Khi tan làm, Từ Lập Trạch nhận được một cuộc gọi từ nhà cũ.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của mẹ Từ bị lẫn trong tiếng lách cách của những quân mạt chược.
“... Tuần trước, ba con đi khám lại, vẫn là mấy bệnh cũ thôi. Bác sĩ khuyên ông ấy ăn ít thịt lại, nhưng ông ấy không chịu nghe, còn nổi giận với mẹ trong bữa trưa nay nữa chứ.”
Khi nghe đến hai từ “bữa trưa”, Từ Lập Trạch bất giác nhớ đến chuyện hồi trưa. Sau khi hai người không vui mà tạm biệt, Tô Dương đã ở lầu trên không chịu xuống. Anh vội vàng đến công ty, trước khi đi đã dặn dò dì giúp việc gọi cô xuống ăn cơm, nhưng anh cũng không rõ liệu cô ấy có xuống không.
“A Trạch, A Trạch?” Mẹ Từ nói một lúc mà không nghe thấy phản hồi từ con trai, bèn nâng cao giọng hơn, “Mẹ đang nói chuyện với con, con có nghe không?”
“Mẹ nói gì cơ?” Từ Lập Trạch giật mình, tâm trí quay về hiện tại, nhưng anh không đưa ra lời giải thích nào về việc tâm hồn treo ngược cành cây của mình.
“Con đã thật sự đã đăng ký kết hôn rồi à?” Mẹ Từ hỏi.
“Vâng.” Từ Lập Trạch đáp lại, trong khi tắt nguồn máy tính và từ từ đứng dậy.
“...”
Mẹ Từ nghẹn lời, ngừng vài giây rồi thở dài, “Vậy con tính khi nào đưa cô ấy về nhà ăn bữa cơm ra mắt? Dù gì... chuyện này cũng không giấu được lâu, ra ngoài thì cô ấy đã là con dâu nhà họ Từ rồi.”
“Được, khi nào con rảnh sẽ đưa cô ấy về.”
Từ Lập Trạch nhìn đồng hồ, tiếp tục nói chuyện phiếm với mẹ vài câu, rồi cúp điện thoại và rời khỏi văn phòng.
Triệu Duệ lái xe đưa Từ Lập Trạch từ trung tâm thành phố về khu Ngô Đồng. Trước khi xuống xe, Từ Lập Trạch đưa cho Triệu Duệ một mẩu giấy ghi chú.
“Mua một bộ theo kích cỡ này, giày thì lấy cả hai cỡ 35 và 36.”
Triệu Duệ liếc qua mẩu giấy, tò mò hỏi, “Sếp, anh bảo tôi mua đồ cho phụ nữ à?”
Từ Lập Trạch đang định đóng cửa xe lại, nghe vậy liền mở cửa ra, cúi người vào trong xe rồi nhấn mạnh, “Trong vòng hai tiếng phải đem về, nếu trễ thì mọi chi phí không được thanh toán.”
Nói xong, anh “rầm” một tiếng đóng sầm cửa xe, không để cho Triệu Duệ có cơ hội phản đối.
Bên trong biệt thự, ánh đèn rực sáng. Khi Từ Lập Trạch đổi giày ở cửa, anh tìm kiếm bóng dáng của Tô Dương, nhưng những gì anh thấy chỉ là dì giúp việc đang bận rộn trong bếp.
“Ồ, Từ thiếu, cậu về rồi ạ!”
Dì giúp việc đang bận rộn dọn món ra đĩa, không để ý đến động tĩnh ở cửa, quay lại thấy Từ Lập Trạch thì giật mình.
“Tô tiểu thư đâu rồi?” Từ Lập Trạch gật đầu, giọng anh trầm thấp, như một sợi dây đàn bị căng thẳng đến mức sắp đứt.
Dì giúp việc ngạc nhiên, “Ơ, tôi không biết nữa.”
Động tác tháo cà vạt của Từ Lập Trạch ngưng lại, chân mày anh nhíu chặt, “Cô ấy vẫn chưa về à?”
“Chưa ạ. Tôi đến đây lúc bốn rưỡi chiều, nhưng trong nhà không có ai cả.” Dì giúp việc cố nhớ lại.
“Thế... cô ấy có ăn bữa trưa tôi để lại không?” Từ Lập Trạch nheo mắt.
“Cũng không ạ.” Dì giúp việc lắc đầu, chỉ vào mâm cơm nguội lạnh trên quầy bếp bằng đá cẩm thạch, “Cậu nhìn này, không hề đụng tới luôn.”
Trong lòng Từ Lập Trạch bùng lên một cơn giận dữ, anh không thèm tháo cà vạt ra nữa, rút điện thoại ra gọi cho Tô Dương.
Kết quả là khi điện thoại kết nối, phía bên kia chỉ có một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”