mắt lại, đáy lòng dâng lên tư vị phức tạp.
Cô đã từng ghen ghét Bạch Lộ như vậy.....
Giữa mày Giang Ngu nhíu chặt, ngưng thần nhìn thân ảnh nữ nhân đứng trước cửa sổ, mạc danh cảm nhận được chua xót, cô ấy chống người đứng lên, đi qua dừng lại ở vị trí phía sau vai cô.
"Kỳ thật tôi cũng không nghĩ tới."
"Tôi cùng Bạch Lộ...."
Cô ấy nhẹ nhàng kể lại những chuyện đã phát sinh giữa mình và Bạch Lộ trong mấy năm nay.
Trình Tô Nhiên nghe đến kinh hồn táng đảm, âm thầm vì Giang Ngu đổ mồ hôi lạnh, cô biết trên thế gian có loại người này tồn tại, nhưng lại chưa từng gặp qua, không nghĩ tới ma quỷ điên cuồng liền ở bên người chính mình.
"Vậy chị cứ tùy ý cô ta nháo như vậy sao? Để cô ta chèn ép chị? Muốn làm cái gì thì làm? Nếu tiếp theo cô ta muốn chị làm chuyện gì nguy hiểm thì sao? Chị rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a, Giang Ngu!" Dưới tình thế cấp bách, nhịn không được quát khẽ ra tiếng.
Tức khắc Giang Ngu bị hung đến không có tính tình, bắt lấy cánh tay cô, khinh thanh tế ngữ mà trấn an: "Không, Nhiên Nhiên, nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, em ấy thật sự khiến tôi rất thất vọng, tôi cũng không muốn quản em ấy nữa."
"Giới hạn nhẫn nại của chị cũng thật lớn." Nhất thời cảm xúc của Trình Tô Nhiên dâng trào, ném tay cô ấy ra.
Cảm xúc nùng liệt ăn mòn trái tim cô.
Trước kia giữa cô và Giang Ngu là mối quan hệ không bình đẳng, cô không có tư cách xa cầu những thứ mà người thường hết thảy có được, cô nhận, cô hiểu được, nhưng ngay lúc chính tai nghe thấy người trong lòng nói có bao nhiêu để ý một người khác, cứ việc chỉ là cảm tình vừa là thầy vừa là bạn đi chăng nữa, cô cũng vẫn cảm thấy rất khổ sở.
Hiện tại cô, so với trước kia càng ghen ghét Bạch Lộ hơn.
"Nhiên Nhiên....."
Giang Ngu lại bắt lấy cái tay kia, thuận thế ôm lấy cô từ phía sau, "Em đang lo lắng cho tôi sao?"
Gương mặt chậm rãi tiến gần lỗ tai cọ cọ.
"....."
Trình Tô Nhiên sau đó cũng phát giác được, bản thân không thể khống chế được cảm xúc, có chút ảo não, giãy giụa muốn đẩy cô ấy ra, "Buông tay."
Giang Ngu ngược lại ôm càng chặt hơn.
"Nhiên Nhiên, em còn chưa trả lời tôi."
"Tôi ăn no căng bụng mới có thể lo lắng cho chị." Trình Tô Nhiên tức giận nói.
Giang Ngu mím môi cười trộm, trong lòng tức khắc cảm thấy ấm áp, cô ấy biết Nhiên Nhiên để ý cô ấy, lo lắng cô ấy, chỉ như vậy thôi cũng đã đủ rồi.
"Nhiên Nhiên, em yên tâm, tôi sẽ lưu ý nhiều hơn nữa, hiện tại sự nghiệp của em ấy đã ổn định cũng không còn cần tôi phải nhọc lòng hơn nữa, chỉ cần không làm loạn liền tốt."
Trình Tô Nhiên không nói gì, nhưng cũng không giãy giụa nữa.
Giang Ngu ngửi được mùi hương trên tóc cô, tâm tư ngo ngoe rục rịch, môi thử thăm dò tới gần mặt cô, "Nhiên Nhiên, em có tin tưởng tôi không?"
Hô hấp ấm áp lướt qua da thịt.
"Tin." Trình Tô Nhiên có chút run run, cả người cũng căng chặt lên.
