Ba năm, hơn 1097 ngày, Yến Thư dần dần trưởng thành, cũng dần dần quên mất cô đã từng vì một người mà khóc suốt đêm, mất ăn mất ngủ.
Thiếu nữ ngây ngô ngày nào trổ mã càng thêm xinh đẹp, thu hút, mái tóc xoăn dài tự nhiên trước đây biến thành tóc ngắn ngang vai, nhuộm màu ánh kim. Sinh viên đại học năm cuối rồi, tất nhiên sẽ muốn thay đổi bản thân. Phong cách ăn mặc của cô cũng thay đổi nhiều, ngày càng có xu thế mạnh mẽ, thích màu đen, thích cùng anh tư đi xem đua xe, thậm chí còn lén lút đi bar cùng bạn bè.
Tất cả những gì trước đó cô muốn làm mà chưa có cơ hội thì đều đã làm, đã thử. Cắt tóc ngắn, nhuộm tóc, thay đổi gu quần áo, đi bar, uống rượu. Nếu Dịch Phàm ở đây, vậy chắc hẳn anh sẽ dùng thái độ cứng rắn ngăn cản, mắng cô không được thế này không được thế kia.
Ninh Khả Điềm khoác tay Yến Thư, ba năm qua, họ vẫn luôn đi về cùng nhau như vậy. Lúc đi qua chỗ một cô gái quét rác, Ninh Khả Điềm cười hỏi:
“Sở Nhạc đến giờ vẫn còn phải làm việc phục vụ cộng đồng à? Ai cũng xem cô ấy là bà dì quét rác rồi đó.”
“Cái này…” Yến Thư xấu hổ. “Cũng do lần đó cô ấy đẩy tớ, biết làm sao được, anh trai tớ thù dai lắm.”
Đúng vậy, thù dai đến nỗi đã nói sẽ chỉ bắt người ta làm việc ba năm, nhưng ba năm qua rồi, vẫn còn phải làm. Có lẽ chỉ khi tốt nghiệp, Sở Nhạc mới thật sự thoát được móng vuốt của Nam Cung gia.
Gần đây, Ninh Khả Điềm rất đam mê bar bủng. Cô nàng vừa mở miệng dụ dỗ, Yến Thư liền cười nói:
“Lại đi bar à? Đừng nói cậu để ý anh chàng DJ ở đó chứ?”
“Suỵt! Đừng nói to quá!” Ninh Khả Điềm xấu hổ đưa tay lên, làm dấu, mắt láo liên xung quanh.
Quán bar mới mở gần đây được các chị em nhiệt liệt đề cử, chính là vì ở đó có anh chàng DJ siêu cấp đẹp trai kia, Ninh Khả Điềm khó khăn lắm mới làm quen được với người ta, tất nhiên phải đi nhiều một chút để càng thân thiết hơn.
“Đi mà, Yến Thư, năn nỉ cậu đó!” Ninh Khả Điềm làm nũng ôm tay Yến Thư lắc lắc.
Yến Thư bây giờ đã lớn rồi, đâu ngại ngùng gì việc đi bar nữa, nhếch mày hỏi:
“Mặc gì nào?”
“Càng hở càng tốt! Đi thôi!”
Hai cô nàng kéo tay nhau chạy nhanh ra khỏi cổng trường, sắp phải nộp luận văn tốt nghiệp, vậy mà mấy trăm trang luận văn dài ấy cũng khó ngăn được nhiệt huyết của thiếu nữ.
Gió mát thổi tung những lọn tóc màu vàng kim xinh đẹp của Yến Thư, cô trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng như bạch ngọc khiến các nam sinh viên quay đầu nhìn một chút.
Ninh Khả Điềm ghen tỵ nói:
“Cậu làm gì mà da trắng thế?”
“Đi spa, chẳng phải bảo cậu đi cùng rồi à? Muốn xinh đẹp phải bỏ tiền ra chăm sóc da chứ.”
“Được rồi, lần này sẽ đi cùng cậu.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào xe, lúc ấy, Yến Thư như cảm nhận được gì, ngẩng đầu lên nhìn thử, nhưng trong sân trường vắng lặng cũng chỉ có vài sinh viên đang rảo bước dưới ánh nắng mùa thu, âm thanh hối thúc của Ninh Khả Điềm vang lên lần nữa, cô quay đầu, bước vào trong.
Lâm Tinh phụ trách lái xe cho cả hai, đưa họ đến trung tâm thương mại. Con gái khi tâm trạng tốt sẽ cùng nhau đi mua sắm, tất nhiên, tâm trạng tệ thì càng phải mua sắm.
Chiếc xe bốn chỗ nhanh chóng lăn bánh, lúc này, một chàng trai trẻ tuổi mặc quân phục màu xanh sẫm đứng trong góc đưa mắt nhìn theo chiếc xe đó, tay siết chặt lại. Phía sau anh, có người lên tiếng gọi:
“Đại tá, ngài nhìn gì vậy?”
“Không có gì.”
Người nọ quay đầu, bước lên xe, không ngờ lại chính là Dịch Phàm đã lâu không thấy. Ngũ quan của anh vẫn tinh xảo như trước, nhưng nhiều hơn một chút nghiêm nghị, thời gian khiến cho con người anh càng ngày càng lạnh lùng khó gần.
Ba năm nay, anh từ một binh sẽ quèn bò lên từng bước một, chỉ mong mau đạt được cơ hội trở về. Người cha tưởng chừng như sẽ đối xử tốt với anh kia, ngoại trừ nghiêm khắc dạy dỗ, thì chỉ có đả kích không ngừng.
…
Sau khi bị bắt trở về, Dịch Quân cười khinh miệt:
“Cậu còn mặt mũi muốn quay về Nam Cung gia? Thật buồn cười! Ngay cả một chuyện cỏn con cũng không tự giải quyết được, vậy sau này làm thế nào bảo vệ được cho đứa con gái kia?”
“Ông muốn gì? Tôi không liên quan gì đến ông cả!” Dịch Phàm tức giận nghiến răng.
“Muốn nhận tôi làm cha hay không tùy cậu, tôi cũng không cần một đứa con vô dụng. Trước khi lấy được quân hàm cấp tướng, đừng mong liên lạc cho con bé kia.”
Dịch Quân cho người ném Dịch Phàm vào một tiểu đội ở trên khu núi phía Bắc, nơi thời tiết khắc nghiệt nhất, giám sát khít khao. Cuộc huấn luyện địa ngục bắt đầu từ đó. Anh, một binh nhì không thể làm gì ngoài chạy việc vặt trong quân đội, mỗi ngày đều đặn cuốc đất, cắt cỏ, xách nước, đổ rác, lau dọn vệ sinh, giặt quần áo, tiến lên thành binh nhất. Ra ngoài hỗ trợ người dân ở vùng khó khăn, gặp núi lở suýt chết, cứu được nhiều người, được trao tặng bằng khen anh hùng. Từng bước từng bước một đều như giẫm lên gai.
Những ngày tháng đó, Dịch Phàm không muốn nhớ lại. Anh chưa bao giờ cảm thấy sức chịu đựng của mình lại kém cỏi như vậy, đổ bệnh vài lần, có những đêm mệt đến nỗi đau nhức khắp người, không cách nào ngủ được. Người khác khổ một, anh phải chịu khổ gấp mười.