Lạc Phi nhíu mày, buông đôi đũa trong tay xuống dưới. Lăng Tịch cuối cùng cũng lấy lại tinh thần nhìn Lạc Phi.
"Phi Phi, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị?"
"Không phải, chính là con còn rất no, ăn không vô bao nhiêu."
"Như vậy à, ta cũng ăn no rồi, không ăn nữa."
Nam nhân gật gật đầu, để đũa xuống thu dọn bàn, lại một lần nữa vào phòng bếp.
Lúc rửa bát, nam nhân làm vỡ một cái bát. Lạc Phi chạy vào xem, Lạc Phi phát giác tay nam bị thương có máu chảy ra.
Lạc Phi mau đem nam nhân mang vào phòng, dùng cồn rữa vết thương lại dùng băng gạc băng bó lại, mới nhẹ nhàng thở ra, cũng buông tay nam nhân ra.
"Phi Phi, đã làm phiền con."
"Ba, cẩn thận một chút."
"Ta... Sẽ chú ý."
"Vâng, vậy là tốt rồi. Không được nghĩ về Bạch Tiểu Hàn nữa, nếu muốn cũng chỉ có thể nghĩ đến con."
Khi nhận thấy nam nhân mở to mắt nhìn mình, Lạc Phi mới phát hiện mình lỡ lời, liền vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
"Phi Phi! Con muốn đi đâu?"
"Đi... Đi phòng bếp dọn dẹp."
Dưới tình thế cấp bách Lạc Phi nghĩ ra lý do hợp tình hợp lý để che dấu mình không ổn.
"Vậy con phải cẩn thận, đừng để bị thương."
"Được."
Thu dọn xong phòng bếp, sợ nam nhân ở nhà suy nghĩ về Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi liền lôi kéo nam nhân đi ra ngoài dạo một vòng, thẳng đến tối mới trở về.
Về đến nhà đã hơn mười giờ. Hai người đi tắm rửa, thay đồ, rồi song song nằm trên giường.
Nam nhân ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ trên người Lạc Phi, nhịn không được dựa vào. Nhưng Lạc Phi chặn ngang ôm lấy, cũng đem cằm gát lên vai nam nhân nhẹ nhàng chậm chạp cọ lên.
"Để cho con ôm một cái"
Nam nhân giờ phút này cũng không có cảm thấy được mình cùng với Lạc Phi quá mức ái muội, chỉ là cảm thấy được Lạc Phi ôm thật ấm áp, cảm thấy được rất an toàn.
"Ba, người ba thật thơm."
Một làn khí ấm áp phà lên cổ của nam nhân, làm cho nam nhân ngứa ngáy rụt cổ.
"Ha ha, con cũng dùng xà phòng kia, chúng ta trên người hương vị là giống nhau."
"Vẫn là của người dễ ngửi hơn."
Nói xong, Lạc Phi chôn mặt ở hõm vai nam nhân đầu gật gù, những sơi tóc mềm mại cọ vào sường mặt nam nhân. Cảm giác này thật quen thuộc.
"Tiểu Hàn."
"Ba, con là Phi Phi, không phải Tiểu Hàn."
"Ừ, là Phi Phi không phải Tiểu Hàn."
Thấy thật có lỗi, nam nhân ôm lấy Lạc Phi, sử dụng tay nhẹ nhàng vuốt lưng Lạc Phi. Động tác lấy lòng của nam nhân làm cho Lạc Phi rất hưởng thụ, nheo mắt lại. Loại cảm giác thân cận này làm cho hắn rất vừa lòng.
Nhưng mà... Vì cái gì mà thân thể càng ngày càng nóng vậy?
Lạc Phi chớp mắt, khi nhìn đến đôi môi nam nhân, chỉ cảm thấy căng thẳng, có loại xúc động thúc giục muốn hôn lên đó.
"Ba, đừng nhúc nhích."
Khi hai người thân thể ma xát, Lạc Phi khống chế không được nổi lên phản ứng. Rất hiển nhiên, nam nhân cũng đã nhận ra biến hóa kia, mặt ửng đỏ như là sung huyết.
"Phi... Phi Phi. Nóng quá, con buông ra trước "
"A, à, được."
Lạc Phi xấu hổ buông lỏng nam nhân ra. Sợ nam nhân nghĩ nhiều, Lạc Phi vội vàng nói
"Vậy là... do chúng ta đã uống rượu, có thể do say rượu con cũng thấy được rất nóng."
Bọn họ tại quán ăn ven đường mỗi người chỉ có uống một chai bia, làm sao say? Lý do có chút sứt sẹo, căn bản là giấu đầu hở đuôi.
Thực không xong!! sẽ không...
" Đúng vậy à, là rất nóng."
Nam nhân mặt hồng hồng nhìn thấy rất mê người. Thật muốn cứ như vậy hôn lên. Không bằng... Không bằng cứ như vậy trực tiếp hôn đi, có hậu quả gì đợi nói sau. Thế nhưng... Nếu nam nhân tức giận thì làm sao bây giờ? Hôn? Hay là không hôn? Lạc Phi rất khó xử.
Ngay khi Lạc Phi còn cân nhắc, giọng nam nhân một lần nữa truyền tới,
"Vậy... Đã khuya rồi, ngủ đi."
Nhìn chằm chằm cái ót nam nhân, Lạc Phi dưới đáy lòng thở dài, có chút uể oải rũ mi mắt.