"Vậy em sẽ tha thứ cho tôi chứ?" Giang Ngu đầy cõi lòng khẩn trương chờ mong hỏi. Khuôn mặt mềm mại gần trong gang tấc, cô ấy nghĩ đến không màng tất cả mà hôn lên đó, nhưng mà cuối cùng lại không dám.
Trình Tô Nhiên rũ mắt không trả lời.
Giang Ngu nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng hít thở trầm ổn của cô, cảm thụ nhiệt độ trên cơ thể cô, thức thời đổi đề tài khác: "Nhiên Nhiên, một người bạn của tôi vừa mới mở một nhà hàng, ở gần IFS đây, buổi tối em có nguyện ý cùng tôi đi ủng hộ hay không?"
"Chỉ hai người chúng ta." Cô ấy lại bồi thêm một câu.
Trình Tô Nhiên nhíu mày suy tư một lát, nói: "Có thể, nhưng mà phải để tôi mời chị."
"Vì cái gì?"
"Cảm ơn ân cứu mạng trước kia của chị."
"......"
......
Lần đầu tiên Giang Ngu chờ Trình Tô Nhiên tan tầm.
Nhà hàng cách công ty rất gần, đi đường cũng chỉ vài phút đã đến. Quản lý sảnh lớn quen biết Giang Ngu, nhiệt tình đón tiếp các cô ấy vào một nhã gian đặc biệt, sau đó lão bản cũng đến đây cùng Giang Ngu chào hỏi.
"Oa, chị Ngu, đây là bạn gái của chị sao?" Một nữ nhân tóc ngắn thoạt nhìn chỉ hơn 30 tuổi, mang một đôi khuyên tai tròn lớn.
Nàng cười trêu chọc liếc mắt nhìn Trình Tô Nhiên một cái.
Giang Ngu đang muốn lên tiếng, Trình Tô Nhiên đã lập tức phủ nhận: "Không phải, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
"......" Giang Ngu cũng chỉ có thể phụ họa cười cười theo.
Nữ nhân lúc này mới thu hồi ánh mắt bát quái, lại bồi Giang Ngu hàn huyên vài câu nữa mới công đạo cho người phục vụ chiêu đãi các cô ấy thật tốt, vốn dĩ có việc nên phải vội đi trước. Bên trong nhã gian rốt cuộc cũng an tĩnh trở lại, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng khuôn mặt có chút hồng của Trình Tô Nhiên.
Người phục vụ cầm máy tính bảng trong tay đưa qua cho các cô chọn món.
Giang Ngu trực tiếp đưa qua cho Trình Tô Nhiên.
"Em gọi trước đi."
"Ò."
Trình Tô Nhiên cũng không khách khí, hào phóng mà tiếp nhận, chuyên tâm nhìn xem thực đơn, trước gọi hai ba món mà bản thân thích ăn, thấy có bánh bao nhỏ, không chút suy nghĩ liền gọi thêm một phần.
Sau đó Giang Ngu nhìn thấy thực đơn liền sửng sốt.
"Nhiên Nhiên, em thích ăn bánh bao nhỏ sao?"
"Không phải chị thích ăn sao." Trình Tô Nhiên cũng không suy nghĩ nói.
Trong một khoảnh khắc Giang Ngu bỗng nhiên lâm vào hoảng hốt nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, khóe miệng cong lên độ cung nhợt nhạt.
"Ai, không đúng, đây là bữa tối, bánh bao nhỏ có dầu, tôi nhớ rõ buổi tối chị không ăn...." Trình Tô Nhiên chợt nhớ ra, nói xong liền duỗi tay muốn đem máy tính bảng lấy lại đây.
"Đem nó xóa đi."
Giang Ngu tránh một chút, cười lắc đầu: "Không cần, tôi ăn."
"......"
Trình Tô Nhiên chậm rãi thu hồi cánh tay, nhưng vẫn không yên tâm, lo lắng cô ấy vì chiếu cố mặt mũi của mình mà phá lệ, "Chị không cần phải bảo trì vóc dáng sao?"
"Không cần nghiêm khắc như lúc trước nữa." Giang Ngu cho cô một nụ cười trấn an.
"À."
Một trận trầm mặc nói không nên lời.