Hắn đến khi nào mới đủ khả năng đường đường chính chính có được nam nhân đây?
Không suy nghĩ xa xôi, hiện tại tối trọng yếu là phía dưới đã hoàn toàn đứng thẳng phải giải quyết như thế nào đây?
Lạc Phi rất buồn rầu.
Chương hai trăm bốn mươi ba
Lạc Phi buồn rầu, Lăng Tịch cũng không tốt. Vừa nghĩ tới tình trạng Lạc Phi hiện tại, nam nhân rất khẩn trương.
Lạc Phi hắn... Tại sao có thể như vậy?
Giờ phút này dù là đưa lưng về phía Lạc Phi, nhưng nam nhân vẫn có thể cảm giác được Lạc Phi phía sau cũng đang khẩn trương.
"Ba, con..."
"Cái gì?"
"Con... con nghĩ..."
Lạc Phi như là muốn nói cái gì, rồi lại không mở miệng được. Hắn đến tột cùng là muốn nói gì đây?
"Ba, con thích người."
Một câu thốt ra như sấm nổ bên tai. Không có một sự chuẩn bị, liền nghe được câu kia làm cho nam nhân kinh ngạc không nói nên lời.
Lạc Phi một lần nữa nhích sát lại, cũng đưa tay qua để ở thắt lưng Lăng Tịch.
Trước đây nam nhân vẫn chờ đợi Lạc Phi nói một tiếng thích mình như bao cặp cha con khác. Nhưng Lạc Phi quá mức nội tâm, hay ngượng ngùng nên không bao giờ nói lời như vậy. Nhưng mà hiện tại nghe được câu này cảm giác cùng lúc trước tưởng tượng là hoàn toàn bất đồng. Hiện tại, trừ bỏ kinh ngạc còn có chút mê mang, thậm chí... Thậm chí còn có chút mơ hồ vui mừng.
Tại sao vui mừng?! Nam nhân không rõ ràng lắm. Chỉ biết là, cực kỳ... hạnh phúc. Vậy là sao? Làm sao có thể? Không nên thế. Chẳng lẽ... mình đối với Lạc Phi, lại có tình cảm như vậy? Loại cảm giác này, lúc trước từng có với Lăng Gia An. Nhận thấy được chính mình khác thường, nam nhân lại cảm thấy mất tự nhiên.
"Ba, người có nghe được lời nói của con không? Ba, con thích người, có lẽ, phải nói là con yêu người."
Rất thích, rất thích, thích thật lâu.
Duy nhất làm cho hắn mất mát chính là, nghe được hắn thổ lộ, nam nhân, cũng không có phản ứng. Là không thèm để ý sao? Vậy là như thế nào đây?
Bất quá không phản ứng, so sánh với phản đối kịch liệt thì tốt hơn. Tối thiểu, cũng không có một phen đẩy ra, nói những lời khiển trách hắn. Thậm chí, đến lúc này, nam nhân cũng không có cự tuyệt hắn ôm.
Cảm giác được người trong lòng tựa hồ vẫn duy trì một loại trạng thái căng thẳng, Lạc Phi khống chế không được lại đem nam nhân ôm chặt thêm, tận tình cảm thụ nhiệt độ cơ thể nam nhân.
Lạc Phi rốt cục cũng nói ra lời yêu. Như vậy, nam nhân, sẽ chấp nhận không? Lạc Phi không có nắm chắc. Vì từ lúc bắt đầu, nam nhân xem Lạc Phi như con mà đối đãi. Hiện tại hắn muốn thay đổi mối quan hệ đó, không biết có cơ hội không?
Lạc Phi hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
"Ba, con biết chuyện này làm cho người cảm thấy bất ngờ, lúc trước khi con nhận ra ý nghĩ của mình, cũng rất bất ngờ. Nhưng con không hối hận, người đáng giá để cho người khác yêu thương. Vốn muốn sau này sẽ nói cho người biết, hôm nay như vậy, cũng thật sự là không thích hợp nói ra. Nhưng con nhất thời xúc động, vẫn là nói ra.
Con không biết người nghe xong sẽ có cảm tưởng gì, nhưng con lại cảm thấy nhẹ nhõm. Chuyện này con đè nén lâu lắm, đè nén nghẹn đến nội thương, hiện tại nói ra, con cảm thấy thực nhẹ nhàng. Ba, cho dù người không có chấp nhận con, nhưng cũng đừng... Đừng không để ý tới con được không?"
Phần tình cảm này, nên hồi đáp như thế nào đây? Nam nhân không biết.
"Ba."
Gặp nam nhân vẫn chưa có phản ứng, Lạc Phi bất an nắm chặt tay nam nhân, cũng gọi một tiếng. Tim của Lạc Phi có một chút chuyển lạnh, lòng bàn tay do khẩn trương mà xuất mồ hôi.
"Phi Phi, con..."
Đợi vài giây, nam nhân đem nửa câu sau nói ra. Nghe được lời nam nhân nói, Lạc Phi chỉ cảm thấy xấu hổ. Lo lắng trong lòng theo câu nói mà trực tiếp tiêu tán.
"Con vẫn là nên đi toilet trước ngủ."
Lạc Phi đỏ mặt "dạ" một tiếng, sau đó xốc chăn lên, bay nhanh xuống giường, cũng chạy vào toilet.