Gọi đồ ăn xong không bao lâu các món đã lục tục được dọn lên, Giang Ngu từ chỗ bánh bao nhỏ xuống tay trước, thong thả ung dung mà ăn xong toàn bộ, một mặt ăn một mặt lặng lẽ quan sát Trình Tô Nhiên.
Cô ấy phát hiện, lúc Nhiên Nhiên ăn cơm có thói quen trong tay phải niết một mảnh khăn giấy, nếu như khóe miệng dính phải chút nước sốt, nước canh, thậm chí chỉ là nước thì sẽ nhất định phải lau đi mới có thể an tâm tiếp tục ăn uống.
Giống như chứng cưỡng bách.
Giang Ngu yên lặng mở bản ghi chú bên trong điện thoại ra, ghi lại.
"Kỳ thật tôi cũng biết làm bánh bao nhỏ." Trình Tô Nhiên uống canh, đột nhiên nâng mắt lên, không đầu không đuôi mà nói một câu như vậy.
Giang Ngu đột nhiên không kịp phòng bị đón nhận ánh mắt kia, rồi sau đó mới phản ứng lại, không khỏi phỏng đoán ý ngầm bên trong lời nói này, thử thăm dò hỏi: "Tôi có lộc ăn không?"
Trình Tô Nhiên căn môi dưới, lại cầm lấy khăn giấy lau miệng, "Xem tâm tình của tôi."
Giang Ngu cười.
Nhìn nụ cười tươi đẹp của cô ấy, cặp con ngươi sâu thẳm kia toát lên ôn nhu, động tác lau miệng của Trình Tô Nhiên cứng lại, tim đập cũng mạc danh nhanh hơn, vội cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
.............
Một bữa cơm này ăn mất hai giờ.
8 giờ tối Trình Tô Nhiên về đến nhà. Hai ngày nay Văn Nhược Huyền phải đến nơi khác công tác, buổi sáng ngày mai mới trở về, trong nhà cũng chỉ có một mình cô.
Cô vội vàng tắm rửa xong, xử lý những việc còn thừa lại, đem tiểu nhân đất sét mới làm mang ra.
Nho nhỏ Giang Ngu đứng ở trên một cái bệ, sinh động như thật.
Nhưng lại lẻ loi.
Đây là quà sinh nhật mà cô không thể đưa.
Trình Tô Nhiên nhìn hình nhân nhỏ thở dài, trong lòng càng thêm cảm thấy hối hận đã quăng vỡ mô hình cũ. Cứ như vậy trơ trọi đưa qua coi như là bồi thường không khỏi cũng quá khó coi, quá không có thành ý, ít nhất còn phải bổ sung thêm cảnh tượng, làm cho nó sinh động phong phú lên.
Vì thế cô lại đem vật liệu mang ra.
Đồ vật chất đống lộn xộn nằm ở trong rương, cô lại lấy ra xếp lại như cũ, kiểm kê một lần lại phát hiện tìm như thế nào cũng không tìm thấy keo nước.
"Kỳ quái...."
Trình Tô Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, đứng dậy tìm kiếm khắp nhà.
Thư phòng không có, phòng ngủ không có, phòng khách cũng không có, ngay cả phòng bếp nhà vệ sinh cũng tìm một lượt rồi nhưng vẫn không có. Bất đắc dĩ, cô đi vào phòng ngủ của Văn Nhược Huyền tìm một vòng, vẫn không thấy tung tích của keo nước.
Cuối cùng cô bước vào thư phòng của Văn Nhược Huyền.
Keo nước nằm ở trên bàn làm việc.
Trước mắt Trình Tô Nhiên sáng ngời, bước nhanh đi qua, duỗi tay cầm lấy keo nước, tầm mắt lại lơ đãng đảo qua một chồng sách bên cạnh, chỉ thấy có một quyển vỡ vẽ bị đè bên dưới chồng sách, lộ ra non nửa bức tranh.
Di?
Nhược Huyền cũng biết vẽ sao?
Cô tò mò rút vỡ vẽ ra, mở ra nhìn nhìn.
Trên nền giấy trắng được bút chì phát họa nên là đường cong của một khuôn mặt quen thuộc.....
- ------
Editor: